Nhà Đồng Kiều tuy mua đã lâu, nhưng được cô dọn dẹp rất gọn gàng.
Cô biết Ngụy Cẩn Hằng có bệnh thích sạch sẽ, trực tiếp lấy ra cho anh một đôi dép lê nam mới.
Nói đến Ngụy Cẩn Hằng thì đây là lần đầu tiên đến nhà cô, dù sao quan hệ của hai người không có quang minh chính đại.
Đồng Kiều trong nhà không có chú ý nhiều như vậy, trà mà ba Đồng uống đoán chừng Ngụy Cẩn Hằng cũng không để vào mắt.
Đồng Kiều liền dứt khoát rót cho anh cốc nước ấm.
"Ngụy Tổng, anh ngồi trước đi, 9h tôi phải lên máy bay nên bây giờ phải đi dọn hành lý chút."
Ngụy Cẩn Hằng bưng cốc nước lên, nhẹ gật đầu.
Đồng Kiều thật sự không có khách khí với anh, trở lại phòng ngủ bắt đầu thu dọn.
Có thể là dọn đồ quá chăm chú, cô lại không phát hiện Ngụy Cẩn Hằng đã đứng ở cửa lúc nào.
Ngụy Cẩn Hằng nhìn cô thu dọn, mở miệng hỏi: "Lần này cô đi đâu?"
Đồng Kiều quay người lại liền thấy anh tựa ở cửa phòng ngủ.
"Tiền Lân, bộ phim mới được quay ở đó."
Ngụy Cẩn Hằng cũng không tiếp tục hỏi, ngược lại Đồng Kiều đã thu xong hành lý và để sang một bên, đi đến trước mặt Ngụy Cẩn Hằng nghiêng đầu, một mặt cười xấu xa: "Lần này tôi đi hai ba tháng, kim chủ nhịn được sao?"
Ngụy Cẩn Hằng mặt không đổi sắc, nhẹ nhàng trả lời: "Có, nhưng chạy không thoát."
Đồng Kiều bị nghẹn không còn lời nào để nói.
Thời gian đã tám giờ, Đồng Kiều đem vali kéo đến trước cửa, thấy Ngụy Cẩn Hằng vẫn như cũ ngồi ở trên ghế sa lon không nhúc nhích, không chút sốt ruột.
Đồng Kiều nhịn không được mở miệng: "Ngụy Tổng, tôi chuẩn bị xuất phát, chín giờ máy bay bay nên không thể chậm trễ được."
Ngụy Cẩn Hằng vẫy vẫy tay với cô, Đồng Kiều không rõ ràng mà đi đến, vừa mới đến gần liền bị anh tóm lấy, đối phương dùng sức.
Đồng Kiều liền trong nháy mắt bị trói buộc vào một cái ôm ấm áp.
"A" Đồng Kiều hô.
Một vòng tay che mắt của cô, hai tay của cô khoác lên trên vai anh, hai con ngươi trợn lên nhìn gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc.
"Nhắm mắt."
Nghe anh, Đồng Kiều chậm rãi nhắm mắt lại.
Hơi thở của cô đều tràn ngập mùi thơm ngọt của Ngụy Cẩn Hằng, nụ hôn của anh không kịch liệt lại rất bá đạo. Triền miên một lúc, hai tay cô đã quấn lên cổ của anh.
Chủ động vươn đầu lưỡi cùng anh quẩn quanh.
Đồng Kiều vừa mở ra mắt, liền thấy con người tràn đầy ý cười của Ngụy Cẩn Hằng.
Gương mặt của cô trong nháy mắt đỏ lên, muốn đứng dậy, nhưng cánh tay bên hông không chịu buông ta.
Ngụy Cẩn Hằng lần nữa cúi người, hôn trên bờ môi đỏ của cô một cái nữa.
"Tới nơi nhớ gửi địa chỉ cho tôi."
"Hửm?" Đồng Kiều thiếu hơi, chưa kịp phản ứng.
"Sợ chuyện mà cô lo lắng sẽ xảy ra."
"Chuyện gì."
Ngụy Cẩn Hằng lộ ra một nụ cười yếu ớt, trong nụ cười mang theo thâm ý.
Mà cô, đã hiểu.
Cao Viễn lái xe rất nhanh, đuổi tới sân bay, Đồng Kiều vừa vặn cùng trợ lý Tiểu Thượng và người đại diện là chị Linh chạm mặt.
Ngụy Cẩn Hằng không có xuống xe, chị Linh cũng không hỏi trong xe là ai.
Có sự chỉ điểm của đạo diễn và ảnh hậu, Đồng Kiều tiến bộ rất nhanh, bắt đầu quay bộ phim này.
Mà Tiểu Y, Thượng Thượng cũng cast thành công, ba người được phân chung một phòng.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Trong nháy mắt, Đồng Kiều đã quay được một tháng.
Bộ phim của Ngụy Tiếu Vũ đóng cũng đã xong.
Cô nhận hai quảng cáo, hiệu quả coi như không tệ.
Gia nhập vào truyền thông Thụy Tân ba tháng ngắn ngủi, người follow cô từ mấy ngàn lên đến tám trăm ngàn.
Đây là con số mà trước kia Đồng Kiều không dám nghĩ đến.
Chị Linh còn nói sau khi bộ phim mà Ngụy Tiếu Vũ đóng vai chính cùng bộ phim đang quay này phát sóng, cô sẽ nổi hơn nhiều, tiếp đến sẽ nhận được những kịch bản hay hơn.
Công ty để cô làm đối tượng trọng điểm để bồi dưỡng, như vậy Đồng Kiều hẳn là nên cao hứng mới đúng.
Nhưng mấy ngày nay tâm tình của cô lại phi thường kiềm chế.
Mỗi lần ăn cơm cô sẽ call video nói chuyện với ba mẹ.
Nhưng những lần này, ba Đồng không phải đang ngủ, thì chính là đi vệ sinh, dù sao cô cũng không nhìn thấy ông.
Thông minh như Đồng Kiều, làm sao lại không biết chuyện gì xảy ra.
Cô còn muốn thừa dịp hai ngày này ít có cảnh nên muốn xin đạo diễn về thăm ba một chút.
Kết quả tối hôm đó, mẹ Đồng lại đột nhiên gọi điện thoại tới, hỏi cô có bận hay không, có thể hay không về nhà một chuyến.
Đồng Kiều nghe được giọng mẹ nghẹn ngào, lập tức liền gọi cho đạo diễn xin phép nghỉ, đặt vé máy bay đêm đó trở về Lâm Châu.
Có thể là ba Đồng đã kìm nén quá nhiều, lúc nhìn thấy Đồng Kiều, con mắt đục ngầu cũng sáng lên, còn gian nan hướng về phía cô lộ ra một nụ cười xán lạn: "Con gái."
Nhìn sắc mặt ba rất kém, hơi thở mong manh, Đồng Kiều rơi nước mắt, quỳ gối trước giường, nắm chặt tay ba Đồng đầy vết chai, "Ba!"
"Đứa nhỏ ngốc, khóc cái gì." Ba Đồng nói chuyện rất phí sức, nhưng vẫn ráng chống đỡ.
Đồng Kiều nắm thật chặt tay của ông.
"Con làm việc thế nào?"
"Rất tốt, công ty đối xử rất tốt với con, về sau con sẽ đem giải ảnh hậu về cho ba." Đồng Kiều cố nén khóc.
Mẹ Đồng ở bên cạnh giữ im lặng gạt lệ, nghe hai cha con nói chuyện phiếm như thường ngày.
Hơn một năm nay, ung thư gan tra tấn ba Đồng không nhẹ, hiện tại thời khắc hấp hối, trên người ông ngược lại có chút bình tĩnh không sợ chết.
"Con gái, ba hi vọng con về sau hạnh phúc, tìm được một người đàn ông tốt, đừng... Đừng như ba con, không thể cùng mẹ con đi đến cuối cùng, còn liên lụy mẹ con con lâu như vậy."
Nói đến đây, ba Đồng luôn kiên cường đỏ tròng mắt, nói chuyện đều nghẹn ngào.
Ba Đồng nói chuyện càng ngày càng tốn sức: "Con gái, chờ ba đi rồi, con phải chăm sóc cho mẹ thật tốt, mẹ con rất xinh, về sau nếu có ai thích mẹ, thay mẹ kiểm định một chút, chỉ cần thương mẹ thật lòng, con cũng đừng cản."
Mẹ Đồng nghe nói như thế, nước mắt cũng nhịn không được nữa, ào ào rơi xuống.
"Lão già đáng chết, ông nói mò gì đâu, tôi không cần người khác."
Ba Đồng không nói gì, một tay nắm tay Đồng Kiều, một tay nắm tay mẹ Đồng: "Tôi mệt rồi, tôi muốn ngủ."
"Ba, ba không thể ngủ, ba đừng ngủ, ba ơi ba đừng ngủ." Đồng Kiều nắm lấy tay ba Đồng, nhìn ông vì bệnh tật mà gầy như que củi.
Cô từng tiếng hô hào ba, nhưng hai cặp mắt kia vẫn không mở ra.
Người tới tang lễ của ba Đồng không nhiều.
Đều là anh chị em họ hàng, nhưng Đồng Kiều không nghĩ tới chính là, Ngụy Cẩn Hằng cũng tới.
Anh lấy thân phận là ông chủ của Thụy Tân đến đây thăm hỏi.
Ở trong đám người mặc tây trang đen, anh mặc dù không nói một lời, nhưng có loại khí thế không nhẹ.
Đồng Kiều toàn thân áo trắng, đỏ mắt nhìn về phía anh, phát hiện đối phương cũng nhìn cô.
Hai người đối mặt, Đồng Kiều thương tâm, Ngụy Cẩn Hằng trong con ngươi đen nhánh thâm trầm, không gợn sóng.
Nói là đến phúng viếng, không bằng nói là đến xem Đồng Kiều như thế nào.
Thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt ba Đồng đã đi năm ngày.
Mẹ Đồng đem di vật của ba thu dọn lại.
Trong nháy mắt mẹ già đi rất nhiều, hơn nửa đầu là tóc bạc.
Đồng Kiều chỉ xin năm ngày nghỉ, sớm ngày mai lại phải đi máy bay về.
Buổi chiều nọ, Đồng Kiều ngồi ở trong quán cà phê, nhìn điện thoại ngẩn người.
Trên màn hình điện thoại, là tin nhắn với Ngụy Cẩn Hằng.
Cô nhắn một cầu: Ngụy Tổng, chiều nay anh có thời gian rảnh không?
Cô uống từng ngụm cà phê, trong đầu nghĩ đến mối quan hệ của cô và anh hơn một năm nay.
Từ khi cô vào Thụy Tân, quan hệ của hai người trở nên gần gũi hơn rất nhiều.
Trước kia cô đáp ứng làm bạn giường của anh, là bởi vì muốn kiếm tiền chữa bệnh cho ba Đồng.
Hiện tại ba Đồng đi rồi, cũng nên xử lý mối quan hệ của bọn họ.
Một ly cà phê rất nhanh đã thấy đáy, Đồng Kiều cắn răng, đem tin nhắn gửi ra.
Ngụy Cẩn Hằng ngồi trong phòng làm việc nghe được thông báo, đưa điện thoại di động cầm lên.
Nhìn thấy tin nhắn của Đồng Kiều, lông mày của anh hơi cau lại.
Đọc xong, để điện thoại sang bên cạnh.
Hai tay khoanh, chống trên môi, suy tư vài giây, nhấn nút gọi điện thoại riêng bên cạnh.
"Cao Viễn, tới nhà tôi lấy giúp tôi hợp đồng."
Cao Viễn hỏi: "Ngụy Tổng, là hợp đồng gì?"
"Hợp đồng của tôi và Đồng Đồng."
Trước đó Ngụy Cẩn Hằng một mực gọi cô là Đồng Kiều, về sau nghe Ngụy Tiếu Vũ cùng mọi người chung quanh đều gọi cô là Đồng Đồng, nên anh cũng gọi vậy cho thân mật.
Nghe nói như thế, Quan Vĩ Lễ đang nằm ở salon trong nháy tỉnh táo.
"Đồng Đồng là Đồng Kiều sao? Giữa hai người còn có hợp đồng á."
"Ừm." Ngụy Cẩn Hằng nói xong, tiếp tục làm việc.
Quan Vĩ Lễ thả điện thoại xuống, đi tới ngồi ở trên bàn làm việc của anh, vô lại đem văn kiện trước mặt thu vào: "Vậy các cậu đây là dự định giải trừ hợp đồng xong rồi kết hôn luôn sao?"
Nói xong hướng anh nhíu nhíu mày: "Cậu yên tâm, mấy anh em chúng tôi đã chuẩn bị cho cậu tốt, tùy thời......"
"Không phải kết hôn, là giải trừ quan hệ."
"Cái gì? Giải trừ quan hệ! Thật vất vả cậu mới coi trọng một người, cứ như vậy buông tay có phải là quá qua loa, hai ngày trước mẹ cậu còn hỏi tôi, cậu có bạn gái hay chưa đó."
Ngụy Cẩn Hằng đem văn kiện trong tay của anh cầm trở về, không có phản ứng lại anh.
Quan Vĩ Lễ sốt ruột không được: "Nếu như cậu không thích cô ấy, trước đó giúp cô ấy làm một đống việc như vậy là bởi vì gì?"
Ngụy Cẩn Hằng khẽ cười một tiếng, bất đắc dĩ nói: "Bởi vì tôi nuôi chính là một con *Tiểu Bạch Nhãn Lang."
*Bạch Nhãn Lang: kẻ vô ơn vội nghĩa
Phòng ăn 103 khách sạn Quan Hoa.
Đồng Kiều ngồi tại chỗ, trong lòng mười phần thấp thỏm.
Nhìn thấy cửa mở ra, Đồng Kiều trong nháy mắt đứng lên, Ngụy Cẩn Hằng một mình đi đến.
"Ngụy Tổng." Đồng Kiều đi lên trước nghênh đón.
Ngụy Cẩn Hằng cũng chỉ là ừ một tiếng, ngồi ở bên cạnh cô.
Một cái bàn tròn lớn, chỉ có hai người, Ngụy Cẩn Hằng không nói gì, Đồng Kiều cũng thế, bầu không khí rất xấu hổ.
Ăn cơm xong, Ngụy Cẩn Hằng cũng không có hỏi đi đâu, Đồng Kiều liền lôi kéo anh vào thang máy.
Trong thang máy, chỉ có hai người bọn họ, Đồng Kiều cắn môi, do dự mãi, đột nhiên lao vào trong ngực anh, hai tay ôm cổ của anh, nhón chân lên, muốn hôn lên môi của anh.
Có thể do hai người chênh lệch chiều cao quá nhiều, Đồng Kiều chỉ hôn vào cái cằm của anh.
Ngụy Cẩn Hằng hai tay đẩy cô ra, ánh mắt bình tĩnh nhìn cô: "Đừng làm rộn."
Đồng Kiều bị anh nhìn vừa thẹn lại giận, cắn môi nói lên một câu: "Tôi không có náo, chính là muốn ngủ cùng anh."
Ngụy Cẩn Hằng giữ im lặng, mặc cho cô lôi kéo mình vào phòng khách sạn.
Đồng Kiều tăng thêm lòng dũng cảm cho mình, còn chọn lấy phòng tình nhân.
Toàn bộ gian phòng màu tím nhạt, rèm cửa lại đòng, cả phòng đều lộ ra sự mập mờ.
Vào phòng, Đồng Kiều liền trực tiếp đem Ngụy Cẩn Hằng đẩy ngã xuống giường tròn lớn, giả bộ bá khí ngồi ở trên người anh, kỳ thật trong lòng đang run lên.
Ngụy Cẩn Hằng cũng không phản kháng, nằm ở trên giường hai tay bóp chặt eo của cô, nhiều hứng thú nhìn.
Mặt Đồng Kiều ửng đỏ, nhìn người đàn ông này rồi nuốt nước bọt, thầm nghĩ: Mặc kệ, ngủ trước rồi tính.
Tác giả có lời muốn nói:
Đồng Kiều: Cưỡng ép thất bại.
Ngụy Cẩn Hằng: Lần đầu tiên chủ động như thế, vẫn là vì giải trừ hợp đồng, ha!