Thê Chủ Tà Mị

Chương 53: Dụ rắn ra khỏi hang



Như Vân Tư Vũ suy nghĩ, Hoàng Vũ Mặc và Tô Văn xác thực lập tức liền theo sau, bất quá trong thời gian ngắn lại không đuổi kịp Phong Lăng Hề.

* * *

Trong ngự thư phòng hoàng cung, một cái mặt không hề cảm xúc của nữ nhân đứng ở phía dưới, giọng nói không hề phập phòng nói: "Nữ hoàng bệ hạ, chủ tử dặn dò, có tin tức quan hệ đến tất cả ám sát ngay lập tức sẽ truyền cho ngài."

Nữ hoàng bệ hạ phía trên mặt mũi tràn đầy nghiêm túc, lời lẽ chính nghĩa nói: "Như vậy sao được? Bạch Khung nè, trẫm làm sao có thể..."

Câu sau còn chưa nói hết, trực tiếp bị Bạch Khung cắt đứt: "Chủ tử đã trên đường về kinh."

Nghe vậy, thái độ nữ hoàng bệ hạ trong nháy mắt chuyển biến một trăm tám mươi độ, gõ gõ bàn sách, cười nói: "Nói một chút, có tin tức mới gì."

May là Bạch Khung luôn luôn mang khuôn mặt tê cứng, cũng không khỏi giật giật khóe miệng, khó trách chủ tử ngay cả tuần trăng mật đều kết thúc sớm như thế; lo lắng người có thế lực ở sau lưng quá to lớn khó đối phó là thứ nhất, thứ hai chỉ sợ là vô cùng rõ ràng, nữ hoàng bệ hạ nhất định sẽ chơi xấu, một bộ dạng ngươi không trở lại ta liền làm tư thế cho người ta ám sát. Chủ tử thật sự là đời trước thiếu nợ nữ hoàng bệ hạ, cho nên đời này mới có thể bị đổ thừa lên hả?

Kỳ thật có bọn họ cung cấp tin tức, cộng thêm nữ hoàng bệ hạ quyết định, hoàn toàn có thể tự mình giải quyết chuyện này, thế nhưng hết lần này tới lần khác, năng lực nữ hoàng bệ hạ là có, tính tình lại không tín nhiệm.

"Tạm thời vẫn không có."

Nữ hoàng bệ hạ ngược lại cũng không vội, hỏi: "Ngươi thấy thế nào?"

Đối với mấy thuộc hạ này của Phong Lăng Hề, nữ hoàng bệ hạ có thể không có chút nào dám xem thường. Đương nhiên, người có năng lực như vậy ở đây, nàng cũng thoải mái không ít.

"Săn bắn."

Bạch Khung chỉ nói hai chữ, nữ hoàng bệ hạ liền hiểu được.

Nước Hoàng Vũ mỗi năm một lần tổ chức ngày hội săn bắn lập tức gần sắp đến, đây là truyền thống lão tổ tông để lại, chỉ có quân thần cùng vui mừng, nữ hoàng bệ hạ tự nhiên cũng sẽ tham gia.

Nếu như muốn ám sát, chọn nơi đó xác thực so với thủ vệ nghiêm ngặt hoàng cung càng thích hợp. demcodon-lequydon

Bạch Khung nhìn nữ hoàng bệ hạ liếc nhanh, lại phun ra bốn chữ: "Dụ rắn ra hang."

Thời điểm bọn hắn phát hiện không đúng, thế lực của sát thủ Minh đã phân tán, trong thời gian ngắn muốn đem những sát thủ kia từng người từng người tìm ra rất khó khăn, cũng không ai biết những sát thủ kia lúc nào sẽ xuất hiện ra cho nữ hoàng bệ hạ một đòn trí mạng, liên tục phòng bị, còn không bằng chủ động xuất kích, một lưới bắt hết.

Nữ hoàng bệ hạ liếc nhanh Bạch Khung, nhếch miệng lên một nụ cười, không hổ là người của Phong Lăng Hề, làm việc quyết đoán, không có sợ hãi gì.

Mà nữ hoàng bệ hạ cũng là người rất có quyết đoán, lập tức liền gật đầu đồng ý, đem chuyện này toàn quyền giao cho Bạch Khung đi bố trí, cũng chẳng lo gì mà đem mệnh giao cho trên tay nàng.

Lúc này cũng chỉ có Bạch Khung dám nắm mệnh nữ hoàng bệ hạ đi làm mối, những đại thần thay đổi trong triều kia, nhất định sẽ quỳ mãi không đứng lên, thỉnh cầu nữ hoàng bệ hạ suy nghĩ lại. Cho nên nữ hoàng bệ hạ căn bản là không cùng đại thần trong triều thương nghị chuyện này, sợ bị những đại thần kia làm phiền là một nguyên nhân, còn có chính là nữ hoàng bệ hạ cảm thấy. Nếu đã diễn kịch thì phải diễn thật tốt, trước đó không biết chuyện mới có thể đem chân tình lộ ra, để tránh khỏi giữa đường đem người doạ chạy, nàng tin tưởng người của Phong Lăng Hề có thể giải quyết những sát thủ kia.

Hơn nữa không có Phong Lăng Hề đồng ý, nàng cũng sẽ không tùy ý đem người của nàng ấy lộ ra ánh sáng, tự nhiên không thể để cho người khác đi hợp tác cùng người của nàng ấy, đến lúc đó những người này đột nhiên xuất hiện, sẽ chỉ làm người khác cho là ám vệ của nữ hoàng bệ hạ.

Trong mắt Bạch Khung không khỏi xẹt qua một tia thưởng thức, không hổ là người chủ tử coi trọng, không giống người khác đang nắm quyền mà sợ chết như vậy.

* * *

Mặc dù là muốn nhanh chóng trở lại kinh thành, thế nhưng dọc theo đường đi Phong Lăng Hề vẫn là ban ngày gấp rút lên đường, buổi tối nghỉ ngơi. Dù sao hiện tại nữ hoàng bệ hạ có người bảo vệ, tạm thời sẽ không có việc gì, cô tự nhiên không muốn làm cho Vân Tư Vũ bị vất vả.

Đặc biệt là sau khi biết dự định của Bạch Khung, thì càng không cần vội vã. Nếu Bạch Khung có tính toán như vậy, dĩ nhiên là có biện pháp làm cho người của sát thủ Minh xuất hiện trong ngày hội săn bắn.

Ngày hội săn bắn còn có nửa tháng, dựa vào tốc độ của Đạp Tuyết thì không thành vấn đề.

Vì vậy, Hoàng Vũ Mặc và Tô Văn đi cả ngày lẫn đêm sau mấy ngày, cuối cùng cũng coi như là đuổi theo Phong Lăng Hề. Sau đó Hoàng Vũ Mặc bị dáng điệu từ tốn của Phong Lăng Hề làm cho tức giận gần chết, cuối cùng đi trước một bước với Tô Văn.

Ninh vương điện hạ và Tô tướng quân một lòng gấp rút lên đường, trừ ăn cơm ra lúc ngủ đều ở trên lưng ngựa chạy, mà cái gọi là ăn cơm cũng bất quá là gặm vài miếng lương khô, ngủ cũng bất quá là thực sự không chịu được nữa mới híp lại một lúc.

Nếu là gấp rút lên đường, hai người tự nhiên sẽ không lại đi bò núi sơn một lần nữa, cho nên không thể làm gì khác hơn là đi đường vòng, tốc độ ngược lại nhanh hơn rất nhiều, cứ như vậy không ngừng không nghỉ, sau nửa tháng đến kinh thành.

Hoàng Vũ Mặc thấy Phong Lăng Hề vẫn không có theo tới, trong lòng không khỏi thầm mắng Phong Lăng Hề không lương tâm, thiệt thòi hoàng tỷ đối với nàng ấy tốt như vậy, sống chết trước mắt rõ ràng hoàn toàn không đem sống chết của hoàng tỷ để ở trong lòng.

Vừa vào cửa thành, liền phát hiện kinh thành vẫn vô cùng bình tĩnh, hiển nhiên không có xảy ra chuyện gì, thế nhưng Hoàng Vũ Mặc lại nhớ tới ngày hôm nay vừa vặn là ngày hội săn bắn. Nếu như thật sự có người có ý đồ ám sát, rất có thể sẽ trong hôm nay tìm cơ hội động thủ, nhìn mặt trời một chút, đã sắp đến buổi trưa, đã tham gia ngày hội săn bắn Ninh vương điện hạ tự nhiên biết, lúc này chính là lúc đi sâu vào trong rừng tìm kiếm con mồi, lúc này cũng chính là lúc thị vệ bên cạnh nữ hoàng bệ hạ ít nhất.

Lập tức không nghĩ ngợi gì nhiều, thúc vào bụng ngựa liền chạy về phía khu vực săn bắn của hoàng gia, Tô Văn theo sát phía sau.

* * *

Lúc này, thị vệ bên người nữ hoàng bệ hạ quả thật rất ít, bởi vì nàng vốn muốn tìm ra manh mối, cho nên nữ hoàng bệ hạ rất có quyết đoán đem vứt bỏ toàn bộ thị vệ sau lưng, một mình đi sâu vào trong rừng, nhìn như là đang đuổi theo con mồi, trên thực tế lại là tạo cơ hội cho thích khách.

Trong rừng có chút yên tĩnh khác thường, tựa như ngoại trừ tiếng vó ngựa nữ hoàng bệ hạ đuổi theo con mồi, ngay cả âm thanh khác cũng không có, mà nữ hoàng bệ hạ lại tựa như một chút đều không có nhận ra được khác thường.

Đột nhiên, một hồi tiếng xé gió truyền đến, một mũi tên nhọn nhắm thẳng vào tim nữ hoàng bệ hạ.

* * *

Ninh vương điện hạ vừa đến khu vực săn bắn liền lạnh lùng nói: "Chuẩn bị cứu giá!"

Ninh vương điện hạ là muội muội ruột của nữ hoàng bệ hạ, ngôi vị hoàng đế cũng không có làm cho quan hệ của hai tỷ muội trong lúc đó sinh ra vết rách, cho nên nàng hiện tạị ra lệnh cho người cứu giá. Mặc dù sẽ tạo thành toàn bộ khu vực săn bắn trở nên hỗn loạn, trong lòng lại không chút do dự nào, coi như Phong Lăng Hề cho tin tức là giả, nàng làm ra quyết định sai lầm, cuối cùng cũng nhiều lắm là làm cho nữ hoàng bệ hạ cắt chút bổng lộc, khiển trách một chút, thế nhưng nếu như là thật sự thì sao? Nàng cũng không dám cầm tính mạng hoàng tỷ nhà nàng đi đánh cược. demcodon-lequydon

Ninh vương điện hạ và Tô tướng quân đột nhiên xuất hiện, vừa mở miệng chính là cứu giá, tự nhiên cũng có người sẽ có hoài nghi.

"Ninh vương điện hạ, có hiểu lầm gì đó hay không?" Một bà lão tóc bạc lốm đốm nhìn xem khu vực săn bắn hoàn toàn yên tĩnh, không khỏi mở miệng hỏi thăm.

Bình thường chỉ cần không gặp phải Nhàn vương điện hạ, Ninh vương điện hạ đều là một bộ dáng ôn tồn lễ độ, nói chuyện tương đối khá, thế nhưng lần này không có gặp phải Nhàn vương điện hạ, Ninh vương điện hạ cũng nổi khùng lên.

Không nói hai lời, rút một cái roi ngựa quất về phía bà lão kia, tức giận nói, "Bà lão tầm thường kia, đừng nói chuyện trong sách. Nếu như hoàng tỷ có chuyện gì, xem ta có chém cửu tộc ngươi không!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.