Thê Chủ Tà Mị

Chương 100: Nhàn vương sợ lửa?



Bánh bao nhỏ thành thật ngồi ở trong ngực Thái hậu gặm điểm tâm đột nhiên ngẩng đầu lên. Nó biết Nhàn vương điện hạ chính là chỉ dương dương.

Bánh bao nhỏ phát hiện nhắc tới dương dương chính là người chán ghét kia muốn làm hầu cha của nó nên có chút mất hứng.

Thái hậu vẫn chú ý nó thì thấy nó dừng lại, vội vàng lau miệng cho nó nhẹ giọng hỏi: “Tiểu bảo bối, sao vậy? Không muốn ăn nữa hả?”

Kỳ thật Thái hậu rất đau lòng, nhớ lúc đầu bánh bao nhỏ rất thân thiết với y đó! Thế nhưng bây giờ bánh bao nhỏ đối xử với y thật sự là quá lạnh nhạt. Mặc dù sẽ cười ngọt ngào với y nhưng cũng không tiếp tục bôi nước miếng lên mặt y, cũng không xoa mặt y, ai...

Bánh bao nhỏ lắc lắc đầu đột nhiên mở miệng nói: “Di di*... mẫu thân và phụ thân…. đang hôn hôn….”

(*Di: dì [chị / em của mẹ].)

Hôn hôn là cái gì, sự chú ý của Nữ hoàng bệ hạ không còn ở phía trên. Bất quá Nữ hoàng bệ hạ lại rất hưng phấn, tiểu khả ái* rốt cục gọi nàng là di di!

(*Tiểu khả ái: nhóc nhỏ đáng yêu.)

Nữ hoàng bệ hạ cười cười hòa nhã với bánh bao nhỏ. Nếu không phải là bận tâm đến thể diện của quốc gia thì nàng nhất định sẽ đến cướp bánh bao nhỏ ôm một cái. Vì vậy Nữ hoàng bệ hạ tương đối oán niệm Mộ Dung Cầm và Âu Dương Lăng Ca.

Nữ hoàng bệ hạ âm thầm rối ren, Âu Dương Lăng Ca lại thay đổi sắc mặt. Bởi vì vẫn mất tập trung nên hắn không có phát hiện bánh bao nhỏ trong ngực Thái hậu.

Mặc dù bánh bao nhỏ rất đáng yêu, thế nhưng làm sao hắn cũng không yêu thích nổi, chỉ cần thấy cặp mắt kia quá mức giống như Phượng Lăng Tịch thì hắn không nhịn được cảm thấy chán ghét hài tử này.

Bánh bao nhỏ cảm giác được ánh mắt chán ghét của hắn trong lòng càng thêm không thích, mím mím miệng nhỏ nói với Hoàng Vũ Hiên: “Di di, cái thúc thúc này thích mẫu thân, nhưng mẫu thân lại không thích hắn.”

Bánh bao nhỏ lúc này nói chuyện rõ ràng lưu loát hơn bình thường rất nhiều nhưng không có người chú ý tới, sự chú ý của mọi người đều bởi vì lời nói của nó mà chuyển đến trên người Âu Dương Lăng Ca.

Không khỏi cảm thán, không nghĩ tới sức quyến rũ của Nhàn vương điện hạ lớn như vậy.

Âu Dương Lăng Ca nghe những lời xì xào bàn tán kia cảm thấy có chút lúng túng, hắn thích Phượng Lăng Tịch thì có gì sai? Hài tử này quả nhiên rất đáng ghét!

Mộ Dung Cầm không nhịn được cau mày mở miệng nói: “Tiểu hài tử không hiểu chuyện, xin Nữ hoàng bệ hạ đừng coi là thật.”

Đối với Nữ hoàng nước khác, bình thường trong xưng hô sẽ bớt đi hai chữ ‘bệ hạ’, có thể thấy được Mộ Dung Cầm đã hạ thấp thái độ, chỉ hy vọng Hoàng Vũ Hiên không cần phải từ chuyện nhỏ biến thành lớn. Chuyện này nếu như thật sự truy cứu thì Hoàng Vũ Hiên muốn khép cho Âu Dương Lăng Ca một tội danh gặp riêng nữ tử dễ như ăn cháo. Dù sao xác thật là Âu Dương Lăng Ca không tuân thủ lễ nghi.

Nàng cũng không trông cậy trong cung này xảy ra chuyện gì có thể tránh khỏi tai mắt của Hoàng Vũ Hiên.

Hoàng Vũ Hiên gật đầu nói: “Trẫm đương nhiên sẽ không coi là thật.” Mới là lạ!

Bất quá Mộ Dung Cầm như là đã đè thấp, nàng cũng sẽ không đem chuyện này làm lớn, đối với nàng không có cái gì thật chất tính có chỗ tốt, nhiều nhất là đánh mất thể diện của nước Phượng Thiên mà thôi.

Bánh bao nhỏ rất tức giận, lời nói của tiểu hài tử thì sao? Rõ ràng dám xem thường tiểu hài tử! Nó cũng không muốn tiếp tục để ý đến Nữ hoàng xấu xa kia!

Nữ hoàng bệ hạ tuyệt đối không nghĩ tới bánh bao nhỏ vừa mới còn gọi nàng là di di, lần nữa quy định sẵn nàng là kẻ đáng ghét.

Mộ Dung Cầm hành lễ nói: “Đa tạ Nữ hoàng, bất quá Âu Dương công tử hỏi đến Nhàn vương điện hạ cũng là bởi vì hiếu kỳ. Thật sự là, Nhàn vương điện hạ của quý quốc* quá giống Tam Hoàng nữ đã mất tích đã lâu của nước thần.”

(*Quý quốc: đất nước của ngài.)

Mộ Dung Cầm sau khi suy tư thì trong lòng đã nhận định Phong Lăng Hề chính là Phượng Lăng Tịch. Dù sao trùng hợp quá nhiều, công thêm vào Âu Dương Lăng Ca cũng nhận định đó là Phượng Lăng Tịch, cũng làm cho nàng có thêm một phần tin tưởng.

Lời này vừa nói ra trong nhát mắt đại điện yên tĩnh lại, sau đó thì bùng nổ. Nhàn vương điện hạ giống như Tam Hoàng nữ nước Phượng Thiên? Đây rốt cuộc là thật hay giả?

Mà lúc này bọn họ cũng rốt cục nhớ tới, tên gọi của Tam Hoàng nữ nước Phượng Thiên là Phượng Lăng Tịch và tên gọi của Nhàn vương điện hạ sao lại giống nhau như thế?

Nữ hoàng bệ hạ kinh ngạc một hồi, sau đó không nhịn được cau mày. Mộ Dung Cầm quan sát sắc mặt của nàng ta thì xác định nàng ta không biết thân phận của Phong Lăng Hề, tâm tư không khỏi bắt đầu lung lay.

Hoàng Vũ Hiên thu hết sắc mặt của nàng ta vào trong mắt, biểu tình tiết lộ trên mặt trong nháy mắt đã thu vào rồi cười nói: “Thì ra là như vậy, xem ra Âu Dương công tử đối với Tam Hoàng nữ của quý quốc thật sự là mối tình thắm thiết. Bất quá chỉ sợ làm Âu Dương công tử thất vọng rồi, Lăng Hề là người trong giang hồ, không phải là Tam Hoàng nữ của quý quốc.”

Kỳ thật Hoàng Vũ Hiên cũng không biết gút mắc giữa Phượng Lăng Tịch và Âu Dương Lăng Ca như thế nào. Phượng Tê đè ép chuyện này xuống, dù sao nữ nhi của mình bị người từ chối cũng không phải là chuyện gì quang vinh. Người khác biết được cũng hiểu rõ tâm tư của Nữ hoàng bệ hạ, tự nhiên nên câm miệng thì câm miệng. Cho nên những việc này người của nước Hoàng Vũ cũng không rõ ràng lắm.

Bất quá một người nam tử không kiêng nể gì hết đi quan tâm một nữ tử như vậy thật sự quá mập mờ. Cho dù là quan tâm tung tích của Tam Hoàng nữ thì đây không phải còn có một Mộ Dung Cầm sao? Mộ Dung Cầm cũng không có mở miệng thì hắn không thể chờ đợi được nữa hỏi ra những lời này. Vốn là không có lễ phép, đây chính là nhược điểm, hơn nữa Hoàng Vũ Hiên xác thật cảm thấy Âu Dương Lăng Ca đối với Phong Lăng Hề có chút tình cảm không rõ ràng. Nàng nói như vậy, tự nhiên là muốn đem nước bẩn giội trở lại.

Đến đây để cầu thân nhưng trong lòng lại chứa người khác, đây chính là không tôn trọng Hoàng Vũ Hiên nàng mà.

Mặc kệ Phong Lăng Hề có phải là Tam Hoàng nữ nước Phượng Thiên hay không. Bây giờ cũng không thể thừa nhận, nàng biết rõ bởi vì nàng thiên vị thì những đại thần kia rất nhiều người đều sẽ bất mãn với Phong Lăng Hề. Vốn là nàng không có kiêng dè gì, là bởi vì biết rõ bản lãnh của Phong Lăng Hề. Những đại thần này muốn gây chuyện với nàng ta không khác nào muốn chết. Thế nhưng hiện tại liên lụy đến thân phận này thì vấn đề có chút nghiêm trọng.

Không phải người dân nước ta thì chắc có ý đồ không bình thường. Nếu như thật sự chứng minh Phong Lăng Hề là Tam Hoàng nữ nước Phượng Thiên thì toàn bộ người nước Hoàng Vũ đều sẽ bài xích nàng ta, đều sẽ cho rằng nàng ta có mục đích khác. Đến lúc đó nước Hoàng Vũ sẽ không còn nơi cho nàng ta sống yên ổn.

Nhìn ánh mắt nhìn chằm chằm của Mộ Dung Cầm làm cho Hoàng Vũ Hiên cảm thấy có chút đau đầu. Một mực lúc này Phong Lăng Hề không ở đây, nàng lại không rõ ràng rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Nếu là rơi vào cái bẫy của Mộ Dung Cầm thì nguy rồi.

Quả nhiên, Mộ Dung Cầm quyết tâm muốn gây xích mích. Mặc dù Hoàng Vũ Hiên bày tỏ thái độ nhưng nàng ta lại tựa hồ như cũng không thèm để ý đến.

Dưới cái nhìn của nàng, người vì quân càng nghi ngờ nhiều hơn. Mặc dù bây giờ Hoàng Vũ Hiên là người duy nhất có thể bảo vệ Phong Lăng Hề. Thế nhưng ai biết được đáy lòng của nàng suy nghĩ như thế nào, hạt giống hoài nghi một khi gieo xuống thì rất dễ dàng mọc rễ nẩy mầm.

Còn nữa, cho dù Hoàng Vũ Hiên thật sự tin tưởng Phong Lăng Hề thì làm sao. Nếu như tất cả những đại thần này cũng hoài nghi Phong Lăng Hề thì đến lúc đó chỉ dựa vào Hoàng Vũ Hiên cũng không thể ngăn được cơn sóng dữ.

“Nữ hoàng bệ hạ của nước thần bởi vì Tam Hoàng nữ mất tích rất là đau lòng, vẫn không hề từ bỏ tìm kiếm. Bây giờ thật vất vả nhìn thấy một người giống như Tam Hoàng nữ, bản tướng quân cũng muốn chia sẻ với quân, hy vọng Nữ hoàng có thể hiểu cho.”

Sắc mặt của Hoàng Vũ Hiên khẽ trầm xuống, xem ra Mộ Dung Cầm nhất định phải chứng minh Phong Lăng Hề chính là Phượng Lăng Tịch mới thôi.

Bánh bao nhỏ theo bản năng cảm thấy tình huống bây giờ rất không ổn, không khỏi trở nên yên lặng. Đột nhiên cảm giác được trong tay áo có đồ vật gì giật giật thì hai mắt của bánh bao nhỏ không khỏi sáng ngời, là bạc băng. Lúc nó bị ôm đi phụ thân đã kín đáo đưa cho nó.

Bạc băng từ chân ghế bò xuống, lặng yên không một tiếng động lẻn đi.

Mà Mộ Dung Cầm đã ung dung mở miệng nói: “Tam Hoàng nữ của nước thần có một nhược điểm, chính là sợ lửa. Trong tẩm cung xưa nay chưa bao giờ thắp nến, chỉ dùng dạ minh châu. Ở bên ngoài mặc dù cố gắng khắc phục có thể nhìn thấy đèn lồng. Thế nhưng là nhất định không thể trực tiếp nhìn thấy ngọn lửa, không biết Nhàn vương điện hạ quý quốc có cũng sợ lửa hay không?”

Hoàng Vũ Hiên không khỏi sửng sốt một chút, nàng tin tưởng Mộ Dung Cầm không kiêng nể gì dám nói như vậy muốn chứng minh Phong Lăng Hề chính là Phượng Lăng Tịch, tất nhiên là đã nắm chắc thân phận của Phong Lăng Hề. Thế nhưng... Phong Lăng Hề sợ lửa? Quả thật chính là có quỷ mới tin!

Cũng may là ông trời không giúp Mộ Dung Cầm. Nếu như trên người Phượng Lăng Tịch có vết bớt gì để chứng minh thân phận vậy thì tốt hơn nhiều, nhưng hoàn toàn không có.

Phượng Lăng Tịch xác thật sợ lửa, bởi vì lúc trước sau khi Phượng hậu bị độc chết, toàn bộ cung điện đều chôn thân trong biển lửa. Phượng Lăng Tịch trơ mắt mà nhìn tòa cung điện cùng với Phượng hậu bị độc chết và tiểu Hoàng nữ chưa ra đời trong bụng y bị đốt cháy hầu như không còn gì, hủy thi diệt tích. Từ chuyện đó thì nàng rất hoảng sợ khi nhìn thấy lửa, mặc dù là ngọn lửa nhỏ cũng không cách nào chịu được.

Thế nhưng bóng ma trong lòng này được thay đổi sau một cái linh hồn khác, dĩ nhiên là không có tác dụng.

Cũng là do Mộ Dung Cầm quá tham lam, nếu như nàng chỉ là gieo xuống một hạt giống hoài nghi ở trong lòng những đại thần này thì không thể nghi ngờ là rất thành công. Thế nhưng nàng một mực quá mức vội vàng, còn muốn tiến thêm một bước chứng minh Phong Lăng Hề chính là Phượng Lăng Tịch. Cho nên nói ra cái nhược điểm này, đây không phải nói rõ ràng làm cho Phong Lăng Hề chứng minh mình không phải là Tam Hoàng nữ kia sao?

Bóng ma kia trong lòng Phượng Lăng Tịch đã đi theo nàng rất nhiều năm, nghĩ hết biện pháp cũng không có một chút nào chuyển biến tốt. Cho nên Mộ Dung Cầm không cho rằng Phượng Lăng Tịch sau vài năm mất tích lại đột nhiên không sợ lửa. Nhưng Phong Lăng Hề từ xưa cho đến nay cũng không sợ lửa.

Trong lúc hoàn toàn yên tĩnh thì bánh bao nhỏ đột nhiên mở miệng nói: “Di di...”

Vì bà mẫu thân của mình nên bánh bao nhỏ không thể làm gì khác hơn là tạm thời chịu đựng gọi Nữ hoàng chán ghét này là di di, xem như là tạm thời nhượng bộ vì lợi ích toàn cục đi!

Hoàng Vũ Hiên có chút khẩn trương nhìn về phía nó. Mặc dù nàng biết rõ bánh bao nhỏ rất thông minh, thế nhưng dù sao cũng là một hài tử không tới một tuổi, có thể hiểu được bao nhiêu chuyện chứ? Nàng chỉ sợ bánh bao nhỏ nói ra chuyện gì không nên nói thôi.

Bất quá bánh bao nhỏ hiển nhiên còn thông minh hơn nàng tưởng tượng rất nhiều, chỉ thấy nó duỗi ra móng vuốt nhỏ ghét bỏ đẩy đĩa điểm tâm trước mặt ra, bĩu môi nói: “Muốn ăn khoai lang nướng... muốn khoai lang mẫu thân nướng nướng...”

Hoàng Vũ Hiên thở phào nhẹ nhõm, khen ngợi trừng mắt nhìn nó. Bánh bao nhỏ thật giống như chưa nhận được gì vẫn mím môi nói thầm muốn ăn khoai lang nướng.

Thái hậu vội vàng cho người đi nướng cho nó nhưng trong lòng đang thở dài, tiểu bảo bối có phải là quá thông minh rồi hay không?

Mẫu thân của bánh bao nhỏ là ai? Tất nhiên là Nhàn vương điện hạ rồi!

Nhàn vương điện hạ tự mình nướng khoai lang mặc dù có chút bất nhã, thế nhưng điều này chứng minh Nhàn vương điện hạ không sợ lửa.

Sắc mặt của Mộ Dung Cầm khẽ trầm xuống, thật sâu nhìn bánh bao nhỏ một cái, tầm mắt hoài đánh giá một vòng ở trên mặt nó nhưng không có phát hiện cái gì không thích hợp. Tựa hồ thật sự cũng chỉ là đột nhiên muốn ăn khoai lang mẫu thân nướng, trên đời này nào có chuyện trùng hợp như vậy? Thế nhưng tựa hồ là hài tử nhỏ như thế lại biết diễn kịch giải vây thay mẫu thân mới càng thêm khó mà tưởng tượng nổi.

Nữ hoàng bệ hạ thu hết sắc mặt của nàng ta vào trong mắt, không khỏi bắt đầu khâm phục bánh bao nhỏ, mới lớn một chút như thế đã biết diễn trò trêu chọc như vậy, còn không lưu lại chút dấu vết diễn trò nào cho người khác, khi trưởng thành thì còn phải thế nào nữa đây? Nàng đã dự cảm được bánh bao nhỏ khi trưởng thành sẽ là một mối họa lớn.

Cung thị rất nhanh bưng tới một đĩa khoai lang nướng, móng vuốt của bánh bao nhỏ vừa mới duỗi ra thì nghe Mộ Dung Cầm nói: “Tiểu công tử, khoai lần này không phải mẫu thân ngươi nướng, nói cho mẫu thân tự mình nướng cho ngươi có được hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.