“Mẹ kiếp!” hắn la lên khi đầu của cô ta đập trực diện vào mũi hắn. Theo
bản năng, hắn thả cô ta ra, tay ấn vào hai bên mũi của mình.
Cô ta di chuyển rất nhanh, một suối tóc đen và áo choàng tắm lao nhanh về phía cửa phòng ngủ.
Caleb gầm gừ sâu trong lồng ngực. Lao về phía cô gái và chộp được một
nắm áo choàng của cô ta, nhưng lúc hắn kéo lại, cô ta liền chùi khỏi
đống vải vóc kia. Mùi hương da thịt đầy khêu gợi tấn công mọi giác quan
của hắn.
Khi đôi tay cô gái chạm đến cửa phòng ngủ và nhận ra nó được khóa một
cách chắc chắn, những ngón tay hắn đâm thẳng vào mái tóc của cô ta rồi
siết lại thành nắm. Hắn đột ngột kéo giật ngược khiến cô ta loạng choạng ngã xuống sàn. Không còn xem sự dữ dội của cô ta là dĩ nhiên nữa, cũng
không còn thấy thích thú trước hình ảnh tay chân quẫy đạp của cô ta, hắn trực tiếp ngồi thẳng lên người cô gái.
“Không!” cô ta tuyệt vọng thét lên, hai đầu gối một lần nữa tìm kiếm phần háng của hắn, móng tay quyết tâm phải cấu vào mặt hắn.
“Cô thích đánh nhau lắm phải không?” Hắn mỉm cười. “Tôi cũng thích đấy.” Dùng nhiều lực hơn cần thiết, hắn quấn hai chân mình quanh chân cô ta
rồi dùng tay trái giữ chặt hai cổ tay cô ta trên đầu.
“Đồ chó chết,” cô ta thở hổn hển, lồng ngực căng lên đầu thách hức. Toàn bộ cơ thể cô ta căng cứng bên dưới hắn; các thớ cơ liên tục chống cự,
không hề muốn đầu hàng, nhưng tràn năng lượng bùng nổ kia đã buộc cô ta
phải trả giá. Hai mắt cô ta mở to, điên cuồng, nhưng cơ thể cô thì đang
yếu dần đi. Giờ thì việc giữ cô ta nằm im đã dễ dàng hơn.
Dần dần, nhận thức về cơ thể ấm áp, run rẩy của cô ta đang áp vào cơ thể mình hết sức thân mật tràn ngập các giác quan của hắn, khiến hắn say
mê. Phần nữ tính của cô ta nằm sát trên bụng hắn, chỉ có duy nhất lớp
vải áo sơ mi mềm mại ngăn cách giữa hắn và cô ta. Hai bầu ngực tròn đầy
và vô cùng ấm áp đang phập phồng dưới vồng ngực của hắn. Và ngay bên
dưới đó, hắn có thể cảm thấy trái tim cô ta đập dồn dập. Trong lúc chống cự, da thịt nóng hổi của cô ta cọ lên da thịt hắn nhiều hơn nữa. Việc
đó gần như vượt quá sự chịu đựng của hắn. Gần như thôi.
Giữ hai cổ tay cô ta bằng bàn tay trái, hắn nhổm dậy và đánh vào bên
dưới bầu ngực phải của cô ta bằng lòng bàn tay, sau đó là bên dưới bầu
ngực trái trái bằng mu bàn tay. Ngay lập tức, những tràng nức nở tắt
nghẹn vụt thoát ra từ cổ họng cô ta.
“Có thích thế không?” Caleb quát. Một lần nữa, hắn lại đánh vào ngực cô
ta, rồi lần nữa, lần nữa, và lần nữa cho đến khi cả cơ thể cô ta đầu
hàng, cho đến khi hắn cảm thấy mọi thớ cơ bên dưới mình đều buông xuôi,
và cô ta chỉ còn dám khóc thầm vào khuỷu tay đang gập lại.
“Làm ơn. Xin hãy dừng lại,” cô ta cất giọng đau khổ, “Làm ơn.”
Cô ta thật ấm áp, bị hủy hoại, và vô cùng sợ hãi bên dưới hắn. Đôi môi
cô ta mấp máy rất nhanh, âm thầm, để những từ ngữ không dành cho hắn
nghe tuông ra. Caleb nuốt nghẹn, những kí ức cũ chợt hiện về. Hắn chớp
mắt, đẩy chúng quay trở lại nơi bị khóa kín. Một sự phản chiếu, thường
rất nhanh và dễ dàng kết thúc sau ngần ấy năm. Nhưng lần này hắn lại cảm thấy nó, khi nỗi sợ hãi của cô ta và niềm đam mê của hắn vừa đấu tranh, vừa hòa lẫn vào nhau, khiến không khí đặc quánh và tràn ngập cả căn
phòng. Dường như nó đã tạo ra một con người hoàn toàn mới, cùng hít thở
với họ, quan sát họ, xen ngang vào khoảnh khắc đó.
Cơn giận của hắn chợt biến mất. Hắn nhìn chằm chằm xuống khuôn ngực xinh đẹp của cô gái; chúng có sắc hồng sậm ở nơi bị đánh, nhưng chắc chắn sẽ không có dấu vết vĩnh viễn nào. Một cách thận trọng, hắn thả hai cổ tay của cô ta ra. Ngón cái của hắn vô thức vô thức vuốt ve lằn đỏ do cái
siết tay để lại. Caleb cau mày nhìn xuống cô gái.
Hắn hi vọng cô ta không có thêm ngạc nhiên nào nữa.
Ngay khi cảm thấy hai cổ tay của mình đã được trả tự do, cô ta lập tức
bắt chéo hai cánh tay trước ngực. Ban đầu, hắn nghĩ cô ta chỉ cố tỏ ra e lệ, nhưng những ngón tay đang xoa xoa nắn nắn cho hắn biết cô ta thật
ra đang gắng làm dịu cơn đau.
Cô ta cũng nhắm mắt, không muốn đối diện với việc hắn đang ngồi giạng
chân trên đùi mình. Hầu hết người ta đều không muốn nhìn thấy chuyện xấu sắp xảy đến. Giây phút đó có lẽ còn khó mà chịu đựng hơn bởi giờ cô ta
đã nhận ra hắn. Caleb đã nhìn thấy vẻ bị phản bội trong mắt cô ta. Chà,
vậy thì cô ta sẽ phải vượt qua chuyện đó thôi - hắn đã làm được rồi.
Khi con tin đã chịu khuất phục, Caleb chầm chậm nhấc người và đứng dậy
phía trên cô ta. Hắn phải kiên định, sẽ không có bất kì biểu hiện nào
khác dành cho hành động phản kháng rõ ràng kia ngoài sự trừng phạt nhanh chóng và triệt để. Hắn đẩy đẩy cặp mông tròn đầy và mềm mại của cô ta
bằng mũi giày ống của mình. “Đứng lên.” Giọng hắn đầy nghiêm khắc. Miễn
tranh cãi, cũng không có gì để hiểu lầm. Cơ thể cô ta giật nảy trước âm
thanh giọng nói của hắn, nhưng lại không chịu nhúc nhích.
“Đứng lên, bằng không tôi sẽ làm thay cô đấy. Tin tôi đi, cô không muốn
thế đâu.” Ý chí chống cự vẫn còn đó, cô ta bỏ tay phải khỏi ngực và cố
đẩy người dậy. Chầm chậm, cô ta chống người lên bằng một bên cánh tay,
nhưng vẻ khó khăn hiện ra rất rõ ràng khi tay cô ta run run trước sức
căng kia, rồi cô ta đổ sụp xuống.
“Cô gái ngoan, cô làm được mà…đứng lên.”
Hắn có thể giúp cô gái, nhưng như thế coi như hỏng một bài học. Bốn
tháng là khoảng thời gian không dài khi dính đến chuyện huấn luyện một
nô lệ. Hắn không có thời gian để nâng niu chiều chuộng cô ta. Các bản
năng sống còn càng trỗi dậy sớm bao nhiêu thì càng tốt bấy nhiêu – nhưng hắn không có ý đề cập đến kiểu bản năng như việc cô ta cứ cố đá vào
“bi” của hắn. Bọn họ có sáu tuần trong ngôi nhà này. Hắn sẽ không lãng
phí chúng vào việc chống đỡ những trò hề ấu trĩ.
Cô ta quắc mắt với hắn, dồn hết mọi sự căm ghét mình có vào trong ánh
nhìn đó. Caleb kiềm lại thôi thúc mỉm cười. Hắn đoán cô ta không còn
nghĩ hắn đáng yêu nữa. Tốt. Đáng yêu chỉ dành cho mấy tên hèn nhát mà
thôi.
Vận dụng hết tất cả sức mạnh, cô ta ấn gót bàn tay vào thảm trải sàn và
chống thẳng khuỷu tay lên. Hơi thở của cô ta trở nên nặng nhọc, hai mắt
nheo lại vì đau, nhưng nước mắt thì đã cạn khô. Buộc cơ thể mình quỳ bò
lên, cô ta cố đứng dậy. Khi đã đứng thẳng thớm, Caleb với tay về phía cô gái, phớt lờ sự phản đối của cô ta. Cô gái giật cánh tay khỏi gọng kiềm của hắn, nhưng vẫn giữ hai mắt nhìn xuống đất. Hắn nổi giận, nhưng cố
để nó trôi qua và đưa cô ta về giường mà không động chạm gì.
Cô ta ngồi cheo neo nơi mép giường, hai bàn tay che chắn hai bầu ngực
còn đầu thì nghiêng về trước, ẩn mình sau màn tóc rối đen như mun. Caleb ngồi cạnh cô ta. Hắn cố chống lại thôi thúc muốn vén tóc cô ta khỏi
mặt. Cô ta có thể trốn tránh hắn lúc này thôi, cho đến khi cô ta bình
tĩnh lại.
“Bây giờ,” hắn nói với vẻ ân cần, “cô muốn, hay không muốn chườm đá lên mặt?”
Hắn gần như có thể cảm thấy cơn giận dữ khủng khiếp tỏa ra từ cô ta. Là
giận dữ, không phải sợ hãi sao? Hắn thấy khó mà thuyết phục tâm trí mình tin điều đó. Trong lúc mong mỏi nhận được sự tức giận, hắn thấy khá kì
lạ khi thấy cô ta vẫn chưa nhận thức được tình trạng trần như nhộng của
mình. Chẳng phải cô ta nên lo sợ hơn là giận dữ sao? Chẳng phải cô ta
nên cầu xin để nhận được sự chiếu cố của hắn sao? Những phản ứng của cô
ta với hắn không hề giống với những điều dễ đoán thường thấy. Việc đó
vừa gây hoang mang lại vừa hấp dẫn. “Sao?”
Cuối cùng, cô ta buộc mình lên tiếng với hai hàm răng nghiến chặt, “Vâng. Làm ơn.”
Không thể nhịn được nữa, hắn bật cười. “Giờ thì, việc đó có khó lắm không?”
Cơ hàm cô gái giật giật thấy rõ, nhưng cô ta vẫn giữ im lặng, ánh mắt
tập trung vào hai đầu gối thâm tím. Tốt, Caleb nghĩ, hắn đã làm rõ ý
mình rồi.
Rời khỏi giường, hắn quay người về phía cửa, nhưng khi chỉ mới bước được một bước hắn đã nghe thấy giọng nói đầy căng thẳng của cô ta vang lên ở sau lưng.
“Sao anh lại làm như vậy?” cô ta hỏi một cách giả tạo.
Hắn xoay người lại, một nụ cười nhăn nhở hiện ra trên môi. Cô ta muốn
một lý do. Những tên giết người hàng loạt có cả khối lý do. Lý do không
tạo nên khác biệt nào cả.
Cô ta tiếp tục, “Có phải là vì ngày hôm đó trên đường không? Có phải vì
tôi…” Cô ta nuốt vào một cách khó khăn, và Caleb biết đó là vì cô ta
đang cố không bật khóc. “Vì tôi đã tán tỉnh anh? Là do tôi tự gây ra
chuyện này đúng không?” Mặc cho nỗ lực phi thường kia, một giọt nước mắt vẫn lăn dài xuống má phải cô ta.
Trong giây phút đó, Caleb không thể ngăn mình không nhìn cô ta chằm chằm như thể đang nhìn một sinh vật lạ - khách quan nhưng lại tò mò vô độ.
“Không,” hắn nói dối, “không liên quan gì đến ngày hôm đó hết.” Cô ta
cần hắn phải nói dối; Caleb hiểu điều đó. Đôi khi, một lời nói dối nhẹ
nhàng là đã đủ để xóa bỏ gánh nặng của một sự thật cay nghiệt. Không phải lỗi của cô. Có lẽ hắn cũng nên tự dối mình nữa, bởi hắn nhớ mình đã khao khát cô ta
vào ngày hôm đó, và lý do thì lại không hề liên quan đến nhiệm vụ hắn
được giao.
“Tôi sẽ lấy cho cô chút đá. Cô cũng có thể uống chút aspirin nữa.”
Cả hai cùng giật nảy mình trước âm thanh chìa khóa xoay trong ổ.