Trong bóng tối nàng cảm thấy có một đôi tay đột nhiên ôm lấy hông của mình, áp sát mặt vào lưng mình. Nàng kinh ngạc nói: "Bội Nhi?"
Biết rất rõ là không nên cưỡng cầu, nhưng vẫn làm như vậy...... Không kìm chế được. Hắn siết chặthai cánh tay, không chịu nói lời nào, giống như chỉ cần không lên tiếng thì nàng sẽ không từ chối.
Quân Nhược Thủy vẫn không nhúc nhích, để mặc hắn ôm, trong lòng khẽ thở dài một cái.
"Ngươi phải thật tốt, ngươi nhất định phải thật tốt." Hắn tự lẩm bẩm.
Ban ngày, Long Hạo Vân tới chơi quả nhiên không phải là chuyện gì tốt. Nàng ta hoàn toàn xé rách cái khăn che mặt “ôn tình”, yêu cầu hắn giao ra khế đất thành Nam.
Vốn khế đất này đối với Tô gia mà nói cũng không có nhiều tác dụng lớn hơn nữa cũng không đáng bao nhiêu tiền, nếu là ngày trước, bất luận nàng ta muốn cái gì thì hắn đều tình nguyên dâng hai tay lên. Nhưng hôm nay, nhìn nữ nhân ngọc thụ lâm phong hơn người ở trước mặt, vẫn là mặt như ngọc mày như vẽ nhưng hắn lại cảm thấy chán ghét cùng ghê tởm. Người hắn đã từng yêu say đắm thật sự là nữ nhân trước mặt này sao?
Hận? Cũng không phải. Chẳng qua vì người như vậy, tình cảm chấp nhất cùng với sung sướng và khổ sở khắc cốt ghi tâmđều trở thành một cậu chuyện cười, một vở hài kịch, không muốn nhớ lại. Tình cảm chân thành tha thiết nhất, thanh xuân xinh đẹp nhất mà hắn bỏ ra chỉ đổi lại bằng một cuộc tình dối trá cùng với trái tim tràn đầy vết thương. Đến khi hắn gặp đúng người thì lại phát hiện mình đã không có tư cách để đứng ở bên cạnh nàng. Cho nên bất luận như thế nào thì bây giờ hắn cũng không thể đối diện với vẻ mặt ôn hòa của nàng được nữa.
"Tử Bội, ngươi vẫn còn đang trách ta?" Long Hạo Vân mỉm cười, tác phong vẫn nhanh nhẹn giống như những ngày trước, giống như bất đắc dĩ nói, "Tình thế cấp bách, ta cũng không thể làm gì khác được."
Tô Tử Bội biết nàng ta đang nói đến chuyện hắn rơi xuống nước nên không khỏi cười lạnh.
"Thật ra thì, Tử Bội, nếu như ngươi thật sự yêu ta thì tất nhiên sẽ nguyện ý xả thân vì ta, tự mình nhảy xuống nước, làm giảm bớt trọng lượng trên thuyền hoa. Trên thực tế, ngươi và ta là cùng một loại người, cũng là vì lợi ích của riêng mình." Long Hạo Vân phe phẩy quạt giấy, cười nhạt, đường đường chính chính.
Còn có ai hèn hạ vô sỉ, thị phi điên đảo, đổi trắng hay đen hơn nàng ta hay sao?
"Hôm nay Vương gia tới chơi không phải chỉ vì muốn nói chút chuyện này thôi chứ?" Tô Tử Bội không cử động, miệng nhếch lên thành một nụ cười lạnh lùng.
Long Hạo Vân nhìn hắn lạnh nhạt, thở dài nói: "Tử Bội, ta hiểu rõ hôm nay ngươi đã thay lòng, cùng Quân Nhược Thủy tương kính như tân, cầm sắt hài hòa, tất nhiên là sẽ quên ta, quên tất cả những chuyện của chúng ta. Cho nên ngươi đối với ta như gần như xa. Rốt cuộc Quân Nhược Thủy có gì tốt?"
"Ít nhất ta tin tưởng trong bất kể trường hợp nào thì nàngấy đều không bỏ rơi ta." Tô Tử Bội bình tĩnh nói, "Đúng là ta rất ích kỷ, nàng ấy rất tốt cho nên ta không muốn để cho người khác biết."
Có vài người, cho dù người ta không thương mình, nhưng một khi mình đã yêu người ta thì sẽ không hối hận, chỉ vì người đó đáng giá để yêu say đắm. Ví dụ như….Quân Nhược Thủy.
"Tử Bội, khế đất thành Nam vô dụng đối với ngươi nhưng đối với tathì có tác dụng rất lớn. Thành Lâm Giang là đất phong của ta, cả ngươi và Tô gia đều đang nằm ở trong lòng bàn tay của ta, nếu như mà ta muốn thì chuyện ngươi và Tô gia suy tàn trong một đêm cũng là chuyện dễ như trở bàn tay. Nếu ta đã nói rõ với ngươi dĩ nhiên là hi vọng mọi người đều có thể chung sống bình an vô sự." Long Hạo Vân dùng nắp ly nhẹ nhàng gẩy gẩy lá trà trên mặt nước, chậm rãi uống trà, không nhanh không chậm nói rõ tình huống hiện tại.
Rốt cuộc cũng nói tới vấn đề chính, đây mới là mục đích của nàng ta. Tô Tử Bội lạnh lùng nhìn nàng ta, không nói lời nào.
"Ta chính là tiên lễ hậu binh*, Tử Bội, ngươi nên suy nghĩ thật kĩ." Nói xong, nàng ta vỗ vỗ đầu, giống như nhớ tới cái gì đó, "A, đúng rồi, thê chủ nhà ngươi nhỏ bé yếu đuối, tay trói gà không chặt, cả ngày lại đi ra khỏi nhà, nếu không cẩn thận thì có chút va chạmnhỏ cũng là điều khó tránh khỏi." Trong giọng nói ẩn chứa uy hiếp khiến Tô Tử Bội tức giận nhìn nàng ta, đôi tay nắm chặt tay vịn của ghế, xương ngón tay trắng bệch. *Mềm trước rồi cứng sau đó.
"Vậy là được rồi, Tử Bội,ta tin ngươi cũng đã hiểu điều mà ta nói..., vậy ta cáo từ." Thấy đã đạt được mục đích, Long Hạo Vân đứng dậy cáo từ, trước khi đi, lại còn giả mù sa mưa khuyên lơn, "Người chết không thể sống lại, Tử Bội, không nên quá bi thương."
Nói xong rồi dẫn mấy tên tùy tùng cười lớn rời đi. Tô Tử Bội oán hận nhìn chằm chằm bóng lưng nàng ta, trong nháy mắt ly trà trong tay bị biến thành mảnh vụn, nước trà còn nóng rớt vào trên tay hắn mà hắn cũng không hề hay biết.
Thanh Phong vẫn luôn canh giữ ở ngoài cửa nhìn Long Hạo Vân rời đi, lúc này mới chạy vào, nhìn thấy cảnh này thì không khỏi kêu lên: "Thiếu gia, có bị bỏng hay không? Cần gì tức giận đến vậy, người bị phỏng thì thiếu phu nhân sẽ đau lòng."
Lồng ngực Tô Tử Bội phập phồng kịch liệt, siết chặt hai quả đấm, sắc mặt âm trầm.
"Thiếu gia?" Thanh Phong có chút sợ hãi nhìn hắn, tại sao thiếu gia lại xa lạ như vậy.
Nếu như mục tiêu của Long Hạo Vân là hắn thì hắn không có lời nào để nói, dù sao cũng là lỗi của hắn, yêu sai người. Nhưng nếu như nàng ta dám động vào Quân Nhược Thủy thì hắn tuyệt đối không dễ dàng tha thứ, sẽ không thối lui, hắn sẽ đem hết nhân lực tài lực của Tô gia ra để đáp trả lại nàng ta gấp bội lần.
——— —————— —————— —————— —————— ————
Trong vương phủ to lớn hoa lệ.
"Chủ tử, Tô Tử Bội thật sự sẽ đưa khế đất tới cửa sao?" Triệu Cầm Âm dịu dàng đáng yêu cười hỏi.
"Tất nhiên. Hắn là kẻ ngu, khi đã yêu một người thì hắn sẽ nguyện ý trả giá, nguyện ý bị lừa gạt." Tâm tình Long Hạo Vân hơi tệ, trong lòng đã có dự tính, nói.
"Như vậy, Tô Tử Bội đã yêu Quân Nhược Thủy rồi hả?"
"Hừ, đến tột cùng là Quân Nhược Thủy có điểm nào tốt?" Long Hạo Vân càng nghĩ càng không cam lòng. Nàng ta vốn tưởng rằng có thể nắm chặt Tô Tử Bội trong lòng bàn ay, ai ngờ ở đâu nhảy ra một Quân Nhược Thủy, sau đó tất cả đều thay đổi. Từ trước đến giờ sức quyến rũ của nàng ta đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, làm sao có thể thua một Quân Nhược Thủy bình thường, không có gì nổi bật chứ?
Rượu phải ủ lâu cũng giống như Quân Nhược Thủy luôn luôn dịu dàng, quan tâm Tô Tử Bội;từ sau khi Cầm Âm dùng ám khí kinh động xe ngựa thì Tô Tử Bội càng thêm bảo vệ Quân Nhược Thủy. Chỉ sợ từ đó trở đi, lòng của Tô Tử Bội cũng đã dần dần nghiêng về phía Quân Nhược Thủy.
Nam nhân đều là thứ đứng núi này trông núi nọ, lả lơi ong bướm. Nàng ta hung ác, nham hiểm nghĩ.
Cho nên nàng ta cho rằng bọn họ đã cầm sắt hài hòa, vì vậy lúc này lòng mới như lửa đốt chất vấn Cầm Âm, tại sao Quân Nhược Thủy tiếp xúc với Cách Mị mà vẫn bình yên vô sự?
Xác định Quân Nhược Thủy chiếm một chỗ không nhỏ ở trong lòng Tô Tử Bội, nàng ta liền bắt đầu lợi dụng nhược điểm này, dùng Liễu Miên để trao đổi khế đất. Dựa theo hiểu biết của nàng ta đối với Tô Tử Bội, tất nhiên rất nhanh sẽ có được khế đất. Vậy mà, nàng ta thật sự không ngờ Tô Tử Bộilại nghĩ cách cứu Liễu Miên trước, còn người áo đen không rõ thân phận kia là thế lực sau lưng hắn sao?
Triệu Cầm Âm cười khẽ, giọng nói ma mị đến tận xương: "Dĩ nhiên là Vương gia tốt hơn rồi. Vương gia có quyền có thế, phong lưu phóng khoáng, là người mà các nam tử đương thời luôn mong mỏi."
Long Hạo Vân rất hưởng thụ, cười ha ha, nói: "Cầm Âm, chỉ có ngươi khéo hiểu lòng người. Không biết có phải trong lòng ngươi cũng mong mỏi hay không?"
"Tim của Cầm Âm đã sớm không còn trên người, thân là tàn hoa bại liễu, làm sao mơ tưởng tới Vương gia đây?" Triệu Cầm Âm u oán nói, Long Hạo Vân nghe được hoa tâm nộ phóng*. Chẳng qua loại mỹ nhân cả người là độc này, nàng ta cũng không dám giữ lại bên gối. Bao nhiêu anh hùng hiệp nữ cuối cùng cũng bị hủy ở bên gốicủa xà hạt mỹ nhân*, mặc dù mỹ nhân đáng quý nhưng tính mạng còn quan trọng hơn, đối mặt với sắc đẹp, từ trước đến giờ nàng ta đều rất cẩn thận. *Hoa tâm nộ phóng: lòng nở hoa. Xà hạt mỹ nhân: mỹ nhân rắn rết, chỉ người ác độc.
——— —————— —————— —————— ———
Một buổi sáng tinh mơ, Tô Tử Bội dẫn theo Thanh Phong ra cửa. Khi Quân Nhược Thủy tỉnh lại thì cái gối đầu thêu hoa phù dung đã lâu không bị Tô Tử Bội ném tới đang ở trong tay của nàng. Nàng kinh ngạc nhìn gối đầu trong tay một chút, lại nhìn loan trướng* đối diện một chút, miệng khẽ nhếch lên. *Loan trướng: cái giường có màn che thời xưa.
Buổi sáng sau khi rửa mặt xong thì nàng đi tới hậu viện thăm Thanh Văn.
Quân Nhược Thủy đột nhiên tới làm Thanh Văn trong lúc bối rối chỉ kịp lấy một tấm khăn lụa che đậy chân trái. Dù sao thì khăn lụa rất mỏng nên vẫn có thể nhìn thấy chân trái của hắn vẫn đang sưng như cũ, dưới mắt cá chân mơ hồ hiện ra một vòng máu ứ đọng.
Cổ nhân có nói phi lễ chớ nhìn, Quân Nhược Thủy nhìn thoáng qua đã hiểu được đại khái tình trạng của Thanh Văn, lập tức thu hồi ánh mắt, mắt nhìn thẳng. Nàng đưa thuốc trị thương cho hắn sau đó lại phân phó gã sai vặt giúp hắn bôi thuốc, lúc này mới đi ra. Ngày mùa thu nên ánh mặt trời ít chói chang hơn mà lại rất ấm áp nhưng nàng lại cau mày âm thầm lo lắng. Về loại độc theo lời của Tôn Minh Huân, nàng không có chút đầu mối nào cả cho nên vô kế khả thi. Ăn điểm tâm sáng một cách qua loa sau đó nàng lập tức chui đầu vào trong Cổ Vận Các tra tài liệu, điển tịch, mãi cho đến giờ Thân, Quân Nhược Thủy mới sửa sang lại y quan*, đi thăm viếng chủ nhân tài danh lan xacủa Trầm Hương Trai - Thư Ngâm. *Y quan: áo mũ
Đi bộ đến Trầm Hương Trai, nhẹ nhàng gõ cửa chính cổ xưa sơn son, người mở cửa vẫn là gã sai vặtthích hò hét lần trước. Chẳng qua lần này hắn không hề vênh váo hả hê, lỗ mũi hướng lên trời nữa. Hắn cúi đầu hành lễ, rất cung kính nói: "Tô phu nhân, mời vào, chủ tử chờ đã lâu."
Quân Nhược Thủy gật đầu một cái, mỉm cười nói: "Làm phiền công tử." Sau khi đi vào Trầm Hương Trai tràn ngập nét cổ xưa. Bên trong Trầm Hương trai, cành lá của cây Đoàn Tụ, cây Đan Quế, cây Thanh Đồng rậm rạp che khuất bầu trời, các loại hoa không biết tên tranh nhau khoe sắc, mùi thơm ngát phả vào lòng người. Lối nhỏ vào chốn vắng giống như đào nguyên tiên cảnh.
Nếu nói về sự hoa lệ, bố cục tinh tế, tất nhiên nơi này không thể so sánh với Tô phủ, nhưng Trầm Hương Trai lại làm cho người ta có một loại cảm giác tĩnh mịch, thản nhiên, chắc hẳn Thư Ngâm tiểu thư là một người có khí chất cao nhã, thoát tục xuất trần. Quân Nhược Thủy mỉm cười nghĩ, nếu cuộc sống có được một tri kỷ thì đó cũng là một chuyện tốt.
Bước chầm chậm đi qua cây đan quế tỏa hương nồng nàn, cả người phảng phất đầy mùi hoa quế, lúc này mới thấp thoáng nhìn thấy Trầm Hương tiểu trúc.
"Tô phu nhân, xin mời." Gã sai vặt đứng ở cửa khách khí ra biểu hiện xin mời.
Quân Nhược Thủy nói tiếng cám ơn, sau đó chậm rãi đi vào tiểu trúc.
"Tô phu nhân." Một giọng nói trầm thấp vang lên, Quân Nhược Thủy nhìn về phía tiếng nói thì thấy một thanh y nam tử* đang ngồi trên ghế đá ở bên nhà thủy tạ, cười nhạt giống như trăng sáng trong khe núi, chiếu rọi con suối, động tĩnh hài hòa làm tôn nhau lên một cách rực rỡ. *Thanh y nam tử: nam tử mặc áo xanh.
Quân Nhược Thủy kinh ngạc nói: "Ngươi là?"
"Ta chính là Triệu Thư Ngâm." Nam tử mỉm cười nói.
"Không phải là Thư Ngâm tiểu thư sao?" Quân Nhược Thủy vẫn chưa có lấy lại được tinh thần.
"Ai nói Thư Ngâm nhất định phải là tiểu thư?" Khóe miệng nam tử nâng lên, khơi mào một chút hứng thú.
Sau khi Quân Nhược Thủy ngạc nhiên thì không khỏi cười lắc đầu: "Là ta quá mức cổ hủ rồi." Tô Tử Bội có thể làm thương nhân thì tại sao Triệu Thư Ngâm lại không thể là tài tử viết sách?