Thẻ Của Anh Em Quẹt Cả Đời Cũng Không Hết

Chương 49: Phủ nhận tin đồn



Edit: melbournje

🤤

Hôm sau, Đồng Kiều vừa mệt lại vừa đau nhức toàn thân.

Nhưng hết lần này tới lần khác người dùng sức nhiều hơn vẫn khỏe mạnh như cũ, bảy giờ rời giường, nếu không phải bị Đồng Kiều ngăn lại, đoán chừng anh sẽ quang minh chính đại đi ra cửa mua cho cô bữa sáng.

Không có chút cảm giác nào giống yêu đương vụng trộm cả.

Ngụy Cẩn Hằng nhìn người con gái đang chơi xấu, ôm cánh tay anh không buông, bất đắc dĩ nói: "Chín giờ anh có một buổi họp."

Đồng Kiều có chút xấu hổ, nhưng tay đi không dám bỏ ra, mãnh liệt lắc đầu: "Không được, lúc này mẹ em còn chưa đi làm, anh ra ngoài thì giải thích kiểu gì bây giờ."

Ngụy Cẩn Hằng thở dài một hơi: "Vậy mấy giờ anh có thể đi?"

Đồng Kiều đưa ra một con số: "Tám giờ năm mươi."

Ngụy Cẩn Hằng nhếch môi, ừ một tiếng: "Còn gần hai tiếng nữa, chúng ta làm chút chuyện giết thời gian."

Nói xong anh lại cúi xuống, đem đầu chôn ở trong chiếc cổ tinh tế của Đồng Kiều.

······

Trong phòng họp:

Những người khác đã đến đông đủ, duy chỉ có chỗ ngồi chính là không có một ai.

Đừng nói những người khác, ngay cả trợ lý Cao Viễn của Ngụy Cẩn Hằng cũng không thể tin được, Ngụy Cẩn Hằng luôn luôn có khái niệm thời gian cực nặng ngày hôm nay lại đến muộn.

Anh nhìn điện thoại, bên trong là tin nhắn Wechat của Ngụy Cẩn Hằng, đứng lên nói: "Xin lỗi mọi người, vừa rồi Ngụy Tổng nhắn tin Wechat cho tôi nói có chút việc, ngài ấy lập tức tới ngay."

Mà Đồng Kiều nhìn bữa sáng phong phú trên bàn, lại nhìn người ngồi ở đối diện bình tĩnh thong dong.

"Không phải anh nói 9h đi họp sao? Sao còn đi mua đồ ăn cho em?"

Ngụy Cẩn Hằng mở nắp cháo trứng muối thịt nạc ra, đẩy tới trước mặt cô: "Em cứ từ từ ăn, anh đi trước."

Đồng Kiều gật đầu: "Được."

Ra cửa, Ngụy Cẩn Hằng bước nhanh xuống lầu, tốc độ lái xe nhanh hơn so vói thường ngày không ít.

Đám người quay đầu nhìn cửa phòng họp bị mở ra, ngoài cửa truyền đến giọng nói ôn nhã của Ngụy Cẩn Hằng: "Xin lỗi mọi người, tôi tới trễ."

Nói xong anh cất bước đi đến vị trí bên trên, ngồi xuống, Cao Viễn bận bịu đem văn kiện trong tay thả xuống trước mặt anh, lúc này người nữ ngồi ở gần nhất đứng lên: "Ngụy Tổng, đây là bản thảo thiết kế tuần này của chúng ta, mời ngài xem."

Cô ấy cấp tốc kết nối vào màn hình lớn......

Cuộc họp tiến hành hơn một tiếng, tan họp xong, Cao Viễn đi theo Ngụy Cẩn Hằng tiến vào văn phòng tổng giám đốc.

Ngụy Cẩn Hằng ngồi ở trong ghế, mỏi mệt thở một hơi thật dài, bỗng nhúc nhích cổ.

Ánh mắt liếc về phía Cao Viễn muốn nói lại thôi.

"Có việc?"

Cao Viễn chỉ chỉ cổ của mình, ra hiệu nói: "Ngụy Tổng, trên cổ ngài..."

Ngụy Cẩn Hằng sửng sốt một chút, hiểu rõ ý của cậu ta, khóe miệng lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ yếu ớt.

"Tôi về nhà rửa mặt một chút, một tiếng sau sẽ tới."

Cao Viễn gật đầu: "Được rồi, Ngụy Tổng."

Trên cổ Ngụy Tổng có vết dâu ( hickey đó mấy má), toàn bộ người trong phòng họp đều thấy được, mà việc này như một quả bom ném vào đám người, trực tiếp nổ tung.

Ngụy Cẩn Hằng là hạng người gì, cả ngày chơi hương, uống trà, không chạm vào phụ nữ, cả công ty có không ít lời đồn đều nói Ngụy Tổng có khi đã sớm khám phá cõi đời này, hiểu rõ cuộc đời huyền ảo, xuất gia.

Hiện tại đột nhiên phát hiện trên cổ Ngụy Cẩn Hằng có vết dâu, mọi người trong công ty ai cũng kinh ngạc, đồng thời không nhịn được suy đoán xem nhà gái sẽ là ai.

Có người suy đoán là thiên kim của tập đoàn Thịnh Quý, Thịnh Yên, cũng có người suy đoán là Tống Kiều của tập đoàn Tống thị.

Dù sao hai người này để có thể làm bạn gái Ngụy Tổng, tranh đấu đã nhiều năm.

Một giờ chiều, Tống Kiều nhận được tin nhắn có người báo cáo rằng trên cổ Ngụy Cẩn Hằng có vết dâu.

Cô ta đang dưỡng da tại spa, trong nháy mắt ngồi dậy, làm chuyên gia đang mát xa mặt giật nảy mình.

Tống Kiều không lo nổi chuyện khác, gửi tin nhắn hỏi: Đây là thật hay giả?

Tiểu Ngô: Ngày hôm nay họp, tôi ngồi bên trái Ngụy Tổng, lúc anh ấy cúi đầu xem văn kiện, thật sự cổ có dấu hôn.

Tiểu Ngô: Không riêng tôi thấy, những người khác cũng nhìn thấy.

Tống Kiều: Biết bạn gái anh ấy là ai không?

Tiểu Ngô: Không biết, hiện tại trong công ty không ít người đồn là anh ấy cùng Thịnh Yên.

Nhìn thấy lời này, lông mày Tống Kiều trong nháy mắt nhíu lại.

Chẳng lẽ lúc ăn tết đó, Ngụy Tiếu Vũ nói quà trong hộp kia là tặng cho chị dâu tương lai, không phải là giả, mà là thật?

Không, không có khả năng, cô đã cho người chăm chú theo dõi bên cạnh Ngụy Cẩn Hằng, họ nói bên cạnh anh căn bản không xuất hiện người nữ nào

Trước đó Thịnh Yên lấy thân phận mình là quản lý tập đoàn Thịnh Quý muốn đi cùng ăn Ngụy Cẩn Hằng bàn về chuyện hợp đồng.

Không nghĩ tới người ta lại trực tiếp hẹn cả ba của cô ta ra, cô ta vẫn mặt dày đi theo, đi ngang qua quảng trường Hoằng Duy còn nói lái xe dừng lại, nói muốn đi vào cửa tiệm vàng bạc đá quý Hoằng Duy, còn muốn nhân cơ hội để Ngụy Cẩn Hằng giúp cô ta chọn trang sức, Ngụy Cẩn Hằng chỉ coi như không nghe thấy.

Cuối cùng vẫn là ba của Thịnh Yên cảm thấy không ổn, chọn và mua cho con gái nhà mình.

Lần kia hợp đồng ký xong, Thịnh Yên còn bị giam lỏng ở nhà một thời gian, nói con gái một chút xấu hổ cũng không biết, người ta không có ý gì với mình, lại còn cứ cố.

Mà Tống Kiều cũng bởi vì lần trước đi chúc tết, tại nhà họ Ngụy, cha mẹ anh Ngụy không đề cập tới chuyện cô cùng Ngụy Cẩn Hằng, cha mẹ Tống về tức giận mắng cô một trận, cưỡng chế bắt cô không được có ý đồ với Ngụy Cẩn Hằng.

Có thể là trong lòng cô sớm đã bị người đàn ông ưu tú kia chiếm hết, làm sao có thể nói buông liền buông.

🐰

Đồng Kiều đã nghỉ ngơi một tuần xong, rốt cuộc cũng phải tiếp tục quay phim.

Người đại diện là chị Linh và Tiểu Thượng cùng cô tới đoàn làm phim.

Bởi vì trên trán cô vẫn còn sẹo, đạo diễn Cát chỉ có thể thêm kịch bản, đổi tạo hình cho cô.

Bản gốc sẽ là nam hai công phu cao cường, dễ dàng đem cô ra khỏi phủ Thượng thư.

Nhưng bây giờ trán cô có sẹo, chỉ có thể chỉnh thành lúc nam hai đánh nhau không quan tâm đến cô, cô bị người hầu đẩy, trán va vào tường, hôn mê bất tỉnh, sau đó nam hai mới mang cô ra phủ Thượng thư.

Mặc dù chỉ thêm chút xíu, nhưng cũng xem như hoàn mỹ che giấu vết sẹo của cô.

Sau hai tuần, vết sẹo của cô đã tốt lên, mặc dù vẫn còn mờ mờ, nhưng khi trang điểm rồi thì căn bản nhìn không ra.

Lúc này, chị Linh cũng nhận một tiệc rượu cho cô.

Trong đó không ít đạo diễn, diễn viên cùng người đầu tư đều sẽ tham gia.

🐰

Nhà họ Tống:

Mặc dù Ngụy Tiếu Vũ rất lạnh lùng và rất không thích cô, nói chuyện cũng hầu như là châm chọc khiêu khích.

Nhưng Tống Kiều vẫn là thăm dò được ngày đó Ngụy Tiếu Vũ mang một cái hộp, trong đó là một chuỗi vòng tay Trầm Hương.

Rất nhanh, cô sai người đem tin tức Ngụy Cẩn Hằng tặng vòng tay này lan ra ngoài.

Mà cô cũng cực khổ tìm một chuỗi, nghe nói là Trầm Hương tốt, Kỳ Nam gì gì đó, bỏ ra gần tám triệu, thật là đau lòng muốn chết.

Đồng Kiều ngồi máy bay một đêm, đến sáng sớm năm giờ mới tới thành phố Lâm Hà.

Tiệc rượu này được tổ chức tại một khách sạn năm sao.

Về đến nhà, cô tắm rửa một phát liền nằm xuống ngủ bù.

Tối hôm qua cô cùng Ngụy Cẩn Hằng nói chuyện trời đất, cô nói cho anh là mình sẽ về.

Ngụy Cẩn Hằng nói muốn tới đón cô, Đồng Kiều từ chối.

Ngủ một giấc đến trưa, Đồng Kiều rời giường bắt đầu dưỡng da, về sau có thợ tới trang điểm cho cô.

Mặc dù có chút danh tiếng, nhưng đối với những thương hiệu lớn mà nói, vẫn chướng mắt cô.

Đến mức lần đầu tiên cô tham gia tiệc rượu, cần chị Linh đi mượn một bộ lễ phục, dây chuyền cũng là chị Linh mượn cho cô.

Trên ngón trỏ đeo chiếc nhẫn mua được trước kia, khuyên tai là chiếc cô mua sau đó ở vàng bạc đá quý Hoằng Duy, nhờ cái tấm thẻ giảm giá đó.

Đợi cô trang điểm xong, nhìn người trong gương đẹp như tiên nữ, nở nụ cười.

Lúc này mới phát giác trên cổ tay thiếu một chút trang sức.

Chị Linh thuận tiện đem vòng tay trên cổ tay chị ấy lấy xuống, nói: "Này, đeo đi."

Đồng Kiều nghĩ nghĩ khoát tay nói: "Không cần."

Sau đó xoay người đi vào phòng ngủ, đem chuỗi Trầm Hương này ra: "Chị Linh, chị nói em mang cái này thế nào?"

Hoắc Linh đưa tay cầm lên, nhíu mày nhìn một chút: "Đây là cái gì? Vòng tay gỗ? Hoa văn rất đẹp, hạt tròn nhỏ nhỏ, vừa vặn thích hợp với con gái, nhưng mà trong tiệc rượu mang cái này, hơi không liên quan."

Đồng Kiều mím môi một cái: "Chị Linh, cái này gọi là Trầm Hương."

"Trầm Hương!" Hoắc Linh lộ ra sự kinh ngạc.

Loại vật này các cô không chơi, nhưng cũng biết Trầm Hương phần lớn đều là kẻ có tiền mới có thể mua được.

"Cái này vòng tay quý sao?" Nói xong Hoắc Linh tìm tòi trên mạng một chút tin tức liên quan tới giá cả của Trầm Hương.

Bình thường khi chị đều nghiên cứu đồ trang sức, nếu như đây là một cục kim cương, nói không chừng chị còn có thể biết, nhưng phương diện đồ cổ này, căn bản một chữ cũng không biết.

Nhưng mà khi tra giá của Trầm Hương, Hoắc Linh liền quyết định bảo cô cứ đeo theo đi.

🐰

Trong tiệc rượu đúng là toàn diễn viên lớn tụ tập, không ít ảnh đế ảnh hậu, ngôi sao hạng nhất, trong đó Đồng Kiều chỉ biết một số người.

Cô đứng sau lưng Hoắc Linh cùng từng đạo diễn chào hỏi, Đồng Kiều phụ trách cười, Hoắc Linh thì phụ trách chào hỏi cùng hàn huyên.

Nửa giờ, Đồng Kiều cuối cùng cũng thấy được quan hệ của chị Linh có bao nhiêu rộng.

Mà trong tiệc rượu này, Tống Kiều cũng lấy thân phận nhà đầu tư tới tham gia.

Cô ta đứng ở trung tâm tiệc rượu, tay phải giơ chén rượu lắc lắc, trên cổ tay mang theo một chuỗi Trầm Hương hạt to, thu hút sự chú ý của người khác.

Trong đó có mấy người phụ nữ đi tới, một mặt kinh ngạc: "Kiều Kiều, trên cổ tay cô là gì vậy? Thật đẹp."

Tống Kiều có chút run run, những người này tới là vì nịnh hót nên lời gì chả nói ra được.

Chính cô còn cảm thấy đeo cái vòng tay này xấu hổ chết rồi, vừa to lại vừa khó coi, nhìn không có nửa điểm giống trang sức.

Mà mùi thơm còn đặc biệt nhạt, trừ khi ghé vào mới có thể ngửi được mùi như có như không.

Cô cũng không thể đưa tay bảo người ta ngửi, thật không biết tại sao Ngụy Cẩn Hằng lại thích loại đồ không hữu dụng này.

Nhưng mà mặc kệ trong lòng ghét bỏ như nào, trên mặt cô ta vẫn treo nụ cười; "Tạm được, đây là vòng tay Trầm Hương."

Một người trong đó xích lại gần cô, đem đồ trên cổ tay của cô nhìn hai lần: "Ơ, sao cái vòng này nhìn quen quen."

Tống Kiều liếc mắt nhìn cô ấy, giọng thay đổi: "Ý coi là gì?"

Người kia kia bận bịu khoát tay: "Không không không, tôi cảm giác giống vòng của tổng giám đốc tập đoàn Hoằng Duy, Ngụy Cẩn Hằng, tôi từng thấy qua."

Một người khác vội vàng nói tiếp: "Ôi trời, cô nói tôi mới nhớ, hai cái vòng này sẽ không là một đôi chứ."

Tống Kiều được các cô ta tâng bốc, nghe lời này, khóe miệng lộ ra một tia đắc ý.

Đưa cổ tay rút về, cố ý khiển trách: "Các cô cũng đừng nói mò, cái gì mà một đôi chứ, nếu như bị người khác nghe được hiểu lầm thì sao, chỉ là vòng tay bạn tặng mà thôi."

Tống Kiều nói mập mờ, bạn bè, nhưng không nói người bạn này là ai.

Hiện tại không ít người đều biết Ngụy Cẩn Hằng tặng một vòng tay Trầm Hương ra ngoài, mà cô ta lại nói là bạn tặng, muốn không hiểu lầm cũng khó.

"Tôi muốn biết xem chiếc vòng này được không."

Lúc này sau lưng đột nhiên truyền tới một âm thanh trầm thấp.

Đám người quay đầu nhìn về sau lưng Tống Kiều, liền nhìn thấy Ngụy Cẩn Hằn, vẫn là bộ âu phục ấy, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác so với những người đàn ông ở đây.

Tống Kiều cứng đờ, xoay đầu lại.

Nhìn thấy Ngụy Cẩn Hằng, ánh mắt sáng lên: "Cẩn Hằng."

Cô ta cố ý gọi rất thân mật, Ngụy Cẩn Hằng không để ý đến, sắc mặt lạnh lùng, duỗi cánh tay trắng ra.

Tống Kiều theo bản năng giấu tay phải sau lưng một chút.

Những người khác thì không nhìn thấy động tác này của Tống Kiều, giọng điệu mập mờ khuyên nhủ: "Kiều Kiều nhanh cho Ngụy Tổng nhìn xem."

Tống Kiều cắn môi đỏ, vừa muốn mở miệng từ chối.

Một người nữ khác đã tích cực đem chén rượu trong tay Tống Kiều đoạt đi, đem tay phải của cô ta kéo ra ngoài, lấy chuỗi vòng tay này, đưa cho Ngụy Cẩn Hằng.

"Ngụy Tổng, ngài hiểu những vật này, giúp chúng tôi nhìn xem cái vòng này  có xứng với Kiều Kiều nhà chúng tôi không, mà đúng hơn là người bạn nào đó có tâm với Kiều Kiều hay không." Lúc cô ta nói, giọng điệu ngả ngớn mập mờ, trong lòng đã nhận định cái vòng này chính là Ngụy Cẩn Hằng tặng.

Ngụy Cẩn Hằng lười trả lời, cúi đầu nhìn đại khá một lần, giọng điệu lạnh lùng: "Vòng tay quả thật không tệ, được xưng tụng là Kỳ Nam, không biết người bạn của Tống tiểu thư dùng bao nhiêu tiền mua được?"

Tống Kiều ráng chống đỡ nói: "Tôi không biết, bạn tặng quà, nào có hỏi giá."

"A, Kiều Kiều, hôm qua cậu mới nói với tớ là cái vòng này hơn tám triệu, cậu quên sao?"

Tống Kiều quả thực bị những người ngực to mà không có não này làm tức chết rồi, quay đầu hung hăng trợn mắt nhìn người kia, giọng điệu cứng nhắc khó nghe: "Trí nhớ tớ không tốt, đã quên rồi!"

Ngưởi kia đối đầu với ánh mắt giết người của Tống Kiều, biết mình nói sai, lùi về sau một bước, cúi đầu xuống không dám nói nữa.

Ngụy Cẩn Hằng cuối cùng lại cười: "Xem ra người bạn này đối với Tống tiểu thư đúng thật là si tình, một cái vòng tối đa cũng 1,2 triệu, bạn của cô lại mua giá gấp mấy lần, cô đã gặp được chân tình rồi đó."

Nói xong đưa tay trả vòng, Tống Kiều đỏ lên mặt nhận lấy.

"Nói đến đây, tôi cũng từng tặng cho bạn một cái vòng tay, tinh xảo hơn so với xâu này của cô một chút, hợp cho con gái mang, còn cái này của cô là kiểu của nam, không hợp với cô đâu."

Một câu, đem toàn bộ phỏng đoán vừa rồi lật đổ.

Ngụy Cẩn Hằng người này thật đúng là xấu tính, không phủ nhận lời đồn trực tiếp, mà lại nói cho cô rằng cô mua cái vòng này là thiệt rồi.

Đúng thật là tôi có tặng người khác một cái vòng tay đấy, nhưng tinh xảo hơn cái của cô cơ, cái của cô là của nam mà, đừng có kéo tôi vào.

Ngụy Cẩn Hằng liền rời đi, khí chất ôn nhã, những người khác không khỏi nhìn thêm vài lần.

Tống Kiều đứng ở đó, sắc mặt đen không thể nhìn nổi.

Đám người thấy thế, tranh thủ thời gian tản ra.

Còn Đồng Kiều mang vòng tay xịn, đúng lúc đi theo chị Linh đi ngang qua trước mặt Tống Kiều.

Tống Kiều nhìn vòng tay tinh xảo trên tay cô thì nheo mắt lại, tức giận, tạt một ly rượu đỏ lên trên người Đồng Kiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.