Thê Chủ Tà Mị

Chương 20: Lừa gạt đến tay



Nếu đổi lại là những người khác, đều ôn tồn dụ dỗ như thế hắn còn không nể mặt, như thế nào cũng sẽ dưới cơn nóng giận mà phất tay áo rời đi. Nhưng Phong Lăng Hề lại là cái quái thai, đối với người ngoài cô không có bao nhiêu kiên nhẫn, nhưng là đối với người mình đã nhận định gì đó, có thể tưởng tượng cô lại có thêm bao nhiêu kiên nhẫn.

Tỷ như lúc trước cô nuôi con chó nhỏ, rất được cô yêu thích, nhưng con chó nhỏ kia có một thói quen xấu, là ưa thích lăn lộn trên mặt đất, mỗi lần vào nhà nhoáng một cái lay động, ghế salon của cô, giường, khay trà, những vật sở hữu cũng sẽ trở nên bẩn thỉu, cô lại không hề một câu oán hận bảo nó thu thập cục diện rối rắm, nhiều nhất là tượng trưng đánh cái mông của nó một cái.

Mà bây giờ Vân Tư Vũ đúng lúc cũng trở thành vật sở hữu của cô, hơn nữa trong lòng cô vị trí con chó nhỏ kia không thể so sánh với hắn, tự nhiên sự kiên nhẫn của cô có thể càng nhiều. Cho nên Phong Lăng Hề một chút cũng không tức giận, trừng mắt nhìn nói ra: “Đúng là ngươi không có hầu hạ ta tốt, chúng ta còn không có động phòng.”

Vân Tư Vũ lần nữa cắn răng: “Đúng là ta không tốt, ta đây phải đi tìm cho thê chủ vài người hiểu biết đến hầu hạ.” Nói xong liền muốn đi.

Phong Lăng Hề ôm hắn không tha: “Ta liền muốn ngươi hầu hạ.”

“Ta không có cái phúc khí kia.”

“Ngươi có.”

“Ta không có.”

“Ngươi có.”

“Phong. Lăng. Hề!”

“Tại sao?”

“Ngươi vô lại!”

Ám vệ nơi xa nghe tiếng rống giận dữ thế, Nhất Tề cảm thán: khó trách Vương gia đối với Vương Quân đại nhân vài phần kính trọng, có thể nhanh như vậy liền hiểu thấu bản chất của Vương gia, quả nhiên không đơn giản.

“Tốt lắm, đừng tức giận, nếu không ta cho ngươi đánh Doãn Thiếu Dời?”

Vân Tư Vũ đã không còn khí lực đi tức giận, chỉ hừ lạnh nói: “Nàng có làm chuyện gì sai sao?” Rõ ràng làm cho người chịu tiếng xấu thay cho mình, có chủ tử như vậy nàng thật là xúi quẩy.

“Nàng như thế nào đúng vậy? Lĩnh tiền công lại không chăm chỉ làm việc, ở sau lưng nhai cái lưỡi chủ tử, châm ngòi ly gián, quả thật tội ác tày trời.”

Nếu như Doãn Thiếu Dời ở đây, nàng nhất định tương đối sẽ tức giận nhắc nhở mổ Vương gia, tiền công của nàng đều là chính lợi nhuận của nàng đưa đến trên tay Nhàn vương điện hạ, lại bị Nhàn vương điện hạ bóc lột qua, còn lại là nước súp dư thừa.

“Ngươi không có việc gì sẽ sợ người khác nói?”

“Ai…Ta là thê chủ của người, làm sao ngươi có thể không tin ta đây?”

“Ngươi cũng có thể làm thê chủ của rất nhiều người khác.”

“Chỉ một mình ngươi.”

Vân Tư Vũ rốt cục thu hồi tầm mắt phóng ở chân trời, nhìn về phía nàng: “Cái gì?”

“Ta nói, ta là thê chủ của một mình ngươi, nếu như có những người khác cùng ngươi đoạt, ngươi có thể đuổi hắn đi.” Nam nhân mà, nuôi một cái là đủ rồi, kiếp trước không có, kiếp này lại gặp nhiều hơn hậu viện tranh đấu, cô cũng không dự định có ba phu bốn thị, huống chi, cô như thế nào cũng không thể khiến tiểu mèo hoang nhà cô trong lòng không thoải mái , nếu không cũng quá không hợp tính cách của cô.

“Đó là hành vi ghen phu.” Bất quá hắn rất muốn làm như vậy.

“Vậy ngươi coi như là có lòng tốt bảo vệ ta, miễn cho ta bị lang ăn.”

“Rõ ràng ngươi mới là lang đi!” Giọng nói không cho là đúng nhưng khóe miệng lại cười toét ra.

Phong Lăng Hề thấy hắn nở nụ cười, cũng không khỏi nhếch môi, đưa tay xoa xoa sợi tóc mềm mại của hắn, cười nói: “Ngươi sẽ không sợ ta lừa ngươi?” Có phải quá tốt hay không khi rẽ vào một chút?

Vân Tư Vũ bỉu môi nói: “Ta không có tài, không có sắc, không có gì có thể lừa gạt, mà ngươi muốn tài có tài, muốn sắc có sắc, cũng không cần thiết gạt ta.”

Phong Lăng Hề kỳ thật rất muốn nói hắn vẫn có một chút sắc như vậy, ít nhất cô xem vô cùng thuận mắt, bất quá ngẫm lại lời này hay là đừng nói, hãy để cho tiểu mèo hoang cảm giác mình kiếm được đồ tốt, chỉ là không quên nhắc nhở: “Có thể tin ta, nhưng là không thể nhẹ dạ tin người khác, nói không chừng gặp gỡ biến thái, vừa vặn vừa ý ngươi đấy!”

Vân Tư Vũ căm giận lườm nàng một cái, chẳng lẽ hắn liền thật kém như vậy, chỉ có biến thái mới để ý? Nghĩ tới lại không khỏi cười có chút không có ý tốt, tầm mắt nhìn từ trên xuống dưới Phong Lăng Hề, ý kia bất quá lại rõ ràng, thì ra ngươi là biến thái!

Phong Lăng Hề sờ mũi, cô thật không phải là biến thái, cô không phải cố tình thích tiểu chính thái, chỉ là vừa tốt xem hợp mắt mà thôi.

Doãn Thiếu Dời đến phòng luyện võ đợi đến trời tối, Phong Lăng Hề cũng không có xuất hiện, không khỏi thờ phào nhẹ nhõm, xem ra là Vương gia đã quên, nàng không cần bị đánh đến không xuống được giường.

Vì vậy người nào đó vô cùng cao hứng trở về phòng đi ngủ, chỉ là ngủ thẳng đến nửa đêm lại bắt đầu cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, đứng lên lại cong lại hoàn toàn vô dụng, thử vô số phương pháp đều không thể giảm bớt, Doãn Thiếu Dời khóc không ra nước mắt, nàng là gặp thuốc biến thái gì đây?

Bên ngoài hai người chậm chạp trở về, Phong Lăng Hề mở miệng hỏi: “Ngươi không phải là không đánh nàng sao?” Còn nói cô đúng vậy đây!

Vân Tư Vũ hừ hừ nói: “Đánh người quá mệt mỏi.” Dụng độc vừa vặn nhẹ nhàng.

Vân Tư Vũ ngủ thẳng đến nửa đêm, đột nhiên nhớ tới kẻ đầu sỏ làm cho hắn ăn dấm chua mất mặt như vậy đúng là Doãn Thiếu Dời, cho nên liền lôi kéo Phong Lăng Hề đến đó giáo huấn nàng.

Cho nên nói, châm ngòi ly gián là không đúng, là sẽ gặp báo ứng!

Sáng sớm ngày thứ hai, Vân Tư Vũ còn chưa ngủ đủ liền bị Phong Lăng Hề dựng dậy, mơ hồ mà nắm quả đấm dụi dụi mắt, nói lầm bầm: “Làm cái gì?”

Bởi vì con mèo hoang hoàn toàn không phải đối thủ của Phong Lăng Hề, cho nên tối qua Phong Lăng Hề trực tiếp trở về gian phòng của mình, hai người bắt đầu cùng giường chung gối.

Phong Lăng Hề đưa tay nhéo nhéo mặt của hắn, nhắc nhở: “Ngươi đã quên hôm nay là ngày ngươi về lại mặt sao?”

“Đúng nha!” Vân Tư Vũ trong nháy mắt tỉnh táo lại, “Ta còn muốn đem Chớ Tiếng Động Lớn dẫn tới vương phủ.” Đây mới là chính sự, vốn là hắn định gả đến trộm hỏa liên liền chạy, cho nên không có mang Chớ Tiếng Động Lớn theo, nhưng là hiện tại hắn quyết định tạm thời không đi, tự nhiên muốn đem Chớ Tiếng Động Lớn mang tới vương phủ, giữ hắn một mình lại phủ tướng quân sẽ bị khi phụ.

Phong Lăng Hề ôm hắn xuống giường, cầm y phục đến cho hắn, cau mày nói: “Đáng tiếc ta không thể đi cùng với ngươi.” Tập tục nước Hoàng Vũ, lại mặt là không thể cho thê chủ đi cùng, để cho nhà mẹ đẻ biết con trai sau khi lập gia đình có sống tốt hay không, thê chủ đi theo là bày tỏ không tín nhiệm, sợ phu lang trở về nói bậy về mình.

“Sáng mai ta đi đón ngươi, thuận tiện dẫn ngươi đi thanh lâu chơi.”

“A! Ngươi thật muốn dẫn ta đến thanh lâu?” Mặc dù đề nghị này làm cho hắn rất hưng phấn, nhưng là hắn thật đúng là không có nghe nói thê chủ có thể mang theo phu lang nhà mình đến thanh lâu.

“Ngươi không muốn đi?”

“Muốn.”

“Vậy là được rồi.”

Vân Tư Vũ hết sức cao hứng, cười đến lộ ra hai răng khểnh đáng yêu, đi tới gần liền ‘bẹp’ một cái trên mặt nàng.

Trải qua ngày hôm qua ăn dấm chua một lần, tình cảm của hai người nhanh chóng ấm lên, tính tình Vân Tư Vũ hoang dã sẽ không nhăn nhăn nhó nhó, Phong Lăng Hề đã nói hắn có thể đem toàn bộ người ngấp nghé nàng đánh bay, hắn liền thật sự dự định thực hành như vậy, đánh không lại còn có thể dùng độc, hừ hừ!

Cho nên hiện tại hắn đã đem Phong Lăng Hề quản lý vì chính là vật sở hữu của mình, tự nhiên không cần phải sợ đầu sợ đuôi, nghĩ gặm liền gặm.

Phong Lăng Hề đối với lần này ngoại trừ cảm thán bên ngoài tiểu mèo hoang quá tốt, cũng rất là hưởng thụ hắn thân cận, bất quá điều này cũng làm cho cô có chút bận tâm tiểu mèo hoang bị người khác bắt cóc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.