Tôi chẳng màng hỏi là đi đâu. Chúng tôi lái xe đi, quá nhanh để cân nhắc
đến chuyện nhảy xuống, song tôi vẫn còn một tia hi vọng mỏng manh rằng
cái kế hoạch phải gió này sẽ hiệu quả, rồi tôi sẽ được tự do. Khi xe máy của Tí Hon chậm lại, tim tôi đập nhanh hơn.
Chúng tôi đang đi thẳng về phía Chihuahua. Nicole sẽ gặp chúng tôi ở đó
vào tối mai cùng với số tiền. Cậu ấy sẽ làm chuyện đó thế nào, tôi chẳng biết nữa. Tệ hơn là tôi không biết liệu cậu ấy có thể làm được
không. Chỉ biết cậu ấy đã bảo với Tí Hon rằng cậu ấy sẽ mang tiền đến
đó. Còn nếu cậu ấy nói dối cũng chẳng hề gì, tôi sẽ có thêm chút thời
gian nữa. Nhưng đầu tiên, chúng tôi cần phải dừng chân để họp mặt với số còn lại trong “băng đảng” của Tí Hon. Tôi không hề thích thú gì khi
phải gặp thêm những kẻ như Tí Hon, nhưng như mọi khi, tôi chẳng có lựa
chọn, cũng chẳng có tiếng nói. Tôi kéo áo khoác của Caleb chặt hơn quanh mình.
Chầm chậm, mùi hương của hắn lan dần lên mũi, lôi kéo suy nghĩ của tôi
hướng về hắn. Chuyện gì sẽ xảy ra đây? Liệu hắn có đang tìm tôi không?
Và tại sao ý nghĩ đó lại khiến cảm giác khiếp đảm lẫn mong chờ trào dâng trong tôi? Mong chờ gì chứ? Trong một giây, tôi ước gì mình đã cứ nằm
đó bên cạnh hắn, cho hắn một cơ hội để tử tế. Có lẽ cuối cùng hắn sẽ thả tôi đi. Tôi chớp mắt liện tục. Cô đã làm đúng, Livvie. Chuyện này sẽ được thôi, sẽ được thôi.
Lúc chúng tôi dừng xe trước ngôi nhà tồi tàn, tôi nghe thấy rất nhiều
giọng nói đang cười cợt, la hét hay huyên thuyên trong khi tiếng nhạc
rock rất lớn ngập tràn không khí. Tôi lảo đảo và suýt nữa thì té ngã lúc leo xuống xe. Tí Hon bật cười trong khi tiến về phía cửa.
“Cẩn thận đấy, cô gái nhỏ, em không muốn chiếc xe đó đè lên mình đâu.” Tôi không nghĩ chuyện này có gì buồn cười.
Gã mở cánh cửa dẫn vào nhà và để cho một thứ còn choáng ngợp hơn cả
tiếng nhạc thoát ra, mùi cần sa. Tôi đứng bên ngoài, hối hận với mỗi
quyết định đã đưa mình đến đây, và rồi tôi bước qua ngưỡng cửa. Mọi cuộc trò chuyện ngưng bặt. Chín dân lái mô tô, một trong số đó là phụ nữ
trẻ, quay sang nhìn tôi chằm chằm. Tôi cứng người trước biểu hiện thiếu
thốn rành rành ra đó, hầu hết bọn họ đều trông rất nhếch nhác, một vài
người còn có vẻ bị khuấy động nữa.
“Mọi người, đây là Jessica,” Tí Hon giới thiệu tôi, nghe rất vui vẻ và
hình như đang thầm đếm tiền trong đầu. Tôi đã quyết định dùng tên giả,
chẳng vì lý do nào khác hơn chuyện tôi không muốn bất kì ai biết tên
thật của mình. “Không ai lộn xộn với cô ấy nhé,” hắn nhìn tôi đầy dâm
dật, “trừ khi cô ấy thích được lộn xộn.” Vẫn là sự im lặng, ngoại trừ âm thanh bài hát November Rain phiên bản dài hơnầm ầm dội ra từ mấy chiếc loa thùng dở tệ. Tôi thu người sâu hơn vào trong chiếc áo khoác
của Caleb, thêm một làn hương dịu êm nữa của hắn, thêm một quyết định
đáng hối hận nữa. Toàn bộ chuyện quỷ quái này chệch đi theo hướng vô
cùng trớ trêu. Tí Hon quay sang tôi, hoàn thành nốt màn giới thiệu,
“Jessica, đây là Joker, Smokey, Casanova, Stinky, Boston, Abe, Hog, Kid
và nàng chồn cái của anh ta, Nancy.”
Có kẻ phải gió nào quan tâm không? Tôi thì chắc là không rồi. Tôi chỉ nhìn tất cả bọn họ với vẻ vô định, không hướng về ai cả.
Nancy vừa ném cho tôi một ánh nhìn cạnh khóe, nhưng thể tôi vừa mở lời chào bằng cách gọi cô ta là đồ lẳng lơ vậy.
Tôi không nói gì cả. Lớn lên trong nghèo túng ở LA đã dạy tôi đôi điều.
Bạn không được tỏ ra yếu đuối, nhưng cũng không được tỏ vẻ ngang tàng,
bằng không có người sẽ xem điều đó như một sự thách thức. Rồi họ sẽ kiếm chuyện lộn xộn cho xem. Tôi lia mắt quan sát xung quanh, chỉ thoáng
dừng lại ở vài cặp mắt rồi tiếp tục nhìn vô định, không hề đáp lời, vẻ
mặt hờ hững và gật đầu sơ sài thể hiện mình đã biết rồi. Ước gì Caleb đã dạy tôi điều gì đó hữu ích hơn là cách tránh bị đét mông. Tôi gần như
bật cười, cảm thấy điên loạn trong một giây, cố không nói ra điều mình
đang nghĩ. Tôi sẽ không phát hoảng, không khi bản thân đang cần phải
cảnh giác.
“Nancy, sao em không đưa Jessica đây đi kiếm chút gì đó để ăn trước khi
chúng ta thu dọn và khởi hành nhỉ. Anh muốn chúng ta tới được Chihuahua
trước khi đêm xuống.”
Nancy đảo mắt với Tí Hon rồi nhìn tôi trong một giây trước khi lên tiếng, “Vậy thì đi thôi.”
Nancy và tôi đi dọc theo một hành lang hẹp dẫn vào một căn phòng nhỏ
khác. Bên trong đó, vài chiếc giường hơi cùng mấy chồng quần áo nhỏ,
dường như có công dụng làm ga giường và gối, dàn hàng trên sàn nhà. Cô
ta tức giận đá văng đám quần áo cản đường và tiến thẳng về phía góc
phòng, đến chỗ một chiếc giường chất đầy quần áo, son phấn, keo xịt tóc
và bao cao su còn nguyên vỏ bao. Tôi quay nhìn đi, không nói gì cả.
“Nghe này cô gái. Tốt hơn là cô nên trả tiền cho chỗ thức ăn này hoặc
mua để thay vào đi, vì tôi không có dư tiền để bao người nào hết.” Tôi
không đáp, chỉ thấy hơi sốc một chút. Chẳng có gì để bàn về chuyện phụ
nữ nên hỗ trợ nhau hay về sự cảm thông cả. Nhưng rồi tôi nhận ra thế là
yêu cầu quá nhiều. Caleb đã dạy tôi rằng không nên trông đợi được đồng
cảm, kể cả khi hắn đã thể hiện điều đó hết lần này đến lần khác. Hay ít
ra có thể coi đó là đồng cảm nếu xét đến khởi nguồn của nó. Tôi phải
thôi suy nghĩ về tên con hoang đó mới được.