Caleb đóng cánh cửa phòng của cô gái và khóa nó lại, sau đó bỏ chìa khóa vào túi. Hắn tựa trán lên cánh cửa đóng kín. Hình ảnh cơ thể của cô ta
lại hiện ra, nằm sấp mặt trên đệm, những lằn roi chằng chịt ở phía sau
trải dài từ vai xuống cổ chân. Hắn muốn lướt đầu lưỡi lên từng vết đỏ,
không chừa lại nơi nào trên người cô ta không bị chạm đến. Qua cánh cửa, hắn có thể nghe thấy tiếng khóc bị bóp nghẹn của cô ta, và một cơn rùng mình kì lạ chạy xuyên qua hắn.
Sự căng thẳng cuộn trào bên trong, lộ rõ ra mồn một trên cơ thể Caleb,
khiến các cơ bắp siết lại. Hắn hết duỗi rồi lại nắm chặt bàn tay, các
khớp ngón tay kêu lắc rắc sau đó buông lơi. Thả lỏng cơ thể ra nhiều hơn nữa, hắn buộc bản thân phải thư giãn. Giờ là ba giờ sáng. Hắn đang say
thuốc, đẫm mồ hôi và cần một thứ gì đó, gì cũng được – có lẽ là một
người đàn bà. Hắn nhìn đi hướng khác, sắc màu dìu dịu của mấy ngọn đèn
không tỏ cho lắm nhưng vẫn đủ sáng.
Hắn thích ngôi nhà này. Mỗi tuần trôi qua ở bên trong nó, hắn lại càng
thích nó nhiều hơn. Từ những gì được nghe kể, nơi này từng là môt đồn
điền mía cho đến khi cuộc Cách mạng Mexico đặt dấu chấm hết cho chế độ
nô lệ khổ sai. Đất đai hiện giờ cằn cỗi trơ trụi, nhưng ngôi nhà thì vẫn đứng vững. Người chủ của nó đã chi hàng trăm ngàn đô la để tu sửa, cấp
điện cho toàn bộ ngôi nhà, dù vậy vẫn còn rất nhiều thứ dở dang. Căn bếp rộng rãi, vuông vức trông như sắp sập đến nơi, nhưng vẫn có thể trông
thấy dấu tích của những vật dụng mới và hiện đại. Nơi này dùng bếp lửa,
nhưng lại có lò vi-ba vô-cùng-tối-tân. Sàn gạch gốm bên dưới chân hắn rõ là đồ cổ, nhưng lò sưởi lại là loại dùng điện. Thật sự mà nói, căn
phòng duy nhất trong nhà đã hoàn chỉnh chính là căn phòng hắn đang sử
dụng – phòng ngủ chính.
Sau cánh cửa, cô gái vẫn tiếp tục khóc, và âm thanh nức nở kia dường như được khuếch đại khi đến tai hắn vậy. Khi hắn nhắm mắt, não bộ ngay lập
tức tìm ra kí ức về cơ thể đỏ bừng của cô ta bị trói vào cột giường - mở rộng, hoàn toàn phó mặc cho hắn.
Caleb thở dài một hơi và chỉnh trang lại mình. Có lẽ hắn sẽ ghé qua quán rượu đầu phố và tìm một cô nàng dễ dãi, sẵn lòng giúp hắn sao lãng khỏi cô gái ở phía sau cánh cửa khóa kín kia. Hắn cào tay qua tóc rồi lại
thở hắt ra khi sải bước băng qua nhà bếp. Mở cửa tủ lạnh, hắn cảm nhận
hơi ẩm mát mẻ lan trên da thịt mình, quá tuyệt vời. Mọi đầu dây thần
kinh trong cơ thể hắn lúc này đang trong tình trạng báo động. Kể cả quần áo đang mặc cũng đang tạo thêm ma sát khi hắn di chuyển. Chống hai
khuỷu tay lên cửa tủ lạnh, Caleb nghiêng người tới và bao những ngón tay mình quanh một chai Dos Equis. Lớp nước ngưng tụ trên thân chai
ngay lập tức gợi nhắc cho hắn về mồ hôi. Hắn lại nghĩ về cô gái, và
những cô gái khác, những nô lệ trong quá khứ; hắn chưa bao giờ chán vị
mằn mặn và mùi hương ngọt ngào trong mồ hôi của họ cả. Chỉ có phụ nữ mới có thể kiêu hãnh về một điều như thế. Chỉ có phụ nữ mới có thể trở nên
gợi tình tới mức ta muốn liếm láp họ đến sạch sẽ mỗi khi họ nghĩ mình bị bẩn. Hắn nhắm mắt, áp trán lên ngăn đông của tủ lạnh trong lúc tự cho
phép mình thưởng thức những xúc cảm cốt lõi đang cuộn trào trong cơ thể. Hắn mỉm cuời uể oải với chính mình trước khi để nụ cười kia trôi tuột
đi. Mở mắt, hắn đẩy người khỏi tủ lạnh, khẽ đóng nó lại. Hắn đã chế ngự
thành công và cô ta đã qui phục. Một chiến thắng nho nhỏ, nhưng chỉ mới
là khởi đầu.
Caleb bật nắp chai, để cho mẩu kim loại trượt trên mặt đá gra-nít của
quầy bếp. Hắn đưa chai lên môi. Chất lỏng nồng đượm, lạnh ngắt, sủi bọt
trôi tuột xuống cổ họng hắn, xua tan đi một phần hơi nóng trong cơ thể.
Không cần phải chối từ cảm giác tuyệt vời này. Hắn thấy thật mạnh mẽ, và không có gì quan trọng hơn sức mạnh cả. Kể cả cô gái kia dường như cũng biết điều đó, bằng không cô ta sẽ không lúc nào cũng cố thách thức hắn
như thế.
Caleb tựa vào quầy bếp, thức uống trên tay nhưng chẳng buồn nhấp. Cô gái đó tuyệt đối điên rồi, hắn nghĩ. Miệng hắn nhếch lên ở hai bên mép, nụ
cười khẩy gần như chuyển thành một nụ cười tươi roi rói. Nếu biết được
mình đang đối phó với ai, cô ta sẽ không dám khiêu khích hắn nhiều lần
như vậy. Cô ta phản kháng rất dữ dội. Hắn cau mày, nhớ lại cách đầu gối
cô ta thúc vào “bi” của mình. Mẹ kiếp! Cô ta gặp may khi hắn đã
không quật mông cô ta bằng dây nịt vào ngay lúc đó. Nhưng nếu hắn làm
thế, thì có lẽ vụ việc liên quan tới thức ăn đã không xảy ra.
Một tràng cười ngắn ngủi vụt thoát khỏi môi, khi hắn nhớ lại vẻ mặt cô
ta khi được bảo phải gọi hắn là Chủ Nhân. Đôi mắt cô ta đã nói lên tất
cả vào giây phút đó. Hắn sẽ phải “bẻ gãy” cô ta đến nát vụn trước khi
tận dụng bất kì cơ hội nào để vực cô ta dậy. Nói nhẹ đi thì thử thách
này quả là hấp dẫn, vô cùng bất ngờ.
Thình lình, nụ cười của Caleb phai đi. Hắn nhìn xuống rãnh nước, vài
giọt nước chầm chậm rơi khỏi thân chai bia hắn đang cầm, vài giọt khác
đọng lại trên ngón tay hắn, cố bám víu ở đó cho đến khi rớt xuống và
trôi vào rãnh nước. Hắn đứng thẳng dậy, nốc một hơi thật dài từ chai.
Phải, hắn sẽ phá hủy cô ta rồi bồi đắp lại – cho Vladek.
Cô ta là công cụ trả thù của hắn và Rafiq. Thông qua cô ta, họ sẽ tiếp
cận đủ gần để giết tên đê tiện đó. Hắn cần phải đặt dấu chấm hết nhanh
chóng cho bản tính bất trị của cô ta, chứ không phải là say mê nó. Hắn
cần phải làm lộ ra Người Phục Tùng mình đang tìm kiếm. Những Người Phục
Tùng là những kẻ sống sót.
Ở một mặt nào đó, Caleb đã xem thường cô gái kia. Trong nhiều tuần liền
hắn đã quan sát cô ta, và cũng trong nhiều tuần liền, cô ta đã cho thấy
triển vọng trở thành một con tắc kè bông. Cô ta tự tạo thói quen ăn vận
quần áo thật nam tính, kì quái mỗi khi đi bộ ở khu vực mình sinh sống.
Ban đầu, hắn chỉ đơn giản nghĩ đó là một kiểu phong cách thời trang,
nhưng không lâu sau đó, hắn nhận ra sự thiếu thuyết phục trong đánh giá
của mình, đặc biệt là khi quan sát thấy cô ta trong những chiếc váy khêu gợi cùng sơ-mi sáng màu qua hàng rào trường học. Rồi tiếp đến, hắn
khẳng định cô ta chính là một phụ nữ hiểu được tầm quan trọng của việc
thích ứng với hoàn cảnh xung quanh. Cô ta biết mình đang sống trong thế
giới đàn ông, do đó phải cư xử cho phù hợp.
Chuyện đó vô cùng hệ trọng đối với những cô gái ở vị trí của cô ta,
trong kiểu hoàn cảnh thế này. Với cha mẹ, cô ta có thể từng là một đứa
con gái tuổi teen họ không cần phải quá bận tâm đến, bởi cô ta không ăn
mặc khiêu khích để quyến dụ lũ thanh niên hứng tình. Ở nơi sinh sống, cô ta là một đứa con gái vô hình, chẳng ai để ý. Nhưng bên trong, cô ta
vẫn là chính mình – dù có là ai đi nữa. Và mặc cho điều đó, cô ta vẫn
thu hút hắn từ bên dưới lớp vỏ ngụy trang.
Cùng lúc đó, việc lựa chọn cô ta gần như là tất yếu. Cô ta là người duy
nhất nổi bật với hắn, dẫu hắn hoàn toàn không rõ lý do tại sao. Rồi vào
cái ngày đó trên vỉa hè, trong suốt cuộc gặp gỡ kì lạ của họ, hắn đã
biết mình phải có được cô ta. Cô gái đã gây ấn tượng với hắn; chắc chắn
những người khác cũng sẽ bị ấn tượng như vậy. Có lẽ, hắn đã mắc sai lầm ở phương diện đó, chọn một người khiến hắn bị thu hút một cách khó hiểu.
Thay vào đó, sự bí ẩn đã kéo hắn đến gần hơn, và giờ đây hắn nhận ra bản thân chỉ thêm rối bời, chỉ thêm chìm đắm. Thình lình, một món quà như
thế trở nên thật uổng phí khi được trao cho Vladek.