Thệ Bất Vi Phi

Chương 83: Sắc điệp song phi



Edit: Docke

Ngay cả hai nha hoàn đi theo Đỗ ma ma, dáng vẻ cũng đều xinh tươi mơn mởn đến mức chỉ muốn lại gần nhéo một cái. Nghe thấy hai nha hoàn kia líu ríu: “Đỗ ma ma, bộ này rất đẹp, tiểu thư chắc chắn sẽ thích…” “Bộ này cũng đẹp lắm nè…”, Đỗ ma ma cười cười, nói: “Tiểu Lan, Đại Lan, hai tiểu a đầu các ngươi. Các ngươi lựa cho mình hay là lựa cho tiểu thư đây?”    

Tiểu Lan nũng nịu nói: “Đỗ ma ma, tiểu thư không thích, đương nhiên sẽ cho ta rồi. Tiểu thư xử sự hiền lành, ngài cũng biết mà…”

Đại Lan cũng cười nói: “Đỗ ma ma, cho dù chúng ta không cần, tiểu thư cũng sẽ tặng cho chúng ta thôi…”

Đỗ ma ma cũng cười: “Hai con bé này, ỷ vào tiểu thư xử sự hiền lành, ngược lại còn muốn leo lên đầu người ta mà ngồi…”

Ông chủ kia nghe xong, hâm mộ muốn chết, chỉ hận nỗi bản thân không phải là nữ nhân, không thể nhảy vào trong phủ làm nha hoàn của người ta. Ông nói: “Đỗ ma ma, trong Mẫu phủ còn tuyển nha hoàn không?”

Đỗ ma ma liếc mắt nhìn hắn một cái, nói: “Thế nào, ngài cũng muốn đưa con gái vào phủ sao?”

Hai nha hoàn nghe được, ở một bên cười khúc khích không ngừng, một cô nói: “Làm gì mà đến lượt ngươi. Không biết có bao nhiêu quan bao nhiêu phẩm, muốn tặng người vào phủ còn chưa thành nữa là. Phụ thân của Đại Lan tỷ tỷ cũng có xuất thân là quan thất phẩm đó nha…”

Đại Lan nghe xong, cũng không giận mà cười cười nói: “Có thể vào được Mẫu phủ, là vinh quang của Đại Lan ta. Bao nhiêu người có cầu cũng cầu không được.”

Tiểu Lan nghe xong lời này, cười nói: “Đó là tiểu thư đã ban cho Đại tỷ tỷ một chỗ để gả rất tốt mà!”

Trong giọng nói của nàng có lẫn một chút ghen hờn. Xem ra, vì chuyện này, hai người họ đã nảy sinh mâu thuẫn.

Theo như lời họ nói, ta hiểu rõ. Vị tiểu thư Mẫu Phượng Thấm này quả thật là một chủ nhân ai gặp cũng thích. Trên có Hoàng tử, dưới có nha hoàn, toàn bộ đều kính yêu nàng như tiên tử vậy. Đâu giống như ta, trên cơ bản thì ngay cả Tiểu Phúc Tử còn thường xuyên làm mặt lạnh cho ta xem thì càng không nên nhắc đến cả nước từ trên xuống dưới. Giống như dân chúng bình thường như ông chủ bán xiêm y này vậy, trên cơ bản là không dùng sắc mặt đen như đáy nồi để nhìn ta, ta đã phải thắp nén hương tạ ơn rồi.

Ông chủ kia thấy không có hy vọng, trên mặt cười mỉa liên tục, tâm tình tốt vô cùng, nói: “Ta đã nói gì đâu. Con gái của ta làm sao có cơ hội tốt như vậy được. Nó cũng chỉ có thể theo như số mạng của ta mà thôi…” Vẻ mặt càng lúc càng cung kính. Đối với hai vị nha hoàn muội muội kia, thắt lưng cúi xuống phải đến chín mươi mấy độ, đối với Đỗ ma ma thì đon đả không ngừng: “Phu nhân, người xem, cái này thế nào? Phu Nhân, người xem, bộ kia thế nào?”

Đỗ ma ma thuận tay chỉ chỉ: “Cái này, cái này, cái này, toàn bộ mua hết, đưa về Mẫu phủ đi…”

Ông chủ nghe xong, vui đến mức đuôi mắt dính lên lông mày. Vừa quay đầu lại, vẫn thấy ta còn ở đây, trợn trừng mắt liếc ta một cái nhưng không mở miệng mắng. Ta cười cười nói với hắn: “Ông chủ, Đỗ ma ma đang chờ kìa, ông không cần phải tiếp đón ta đâu…”

Ta nghĩ, tố chất của ta thật sự rất xấu xa. Là một người hiện đại được rèn luyện từ trong vô số những lời nói lạnh nhạt của thời hiện đại, làm sao có thể dễ dàng chỉ vì một cái mắt lạnh của ngươi đánh trúng mà phải chạy trối chết được? Bằng không, ta cũng sẽ không thể trong lúc người chị cùng cha khác mẹ của ta giáp mặt mắng ta là tạp chủng mà còn có thể mỉm cười, thân thiết phản kích nàng một câu: “Chị à, chị xem cha là gì vậy?” Khiến cho lão cha chủ tịch của ta tức giận đến nỗi hừ hừ liên tục. Còn chị ta, cũng không dám cùng ta đấu võ mồm thêm một lần nào nữa. Sau này, ta trần trọc nghe nàng nói với người ta rằng, không phải ta nói một câu liền có hiệu lực gì, mà bởi vì biểu tình trên mặt của ta quá mức tức giận. Tức giận đến nỗi nàng có muốn cắn loạn cũng không có biện pháp.  Ta đúng là có phong độ hơn nàng nhiều…

Ông chủ cũng không thể nói gì được, đành phải tiếp tục tiếp đón đám người phu nhân kia, không thèm để ý đến ta nữa.

Đỗ ma ma kia bới móc quần áo, sau đó nghiêng qua hai tiểu nha hoàn, nói: “Chúng ta đến Châu bảo phường xem một chút đi. Nghe nói gần đây Phẩm Ngọc phường chế được trang sức mới. Đáng tiếc là trang sức Sắc điệp song phi do sư phụ Lưu Vân thiết kế đã bán hết rồi, bằng không thì…”

Ta thính tai nghe được, không tự chủ được sờ sờ trong người, nghĩ rằng. Trên người ta còn có một chiếc Sắc điệp song phi, có phải nên lấy ra để làm quen không? Nhưng bây giờ ta đang cải nam trang… Lại nghĩ, trang sức đó do ta thiết kế, sao lại biến thành sư phụ Lưu Vân thiết kế được, chẳng lẽ ở cổ đại mà cũng có hàng lậu hay sao?

Đỗ ma ma vừa đi vừa nói: “Nghe nói vị sư phụ Lưu Vân kia chính là thần long thấy đuôi không thấy đầu. Một năm chỉ thiết kế có vài món thôi. Mấy món lần trước như chiếc lược bán nguyệt, vòng tai ngọc linh lung, tiểu thư vừa nhìn liền rất yêu thích. Mỗi một món đều có phong cách riêng. Đáng tiếc, món trang sức lần này, ngay cả Phẩm Ngọc Phường ở Tây Sở cũng không còn hàng tồn…”

Ta càng thêm khẳng định. Nếu sư phụ Lưu Vân này không bị người ta giả mạo thì người mà nàng đang nói, chính là ta. Mấy thứ nàng vừa nói, toàn bộ đều là bản vẽ ta đã bán cho Phẩm Ngọc Phường… Ta nghĩ, sao lại đúng dịp như vậy nhỉ? Ta lấy từ trong người ra một cái Sắc điệp song phi. Đó là hai con bướm một vàng một bạc. Trên thân bướm khảm đầy bảo thạch tím. Đặc sắc nhất chính là nơi đặt chân của hai con bướm. Đó là một phiến lá nho nhỏ, trên lá cây cố ý đặt cơ quan ngầm. Mỗi khi chủ nhân của nó cử động dẫn theo rung động, hai con bướm sẽ từ từ di chuyển, khi đi xa, khi lại gần, tựa như tình cảm lưu luyến của những người đang yêu vậy.

Ta làm bộ làm tịch khoa chân múa tay trên quần áo, thì thào nói: “Nếu mặc với bộ này, màu sắc hình như hơi nhạt. Mặc với bộ này thì lại hơi đậm…”

Ông chủ kia nhìn chằm chằm vào ta đã lâu, thấy ta cứ chết lì không chịu đi. Đang không biết phải làm sao thì lại thấy ta lấy ra một vật phẩm trân quý như vậy, dọa hắn nhảy dựng cả người. Hắn hỏi: “Ngươi, thứ này, thật là của ngươi?”

Ta thở dài một hơi: “Sắc điệp song phi này, khiến ta mất không ít thời gian mà vẫn tìm chưa được bộ quần áo nào tương xứng với nó…”

Đỗ ma ma kia đang đi ra ngoài lại nghe thấy ta nói như vậy, phút chốc xoay người lại. Ánh mắt nhìn chằm chằm như mới chết dính lên Sắc điệp song phi rồi vội vàng đi tới. Ta vừa nhìn thấy ánh mắt như lang như sói của nàng, vội nhét nó vào lòng ngực. Suy nghĩ có cần phải kêu Tiểu Phúc Tử đang canh giữ bên ngoài nửa ngày nay vào đây một chuyến hay không, để tránh không bị nữ nhân này thuận tay đoạt mất.

Đỗ ma ma không cướp đồ trong tay ta. Nàng tươi cười, nói với ta: “Vị tiểu ca này, ngươi có Sắc điệp song phi sao?”

Ta nghĩ, hỏi vậy chẳng phải là vô nghĩa lắm sao? Ta vừa mới lấy nó ra mà, cũng chỉ vì muốn dụ dỗ ngươi thôi! Ta không thèm để ý đến nàng, tiếp tục đánh giá mấy bộ quần áo đang cầm trên tay, thì thào nói: “Ừm, bộ này, tuy rằng hơi tục, người mặc cũng nhiều. Nhưng mà, cũng có vẻ xứng với lược bán nguyệt lắm nha…”

“Cái gì, ngươi còn có lược bán nguyệt nữa sao?” Tiểu Lan kinh ngạc hỏi.

Ta tà mị liếc nàng một cái, nói: “Ta không chỉ có lược bán nguyệt, vòng tai ngọc linh lung, lắc tay song ti khấu, ngọc phượng nhiễu kim túc diêu (trang sức cài áo), còn có thiên tước hướng dương cổ liên nữa…”

Đại Lan nói: “Ngươi là ai? Vì sao lại có nhiều món trang sức mà Phẩm Ngọc Phường không còn chế tác nữa như vậy?”

Ta nghĩ, bản vẽ của chúng đều là ta bán cho ông chủ của Phẩm Ngọc Phường, sao ta lại không có được chúng. Nhớ lúc trước, ông chủ Phẩm Ngọc Phường muốn sản xuất một số lượng lớn các món trang sức đó. Ta đã nói với hắn, vật gì hiếm thì mới đáng quý. Mấy thứ này, nếu ai ai cũng đều có thể mua được, thì nó còn có cái gì hiếm lạ nữa? Cứ như cũ làm ra năm ba món thôi, sẽ không sai lầm đâu. Ông chủ Phẩm Ngọc Phường rốt cuộc cũng nghe theo lời ta, còn vô cùng khen ngợi. Một món có thể bán được với giá hơn một ngàn lượng. Chỉ cần để lọt tin tức ra ngoài là lập tức có người đến đặt tiền cọc, gần như một nửa số tiền. Đương nhiên, chiếu theo lệ thường trước kia, cứ mỗi một món, ta đều tự mình lấy lại một cái. Nhưng cũng không để hết trên người mà chỉ mang theo một vài món mà thôi…

Ta không chút để ý, nhìn ba vị rồi nói: “Mấy thứ này, là do tại hạ thiết kế, sao lại không có được?”

“Cái gì?”

“Không thể nào…”

“Sao lại thế được…”

Trong mắt bọn họ tràn ngập sự nghi hoặc, biểu tình dường như đang bị đả kích. Ý nghĩa của biểu tình đó chính là: Một nam nhân thấp bé mới lún phún râu như vậy mà đã là một nhà thiết kế trang sức tuyệt mỹ như vậy rồi sao?

Biểu tình trên mặt của ông chủ kia càng sâu đậm. Quả thật xem ta giống như một điển hình của kẻ giả mạo.

_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.