Thệ Bất Vi Phi

Chương 44: Chạy trốn



Đây đã là lần thứ hai nàng nhắc đến “Hắn”. Ta không biết nàng muốn nói đến ai, nhưng cũng không muốn biết. Bởi vì, trực giác nói cho ta biết, nếu ta cùng với “Hắn” tạo thành quan hệ gì đó, chuyện này thế nào cũng sẽ là thiên đại phiền toái. Phàm là những chuyện phiền toái thì ta đều muốn tận lực trốn tránh. 

Ta lại cười cười, không tiếp lời nói lấp lửng của nàng. Bởi vì ta lại có cảm giác, nàng đang chờ ta hỏi, “Hắn” là ai vậy. Ta cũng đã lờ mờ đoán được, người mà nàng đang nhắc đến là ai. Nhưng mà, có thể giả ngu được lúc nào thì ta vẫn muốn giả ngu đến cùng. Ta không muốn có quan hệ gì với kẻ tiểu nhân âm hiểm gì đó, huống chi còn là một tên tiểu nhân đã từng trêu cợt ta? 

Tuy ta không biết nàng làm thế nào để đưa chúng ta ra khỏi cung, nhưng khi nàng kêu chúng ta thay quần áo thái giám rồi trà trộn vào trong loan kiệu của Nghi Phi, ta mới lờ mờ hiểu được. Thế lực của Đại Tề nằm vùng trong hoàng cung Tây Sở, đã đạt đến quy mô nào rồi. Một vị Nhàn Phi vừa mới ngã xuống, ngay lập tức đã có người mới tiếp nhận vị trí, chính là Nghi Phi. 

Lại có lẽ, Đại Tề vốn đã chuẩn bị sẵn hai đội nhân mã, một ngoài sáng một trong tối. Hiện giờ, Nghi Phi từ chỗ tối bước ra ánh sáng. Có phải có ý nghĩa là, Đại Tề đã sắp bắt đầu tấn công Tây Sở rồi không? Đương nhiên, đây không hẳn là chuyện ta phải quan tâm. Điều duy nhất ta quan tâm chính là bên phía Tư Đồ, nàng hiện giờ đang ở đâu? 

Cầm lệnh bài của Nghi Phi, chúng ta rất nhanh chóng ra được ngoài cung, không hề bị kiểm tra gì. Khiến ta cảm thấy, mỗi một ngày ở trong hoàng cung này dường như chỉ là một giấc mộng. Ta và Tiểu Phúc Tử ngàn cay muôn đắng thiết lập kế hoạch, trù tính. Kết quả, chỉ là quân cờ tùy tay người ta kích thích. 

Ra đến ngoài cung, đám người trên đường như thoi đưa. Ta nhìn nhìn Thanh Loan. Nàng cũng mỉm cười nhìn ta, dường như đang đợi ta mở miệng. Còn ta không mở miệng cũng không được, bởi vì trong tay nàng đang nắm lợi thế lớn nhất. 

Ta hỏi nàng: “Phải làm thế nào, các ngươi mới bằng lòng thả Tư Đồ?” 

Nàng nở nụ cười, dường như đang trực tiếp thưởng thức ta vậy. Nhưng lời nàng nói lại làm cho người ta tức muốn chết: “Chúng ta sẽ không thả Tư Đồ, hay là ngươi đi theo giúp nàng…” 

Ta đảo mắt liếc nhìn qua Quỳnh Hoa một cái. Ánh mắt Quỳnh Hoa như muốn nói ‘thật xin lỗi’ rồi lại quay đầu đi hướng khác. Ta biết, bọn họ sớm đã có kế hoạch. Sau khi ra cung sẽ vây khốn ta và Tiểu Phúc Tử. 

Lúc này, khí tức nguy hiểm bỗng nhiên theo bốn phương tám hướng bức đến. Tiểu Phúc Tử che trước người ta, hết sức chăm chú. Người đi trên đường không biết từ khi nào đã mở ra bốn phía, chỉ còn lại có vài chiếc lá nhè nhẹ rơi trên mặt đất… 

Ta phát hiện, chúng ta đã bị một đám người che mặt bao vây. Buồn cười nhất chính là, gương mặt Thanh Loan lại còn lạnh lùng tựa băng tuyết, nàng hỏi: “Các ngươi là ai?” 

Ta nghĩ, nhóm người này không phải do ngươi phái đến tiếp ứng hay sao? Cần gì còn phải làm ra vẻ không quen biết nhau nữa? Nhưng khi ta nhìn thấy sắc mặt của nàng, ta biết nàng không có giả vờ. Nàng thật sự không biết nhóm người này là ai. 

Xem ra, chúng ta lại rơi vào cuộc tranh đấu khó hiểu nữa rồi, hơn nữa lại còn không biết đối phương là ai. 

Tiểu Phúc Tử nhẹ giọng nói nhỏ bên tai ta: “Nhóm người này võ công rất cao. Không phải ngươi có độc dược phòng thân hay sao, có khả năng lát nữa sẽ cần dùng đến.” 

Ta có nên cảm thấy may mắn hay không nhỉ. Tiểu Phúc Tử cũng thật giống ta, vì đạt được lợi ích không ngại dùng thủ đoạn. Quy củ giang hồ, ở trong mắt hắn không đáng để nhắc đến đâu. 

Giọng Thanh Loan lạnh lùng cất lên: “Ngươi cho là chỉ dựa vào các người, có thể ngăn được chúng ta?” 

Đến lúc này, nàng lại trục lợi, kéo chúng ta vào thành người một nhà. Vậy mà mới một khắc trước đây còn muốn bắt chúng ta đi! 

Thanh Loan sờ vào thắt lưng lấy ra một thanh kiếm mỏng ngân quang lóe sáng, tựa như một con linh xà sống động, nhắm thẳng vào đám người kia tấn công. Tiểu Phúc Tử không nhúc nhích, đoán chừng hắn đối với nàng đã nảy sinh bất mãn rồi. Cũng giống như ta, cầu còn không được nàng cùng đám người bịt mặt kia đánh đến lưỡng bại câu thương (cả hai bên đều bị tổn thương trong cuộc đấu đá, chẳng bên nào được lợi cả.) 

Quỳnh Hoa hiển nhiên vô cùng tin tưởng vào võ công của Thanh Loan, đứng ở một bên, vẫn không tiến lên trợ giúp. 

Ta và Tiểu Phúc Tử cũng không bỏ chạy, bởi vì ta nghe thấy tên thủ lĩnh của đám người bịt mặt đó nói một câu: “Không cần cùng nàng triền đấu, mục tiêu là ở bên kia!” 

Xem ra, ta và Tiểu Phúc Tử mới chính là người mà bọn hắn gọi là mục tiêu. Nếu chúng ta bỏ chạy, bọn họ nhất định sẽ bỏ trận đấu với Thanh Loan mà vây khốn chúng ta. Như vậy, Thanh Loan chẳng phải đã có thể chờ Tiểu Phúc Tử cùng nhóm người này đánh đến lưỡng bại câu thương, sau đó nhặt sẵn tiện nghi mang về hay sao? 

Nếu đã như vậy, thì sao không chờ Thanh Loan lưỡng bại câu thương trước. Đối với ta, Thanh Loan hay nhóm người này cũng giống nhau cả, đều muốn ăn tươi nuốt sống ta như sói già ăn nai tơ mà thôi. 

Hai con sói già ở bên kia đánh nhau rất phấn khích. Ta và Tiểu Phúc Tử đứng xem cũng thấy phấn khích. Ta hỏi Tiểu Phúc Tử: “Có nắm chắc sẽ đánh thắng được một phe nào hay không?” 

Tiểu Phúc Tử hiểu lời ta muốn nói. Ý ta là chờ hai phe bọn hắn đánh đến lúc mệt đứ đừ rồi, chúng ta sẽ làm ngư ông đắc lợi. Hắn không lên tiếng, xem ra cũng không nắm chắc. 

Chỉ có điều, hai chúng ta đợi hết nửa ngày, xem bọn hắn đánh hết nửa ngày. Ta cảm thấy, ta đã đánh giá thực lực của Thanh Loan quá thấp rồi. 

Không thể tưởng được võ công của nàng lại cao minh đến như thế. Đám người bịt mặt kia hiển nhiên đang triển khai một loại trận pháp. Trận pháp này như tơ tằm nhiễu cổ, người bị lọt vào trong trận sẽ bị tầng tầng bao vây. Thanh Loan lúc mới vào trận, dường như không quen đối phó với trận pháp này, bó tay bó chân. Kiếm quang màu bạc lúc sáng lúc tối, luôn bị trận pháp của đám người bịt mặt buộc trụ, không thể nào triển lộ được quang hoa. Dần dần, đánh chừng trăm chiêu, Thanh Loan càng lúc càng quen thuộc, kiếm quang trên thân càng thi triển càng thắng, như sóng đào xô bờ, lại như sấm sét chấn không, tầng tầng chặt đứt mọi bao vây của đám người bịt mặt. Nhưng trận pháp này quả thật rất lợi hại, thế vây như tơ nhện quấn quanh, vô cùng vô tận, vĩnh viễn cũng chém không hết, giăng mắc không ngừng. 

Xem ra, nếu muốn phá trận thế này sẽ cần huy động rất nhiều công lực. Thanh Loan cùng đám người kia lâm vào khổ chiến. Trong khoảng thời gian ngắn cũng không rảnh mà bận tâm đến ta và Tiểu Phúc Tử. Ta nghĩ, đám người này có thật là cố kỵ ta là mục tiêu nhắm đến hay không? 

Ta cùng Tiểu Phúc Tử nhìn nhau, bước chân bắt đầu di chuyển ra sau. Nhưng còn chưa di chuyển được vài bước, chợt nghe có người nói: “Mục tiêu muốn chạy…” 

Chúng ta vội vàng dừng lại. Hai phe hiện tại tuy rằng đánh nhau rất lợi hại, nhưng nếu thật sự đối tượng tranh đấu của bọn họ không có ở đây. Ta nghĩ, bọn họ rất có khả năng sẽ liên hợp lại đối phó chúng ta. Chuyện này có thể mất nhiều hơn được. 

Ta đang khổ nghĩ phương pháp thoát thân, Tiểu Phúc Tử lại nói: “Nữ nhân kia sắp thắng rồi…” 

Ta nghĩ, con mắt của ngươi trở nên tốt như vậy từ khi nào? Vậy sao lại không biết điểm huyệt hả? Ngươi xem, mặc kệ là khi nào, ta cuối cùng vẫn chỉ thấy được khuyết điểm chứ không nhớ đến ưu điểm của hắn. Khó trách Tiểu Phúc Tử cứ rảnh rỗi lại kiếm ta châm chọc khiêu khích… 

Ta quay đầu nhìn qua trận đấu. Ta phát hiện võ công của Thanh Loan thật sự rất cao. Ánh kiếm màu bạc của nàng xoay mình bành trướng, như thủy ngân bủa vây, vô khổng bất nhập nhằm thẳng vào vòng vây, chặt đứt tầng tầng lớp lớp thế tấn công như tơ tằm tơ nhện do đám người bịt mặt kia thiết lập. Đám người bịt mặt càng gia tăng sức tấn công, lại như ngọn lửa cháy bùng lên, nhưng cũng chỉ là sự giãy dụa lúc suy tàn mà thôi.

_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.