“Tôi có năm anh em trai,” tôi nói, quyết không nói gì với hắn về các em gái mình.
Hắn quan sát tôi thật lâu trước khi lên tiếng trở lại. “Và em là…?”
“Chị cả.”
Hắn dựa trở lại ghế và nhìn thật chăm chú, xuyên thấu tôi với ánh mắt
đen tối như thể hắn biết những chuyện tôi không biết, và vô cùng thích
thú vì điều đó. “Còn bố mẹ em?”
Sao thình lình hắn lại quan tâm thế nhỉ? “Chỉ có mẹ tôi thôi. Bố tôi ra đi từ lâu rồi.”
“Ông ấy mất rồi?” hắn hỏi, gần như thận trọng.
“Không,” tôi đáp, vẻ cáu kỉnh, “chỉ…bỏ đi mất thôi.”
“Vậy các em trai em là em khác bố?”
“Ừm…nhiều người bố khác nhau.” Tôi lại nhìn xuống đĩa, đẩy đẩy thức ăn vòng quanh, cố không nghĩ về việc hắn đang nhìn mình.
“Mẹ em có con với nhiều hơn một người đàn ông?” hắn nghe có vẻ…không tán thành cho lắm. Khẽ lắc đầu, hắn thì thầm trong hơi thở, “Phương Tây.”
Rồi một lần nữa, mắt hắn lại xoáy vào mắt tôi, “Chuyện đó khiến em thấy
thế nào?”
Anh là cái gì chứ? Bác sĩ Tâm lý của tôi à? “Tôi không biết nữa. Tôi đoán mình chẳng quan tâm mấy.”
“Còn em trai lớn nhất của em nghĩ gì?” hắn nghiêng người tới. Hình như hắn thật sự để tâm thì phải. Tôi đang thấy hơi hoảng rồi.
“Em trai tôi?” tôi hỏi. Tôi không hiểu; hắn định đưa chuyện này tới đâu
chứ? Em trai tôi mười bốn tuổi và tất cả những gì nó quan tâm là lêu
lổng ngoài đường với đám bạn. Còn mẹ và những chuyện khác là trách nhiệm của tôi.
“Gánh nặng chăm sóc cho em và mẹ em thường sẽ tự nhiên đặt lên vai của
đứa em trai lớn nhất,” hắn nói, giọng điệu đầy tò mò nhưng lại bối rối
đến kì lạ.
Tôi giễu, “Gần như là không.”
Câu trả lời của tôi dường như khiến hắn phiền lòng ở một mức độ nào đó,
song hắn chỉ chầm chậm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Hắn đang sống dựa trên nền tảng kiểu gì vậy? “Phải, dĩ nhiên là vậy rồi. Tôi đãng trí làm sao.”
Ánh nhìn của hắn trở nên gần như là thương xót.
Hơi nóng trườn lên mặt tôi và khối nghẹn nơi cổ họng trở nên quá cứng để nuốt trôi hay giữ yên. Tôi cắn môi và nhìn xuống đĩa thức ăn đang nguội dần của mình.
“Với quá nhiều trách nhiệm trên vai như thế, tại sao em vẫn quá ngây
thơ, vẫn là một thứ bé nhỏ run rẩy cần được bảo ban phải làm gì?”
“Tôi không phải một đứa trẻ,” tôi khẳng định một cách chắc nịch, nhưng giọng nói lại thiếu đi sự thuyết phục - sự tự tin.
“Phải,” hắn nói, một nụ cười toe toét hiện ra trên mặt. Nhưng rồi nó mau chóng biến đi, “Em có trách mẹ mình không?” Sửng sốt, tôi chỉ biết chớp chớp mắt và gật đầu đáp lại. Sao hắn lại có thể nhìn rõ tôi đến vậy?
Tôi quệt đi nước mắt trước khi chúng kịp trào ra.
“Có!” Tôi la lên và đầu hàng những giọt nước mắt, vùi đầu giữa hai bàn tay.
“Tôi không có ý làm em khóc, Mèo Con.” Hắn nghiêng tới gần hơn nữa, tay với ra nắm lấy tay tôi. Không có ý con khỉ mốc. Tôi cố kéo tay ra nhưng cái nắm của hắn quá chặt. Tôi liều nhìn hắn một
cái. Có phải nỗi đau đang phản chiếu trong đôi mắt kia không? Hắn nuốt
vào như thể đang che giấu một cảm xúc mạnh mẽ nào đó. Trước khi lên
tiếng lần nữa, hắn hắng giọng và lấy lại tự chủ, “Em có nghĩ bà ấy sẽ
nhớ em không?” hắn hỏi với vẻ thản nhiên, cứ như câu trả lời không thể
khiến lòng tôi tan nát vậy, nhưng sự thật là có.
Tôi khóc dữ dội đến mức nước mắt giàn giụa trên mặt, hai bàn tay liên
tục quệt lên váy ngủ. “Làm ơn, dừng lại đi. Sao anh lại có thể tàn nhẫn
đến vậy?”
Hắn có vẻ nôn nóng, “Trả lời câu hỏi của tôi đi. Nó đơn giản lắm mà – em có nghĩ bà ấy sẽ nhớ em không? Hay em nghĩ có khi nào bà ấy đã bước
tiếp và quên em mất rồi?”
Tôi giật tay khỏi gọng kiềm đầy chiếm hữu của hắn và đấm xuống bàn, “Anh không biết tôi! Anh không biết gia đình tôi. Anh chẳng biết tí ti nào
về tôi hết. Anh chỉ là một tên đồi bại bệnh hoạn, chuyên bắt cóc phụ nữ
để chứng minh mình tài giỏi thôi! Anh nghĩ tôi thật sự để ý điều anh nói à? Tôi không có. Tôi hận anh!” Ngay giây phút cơn bột phát kết
thúc, một nỗi sợ hãi lạnh lẽo, đen tối, nặng nề xâm chiếm lấy tôi. Trông hắn vô cùng giận dữ. Hắn nhẹ nhàng gõ nĩa lên mặt dĩa, nhưng chỉ cần
nhìn khớp ngón tay hắn là biết, chúng trắng bệch vì bị siết chặt dữ dội, một dấu hiệu cho thấy ở hắn lúc này không có gì gọi là nhẹ nhàng cả.
Tôi nhìn vào mắt hắn, khóa chặt lấy nó, hi vọng cơn giận của hắn sẽ lắng xuống. Nếu nhìn đi nơi khác, tôi sẽ không còn hi vọng nào nữa.
Thình lình, hắn bật ra một tràng cười to và mạnh mẽ đến độ khiến tôi
nhảy dựng lên và bịt tai lại. Tôi muốn hét lên chỉ để khiến hắn ngừng
cười. Hắn đứng dậy khỏi ghế, bước lại gần tôi và đưa tay ra. Ngay lập
tức, tôi giơ hay tay lên để bảo vệ mặt mình. Thật kinh ngạc, hắn ôm lấy
mặt tôi trong tay rồi hôn lên miệng tôi, dữ dội đến mức khiến đôi môi
đau nhói. Gương mặt hắn nấn ná ở gần mặt tôi, hơi thở ấm áp phả lên
khuôn miệng tôi.
“Tôi sẽ cho qua chuyện đó, Mèo Con. Tôi sẽ cho qua vì nó đã nói lên rất
nhiều điều về em. Và tôi thích em, Mèo Con ạ, tôi thích cái miệng láo
xược của em. Tôi không muốn làm đau nó. Tôi thích hôn nó hơn, giống thế
này này.” Rồi hắn đặt miệng lên miệng tôi lần nữa, lần này nhẹ nhàng
hơn, lưỡi hắn thăm dò môi tôi cho đến khi ép được chúng hé mở. Tôi đặt
tay lên cổ tay hắn, khẽ đẩy hắn lùi ra trước khi quay đầu đi và chùi
miệng bằng mu bàn tay mình. Hắn đứng thẳng dậy, tóm lấy cằm tôi và nâng
lên. Một lần nữa, chúng tôi lại nhìn nhau.
“Nhưng nếu em tiếp tục như vậy,” hắn nói tiếp, “Tôi sẽ phải dạy cho cái
miệng láo xược của em một bài học. Em hiểu chưa?” Tôi chầm chậm gật đầu, tay hắn vẫn đang giữ cằm tôi. Hắn mỉm cười, “Tốt.” Ngồi xuống ghế trở
lại, hắn dường như rất hài lòng với bản thân. Lòng thương xót của hắn
nhiều quá nhỉ.
“Mẹ tôi có nhớ tôi,” tôi quả quyết. “Bà sẽ không bao giờ ngừng
tìm kiếm tôi; chẳng có người mẹ nào ngưng tìm kiếm con mình hết.” Nhưng
giọng điệu của tôi nghe không thuyết phục cho lắm, kể cả tôi còn thấy
vậy. Trong một giây, hắn dường như cũng buồn bã như tôi, nhưng chỉ một
giây thôi. Tôi có muốn biết lý do không? Liệu có phải hắn không chỉ đang theo đuổi sự khổ sở của tôi?