Đột nhiên bị tai bay vạ gió, Đồng Kiều ngây ngẩn cả người, không ít người đều nhìn lại.
Chị Linh đi trước kịp phản ứng, đem Đồng Kiều bảo vệ ở trong tay, giọng điệu không có thiện ý mà hỏi: "Tống tiểu thư, cô đây là có ý gì?"
Tống Kiều tức giận nói: "Không có ý gì, chỉ là nhìn cô ta không vừa mắt thôi."
Đồng Kiều đứng sau lưng Hoắc Linh, sắc mặt khó coi nhìn người phụ nữ mà mình không hề quen biết này, nghe được lời nói của cô ta, cô có chút nhếch môi.
Cô từ sau lưng chị Linh đi ra, đưa tay cầm ly rượu tạt lên mặt người đối diện.
"A!" Tống Kiều không kịp đề phòng, rít lên một tiếng.
Ở trên tóc, trên mặt cô ta, rượu vang không ngừng chảy xuống, rồi lại chảy đến váy lễ phục trắng buốt.
So với một vết rượu lớn trên người Đồng Kiều, Tống Kiều càng lộ ra vẻ chật vật.
"Đồng Đồng." Hoắc Linh kinh ngạc hô một tiếng.
"Cô dám tạt tôi!" Giọng nói Tống Kiều bén nhọn phá tan âm nhạc êm dịu đang phát ở đây, khiến không ít người trong tiệc rượu chú ý, cách đó không xa, Ngụy Cẩn Hằng đang trò chuyện cũng chính là một trong số đó.
Nhìn theo hướng của tiếng nói, Ngụy Cẩn Hằng liền thấy một bóng lưng mảnh mai đơn bạc đứng đối diện Tống Kiều, chân mày anh cau lại: "Xin lỗi, tôi có việc."
Nói xong cũng bước nhanh hướng đến bên kia.
Đồng Kiều đứng đối diện Tống Kiều, giọng điệu băng lãnh: "Cũng giống với lý do của cô, bởi vì tôi nhìn cô không vừa mắt."
Hoắc Linh lần đầu tiên thấy Đồng Kiều nhỏ nhắn xinh xắn tức giận, khí thế hoàn toàn không thua bởi vì cô cao hơn Tống Kiều năm sáu phân.
Tống Kiều đưa tay định tát cô, Đồng Kiều đã sớm chuẩn bị, định lùi về sau hai bước.
Nhưng cô không ngờ tới có người sau lưng, cô va vào trong ngực của một người đàn ông.
Một bàn tay lớn vươn ra ngoài, trong nháy mắt bắt lấy cánh tay Tống Kiều.
Tống Kiều nhìn người tới là Ngụy Cẩn Hằng, là người vừa mới khiến mình nhục nhã, thở phì phò quát: "Ngụy Cẩn Hằng, anh buông tay ra."
Ngụy Cẩn Hằng cầm tay Tống Kiều có chút dùng lực, Tống Kiều bị đau mà đổi sắc mặt.
"Đau quá." Bộ mặt Tống Kiều vặn vẹo kêu thành tiếng, vốn định dùng sức hất ra.
Ai biết lúc cô ta dùng lực định hất ra, Ngụy Cẩn Hằng lại buông lỏng tay, làm cho cô ta không đứng vững đâm vào cái bàn sau lưng.
Nước mắt Tống Kiều rơi ra, chỉ vào Đồng Kiều quát: "Các người đều khi dễ tôi, Ngụy Cẩn Hằng, uổng công tôi thích anh lâu như vậy, hiện tại anh lại vì một người xa lạ động thủ với tôi, tôi về nhất định sẽ đi nói cho chú dì Ngụy, để bọn họ làm chủ cho tôi."
Tiệc rượu đang bình yên lúc này đã nháo loạn.
"Đủ rồi." Một giọng nói mang theo chút tức giận vang lên, tất cả mọi người nhìn theo hướng phát ra âm thanh.
Đồng Kiều từ trong ngực Ngụy Cẩn Hằng tránh ra, đứng ở bên cạnh chị Linh.
Người đàn ông vừa cất tiếng nói mặc áo đuôi tôm màu đen đi tới, trên mặt có râu, mắt phượng lộ ra sự tinh nhuệ.
Trong tay bưng chén rượu, khiến mọi người ở đây liếc nhìn một lần, sau cùng ánh mắt ông ta rơi vào trên người Đồng Kiều, nhưng mà rất nhanh liền chuyển đến Tống Kiều.
"Lão Phạm tôi đây chỉ là muốn tổ chức tiệc rượu, không biết hai vị có phải là từng có khúc mắc với tôi không, còn náo loạn như vậy."
Đồng Kiều mở miệng trước: "Xin lỗi, ngài Phạm."
Nói thật, cô cũng không nghĩ tới chỉ tham gia một tiệc rượu, lại bị người ta cố ý gây chuyện, mà đối phương lạu là kẻ cô không hề quen biết.
"Chú Phạm, chú phải làm chủ cho cháu."
Tống Kiều khóc đi tới chỗ Phạm Tranh, vừa định đi nắm cánh tay của ông ta, bị người đó né tránh.
Ông ta cau mày làm động tác đừng nói, quay đầu, trên mặt mang nụ cười: "Ngụy Tổng, xin lỗi, đã để cậu cười chê rồi."
Tuy Phạm Tranh hơn bốn mươi tuổi, nhưng thái độ đối với Ngụy Cẩn Hằng vẫn rất khách khí.
Ngược lại thì Ngụy Cẩn Hằng, chỉ điềm đạm gật đầu, xem như chào hỏi, nhưng Phạm Tranh cũng không cảm thấy anh thất lễ.
"Những người đang ngồi ở đây đều là người có danh tiếng, còn xin hai cô gái này xin đừng tức giận nữa." Phạm Tranh nói xong, đưa tay gọi một nữ phục vụ: "Dẫn các các cô ấy đi sửa soạn lại một chút."
Đồng Kiều vốn cũng không muốn gây chuyện gì, đương nhiên không có ý kiến.
Cô quay người đi theo phục vụ, nhưng có thể là Tống Kiều cảm thấy mình bị thiệt lớn, trước mặt nhiều người như vậy bị Ngụy Cẩn Hằng làm cho xuống đài còn chưa nói, lại còn bị một tiểu tiện nhân tạt rượu vang.
Lần này trong tiệc rượu phần lớn mọi người đều biết cô, nếu như hiện tại cô dễ dàng đi vậy, sau này làm gì còn mặt mũi nào đi gặp những người này.
"Tôi không đi, nhất định phải cô ta nói xin lỗi tôi." Tống Kiều chỉ vào Đồng Kiều chuẩn bị bước vào thang máy, nói.
Nghe nói như thế, Đồng Kiều xoay đầu lại, nhếch môi, sắc mặt không thay đổi nhìn cô ta.
Sắc mặt Phạm Tranh trong nháy mắt trở nên khó coi, thấp giọng nói: "Tống Kiều."
Tống Kiều dù sao cũng là con gái được nuông chiều từ bé, hiện tại cảm thấy bị oan ức, lại còn bị Phạm Tranh gọi một tiếng này, nước mắt trong nháy mắt lại rơi xuống.
"Tất cả mọi người khi dễ tôi, vẫn là vì một người phụ nữ có tâm hư vinh cực lớn."
Phạm Tranh nhíu mày, nói chậm: "Kiều Kiều, nghe lời chú đi sửa sang một chút đã."
Tống Kiều hôm nay mặc một cái váy màu trắng, cổ khoét chữ V, lúc này váy gặp nước, trực tiếp dính vào trước ngực, có chút dụ hoặc, ở đây lại có nhiều đàn ông như thế, để như này rất bất nhã.
Lại nhìn Đồng Kiều, váy xanh thẫm dài, trên người của cô đã sớm phủ thêm một cái áo vest.
Vừa rồi lúc Đồng Kiều từ trong ngực Ngụy Cẩn Hằng tránh ra, anh thuận tay phủ cho cô.
Tống Kiều phát hiện được ánh mắt xung quanh, hai tay ôm lấy trước ngực ngồi xổm xuống, giống là bị ủy khuất cực lớn.
Việc này kích thích ý muốn bảo vệ của Phạm Tranh, ông ta đưa mắt nhìn sang Đồng Kiều đang đứng một bên không nói gì.
Cô cùng Tống Kiều không giống nhau, từ đầu tới cuối đều biểu hiện rất bình tĩnh, thậm chí lúc Tống Kiều khóc lóc om sòm lúc, cô cũng không có giải thích quá nhiều.
Dàn xếp ổn thỏa thái độ, Phạm Tranh chậm rãi mở miệng: "Cô tên là gì?"
Đồng Kiều lễ phép trả lời: "Đồng Kiều."
"Cô nhìn tình huống hiện tại, nếu không phiền cô lùi một bước, nói một câu xin lỗi......" lời đằng sau còn chưa nói hết.
Liền bị khác một giọng nói khác chen ngang: "Phạm tổng."
Phạm Tranh nhìn lại, là Ngụy Cẩn Hằng một mực giữ im lặng ở bên cạnh đi lên.
Không biết là Ngụy Cẩn Hằng vô tình hay cố ý, đứng cách Đồng Kiều không xa.
Phạm Tranh nhìn Ngụy Cẩn Hằng mặc áo sơ mi trắng, nhìn nhìn lại áo đang khoác trên người Đồng Kiều, trong nháy mắt hiểu rõ ý Ngụy Cẩn Hằng.
Ông nắm tay đặt bên môi, ho nhẹ một tiếng, trong lúc nhất thời không biết nên xử lý như thế nào.
Một bên là Tống Kiều, sau lưng là Tống thị, một bên là một cô bé đáng yêu, sau lưng là tập đoàn Hoằng Duy.
Tuy nói đều là tập đoàn, Tống thị đương nhiên không sánh bằng Hoằng Duy, nhưng ông thật sự không muốn đắc tội hai bên.
Bên cạnh còn không ít người vây quanh chờ xem náo nhiệt.
Lúc này, Đồng Kiều một mực không lên tiếng mở miệng: "Ông Phạm, chắc hẳn trong này nhất định có camera giám sát, không bằng ông điều tra xem, rốt cuộc là ai sai."
"Huống hồ tôi còn không quen cô ta, lúc đi ngang qua đột nhiên bị tạt rượu."
"Hừ, chẳng qua là tôi không quen nhìn cô ra vẻ dối trá thôi, vừa thả ra tin tức Ngụy Cẩn Hằng tặng vòng tay Trầm Hương cho một cô gái, cô liền mượn vòng người khác để đeo trong tiệc rượu khoe khoang, thật ra chính là để cho người ta hiểu lầm quan hệ của cô cùng Ngụy Cẩn Hằng chứ gì, muốn tăng độ hot đúng không, dối trá, buồn nôn!"
Đồng Kiều bị những lời nói này làm cho buồn cười.
Mà đứng sau lưng Đồng Kiều, Ngụy Cẩn Hằng chậm rãi mở miệng nói: "Là thật hay giả, liên quan gì tới cô?"
Hnay hơi đau bụng nma thấy mng hóng quá nên mình cũng ráng up, nhân tiện mình được nghỉ tới 29/3 cơ, nên trong khoảng thời gian này mình sẽ cố edit để xong truyện. Thế nên một ngày có ra nhiều chap mng đừng ngạc nhiên 😂 À mà nói thêm là truyện này có 69 chương cùng vài ngoại truyện nha mng