Gió đêm thổi qua mang theo cái se lạnh và mùi hương thoang thoảng của một loài hoa không biết tên. Quân Nhược Thủy ngồi một mình ở trong đình bát giác bên cạnh hồ, lẳng lặng nhìn trăng rằm trên bầu trời. Trăng như chậu bạc, sóng nước dập dờn. Tối nay, trăng tròn nhưng người thì có thể tròn hay không?
( trong cv thì tròn là viên có lẽ ý tác giả ở đây đoàn viên hoặc là viên mãn)
Bốn phía của đình toàn là hoa sen hồng cùng với là sen xanh biếc, tiếng ếch ộp vang lên liên tục trong đêm, thỉnh thoảng sẽ có con ếch nhảy từ lá sen tròn xuống mặt nước chơi đùa cùng với cá chép đỏ trên hồ. Trăng sáng sao thưa, bóng đêm dịu dàng, thật là một đêm hè yên tĩnh, an tường. Chỉ là sắc mặt của Quân Nhược Thủy vẫn bình tĩnh như thường, nhẹ nhàng dựa lan can trên đình nhưng trong lòng lại vô cùng sầu lo nặng nề.
Vốn là đã nắm chắc phần thắng nhưng lúc nửa đêm mí mắt nàng lại nháy liên tục, mặc dù nàng không tin những thứ mê tín kia nhưng tâm lại mất đi bình tĩnh, không khỏi hốt hoảng. Từ khi tới Vương triều Kim Bích đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy hoảng loạn như vậy khiến nàng không cách nào nắm chặt, tim giống như đang lơ lửng giữa không trung, phiêu phiêu đãng đãng, cho dù có làm như thế nào thì cũng không rơi xuống được.
"Tỷ tỷ, ở đây ngắm trăng à?" Quân Hiểu Phù ngồi ở bên cạnh Quân Nhược Thủy trêu ghẹo: "Sao lại không thấy tỷ phu đâu?"
Quân Nhược Thủy cười khổ nói: "Tại sao tỷ ở đâu muội cũng tìm được vậy? Muội thật sự là thích hợp làm đặc vụ."
"Đặc vụ? Đặc vụ là cái gì?" Quân Hiểu Phù cau mày không hiểu.
"Theo cách nói thông thường chính là gian tế." Khóe miệng Quân Nhược Thủy nâng lên, rất rộng rãi giải thích nghi hoặc.
"Gian tế?" Quân Hiểu Phù tức giơ chân, thở phì phò nói: "Tỷ tỷ, tỷ làm tổn thương tâm hồn nhỏ bé của ta!"
Quân Nhược Thủy liếc nàng ta một cái, nhạo báng nói: "Muội không còn nhỏ, nữ tử mười bốn tuổi đã tính là trưởng thành, cũng có thể cưới phu lang rồi."
"Tóm lại so với tỷ tỷ thì muội nhỏ hơn." Quân Hiểu Phù bĩu môi, cưỡng từ đoạt lý.
"Đúng vậy, cho nên bây giờ muội đang giả bộ là còn nhỏ trước mặt tỷ kìa!" Quân Nhược Thủy cười hì hì, đưa tay nhéo gò má trắng nõn nà của nàng ta.
"Rất đau!" Quân Hiểu Phù khoa trương kêu la, nhưng mà nụ cười trên mặt lại rất ngọt ngào.
Quân Nhược Thủy tùy ý dựa vào lan can, dịu dàng cười. Ánh trăng trong sáng chiếu vào mặt mày thanh tú của nàng giống như mỹ ngọc, đồng thời cũng tôn lên ánh sáng bạc rực rỡ của mặt trang.
"Ai, tỷ tỷ, nếu như mà muội có một tỷ tỷ ruột như tỷ là tốt rồi." Hai mắt Quân Hiểu Phù giống như bị sương mù che khuất nhìn ánh tăng, dần dần sắc mặt có chút chán nản.
"Có hay không có tỷ tỷ ruột quan trọng như vậy sao? Vậy thì muội cứ xem tỷ như tỷ tỷ ruột, tỷ cũng sẽ xem muội như muội muội ruột của ta." Quân Nhược Thủy nắm lấy bả vai đơn bạc của nàng ta, cười nói: "Đột nhiên lại nói cái này, có phải ngại tỷ tỷ không đủ thân thiết, không cho muội cưới phu thị hay không?"
"Tỷ tỷ, tỷ vừa cười muội." Hiểu Phù làm nũng nói.
Đã rất lâu nàng không thấy bộ dạng này của Hiểu Phù nhưng lại cảm thấy rất thân thiết và quen thuộc.
Quân Nhược Thủy khôi phục nghiêm nghị, mỉm cười nói: "Hiểu Phù, thật ra thì giữa người với người thứ quan trọng nhất không phải quan hệ máu mủ mà sau khi ở chung, tình cảm sẽ từng chút từng chút một tăng dần lên. Chỉ cần trong lòng chúng ta có tình tỷ muội thì việc có phải là tỷ muội ruột hay không có quan hệ gì đâu?"
Quân Hiểu Phùnhìn Nhược Thủy thật lâu, cười gật đầu: "Tỷ tỷ nói rất đúng, Hiểu Phù hiểu rồi. Là do muội quá câu quan niệm thế tục."
Quân Nhược Thủy cười vỗ vỗ vai nàng ta, giương mắt nhìn ra xa xa, cùng nàng ta dựa vào lan can ngắm nhìn ánh trăng dịu dàng, đẹp đẽ.
Đêm dần khuya. Hình như phía xa mơ hồ truyền đến tiếng Thanh Văn kêu gọi ầm ĩ: "Thiếu phu nhân......"
Quân Nhược Thủy thu lại nụ cười, khẽ nhíu mày, từ trước đến giờ Thanh Văn luôn làm việc chững chạc, tại sao bây giờ lại hốt hoảng xúc động như vậy? Nàng vừa muốn trả lời thì Quân Hiểu Phù đã lớn tiếng kêu lên: "Bên này, thiếu phu nhân ở chỗ này!"
Thanh Văn vừa nghe tiếng đã thở hổn hển chạy tới: "Thiếu… thiếu phu nhân, thiếu.. thiếu gia mời người qua."
"Đi đâu?" Quân Nhược Thủy có chút kỳ quái hỏi, Tô Tử Bội chưa từng hỏi hành tung của nàng, vào buổi tối cũng sẽ không hỏi nàng lúc nào thì trở về phòng ngủ.
"Tố Tâm Cư, hừ…hừ…." Thanh Văn vẫn chưa thở được.
Quân Nhược Thủy không hỏi thêm nữa, kiềm chế lại nghi ngờ trong lòng, ba ngườivội vã trở lại Tố Tâm Cư.
Tố Tâm Cư vẫn an tĩnh giống như trước kia. Thanh Văn canh giữ ở trước cửa Tố Tâm Cư, Quân Nhược Thủy và Quân Hiểu Phù sải bước đivào. Đèn trong phòng chiếu sáng, in bóng Tô Tử Bội và Thanh Phong lên cửa sổ.
Quân Nhược Thủy bảo Hiểu Phù chờ ngoài cửa còn mình thì đẩy cửa đi vào. Vừa vào cửa, Tô Tử Bội đã tiến lên đón, vui mừng nói: "Ngươi đã tới. Mau đến xem một chút, ta sợ quá nhiều người biết nên không dám đi mời đại phu. Nhớ tới ngươi có hiểu biết về độc chắc cũng sẽ biết về Kỳ Hoàng Chi Thuật, không bằng chính ngươi đến xem một chút."
Lời nói của hắn Quân Nhược Thủy mờ mịt, chỉ là khi nàng nhìn thấy người đang ngủ mê man ở trên giường thì lập tức kinh ngạc mở to hai mắt, không dám tin từ từ đi lên phía trước, trong mắt không còn nhìn thấy những chuyện gì khác.
Người đang ngủ mê man, thế mà...... lại là phụ thân của nàng, Liễu Miên. Lúc này sắc mặt Liễu Miên hơi tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, sắc môi khẽ trắng bệch. Quân Nhược Thủy nhìn chằm chằm hắn, mặt rầu rĩ, mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng tình trạng hiện giờ của phụ thân đã chiếm hết tâm trí của nàng, khiến nàng không thể chú ý đến những cái khác. Đây là người mà nàng yêu mến và quan tâm nhất ở thế giới này, trong lúc vô tình nàng đã thật tâm yêu thích và ỷ lại người phụ thân này. Tình cảm chân thành và tha thiết này làm cho nàng muốn hầu hạ bên gối, muốn bảo vệ hắn thật tốt, không muốn ưu thương xuất hiện trên gương mặt tuấn nhã kia.
Quân Nhược Thủy lo lắng đặt tay lên mạch của hắn, chân mày nhíu chặt từ từ giãn ra. Là do trúng mê hương cộng thêm thường ngày thân thể yếu ớt lại bị hoảng sợ, cũng không đáng lo ngại, kê chút thuốc an thần là tốt rồi.
Nàng không chú ý đến những người khác mà chìm vào trong suy nghĩ của mình, phân phó Hiểu Phù cầm giấy, bút và mực đi vào, suy nghĩ tên thuốc rồi bảo Hiểu Phù viết phương thuốc lên giấy.
Mặc dù Hiểu Phù vẫn giữ kín như bưng lai lịch của nàng ta với mình và nàng cũng chưa từng hỏi nhiều nhưng nhìn chữ viết của Hiểu Phù giống như rồng bay phượng múa, rất có phong phạm danh gia thì cũng đã đủ để chứng minh xuất thân của nàng ta nhất định không giàu sang cũng phú quý.
Hiểu Phù vừa vào cửa đã thấy tình cảnh bên trong phòng, cũng không thấy kinh hãi, hình như đã sớm đoán được Quân Nhược Thủy sẽ bảo mình viết phương thuốc nên cực kỳ thong dong tự nhiên giống như tất cả đều nằm trong dự liệu.
Viết xong phương thuốc, Quân Nhược Thủy bảo Thanh Văn đi sắc thuốc, lúc này mới thở ra một hơi dài, xoay người lại nhìn thấy vẻ mặt Tô Tử Bội mệt mỏi, quần áo tóc tai lại xốc xếch hơn nữa thấy vết máu đỏ thẫm trên vai hắn thì không khỏi hoảng sợ. Đó vết máu tươi vừa mới khô! Quân Nhược Thủy hoảng hốt, vội vàng tiến lên lôi kéo hắn: "Tại sao lại bị thương?"
"Không có, không phải là máu của ta." Hắn cười cười, vẻ mặt hơi vẻ cô đơn.
Thanh Phong không nhịn được nói lớn tiếng: "Thiếu gia, người chính là vì phụ thân của nàng ta nên mới bị thương, tại sao lại không cho nàng ta biết?" Hắn ta chuyển bất mãn sang Quân Nhược Thủy, tức giận nói: "Thiếu gia vội vã chờ ngươi đến, còn chưa có bôi thuốc !"
Quân Nhược Thủy kinh ngạc nhìn về phía Tô Tử Bội. Ánh mắt của hắn khẽ tránh né, không có giải thích chỉ trách cứ Thanh Phong nhiều chuyện. Quân Nhược Thủy cau mày, không cho phép cự tuyệt: "Cho ta xem thử." Vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói uy nghiêm.
Tô Tử Bội vội vàng lui về phía sau, quật cường nói: "Thật sự không có chuyện gì."
Quân Nhược Thủy không đếm xỉa đến việc hắn lui về phía sau, trầm giọng nói: "Hiểu Phù, muội đi nghỉ ngơi đi. Thanh Phong, ngươi ở lại chỗ này chăm sóc phụ thân ta!" Nói xong thì không thèm giải thích lôi kéo Tô Tử Bội trở về phòng.
Nàng đang quan tâm hắn đấy! Phát hiện này khiến lòng hắn tràn đầy vui sướng. Làm sao hắn có thể nói ra mới vừa rồi vì thấy nàng chạy thẳng tới trước giường Liễu Miên, bỏ quên hắn cho nên trong lòng hơi ê ẩm đây?
Trở về phòng, Quân Nhược Thủy đè hắn ngồi xuống mép giường, muốn đưa tay cởi áo hắn ra.
Hắn không khỏi kinh hãi lui về phía sau, theo phản xạ níu chặt y phục, đôi mắt sáng mang theo kinh hãi cùng ngượng ngùng nhìn nàng.
"Cho ta xem thử có được hay không?" Nàng nửa ngồi ở trước mặt hắn, chống lại đôi tròng mắt như sóng nước xao động của hắn, êm ái nói: "Nếu không làm sao ta có thể yên tâm cho được?"
Hắn nhìn tròng mắt dịu dàng sâu thẳm của nàng, sóng gợn mênh mông, nhu tình tựa như nước dường như muốn hòa tan hắn vào trong đó. Vì vậy hắn giống như bị mê hoặc ngơ ngác gật đầu một cái.
Quân Nhược Thủy nhẹ nhàng kéo áo của hắn xuống dưới vai phải, quả nhiên nhìn thấy trên vai oánh nhuận như ngọc của hắn xuất hiện vết thương dài chừng một tấc, may mắn vết thương không sâu, máu đã sớm khô lưu lại vết máu đỏ sậm. Quân Nhược Thủy trừng mắt liếc hắn một cái, trách cứ, rõ ràng bị thương lại còn cậy mạnh.
Mặt của hắn đã sớm ửng đỏ, ngay cả lỗ tai cũng đỏ đến mức nhỏ ra máu. Thành thân lâu như vậy, đây lần đầu tiên hắn phơi bày da thịt ở trước mặt nàng nên không khỏi cúi đầu thật thấp, không dám nhìn thẳng vào mắt nàng.
Sắc mặt Quân Nhược Thủy trầm xuống, bưng tới nước sạch tới giúp hắn rửa vết thương sau đó lấy thuốc trị thương mà mình đã chế tạo cẩn thận thoa cho hắn. Lúc này Tô Tử Bội giống như hài tử phạm phải sai lầm, dùng ánh mắt vô tội lại uất ức lặng lẽ nhìn nàng.
Tay của nàng có chút mềm, có chút lạnh, khẽ xoa nắn trên đầu vai bạch ngọc của hắn khiến cho làn da của hắn phảng phất cảm thấy độ ấm nóng rực, giống như có một ngọn lửa nhỏ đang thiêu đốt da thịt hắn, cảm giác đó có chút mềm mại, lại có chút tê dại làm cho hắn vừa thoải mái lại có chút khó chịu. Nhưng hắn...... Thích cảm giác như thế.
Quân Nhược Thủy không hề hay biết, vừa chuyên tâm cho thoa thuốc cho hắn, vừa dịu dàng hỏi thăm: "Đau không?"
Tô Tử Bội lắc đầu một cái, ánh mắt không khỏi có chút ngốc cùng si mê, trong lòng hình ảnh kia dần dần nhạt đi trong khi bóng dáng thanh tú của người trước mặt lại càng ngày càng rõ ràng.