Đồng Kiều có mẹ Đồng chăm sóc, Ngụy Cẩn Hằng liền đứng lên nói muốn đi xử lý một ít chuyện, lúc này Hoắc Linh cũng phụ họa là có việc phải xử lý.
Hai mẹ con Đồng nhìn Ngụy Cẩn Hằng cùng Hoắc Linh đi ra khỏi phòng.
Qua một phút, mẹ Đồng nhịn không được cười hỏi Đồng Kiều: "Đồng Đồng, có phải ông chủ của con có ý với con không."
Mặc dù trong phòng bệnh chỉ có hai người, nhưng Đồng Kiều vẫn ngượng ngùng đỏ mặt: "Mẹ, mẹ đừng nói mò."
Mẹ Đồng nói: "Mẹ làm gì nói mò, con nhìn mắt người ta toàn tia máu kìa, khẳng định là trông con cả một đêm."
Nhìn Đồng Kiều còn không phục, mẹ Đồng lại bù một câu: "Mẹ của con có mắt nhìn chuẩn lắm đấy."
"Dáng dấp ông chủ con rất đẹp, tính tình cũng rất ổn, chỉ là ít nói một chút, vừa rồi mẹ với cậu ta ngồi mấy tiếng, mà nói chuyện không quá 10 câu."
Đồng Kiều quệt miệng, gật đầu: "Đúng thật là anh ấy không thích nói chuyện."
Nghe lời này, mẹ Đồng lo lắng nhíu mày: "Vậy nói chuyện với con cũng ít như vậy?"
Đồng Kiều nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: "Vẫn được." Đối với Ngụy Cẩn Hằng mà nói thì quả thật là nhiều rồi.
Đồng Kiều không phải kẻ ngu, nhìn được Ngụy Cẩn Hằng đang cố gắng thật lòng tiếp cận mình, vì cô mà nghiên cứu kịch bản, luôn luôn đúng giờ chín giờ rưỡi đi ngủ lại bắt đầu thức khuya.
Mẹ Đồng nhìn khóe miệng Đồng Kiều cười mỉm, rõ ràng cũng có ý với người ta, cười nói: "Nếu được thì tới đi, mẹ nhìn người này cũng không tệ lắm."
Nói xong, bà lại lo lắng một vấn đề khác: "Đúng rồi, kẻ có tiền đều phải lấy môn đăng hộ đối, con nói ta gia đình cậu ấy có thể xem thường nhà ta hay không?"
"Không được không được, Đồng Đồng mẹ đã nói với con, nếu cha mẹ cậu ấy khó chịu với con, con tuyệt đối đừng chịu đựng, chúng ta nuông chiều con từ bé đã mấy chục năm, cũng không thể gả con đi phải nhìn sắc mặt người ta để sống."
Đồng Kiều nằm trên giường bệnh không biết làm sao nói tiếp.
Mới vừa rồi còn đang hỏi Ngụy Cẩn Hằng có phải là có ý với cô, làm sao nói vài lời liền đến sau khi cưới, con dâu mẹ chồng, sao mẹ có thể tưởng tượng vậy được chứ.
🐰
Ngụy Cẩn Hằng cùng Hoắc Linh đến đoàn làm phim, cả đoàn vẫn đâu vào đấy quay phim.
Tuy nói nữ hai ngã bị thương, nhưng tiền thuê trường quay thuê vân vân cũng là tiền, đình công mấy ngày chính là mấy trăm ngàn, mấy trăm ngàn, nếu như đạo diễn đồng ý, nhà đầu tư cũng không đồng ý nha.
Cát Dương đành phải đem cảnh của Đồng Kiều xếp về sau, đồng thời gọi cho Hoắc Linh trao đổi chuyên Đồng Kiều bị thương.
Trong phòng nghỉ:
Ngụy Cẩn Hằng đứng sau lưng một người đàn ông, người đàn ông tóc húi cầm chuột bấm không ngừng.
Không bao lâu sau trên Laptop là một video.
Video u ám mơ hồ, là camera theo dõi lúc quay phim.
Người đàn ông tua đến tối.
Thừa dịp có ánh đèn nơi xa, kiểm tra dây bảo hộ cũng không có vấn đề gì, đặt ở bên cạnh là một cái hòm dự bị.
Ở đó có một đàn ông đội mũ, trên mặt cũng đeo khẩu trang, đi ngang qua cái hòm kia, không biết làm sao liền trượt chân ngã một cái.
Hắn ta nhanh chóng ngồi xổm xuống, mười mấy giây sau mới chậm rãi, hai tay đút túi rời đi.
Ngụy Cẩn Hằng nhìn người đàn ông kia, hỏi người ngồi trước laptop: "Có thể tìm ra người này không?"
Người đàn ông tóc húi cua lộ vẻ khó khăn: "Có chút khó, trời thì tối mà người này lại đeo khẩu trang, áo khoác cũng rất to, đoàn làm phim nhiều người như vậy, căn bản không có chỗ xuống tay."
Ngụy Cẩn Hằng nhíu mày: "Xem lại một lần nữa đi."
Người đàn ông tóc húi cua làm theo, hai người xem lại camera một lần nữa.
Lúc người đàn ông trong video ngồi xổm xuống, Ngụy Cẩn Hằng đột nhiên bảo ngừng.
Người đàn ông tóc húi cua làm theo.
Trong video dừng lại lúc người đàn ông kia ngồi xuống, bọn họ zoom vào.
Ngụy Cẩn Hằng híp mắt nhìn chằm chằm video không rõ, nói câu: "Người đàn ông này thuận tay trái."
Người đàn ông tóc húi cua đẩy kính, dí sát mặt vào màn hình để nhìn rõ một chút: "Hình như thật sự là thuận tay trái, trong tay hắn có cầm một vật nhỏ màu đen, hình như là dùng để cắt dây bảo hộ."
Ngụy Cẩn Hằng ừ một tiếng, lấy điện thoại ra gọi đi.
Không tới một tiếng sau, WeChat của Nguỵ Cẩn Hằng gửi tới một tin nhắn: Người đại diện của Lưu Vi Tuyết thuận tay trái.
Ngụy Cẩn Hằng đứng trước cửa sổ, nhìn bên ngoài đoàn làm phim, mấp máy môi dưới.
🐰
Vì để cho Ngụy đại gia thổ lộ ra có sự long trọng cùng thành ý, mấy người Nguỵ Tiếu Vũ, Quan Vĩ Lễ cùng Lâm Thánh Hi bận đến hỏng.
Hôm trước còn căn dặn Ngụy Cẩn Hằng đem người hẹn ở quảng trường Hoằng Duy.
Còn bị Ngụy Cẩn Hằng nói muố đến tận đoàn làm phim đón cô, từ đoàn làm phim đến quảng trường phải ba tiếng, thật sự coi Đồng Kiều là kẻ ngu sao?
Ngụy Tiếu Vũ liền nghĩ đến một cái cớ, nói mình ở quảng trường Hoằng Duy quảng làm tuyên truyền, muốn mời Đồng Kiều qua giúp đỡ.
Dù sao Đồng Kiều hiện tại cũng là nữ nghệ sĩ có nhiều người theo dõi, cũng có một chút danh tiếng.
Dựa theo tính cách của Đồng Kiều, chắc chắn sẽ không cự tuyệt.
Chiều hôm qua lúc Ngụy Tiếu Vũ gọi điện thoại, Đồng Kiều đang quay phim, là trợ lý Tiểu Thượng nghe điện thoại.
Ngụy Tiếu Vũ liền nói buổi tối sẽ gọi lại, kết quả đến buổi tối điện thoại của Đồng Kiều lại tắt máy.
Ha, con bé này sẽ không biết cô đang làm gì, lại còn mặc kệ mà tắt máy cơ.
Ngụy Tiếu Vũ không từ bỏ sáng hôm nay gọi lại, kết quả vẫn như cũ tắt máy.
Đến khi Quan Vĩ Lễ gọi điện thoại tới, giọng điệu sốt ruột nói Đồng Kiều bị thương phải vào bệnh viện.
Cô nghe xong vội hỏi chuyện gì xảy ra?
Quan Vĩ Lễ đem chuyện kể một lần.
"Ai nói với anh?"
"Anh của em, cậu ấy nói bảo chúng ta đừng lo chuyện tỏ tình nữa, Đồng Kiều bây giờ đang ở bệnh viện." Quan Vĩ Lễ sốt ruột: "Được, bây giờ em báo lại với những người khác nhé, anh của em giao cho anh chút việc, anh tắt máy đây."
Quan Vĩ Lễ cúp điện thoại, mở Wechat, bảo mọi người tung tin tức.
Không tới nửa tiếng, Lưu Vi Tuyết liền lên hot search.
Chuyện đêm khuya của Lưu Vi Tuyết.
Nội dung đại khái chính là Lưu Vi Tuyết đi hẹn hò đêm khuya, kết quả bị một nữ nghệ sĩ vô ý phát hiện, Lưu Vi Tuyết ngầm dùng chiêu, khiến nữ nghệ sĩ đó bị thương.
Về sau liền đào lên lịch sử đen tối của Lưu Vi Tuyết.
Trong đó có ảnh chụp khiêu gợi của Lưu Vi Tuyết, cùng ảnh Đồng Kiều nằm trên giường bệnh hôn mê.
Thật ra chút chuyện này căn bản không đủ để lên hot search, nhưng Ngụy Cẩn Hằng không thiếu tiền nha.
Người ta chỉ nói có một câu: Tìm một đoàn đội hủy hoại cô ta.
Có tiền có thể sai khiến quỷ thần, huống chi Quan Vĩ Lễ lại am hiểu phương diện này. Anh trực tiếp đem toàn bộ chuyện xấu của Lưu Vi Tuyết lật ra, cả ảnh chụp cũ cùng Lưu Quan Hoa và những người khác.
🐰
Lưu Vi Tuyết không nghĩ tới mọi việc sẽ phát triển đến loại tình trạng này.
Cô ta sắc mặt tái nhợt nhìn hot search.
"Đây là có chuyện gì? Đồng Kiều kia đến cùng có lai lịch gì!"
Lưu Vi Tuyết nhịn không được kích động rống lên, người đại diện cũng bị cảnh tượng trước mắt làm giật nảy mình, không nghĩ tới một nữ diễn viên không có bối cảnh, lại có thể đem đến sóng gió lớn như vậy, nói phía sau không có ai điều khiển, hắn không tin.
"Việc này còn có thể khống chế không?" Lưu Vi Tuyết bối rối hỏi.
Người đại diện một mặt bất đắc dĩ, cười khổ lắc đầu.
Rất nhanh đạo diễn Cát Dương của « Khôi Thủ » đứng ra đăng Weibo, đại khái chính là nói ông không nghĩ tới trong đoàn làm phim lại xảy ra chuyện như vậy, ông sẽ hết sức tra ra ngọn ngành sự việc, một khi tra ra là Lưu Vi Tuyết làm, ông sẽ lập tức hủy hợp đồng cùng cô ta, ông còn biểu thị nếu một người xấu xa như vậy, dù kỹ năng diễn xuất có tốt thế nào cũng không thể giữ lại được.
Không thể không nói Cát Dương cũng là lão hồ ly, sẽ nhìn người mà ăn đồ ăn dưới đĩa.
Chuyện này ông đã xác định là Lưu Vi Tuyết làm, vẫn còn không buông tha mà lên cọ nhiệt độ, đem Lưu Vi Tuyết mắng to một trận, thuận tiện tuyên truyền bộ phim đang quay.
Kỳ thật ông dám mắng Lưu Vi Tuyết như vậy, còn là bởi vì đêm qua ở trong bệnh viện gặp được Ngụy Cẩn Hằng.
Lại nhìn hot search cơ hồ nghiêng về một bên, so với người đầu tư sau lưng Lưu Vi Tuyết, thì người sau lưng Đồng Kiều là Ngụy Cẩn Hằng mới là nhân vật không thể đắc tội.
Sự việc xảy ra không đến hai ngày, phòng làm việc của Lưu Vi Tuyết liền bị đóng cửa.
Không ít nhãn hiệu vì cọ nhiệt không ngừng đăng bài giải trừ hợp đồng với Lưu Vi Tuyết.
🐰
Nằm viện ba ngày, Đồng Kiều bị băng gạc che kín, trên mặt mấy chỗ bị xây xát, còn may vết thương không lớn, bác sĩ nói sẽ không để lại sẹo. Ngược lại thì vết thương trên đầu tổn thương nặng nhất, cần phải tĩnh dưỡng một thời gian.
Ba ngày này, không ít người đến thăm cô, cô còn không hiểu bởi vì lần này cô là người bị hại, để lại không ít fan hâm mộ, đi theo sau chăm chú dõi theo tác phẩm của cô, bị cô mê hoặc.
Trong đó đạo diễn Cát Dương tự mình đến thăm cô, lần này tiền viện phí đoàn làm phim gánh hoàn toàn, đồng thời còn cho Đồng Kiều một chút đền bù không nhỏ.
Để cho cô nghỉ ngơi thật tốt một tuần, một tuần sau bắt đầu đi quay phim lại.
Xuất viện trưa hôm nay, trên đầu Đồng Kiều quấn băng gạc thật dày, Đội một cái mũ màu đen, mặc áo lông, đội mũ áo lông lên, đeo khẩu trang, lại bọc khăn quàng cổ thật dày.
Đồng Kiều cảm giác mình sắp bị quấn đến thở không nổi, bị mũ áo lông che mắt, vừa ra phòng bệnh thì đụng vào ngực một người đàn ông.
"Xin lỗi, tôi không có ý." Đồng Kiều còn chưa thấy rõ ràng là ai đã liền nói xin lỗi.
Đưa tay tháo mũ ra liền thấy Ngụy Cẩn Hằng đang cười nhìn cô.
Bị bao thành chim cánh cụt, Đồng Kiều trong nháy mắt đỏ mặt, vội vàng giải thích: "Mẹ em không cho em mặc qua loa, sợ bên ngoài quá lạnh, lại bị bệnh."
Ngụy Cẩn Hằng ừ một tiếng, biểu thị đồng ý: "Dì nói đúng."
Còn chưa nói hết, liền gặp mẹ Đồng từ trong phòng bệnh đi ra, Ngụy Cẩn Hằng vội vươn tay lấy vali, lễ phép chào hỏi: "Chào dì ạ."
Trên mặt mẹ Đồng cười thành một đóa hoa, nhìn người phía trước một tay che chở Đồng Kiều để cẩn thận khỏi đụng phải người ta, một tay kéo vali, suy nghĩ lại một chút câu vừa rồi anh nói, rất hài lòng.
Xuống tầng dưới, lại nhìn thấy Ngụy Cẩn Hằng đã cẩn thận chuẩn bị xe, mẹ Đồng càng vừa ý.
Lên xe, ngồi ở trên ghế ngồi, trong lòng mẹ Đồng thể không cảm thán một câu, quả nhiên là xe xịn, ngồi lên cảm thấy đặc biệt dễ chịu.
Ngụy Cẩn Hằng lấy ra hai cốc trà sữa nóng, đưa cho mẹ Đồng trước: "Dì, uống chút đồ nóng cho ấm người."
Mẹ Đồng hài lòng cười cười nhận lấy, miệng nói được được được.
Đồng Kiều ngồi sau mẹ Đồng có chút im lặng, mẹ biểu hiện quá rõ rệt rồi.
Làm sao lại có cảm giác, người ta còn chưa có ý định gì, mẹ đã gấp bán con ra ngoài chứ.
Lúc này, bàn tay lớn duỗi tới, tháo khăn quàng cổ của cô xuống, cũng lấy luôn mũ áo xuống.
"Cởi bớt ra, trong xe bật máy sưởi rồi."
Mới vừa rồi còn bất mãn với mẹ. Đồng Kiều trong cảm giác xung quanh người Ngụy Cẩn Hằng đều tản ra ánh hào quang.
Cô mặc nhiều như vậy cũng hơi khó chịu, mẹ Đồng cũng không có gì ý kiến, cười nói: "Đúng thật rất nóng."
Nói xong cởi áo khoác trên người mình ra, Đồng Kiều cũng không do dự, đem áo khoác cởi xuống, cầm trà sữa.
Xe nhanh chóng chạy, không có quần áo dày trói buộc, Đồng Kiều nhẹ nhàng thở ra.
Cô nhìn Ngụy Cẩn Hằng giữ im lặng đem laptop mở video giải trí, đưa tai nghe cho mẹ Đồng.
Đồng Kiều nhịn không được đưa tay ra vụng trộm chọc lấy eo Ngụy Cẩn Hằng bên cạnh.
Ngụy Cẩn Hằng quay đầu nhìn cô, Đồng Kiều nhìn mẹ mình đeo tai nghe, vươn người qua bả vai Ngụy Cẩn Hằng, cố gắng ngồi dậy, ghé vào lỗ tai anh nhỏ giọng nói: "Sao hôm nay anh tốt lạ thường."
Ngụy Cẩn Hằng một tay tay giữ eo cô, học cô nhỏ giọng hỏi lại: "Làm sao lại khác?"
Phát hiện tư thế này quá mập mờ, Đồng Kiều một lần nữa ngồi trở lại vị trí, gương mặt ửng đỏ.
Kỳ thật cô cũng không biết nói thế nào, mặc dù ngày hôm nay Ngụy Cẩn Hằng vẫn như cũ không nói nhiều, nhưng luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào.
Từ trước đến nay anh tương đối lãnh đạm, không chu đáo như thế.
Trong đầu cô đột nhiên nhớ tới câu nói trước kia của anh: Anh là người làm ăn, sẽ không làm gì mà không có lợi ích cho mình.