Thê Chủ Dịu Dàng

Chương 23: Đường về



Vừa vào xe ngựa, Tô Tử Bội giống như tỉnh mộng đẩy nàng ra, sức lực rất lớn khiến đầu Quân Nhược Thủy đụng mạnh vào vách thùng xe, đoán chừng bị sưng một cục u lớn rồi. Nàng cười khổ xoa đầu của mình, cũng biết tốt bụng không được đền đáp, quả nhiên là người tốt sống không lâu, tai họa do trời, cổ nhân thành bất ngã khi (các cụ nói cấm có sai), đúng là người tốt không dễ làm.

Xe ngựa lắc lư đi về phía trước, Quân Nhược Thủy cũng thuận thế dựa vào vách thùng xe, cặp mắt mệt mỏi nhìn quang cảnh đường phố lướt qua bên ngoài cửa sổ, ngủ mà như không ngủ.

Trong buồng xe yên lặng không tiếng động, sau khi vô tâm đẩy Quân Nhược Thủy, trong lòng Tô Tử Bội tràn đầy áy náy, lặng lẽ nhìn gương mặt trầm tĩnh không một chút gợn sóng của nàng, đột nhiên hắn cảm thấy cả người nàng tản ra hơi thở lạnh nhạt xa cách nồng đậm, tâm trạng không khỏi nặng nề thêm mấy phần, tâm thần thấp thỏm, tâm hoảng ý loạn. Hắn ngập ngừng: "Thật xin lỗi."

Nhưng mà Quân Nhược Thủy ngoảnh mặt làm ngơ, thờ ơ không thèm ngó ngàng đến. Vẻ mặt của nàng vẫn nặng nề ngó ra ngoài cửa sổ, không nói một lời, giống như màn đêm sâu không lường được.

Trong lòng Tô Tử Bội càng lúc càng hoảng loạn, nàng không để ý tới hắn nữa sao? Nàng cũng chán ghét hắn rồi sao? Hắn cảm giác mình thật luống cuống, rối loạn, không biết nên làm sao, giọng nói run rẩy không thành tiếng: "Ta...ta không có gặp riêng nàng ta." Hắn nóng nảy giải thích: "Vốn dĩ ta và Triệu lão bản đang bàn chuyện làm ăn, lúc xuống lầu thì tình cờ gặp Vương Gia, nàng ta...... Mời ta lên nhã gian ngồi một lát, ta không có từ chối nhưng mà ta cũng không có làm những chuyện tổn hại danh tiết, thật sự không có."

Quân Nhược Thủy từ từ quay đầu lại, nhìn thấy dáng vẻ vội vàng của hắn, khẽ mỉm cười, nói: "Đó là chuyện của ngươi, ta cũng không có can thiệp."

Tô Tử Bội nghe xong, hơi ngẩn ra, sau đó trợn tròn đôi mắt, cắn răng nghiến lợi nói: "Ý của ngươi là cho dù ta hồng hạnh xuất tường cũng không liên can tới ngươi?"

"Ừ." Quân Nhược Thủy cố làm ra vẻ suy tư, nói: "Chỉ cần không mưu sát thê chủ là được. Bất cứ lúc nào ta cũng có thể giao ra vị trí thê chủ này, chỉ cần không lấy tính mạng ta là được!"

"Ngươi ——" Gương mặt tuấn tú của Tô Tử Bội tối thui, nước mắt không kìm nén được nhỏ giọt xuống. Sau đó, hai tay hắn ôm đầu gối, dụi đầu vào giữa gối, dựa vào buồng xe co rút thành một cục.

Quân Nhược Thủy có chút ngạc nhiên nhìn hành động trẻ con của hắn, không khỏi bật cười. Nàng dịu giọng lại, nhẹ nhàng dụ dỗ nói: "Ngươi tự do, cho dù đã thành thân thì ngươi vẫn có thể làm bất kỳ chuyện gì mà ngươi muốn làm. Ta sẽ không can thiệp. Huống chi việc chúng ta thành thân vốn không phải là điều mà ngươi mong muốn, nếu như ngươi gặp được một nữ nhân tốt hơn ta thì tất nhiên là ta phải rời đi, cho nên đừng nghĩ suy nhiều, coi chừng đầu của ngươi không dùng được nữa đó."

Đột nhiên Tô Tử Bội ngẩng đầu lên, buồn bực nói: "Tại sao lại không dùng được nữa?"

Quân Nhược Thủy nhìn hắn, cất tiếng cười to.

"Ngươi lại trêu ta!" Tô Tử Bội vừa vội vừa giận, nói xong qua liền muốn vung quyền đánh qua. Khuynh hướng bạo lực một chút cũng không thay đổi được.

Quân Nhược Thủy thấy thế vội vươn tay ra ngăn cản, nhìn nắm đấm mạnh mẽ, có lực nhưng khi rơi xuống thì lại yếu ớt như có như không.

"Được rồi, được rồi, ta nhận sai, được chưa?" Quân Nhược Thủy cười hì hì xin tha.

Tô Tử Bội hừ nhẹ một tiếng, đắc thắng quay đầu đi chỗ khác.

Quân Nhược Thủy sửa sang lại y phục bị nhàu nát, nghĩ đi nghĩ lại, “xì” một tiếng nở nụ cười.

"Ngươi......" Tô Tử Bội liếc nàng một cái, gương mặt tức giận cùng bất đắc dĩ.

"Muốn biết ta cười cái gì không? Ha ha, ngươi mới vừa nói cái gì nhỉ? Cử án tề mi, tương kính như tân?" Thua thiệt hắn nói ra được lời này. Hắn có thể hiền huệ như vậy thì sao chổi Halley đụng phải địa cầu từ lâu rồi. Cử án tề mi? Hình như hoàn toàn không hợp với hắn thì phải?

"Thế nào?" Tô Tử Bội thẹn quá thành giận: "Ta nói sai sao?"

"Ai, ngươi không nói sai, là ta cười sai!" Quân Nhược Thủy ôm bụng, vẻ mặt nghiêm túc.

Tô Tử Bội hung hăng trợn mắt nhìn nàng một cái, không được tự nhiên quay đầu đi.

Xe ngựa vẫn đi về phía trước như cũ nhưng không khí bên trong buồng xe đã ấm áp hài hòa hơn rất nhiều. Sau khi Quân Nhược Thủy vui đùa trêu chọc như vậy, ưu thương phiền muộn trong lòng Tô Tử Bội giống như sương mù tản đi rất nhiều, lúc sương mù tan hết, trước mắt chỉ còn lại một khuôn mặt thanh tú mang theo dịu dàng và tươi cười dí dỏm.

Ngực của nàng không cường tráng nhưng lại rất ấm áp khiến người ta cảm thấy an tâm, còn nhớ đêm đó nàng đã nói rõ ràng với hắn nàng sẽ không nạp thị, nàng nói thế giới của nàng rất nhỏ, không có chỗ chứa cho nhiều người như vậy, vậy còn hắn thì sao? Hắn ở bên trong thế giới nho nhỏ của nàng hay là ở bên ngoài thế giới đó?

Hắn chợt giật mình, hắn đang nghĩ cái gì vậy? Không thể, tuyệt đối không có khả năng lại phạm sai lầm giống vậy. Tâm đã sớm bị vết thương chồng chất sau khi trải qua một lần dũng cảm tiến tới, yêu say đắm đến quên mình, hắn không có dũng khí cũng như không có một trái tim hoàn chỉnh để yêu lần nữa huống chi quạ trong thiên hạ đều đen, tất cả nữ nhân đều bạc tình vô nghĩa giống nhau. Hắn không có dũng khí để bị thương thêm lần nữa.

Suy nghĩ trong lòng hắn thay đổi liên tục, sắc mặt lúc thì vui vẻ, lúc thì bi thương, mà Quân Nhược Thủy thì vẫn ở bên cạnh, cười cười ung dung quan sát hết sự thay đổi của hắn. Đúng lúc này đột nhiên xe ngưa xóc nảy dữ dội, sau đó lao nhanh về phía trước, làm nàng thiếu chút văng ra ngoài cửa sổ, phía trước chỉ nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Thanh Phong và tiếng náo loạn của mọi người hai bên đường khi hàng quán bị đụng ngã.

Buồng xe nghiêng trái lệch phải, Quân Nhược Thủy cũng ngã tới ngã lui còn phải chú ý tránh đụng đến Tô Tử Bội, khổ không thể tả. Tốc độ xe càng lúc càng nhanh làm cho sắc mặt của Quân Nhược Thủy trắng bệch.

Tô Tử Bội nhíu nhíu mày, đột nhiên đưa tay qua kéo eo nhỏ của nàng, nhẹ nhàng đề khí, rèm xe vén lên, tung người nhảy một cái, mang theo Quân Nhược Thủy từ trên xe ngựa xoay mấy vòng trong không trung rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất, sắc mặt của Quân Nhược Thủy vẫn trắng bệch, chưa hồi hồn.

Mà Tô Tử Bội chưa kịp hỏi tình huống của nàng đã phi thân đuổi theo xe ngựa ở phía trước.

Chẳng lẽ đây chính là khinh công lăng ba vi bộ, đạp tuyết vô ngân* trong truyền thuyết hay sao? Quân Nhược Thủy che ngực, trợn mắt há hốc mồm. Nàng biết Tô Tử Bội biết võ công nhưng không ngờ lại xuất thần nhập hóa như vậy. Xem ra quả thật lần trước Tô Tử Bội đã xuống tay lưu tình với nàng. Đối với một cao thủ mà nói thì thân thể gầy yếu của nàng còn không bằng một cây cải thìa, bóp một cái là nát bấy.

*lăng ba vi bộ: võ công mà Đoàn Dự xài trong phim á.

Đạp tuyết vô ngân: đi trên tuyết mà không để lại dấu chân.

Tô Tử Bội nhanh chóng đuổi kịp xe ngựa, hắn phi thân nhảy lên tuấn mã bị hoảng sợ, đôi tay kéo chặt dây cương, sau đó xe ngựa chậm rãi ngừng lại. Hắn mặc một bộ y phục trắng như tuyết, tay áo bồng bềnh, ngọc thụ lâm phong, gương mặt ửng hồng như hoa đào, trong một thoáng giống như trích tiên hạ phàm. Nếu như ở trong tiểu thuyết võ hiệp chắc chắn hắn sẽ là một thiếu niên đẹp trai lanh lẹ khiến vô số nữ nhi giang hồ khuynh tâm ái mộ đây. Chỉ tiếc đoạn đường này đất đá bừa bãi làm cho phong hoa tuyệt đại của hắn bị giảm sút. Thử nghĩ mỹ nhân đứng ở trên một đống rác cho dù ý họa tình thơ như thế nào đi nữa thì cũng biến thành buồn cười.

Ha ha, nàng tưởng tượng ra tình cảnh đó, đứng tại chỗ cười khúc khích ra tiếng.

Chỉ chốc lát sau, Tô Tử Bội và Thanh Phong đã đánh xe tới đây, hắn đưa tay cho nàng, nhẹ nhàng kéo nàng lên xe.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Quân Nhược Thủy quan tâm hỏi.

Vẻ mặt Tô Tử Bội nghiêm túc: "Có người động tay động chân dùng ám khí phóng vào đùi ngựa khiến cho ngựa bị giật mình nên chạy như điên."

Ám khí? Lại còn có thứ này nữa hả? Nhức đầu thật, rốt cuộc là nàng đã tới thế giới gì vậy?

"Là ai rảnh rỗi như vậy?" Quân Nhược Thủy cũng cau mày trầm tư, là nhằm vào hắn hay là nàng? Là ai? Có ý đồ gì?

Tô Tử Bội trầm mặc một hồi lâu, đột nhiên hỏi: "Ngươi...... Mới vừa rồi không sao chứ?"

"À?" Suy nghĩ của Quân Nhược Thủy bị cắt đứt, ngẩng đầu mờ mịt.

Tô Tử Bội nhìn ánh mắt trong suốt của nàng, hơi ngượng ngùng cúi đầu, cắn cắn môi nhưng vẫn lặp lại một lần nữa: "Ngươi...... Không có bị thương chỗ nào chứ?"

"Không có." Quân Nhược Thủy sững sờ, ngay sau đó cười cười, chớp mắt nhìn hắn: "Ý thức tự bảo vệ của ta rất mạnh mẽ, nhìn thấy nguy hiểm thì toàn thân lập tức tràn đầy ý thức phòng bị, ha ha."

"Không có là tốt rồi." Tô Tử Bội xoay mặt, vén rèm lên nhìn ra phía ngoài xe. Phía trước, Thanh Phong đang dắt con ngựa chân sau bị đổ máu đi tới. Vì chân sau bị đau nên hình như con ngựa không chịu hợp tác, giằng co ta tới ngươi lui với Thanh Phong, nhìn rất là thú vị.

"Thôi, đừng giày vò nó nữa." Quân Nhược Thủy nhịn cười, nói: "Công tử, nơi này cách Tô phủ không xa, không bằng chúng ta xuống xe đi bộ cũng coi như giảm bớt một chút gánh nặng cho nó."

Tô Tử Bội không nói gì nhưng mà hắn hành động rất nhanh. Chỉ thấy hắn nhẹ nhàng nhảy xuống xe ngựa, làm xe ngựa dừng lại sau đó xoay người đưa tay cho nàng. Cả chuỗi động tác rất liền mạch, tự nhiên mà tiêu sái.

Lại một lần nữa Quân Nhược Thủy ngây ngẩn cả người, nếu như mới vừa rồi là dưới tình thế cấp bách như vậy hiện tại thật sự là khiến nàng có chút thụ sủng nhược kinh*, không hiểu được rồi.

*thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà hoảng sợ

"Nhanh lên một chút, ngơ ngác cái gì?" Tô Tử Bội thấy nàng sững sờ, không nhịn được trách mắng.

"À." Quân Nhược Thủy nghe lời gật đầu một cái, đặt tay vào trong tay của hắn, mượn lực nhảy xuống xe ngựa. Nào biết nhất thời không đứng vững, lao vào trong ngực hắn. Theo bản năng hắn đưa tay đỡ lấy nàng nhưng lại không biết tư thế của hai người cực kỳ ái muội.

Thanh Phong ở phía trước nhìn đến choáng váng, hôm nay là ngày mấy? Thiếu gia và thiếu phu nhân nhà hắn vậy mà lại trở nên khanh khanh ta ta, ân ái như vậy? Ai tới nói cho hắn biết rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì mà hắn không biết không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.