Thệ Bất Vi Phi

Chương 298: Bóng người



EDITOR: DOCKE

Ta thầm nghĩ, có vẻ Tiểu Phúc Tử đã điều tra rất rõ về tính cách của Tuyên Vương, biết rất rành mạch. Chỉ có điều, có cách nào nữa đâu, nếu hắn đã phá hư rồi, duy chỉ còn kế này, được bước nào hay bước ấy vậy.  

Hắn ôm ta, nhảy xuống cửa động.

Ta cảm giác chân đã chấm đất mới mở mắt ra. Hắn thắp lên một ngọn nến…

Cứ cho là ta là người hiện đại xuyên không đến đi, có gì mà chưa từng gặp qua, có chuyện gì mà chưa từng trải qua? Cho dù không có trải qua, cũng đã xem qua rồi…

Nhưng nhìn thấy tình cảnh trước mắt, vẫn vô cùng hoảng sợ…

Chỉ thấy, dưới ánh nến lờ mờ là một khoang thuyền thật lớn. Trong khoang thuyền có rất nhiều bóng người xếp thành hai hàng, tay cầm mái chèo, một trên một dưới khua rất đều đặn. Ta chỉ nhìn thấy bóng dáng mờ mờ ảo ảo. Kỳ quái chính là, thấy chúng ta tiến vào, châm ngọn nến nhưng bọn họ vẫn không hề bị ảnh hưởng, vẫn cứ một trên một dưới khua theo một tiết tấu đều đặn. Làm như không nhìn thấy chúng ta tiến vào vậy.

Trong lòng ta kinh nghi bất định, nhìn qua Tiểu Phúc Tử. Ánh mắt Tiểu Phúc Tử cực kỳ lạnh lùng. Hắn nói: “Chúng ta đi lại gần nhìn, sẽ biết là chuyện gì…”

Đi được càng gần, ta càng giật mình, lờ mờ nhìn rõ hơn hình dáng của bọn họ. Mỗi người đều mặc quần áo giản dị, nhưng bọn họ giống như người máy vậy, vẫn cứ khua đều, một trên một dưới. Nếu như không có người quay đầu nhìn về phía chúng ta thì ta đã tưởng mấy người đang chèo thuyền này là… là một đám người chết…

Hơn nữa, đi được càng gần ta càng giật mình nhiều hơn. Dáng người bọn họ thấp bé như thế, bỗng nhiên khiến ta hồi tưởng  lại những lời Lạc Nhạn đã nói trong khoang thuyền. Hoảng sợ nói: “Bọn họ, chính là đám trẻ con bị mất tích sao?”

Tiểu Phúc Tử gật gật đầu, nói: “Phải…”

Ta nói: “Nhưng vì sao bọn họ lại biến thành thế này?”

Tiểu Phúc Tử nói: “Chúng ta lại gần nhìn xem sao. Ta cũng không rõ vì sao bọn họ lại biến thành như vậy…”

Ánh nến lờ mờ chiếu lên bộ dáng của một đứa trẻ trong số đó. Trên mặt nó, vẫn khờ dại như lúc mới sinh, nhưng da thịt trắng nõn lại hiện lên một tầng màu vàng, đôi mắt dại ra. Ánh nến chiếu rọi vào đôi mắt nó, cũng không thấy nó chớp mắt cái nào. Trên đầu nó có một ống trúc. Lúc nó chèo thuyền, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên, dùng miệng ngậm ống trúc, làm như đang hút lấy thứ gì đó. Ta thấy, trên đầu mỗi đứa trẻ đều có một ống trúc như vậy. Mà mỗi một đứa trẻ đều lặp đi lặp lại động tác này: Chèo thuyền… hút… chèo thuyền… hút…

Ống trúc liên thông, tụ tập đến giữa một cái thùng trúc thật lớn…

Tiểu Phúc Tử thấy ta nhìn cái thùng trúc, nói: “Chứa trong đó, chính là dược vật (cây thuốc, lá thuốc). Thành phần cụ thể thì ta cũng không biết…”

Ta đi qua, mở thùng trúc ra. Quả nhiên, mùi thuốc đông y liền xộc thẳng vào mũi…

Trong lòng ta không khỏi dâng lửa giận tận trời. Không thể tưởng được Tuyên Vương lại dám làm ra những chuyện như vậy. Giết hại đứa bé, lấy dược vật để nuôi chúng, làm cho bọn chúng ngay từ lúc vừa mới cất tiếng khóc chào đời đã biến thành một đám người gỗ. Ngoại trừ chèo thuyền thì không thể suy, không thể nghĩ. Cũng khó trách sao lúc đám trẻ này trải qua Quỷ khóc trận lại không chịu chút ảnh hưởng nào. Bọn chúng sớm đã không có tư tưởng thì thử hỏi, làm sao lại bị ảnh hưởng?

Tiểu Phúc Tử đi đến một góc, giơ ngọn nến lên, nói: “Ngươi xem nơi này…”

Ta vừa thấy, trong lòng đang không có gì ngoài phẫn nộ lại gia tăng thêm một tầng bi ai. Chỉ thấy ở một góc khoang thuyền có mấy thi thể bé con, sắc mặt vàng như nến, làn da nhăn nhúm, khác hẳn mấy đứa trẻ đang đứng thành hai hàng chèo thuyền kia. Mỗi đứa đều khô quắt như ông già, nhìn cũng biết, đó là mấy đứa trẻ đã bị trút hết tinh lực.

Tiểu Phúc Tử nói: “Sáng sớm hôm nay bọn họ căng buồm rời bến, lấy mồi câu cá mập. Ngươi có biết mồi câu cá đó, là cái gì không?”

Ta phẫn nộ không thôi, cắn răng nói: “Chẳng lẽ là mấy đứa trẻ đã chết này?”

Tiểu Phúc Tử gật gật đầu…

Ta lẩm bẩm: “Hắn là Vương gia của Đại Tề, thân phận cao quý, vì sao, lại cứ phải làm ra mấy chuyện như thế này chứ? Loại hành vi này, gần như ma đạo. Hắn làm thế, là vì cái gì?”

Tiểu Phúc Tử trầm mặc thật lâu, sau đó đáp: “Có lẽ, hắn làm thế, là vì hắn vĩnh viễn cũng không thể chiếm được một người…”

Giọng điệu của hắn mặc dù đau đớn kịch liệt nhưng ta lại có cảm giác, dường như hắn có cảm giác đồng bệnh tương liên (cùng chung căn bệnh thì có cảm giác giống nhau, hiểu được nhau) với Tuyên Vương, không khỏi giận dữ, nói: “Tiểu Phúc Tử, ngươi nói cái gì? Cho dù không thể đạt được nguyện vọng của mình, cũng không thể nào giết hại mạng người, giết hại sinh mệnh như thế được…”

Tiểu Phúc Tử thấy ta tức giận liền không lên tiếng nữa, chỉ nói: “Chúng ta ra ngoài trước đi. Lỡ Tuyên Vương trở về, chúng ta bị phát hiện, vậy thì có thể mất nhiều hơn được.”

Ta đang lúc tức giận bất bình, nhưng cũng biết rằng hiện giờ chuyện nào mới là quan trọng hơn, không thể để mất đi dù chỉ là nửa điểm. Vì thế, để cho Tiểu Phúc Tử ôm lấy, nhảy lên khỏi cửa động…

Vừa đi ra đã thấy trong khoang thuyền đèn đuốc sáng trưng, Tuyên Vương đang ngồi bên cạnh bàn, trong tay cầm một cái ống đồng, thần sắc trong mắt tựa đau tựa khóc, nhìn hai người chúng ta.

Đứng phía sau hắn, là ba vị trung niên kia…

Ta nhìn thấy hắn, trông thấy ống đồng trong tay hắn, bỗng nhiên hiểu ra. Hắn ở trên này đã nghe lén thật lâu. Bên trong khoang thuyền, hẳn là cũng có một ống đồng như vậy liên kết, đem âm thanh truyền ra ngoài này. Trong lòng ta bỗng nhiên nổi cơn cuồng nộ, cũng không nhìn hắn, quay qua nói với Tiểu Phúc Tử: “Xem ra, hôm nay chúng ta phải đánh một trận mới có thể ra khỏi khoang thuyền này…”

Tiểu Phúc Tử lạnh giọng cười, nói: “Chỉ dựa vào ba người bọn họ thì không thể đối phó nổi ta…”

Tuyên Vương buông ống đồng xuống, bỗng nhiên cũng tháo mặt nạ da người ra. Ta thấy, sắc mặt hắn tái nhợt, phong thái tuyệt thế vốn có dường như đã bị ai đó lập tức tước đi.

Hắn nói: “Ngươi đã hiểu rõ bí mật này…”

Ta lạnh lùng nói: “Ngươi có thể lấy những đứa trẻ đó ra làm mồi câu, tại sao còn sợ ta biết được bí mật này?”

Hắn nhàn nhạt nói: “Người đã chết, vốn không thể làm được gì nữa. Những xác chết đó, trên người còn có không ít vị thuốc đông y quý hiếm. Mà cá mập đen, cũng thích ăn nhất là người như thế. Bổn vương nấu cho ngươi chén canh vi cá đó, ngươi cũng uống rất ngon lành mà, không phải sao?”

Ta khó thở đến mức phải bật cười, nói: “Một Vương gia của Đại Tề thanh danh hiển hách, không ngờ lại dùng thủ đoạn hèn kém đến như vậy, coi thường sinh mạng như thế. Cũng may, ngôi vị hoàng đế Đại Tề không lọt vào tay ngươi…”

Sắc mặt hắn càng thêm tái nhợt, đột nhiên lại cười to, nói: “Ngôi vị hoàng đế thì có là cái gì. Thứ ta muốn, vốn không phải là ngôi vị hoàng đế. Chỉ cần có ngươi ở bên cạnh ta, cho dù chỉ làm một quốc vương của đảo quốc, bổn vương cũng đã hài lòng lắm rồi…”

_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.