Cảm giác buồn nôn đã ở trong dạ dày của Matthew gần như suốt một giờ
qua. Đó chẳng phải chuyện gì mới lạ; nó đã đi theo anh rất nhiều lần
trong vài vụ án nhất định. Thế giới là một nơi bệnh hoạn, điên rồ mà anh đã phải đối mặt còn nhiều hơn cả nhiều, song vụ án này đang trên đà trở thành một cơn ác mộng mà anh sẽ nhớ mãi. Mỗi Đặc vụ đều có một vụ án ám ảnh họ. Olivia và Caleb sẽ là nỗi ám ảnh của anh.
Vài kết quả thú vị đã xuất hiện trên hệ thống nhận diện gương mặt, mạng
lưới lý lịch quốc gia và cơ sở dữ liệu của Bộ An Ninh Nội Địa. Matthew
cùng vài Đặc vụ khác đã bắt đầu chắp nối các mảnh ghép với nhau suốt năm tiếng vừa qua.
“Tôi nghĩ Karachi là có nghĩa nhất nếu xét đến cơ sở dữ liệu,” Đặc vụ
William nói. Cô đã bay đến từ Virginia ngay khi bản chất nhạy cảm của vụ án trở nên rõ ràng hơn.
“Tôi đồng ý. Mấy chàng trai ở FIA sẽ không thích chuyện chúng ta phải
nói ra đâu, nhưng có vẻ như Muhammad Rafiq đã lợi dụng các nguồn lực
quân sự để che đậy tổ chức buôn người của gã,” Matthew nói.
Karachi là một thành phố ven biển, dễ tiếp cận bằng đường hàng không và
đường biển. Đó là một khu vực đa dạng về dân số và kinh tế xã hội, người ta có thể dễ dàng ngụy trang thành kẻ giàu hay người nghèo. Theo thông
tin từ Thượng Sĩ Patel, người đã tiếp cận với thông tin về danh sách
hành khách và tài liệu kiểm soát hàng không, có rất nhiều đối tượng tình nghi sẽ đến đó trong hai ngày tới. Song hiện tại một số kha khá đã có
mặt trong thành phố rồi. Đáng buồn thay, chẳng có cái tên nào trong đó
là Vladek Rostrovich hay Demitri Balk cả. Tuy nhiên, Matthew cho rằng gã có thể đã dùng một cái tên khác. Có một điều chắc chắn; đó là Muhammad
Rafiq sẽ có mặt.
Anh nghĩ về Olivia Ruiz và mọi chuyện cô đã kể mấy ngày qua. Cô không hề biết Rafiq dính dáng sâu sắc thế nào tới hoạt động buôn bán nô lệ. Dựa
trên chồng thông tin trên bàn làm việc của Matthew, anh bắt đầu nghi ngờ rằng chính Caleb cũng không hề biết. Rafiq đã tham gia hoạt động đó vì
tiền trong một khoảng thời gian rất dài. Bằng chứng cho thấy gã đã là
nhân tố chủ chốt từ năm 1984.
Matthew cầm lên bức ảnh Vladek Rostrovich chụp với Muhammad Rafiq ở
Pakistan vào cùng năm đó. Rafiq mặc quân phục và chỉ tay vào một chiếc
bàn chất đầy vũ khí Nga, cánh tay gã vắt qua vai của Vladek.
Dự đoán hay ho nhất của Matthew đó là, Muhammad Rafiq đã đóng vai trò
người môi giới vũ khí cho Rostrovich trong suốt các thương vụ ở những
khu vực khác trên thế giới, đáng chú ý nhất là: Châu Phi, Thổ Nhĩ Kỳ,
Afghanistan và Pakistan. Có lẽ súng đạn chính là khởi nguồn của mối liên kết, nhưng sự việc không dừng lại ở đó.
Một bức ảnh khác từ năm 1987 cho thấy Rafiq và Vladek tại một bữa tối
quân đội Pakistan. Vladek ngồi tại bàn dành cho chỉ huy cùng với Rafiq,
đồng thời Bapoto Sekibo cũng có mặt. Gã ta nổi danh vì đã san bằng nhiều ngôi làng, tàn sát đàn ông, phụ nữ và trẻ em, để đoạt lấy những nguồn
tài nguyên và các vùng lãnh thổ có giá trị cho các dự án hợp tác đến từ
các quốc gia khác. Một vài tập đoàn thậm chí còn có gốc gác từ Mỹ. Sự
thật là, cả ba đều đã từng chụp hình cùng với các Thượng Nghị Sĩ Mỹ hay
CEO của các công ty lớn vào lúc này hay lúc khác.
Matthew không hề ngạc nhiên khi tình dục, súng đạn và tiền bạc lại gắn
liền với nhau. Thậm chí các mỏ kim cương ở Châu Phi của Vladek cũng
không hề là một chuyện gây sốc. Không, mẩu thông tin gây kinh ngạc nhất, chính là một vụ án mất tích chưa được giải quyết từ năm 1989 đang nằm
trên chồng giấy tờ. Anh không thể cưỡng lại việc cầm nó lên và nhìn chăm chăm vào bức ảnh được kẹp chung với tập hồ sơ.
“Cực kì điên rồ, hở?” Đặc vụ Williams thì thầm từ phía bên kia bàn.
Cảm giác buồn nôn trong dạ dày Matthew lại bùng lên và anh xoa xoa bụng. Khi nhìn vào bức ảnh, anh tự hỏi, nếu có thể gọi là thế, mình nên làm
gì với thông tin kia. “Phải. Đúng vậy thật.”
“Anh ổn chứ? Lần cuối cùng anh ăn là lúc nào vậy?” Williams hỏi.
“Nhiều giờ trước rồi, và chỉ có xà lách thôi. Đã liên tục uống cà phê kể từ lúc đó,” Matthew nói và cười nhạt. Thật tốt khi được làm việc với ai đó, kể cả khi Đặc vụ Williams còn khá trẻ người và quá háo hức so với
kinh nghiệm của anh. Cô vẫn còn quá phấn khích với công việc và chưa che giấu điều đó tốt lắm. Matthew thật sự không còn hào hứng nữa, giải
quyết các vụ án là một nỗi ám ảnh, bỏ tù đám người xấu lại rất thỏa mãn – nhưng anh đã không còn hào hứng từ lâu lắm rồi. Không cần biết có bao
nhiêu vụ án được giải quyết, hay bao nhiêu kẻ ác bị đem ra trước công
lý, sẽ luôn có những vụ án mới và những kẻ xấu mới. Đó là một vòng tròn
ác nghiệt.
“Thứ đó sẽ giết anh đấy,” Đặc vụ Williams nói với một nụ cười. “Tôi vẫn còn nửa cái sandwich gà tây trong tủ lạnh nếu anh muốn?”
“Thôi, được rồi. Tôi không đói,” anh nói.
“Anh cứ nhìn đăm đăm vào bức ảnh đó thôi à?” cô hỏi rào.
Matthew không thể ngừng nghĩ về Olivia. Cô đang khóc than vì sự ra đi
của một tên đàn ông mình không thật sự hiểu rõ, và lần đầu tiên, Matthew bắt đầu hiểu tại sao cô lại đấu tranh vì hắn ghê gớm tới vậy. “Nhân
chứng nói hắn chết khi giúp cô ấy trốn thoát. Tôi đang tự hỏi liệu sự
việc có nên dừng ở đó thôi không. Ý tôi là, ước gì tôi không biết chuyện này. Tôi không tưởng tượng được người mẹ sẽ cảm thấy thế nào nữa.”
“Tôi cố không nghĩ về mấy chuyện như thế. Không thật sự là ưu tiên hàng
đầu của chúng ta, anh biết đấy?” Williams nói. “Sẽ khó bỏ cha để đưa
được một đội vào Pakistan đấy. Tôi đang cố chỉ tập trung vào mỗi lần một chuyện thôi. Một đứa trẻ bị bắt cóc nào đó hóa ra lại là một tên đần có hạng thật sự không nằm trong tầm ngắm của tôi.”
Matthew nhìn lên Williams, “Cô bao nhiêu tuổi rồi, Williams?”
Cô cứng người, “Hai mươi bốn,” cô đáp. “Tại sao? Anh định nói mấy chuyện vớ vẩn về tuổi tác của tôi à?”
Anh giơ bức ảnh lên. “James Cole chỉ còn vài tháng nữa là đến sinh nhật
sáu tuổi khi bị bắt đi. Hãy thử hình dung cuộc sống của cô suốt mười tám năm qua và sự khác biệt khi đem so với địa ngục mà đứa bé trai này phải trải qua.”
William nhìn thật lâu và thật kĩ bức ảnh trước khi quay đi để lục lọi
đống hồ sơ ở phía bàn làm việc của mình. “Rất đáng buồn, Reed. Tôi biết
rất đáng buồn, nhưng chúng ta chẳng thể làm gì cho đứa bé đó cả. Còn
người đàn ông mà nó đã trở thành? Hắn ta tốt hơn là chết đi,” Williams
nói.
“Tôi không phải đang bào chữa cho hắn. Tin tôi đi; tôi đã dành cả tuần
vừa rồi để làm điều ngược lại. Chỉ là…cô ấy có cách khiến cho tôi phải
suy nghĩ về nhiều chuyện. Về căn bản, cô ấy đã thuyết phục để không bị
bán đi tại buổi đấu giá.” Matthew mỉm cười. Olivia chắc chắn không hề
giống bất kì người nào anh từng gặp trong suốt mười ba năm làm việc. Anh sẽ không bao giờ quên cô, hay Caleb, và cậu bé hắn đã từng là. Anh sẽ
không bao giờ quên vụ án này và dù là lý do gì đi nữa, anh thấy mình cần phải nắm bắt khoảnh khắc này và lưu nó lại một cách đúng đắn.
“Một cô gái khá thông minh. Ngoại trừ chuyện yêu nhầm kẻ bắt cóc mình,” Williams nói. “Dù thế, nếu anh phải lòng bất kì tên bắt cóc nào, thì Chúa ơi, hắn tốt hơn nên điển trai giống tên con hoang này.” Williams nhấc tấm ảnh
giám sát của Caleb vài năm sau đó lên và nhướng nhướng lông mày.
Matthew bật cười. “Cô bệnh quá. Cô biết điều đó, đúng không?”
William nhún vai. “Tôi đâu có ra ngoài nhiều.”
“Sao lại thế?”
“Ờ, công việc, tôi đoán thế. Tôi thật sự không hứng thú với việc hẹn hò
các Đặc vụ khác, và mấy chàng trai bình thường thì chẳng được trò trống
gì.” Cô nhún vai lần nữa.
“Cô có nghĩ chúng ta nên để cho người mẹ này biết chúng ta đã tìm ra hắn rồi không?” Matthew hỏi.
“Đã hai mươi năm rồi, Reed. Bà ấy chắc hẳn nghĩ rằng hắn đã chết lâu
rồi. Tôi không nghĩ nói cho bà ấy biết chúng ta đã tìm ra con trai bà,
và hắn lại tình cờ là tên khốn buôn người đã chết trong một cuộc chạy
trốn bất thành, được gọi là an ủi đâu,” Williams mỉa mai nói. Cô và
Matthew ngồi im lặng trong vài giây trước khi Williams nói thêm, “Tốt
nhất là để bà ấy tin đứa con trai bé nhỏ của mình chết trong sạch, anh
hiểu chứ?”
Williams nói có lý. “Ừ. Tôi chỉ ước…tôi ước mình đã làm ở cục vào thời
điểm đó, có thể tôi sẽ tìm thấy hắn trước khi quá muộn.” Anh nghĩ về
Olivia và nỗi đau của cô. Thật đáng buồn khi biết cô là người duy nhất
sẽ nhớ đến Caleb. Cô là người duy nhất sẽ khóc thương hắn.