Thê Chủ Tà Mị

Chương 25: Đến thanh lâu



Phong Lăng Hề không đếm xỉa hắn đang lung túng, vỗ vỗ đầu Vân Tư Vũ hỏi: “Muốn ngồi xe ngựa hay cưỡi ngựa?”

Mắt Vân Tư Vũ nhìn toàn thân tuyết trắng của Đạp Tuyết Vô Ngân, lập tức trả lời: “Cưỡi ngựa!” Khó được trông thấy con ngựa xinh đẹp như vậy, đương nhiên muốn cưỡi một lần.

Phong Lăng Hề phiên thân lên ngựa, sau đó khom lưng vươn cánh tay đem hắn kéo lên, ngồi ở trước mặt mình.

Kết quả Đạp Tuyết không chịu, hí một tiếng muốn đem người dư thừa trên lưng quăng đi. Phong Lăng Hề nắm chặt dây cương, vòng tay đem Vân Tư Vũ ôm vào trong ngực, đưa tay vỗ đầu ngựa, giáo dục nói: “Đạp Tuyết đây cũng là chủ tử của ngươi, dám cho ta ngã, coi chừng ta lột da ngươi!”

Đạp Tuyết Vô Ngân này chính là ngựa quý khó có được, thông hiểu tiếng người, nghe lời mà Phong Lăng Hề nói, không cam lòng phun ra khí hai cái, lại đàng hoàng xuống.

Vân Tư Vũ cũng không phải cùng ngựa này mang thù, thấy nó ngoan liền muốn đưa tay sờ sờ đầu nó, lại bị nó bỏ qua, không khỏi mở miệng uy hiếp nói: “Ngươi có nghe chăng lời nói, coi chừng ta nhổ sạch lông của ngươi.”

Mọi người thập phần không nói gì, đó là Đạp Tuyết Vô Ngân a! Dường như không ai hiểu được bảo bối khó lường này làm cái gì, bọn họ bây giờ nghe được cái gì? Không lột da thì lại nhổ lông, bọn họ xem đó là ngựa bình thường sao? Nhìn xem Đạp Tuyết rõ ràng mang theo ánh mặt ai oán, bọn họ hủy bỏ cái ý nghĩ này, ngựa bình thường có linh tính như vậy sao?

Vân Tư Vũ đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn về phía Phong Lăng Hề nói ra: “Hề, ta nghĩ đem hoa hoa – thảo thảo ta nuôi, còn có tiểu động vật dời đến vương phủ.”

Hắn vừa dứt lời, Khởi Vân vội vàng nói: “Vương gia, đồ gì đó của Vương Quân có chút nhiều.” Ý là bọn họ chuyển về không hết, bởi vì có Dạ Tinh theo hộ vệ như vậy, Phong Lăng Hề chỉ cho Vân Tư Vũ dẫn theo vài cái tiểu thị hầu hạ, muốn bọn họ đi dọn lũ cá nuôi kia, hay là thôi đi!

Mắt Phong Lăng Hề nhìn Vân Tư Vũ, Vân Tư Vũ lại nhìn cô cười ngây ngô, hắn nuôi hoa hoa – thảo thảo lâu như vậy cũng có cảm tình, hơn nữa còn có rất nhiều đồ tốt, khó tìm được. Phong Lăng Hề xoa bóp mặt của hắn, nói với Khởi Vân: “Các ngươi về vương phủ trước rồi gọi thêm người đến chuyển đi! Liễu Đang quân, không thành vấn đề đi?” Mặc dù cô đã quyết định, nhưng chỉ là tượng trưng hỏi ý kiến chủ nhân thôi, cô cũng là hiểu lễ phép.

Liễu Sâm dám nói không đồng ý sao? Mặc dù danh tiếng Phong Lăng Hề không tốt như thế nào, nhưng người ta nói như thế nào cũng là Vương gia a! Huống chi một ít bới lông tìm vết phong tình, thật đúng là cho tim người đập rộn lên, rất khó cự tuyệt.

Mọi chuyện đều dặn dò xong, Vân Tư Vũ liền vội vàng thúc giục Phong Lăng Hề rời đi.

Nhìn xem hai người rời đi, trong lòng mọi người nghĩ tới: Vân Nhị công tử này thật đúng là được sủng ái a! Đạp Tuyết Vô Ngân là ngựa quý như vậy đều cho hắn cưỡi, còn muốn đem hoa hoa – thảo thảo cùng tiểu động vật đều dời đến vương phủ, không nghĩ đến Nhàn vương ngược lại là người thương hương tiếc ngọc, khó trách những công tử phố hoa kia đều khen nàng không dứt miệng.

Vân Dật cùng Liễu Sâm cáo biệt xong lên xe ngựa, có vẻ có chút không yên lòng, Thu Ngâm nhìn ra hắn có vẻ mất mát, không khỏi mở miệng nói: “Công tử, tướng quân phải thượng triều mới không thể tới đón người, còn Nhàn vương kia không có việc gì mới nhàn rỗi như vậy.”

Thu Ngâm là thiếp thân tiểu thị của Vân Dật, rất là tri kỷ, khi Vân Dật xuất giá, hắn cũng vội vàng đi theo, đến bây giờ vẫn như cũ xưng hô Vân Dật là công tử.

Vân Dật gật đầu nói: “Ta biết rõ.” Chỉ là nhìn xem hai người kia thân mật như vậy hắn có điểm hâm mộ, hắn biết rõ như vậy không hợp lễ nghi, nhưng giữa phu thê tương kính như tân* khó tránh khỏi làm cho người cảm thấy xa cách một chút.

(*tương kính như tân là tôn trọng lẫn nhau, cư xử có lễ nghĩa)

Thu Ngâm an ủi: “Công tử cũng đừng suy nghĩ nhiều như vậy, tướng quân không phải là còn nói muốn dẫn người đi xem cuộc thi đấu hoa khôi tranh bá sao?”

Mỗi năm một lần cuộc thi đấu hoa khôi tranh bá là do phần đông thanh lâu phố hoa hợp tác cử hành, địa điểm vào buổi tối tại hồ Kính Nguyệt duyên dáng, đến lúc đó có không ít danh kỹ thanh lâu đều sẽ ra mặt, tranh đoạt hoa khôi phố hoa cùng hoa khôi thanh lâu có danh tiếng nhất.

Vốn là hoạt động như vậy không nên làm chính thức quá mức, dù sao đều là chút ít công tử thanh lâu, nhưng bởi vì nữ hoàng đề sáu chữ “Hoa khôi tranh bá thi đấu”, mà khiến nó trở thành hoạt động cao nhã hạng nhất, huống chi ngày này vốn chỉ là tỷ thí tài nghệ, thời điểm vừa mới bắt đầu chỉ là tỷ thí giữa các thanh lâu với nhau, càng về sau không ít công tử thế gia cũng tiến đến tham gia, bất quá bọn họ tự nhiên là khinh thường cùng những công tử thanh lâu kia tranh đoạt giải hoa khôi, thường thường chỉ là biểu hiện ra tài nghệ của mình. Danh tiếng bốn vị tài tử chính là bởi vậy mà có. Cho nên nói Vân Dật đối với cái cuộc thi hoa khôi tranh bá này vẫn có hứng thú.

Phong Lăng Hề ra cửa một chuyến, lúc này mới vội vã trở về gấp, sợ Vân Tư Vũ đợi quá lâu cho nên trực tiếp cưỡi Đạp Tuyết tới, bất quá cưỡi ngựa trên đường cái, tốc độ cũng không đi quá mau, thế cho nên đi dạo hai con đường đều nghe tất cả mọi người đang nghị luận bọn họ.

Phong Lăng Hề tự nhiên là không thèm để ý những thứ này, nếu không cũng sẽ không đem danh tiếng khiến cho nó thối như vậy, mà Vân Tư Vũ cũng là không thèm để ý người khác nói như thế nào, chỉ là ngó dáo dác chung quanh đánh giá.

“Hề, chúng ta không phải là đi lộn chỗ chứ?” Phố hoa không phải ở chỗ này đi? Khi dễ hắn không có ra khỏi cửa sao? Kỳ thật hắn thường xuyên len lén ra ngoài đấy.

Phong Lăng Hề để cằm lên trên vai hắn, miễn cưỡng nói ra: “Trước thay quần áo, ngươi chẳng lẽ nghĩ cứ như vậy đi?”

Vân Tư Vũ cảm thấy có lý, như vậy đi xác thật không ổn, hắn không thèm để ý ánh mắt của người khác, nhưng cũng không muốn bị người vây xem. Nghiêng đầu nhìn về phía nàng, Vân Tư Vũ cau mày nói: “Hề, ngươi làm sao vậy?” Như thế nào giống như bộ dạng mệt chết đi vậy?

Phong Lăng Hề nhếch môi cười nói: “Ta đây là thương tâm, ngươi rõ ràng chỉ muốn đi thanh lâu chơi, cũng không nghĩ tới ta.” Cô mặc dù nhìn qua phong trần mệt mỏi, nhưng vì nội lực thâm hậu nên cũng không mệt mỏi gì.

Vân Tư Vũ đi tới gần bên môi nàng hôn một cái, nghiêm túc nói ra: “Kỳ thật ta cũng nghĩ tới ngươi như vậy.”

“A…”

Động tác này của hắn, khiến cho một hồi tiếng kinh hô, không ít người đều bị động tác của hắn làm cho kinh thế hãi tục mà kinh sợ. Sau đó liền lắc đầu thở dài, nhìn xem ánh mắt của hắn đều mang theo trách cứ, nhất là những nam tử và cô gái lớn lên trong lễ nghĩa học vấn kia, đều không thể gặp qua hành vi phong tục đồi bại như vậy, mà những nam tử trẻ tuổi kia trông thấy một màn như vậy, đều đỏ bừng cả khuôn mặt.

Vân Tư Vũ nghe bọn họ thì thầm, nhưng không có sợ ngược lại tất cả trong mắt đều là đắc ý, hất cao cái cằm không chút nào đem những người kia để vào trong mắt, kỳ thật chuyện này đều không coi vào đâu, chỉ trích lợi hại hơn hắn đều được chứng kiến, bất quá dường như cuối cùng mỗi lần bị tức đều không phải là hắn.

Phong Lăng Hề nhìn xem bộ dạng lên mặt của hắn, nhịn không được đưa tay bóp mặt hắn, nhận lấy một hồi kháng nghị của Vân Tư Vũ.

Vân Tư Vũ thay đổi một thân nữ trang, Phong Lăng Hề mới mang hắn đi đến phố hoa, mà Đạp Tuyết, Phong Lăng Hề trực tiếp vỗ cái mông làm cho nó tự trở về nhà.

Trang phục nữ và nam của nước Hoàng Vũ cũng không nhiều, nhưng là liếc nhanh cũng tuyệt đối có thể phân biệt, hình thức nam trang phiền phức rất nhiều, đường cong ôn nhu một chút, mà nữ trang thì ngắn gọn hào phóng một chút.

Biết Phong lâu là thanh lâu lớn nhất phố hoa, bố trí thanh nhã, cửa mặc dù có công tử chào hỏi khách khứa, cũng không như cái thanh lâu bình thường khác kiếm khách, chỉ là đứng ở nơi đó treo nụ cười ngọt ngào, đợi đến có người nguyện ý tiến vào, mới nghênh đón chào hỏi khách khứa, sẽ không chậm trễ khách nhân, cũng sẽ không quá nhiệt tình.

Nhưng là Phong Lăng Hề vừa xuất hiện, tại trạm cửa môn thần vài vị công tử lại dị thường nhiệt tình nhào tới, ngay cả khách của hắn đều không quản, tốc độ kia không phải dọa người một cách bình thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.