Một người nam mặc quần áo bệnh nhân ngồi ở trên giường bệnh, tay trái bị kẹp gỗ kẹp lại, dùng một đoạn dây trắng đeo lên vai, rủ xuống ở trước ngực.
Trước mặt hắn ta có một cái máy tính bảng, phía trên màn hình chính là hình của Đồng Kiều.
Hắn ta nhìn cô ban đầu chỉ có 3000 người theo dõi, trải qua vụ của Lưu Quan Hoa tăng lên đến hơn 120 ngàn.
"Cạch" hắn tức giận vỗ ở trên bàn một cái.
"Mẹ nó, lão già này đi gian díu với người khác, vợ hắn giúp hắn nói hai câu, việc này lập tức ổn thỏa, vậy còn con thì sao, dựa vào cái gì mà bị chửi là tra nam, hiện tại còn bị què, con không cam tâm!"
Bởi vì phẫn nộ dẫn đến động tác quá lớn, xương sườn trước ngực hắn ẩn ẩn chút đau nhức.
Người phụ nữ trung niên ngồi ở bên cạnh đang gọt táo cho hắn thì bị giật mình, thấy hắn nhíu mày che chỗ xương sườn, đau lòng răn dạy: "Con xem con một chút, vết thương còn chưa lành đâu mà đã vận động như thế, thật là không biết yêu quý thân thể của mình."
Hiện tại hắn ta đã ở trong bệnh viện nằm hơn nửa tháng, mỗi ngày trừ đối mặt với bác sĩ, y tá cùng ba mẹ của mình, còn lại chả ai thèm để ý tới hắn.
Đối với chuyện mình bị đánh, Trương Cưu vốn là muốn đăng lên trên mạng tìm chút đồng tình.
Nhưng Lưu Kỳ nói cho hắn biết, hiện tại chưa phải lúc, để hắn đừng rêu rao, đừng chụp ảnh, quay video hay gì, chờ vết thương lành rồi lại nói tiếp.
Hắn tìm bạn bè để thăm dò xem người đêm đó đến cùng là ai, nhưng nửa tháng cũng chả thu hoạch được gì.
Hiện tại hắn chỉ có thể suy nghĩ đến hai người, một là bạn gái cũ, hai là do Đồng Kiều.
Một buổi chiều nọ, Đồng Kiều ngồi trên ghế ăn cơm hộp, chị Linh gửi tin nhắn hỏi tiến độ quay phim như thế nào.
Đồng Kiều nhìn kịch bản, cùng lắm chỉ hai tuần nữa liền quay xong.
Chị Linh lại gửi tới hai tấm hình, là 2 kịch bản mới.
"Chị cảm thấy hai nhân vật này rất thích hợp em, tuần sau em xin phép nghỉ một ngày đi cast thử một chút."
Nhìn thấy chị Linh liên tục kéo về cho mình những bộ phim mới, mắt Đồng Kiều sáng lên, kích động ngỏ ý cảm ơn.
Nhưng chị Linh giống như một chậu nước lạnh dội lên đầu cô vậy.
"Hiện tại thì giải thích cho chị chút chuyện về bạn trai của em đi."
"Anh ta tên là gì, làm việc gì,.... "
Nghe một đống câu hỏi này, Đồng Kiều trong lúc nhất thời không biết phải trả lời thế nào, cuối cùng nghĩ nghĩ dứt khoát đưa điện thoại giao cho trợ lý, tùy tiện ăn hai miếng cơm nữa liền trốn đi.
Bảy giờ tối.
Ngụy Cẩn Hằng ngồi ở bàn đọc sách, anh đang họp một cuộc họp xuyên quốc gia, trong video đều là mấy người chức lớn mà anh phân công ở trụ sở tại Pháp.
Trong tay anh vân vê chuỗi hạt, bên tai nghe bọn họ lưu loát báo cáo.
Cuộc họp này đã diễn ra đến hai tiếng, anh có chút mỏi mệt giật giật thân thể, tay phải khoác lên trên ghế.
Đúng lúc này, điện thoại để ở một bên có thông báo.
Anh cầm lên nhìn thoáng qua, sau đó ngẩng đầu nói bằng tiếng Pháp với mấy người đó: "Cuộc họp hôm nay dừng ở đây, tôi có chút việc bận."
Nói xong tắt call video, nghe điện thoại.
"Ngụy Tổng." Nghe âm thanh ôn nhu của đối phương, Ngụy Cẩn Hằng buông lỏng đem thân thể dựa vào ghế.
"Hửm?"
"Tôi cần thương lượng với anh một chút chuyện."
"Ừ, cô nói đi."
Nói thật, Đồng Kiều nghe âm thanh xa cách kia, có chút khó mở miệng.
"Tôi... là như vậy, sau chuyện lần trước, chị Linh một mực truy hỏi bạn trai tôi là ai, tên là gì với đủ vấn đề, tôi không biết nên trả lời thế nào, cho nên muốn hỏi anh một chút."
Đồng Kiều đem vấn đề khó khăn này ném cho anh, cô cảm thấy lấy sự thông minh của Ngụy Cẩn Hằng nhất định sẽ giúp cô nghĩ ra một kế sách hay.
Sau đó, Ngụy Cẩn Hằng cũng không trực tiếp trả lời, mà đem vấn đề này đá trở lại cho cô: "Cô nghĩ nên trả lời thế nào?"
"Tôi không biết."
"Vấn đề yêu đương riêng tư mà công ty cũng hỏi đến sao?"
Đồng Kiều ngồi, bất đắc dĩ vung lấy hai bàn chân nhỏ: "Nghệ sĩ chúng tôi thì không có cái gì gọi là riêng tư cả."
Lời này nói xong, giữa hai người rơi vào trầm mặc.
Qua hai phút đồng hồ, Đồng Kiều thăm dò hỏi: "Không phải rất khó khăn chứ?"
Ngụy Cẩn Hằng ừ một tiếng.
Đồng Kiều biết Ngụy Cẩn Hằng luôn luôn không thích tiếp xúc với giới giải trí, anh cảm thấy cái giới này quá hỗn loạn.
Mặc dù Đồng Kiều cảm thấy đây là một chuyện khó mà tin nổi, nhưng cô không thể không thừa nhận, trước cô thì Ngụy Cẩn Hằng không bao nuôi một người phụ nữ nào khác, ngay cả bạn gái đều không có.
Đến bây giờ cô còn nhớ rõ đêm đầu tiên của hai người, trừ không lưu loát cùng xấu hổ thì chả còn từ gì khác.
Trước đó Đồng Kiều cũng hỏi anh đã không thích giới giải trí, vì sao lại chọn bao nuôi nghệ sĩ?
Cô nhớ kỹ lúc đó Ngụy Cẩn Hằng trả lời chỉ có ba chữ: Cô hiểu chuyện.
Lúc ấy cô còn nghe không hiểu, sau đó mới hiểu được ý tứ của anh.
Là bởi vì cô không dính người, cũng không giống những người tình khác một mực phụ thuộc vào đại gia.
Cô rất nỗ lực và độc lập.
Đồng Kiều mím môi suy tư vài giây, mở miệng hỏi: "Vậy thì... Tôi có thể tìm một người đóng giả bạn trai không?"
Nói xong tranh thủ thêm một câu: "Anh yên tâm, tôi sẽ không cùng người đó phát sinh quan hệ hay hành động thân mật gì."
"Không thể." Đối phương không chút do dự cự tuyệt, giọng điệu lạnh lùng.
Đồng Kiều biết mình nói sai, rơi vào tình huống này, cô cũng không biết phải làm sao.
Qua mấy giây sau, đối phương mở miệng nói chuyện: "Đưa số điện thoại người đại diện của cô cho tôi."
Về sau, Ngụy Cẩn Hằng liền bảo cô đi ngủ sớm một chút.
Đồng Kiều đối với chuyện Ngụy Cẩn Hằng cùng chị Linh nói cái gì một mực rất hiếu kì.
Bởi vì ngày kế tiếp chị Linh cũng không còn nhắn tin hay gọi điện hỏi bạn trai cô là ai nữa.
Lúc chiều, còn nói kia hai kịch bản kia đều không cần chọn, chị ấy sẽ chọn lại một kịch bản khác giúp cô.
Thái độ của chị ấy vẫn như cũ lãnh đạm, nhưng lại cho cô tài nguyên ngày càng tốt.
Đồng Kiều cũng hoài nghi Ngụy Cẩn Hằng có nói với chị Linh quan hệ của hai người không.
Trưa hôm nay, Đồng Kiều nhận được một tin nhắn Wechat.
Là Ngụy Tiếu Vũ gần đây bận rộn công việc nói Đồng Kiều đi vào phòng trang điểm của cô ấy một chút.
Đúng là phòng của diễn viên nổi tiếng rất khác, có cả điều hòa lẫn tủ lạnh, Ngụy Tiếu Vũ đang ngồi ở ghế salon màu đỏ chơi game, thấy cô liền vẫy vẫy ý bảo ngồi xuống.
Trợ lý Tiểu Thư lập tức từ trong tủ lạnh lấy ra một chai nước mát cho cô.
"Chị Vũ, tìm em có chuyện gì?"
Ngụy Tiếu Vũ thẳng vào chủ đề: "Hai ngày này chị có một chương trình muốn đi tham gia, em có muốn cùng đi hay không."
Đồng Kiều kinh ngạc, chỉ mình hỏi: "Em?"
"Nói nhảm, đương nhiên là em."
Đồng Kiều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
"Nửa tháng này chị đã chơi game lên tay không ít, chị muốn đáp lễ, mang em tham gia một chương trình, thù lao không cao, nhưng chí ít có thể để em lộ ra ánh sáng, vụ của Lưu sắc lang kia hút không ít fan hâm mộ cho em, thừa dịp hiện tại em phải xuất hiện để có được ấn tượng tốt nhất, bộ phim này của chúng ta ít nhất phải nửa năm nữa mới có thể phát sóng, nửa năm còn lại nếu em không lộ mặt, sẽ không ai nhớ em là ai."
Con mắt Ngụy Tiếu Vũ cùng lực tay đều chú ý trên điện thoại di động, miệng lại như là súng nói lắp ba lắp bắp không ngừng.
Đồng Kiều biết chị ấy nói có lý, nhưng là gameshow đó đều mời những người nổi tiếng ra sân, hoặc là đoàn làm phim tuyên truyền, mấy cái nhân vật chính và mấy nhân vật phụ quan trọng mới tham gia.
Cô là một người vô danh mà lại tham gia, kiểu gì trên mạng cũng mắng chửi.
Ngụy Tiếu Vũ hình như nhìn ra sự lo lắng của cô, vỗ vỗ bờ vai của cô, nói: "Yên tâm, lần này em được tham gia là nhờ diễn xuất, đợi lát nữa chị cho em biết mấy món chị không biết làm, em cứ vạch trần, lại thêm chút trêu đùa."
"Vậy thì hình tượng của chị....."
"Không có việc gì, hình tượng của chị từ trước đến nay vẫn là một thiếu nữ xinh đẹp ngốc nghếch đáng yêu mà."
Sau đó, Đồng Kiều liền đem chuyện này của Ngụy Tiếu Vũ kể cho chị Linh, đối phương nghe xong cực kỳ cao hứng.
Còn dặn đi dặn lại nói cô phải buông lỏng, đừng quá khẩn trương, còn nói vẻ bề ngoài của cô rất có ưu thế, mặt hình trứng ngỗng, cặp mắt hươu căng tròn rất đáng yêu, người ta vừa gặp liền sẽ có thiện cảm.
Lần đầu tiên tham gia gameshow Đồng Kiều khẩn trương ba ngày, những ngày này cô cùng Ngụy Tiếu Vũ đồng thời xin nghỉ, đi máy bay đến thành phố B.
Đến hậu trường, Ngụy Tiếu Vũ liền bị một đám fan hâm mộ vây quanh xin kí tên, chụp ảnh.
Mà cô thì dẫn trợ lý và thợ trang điểm đến phòng makeup.
Trừ Ngụy Tiếu Vũ một mình một phòng trang điểm, những người khác đều chung một phòng với nhau, một phòng rộng hai mét dài mấy chục mét đầy người ngồi.
Ngay lúc ba người các cô ngắm nhìn bốn phía muốn tìm một bàn trống, Đồng Kiều thấy được một người quen cũ.