“Cuối cùng tôi sắp chứng minh cho bà ta thấy bà ta đã sai về tôi…”
“Cậu là điều gì đó hơn nữa, Caleb. Ta đã biến cậu thành
điều gì đó hơn nữa. Ta đã biến cậu thành một người đàn ông! Ta đã giải
phóng cậu! Ta khiến những kẻ khác phải run sợ cậu. Cậu là ai trước khi
gặp ta? Kéleb! Chính là cậu đó! Một con chó.” Rafiq dằn mạnh ly
xuống chiếc bàn nhỏ cạnh ghế rồi tiện chân đá ngã Nancy. Tiếng nức nở
của Nancy nhanh chóng tràn ngập căn phòng, nhưng cô ta đã bịt miệng bằng cả hai tay để ngăn chúng lại.
Cơn thịnh nộ nguyên thủy, thô sơ chảy tràn trong huyết quản của Caleb,
hắn chưa bao giờ muốn tấn công Rafiq nhiều thế này. Chỉ có những suy
nghĩ về Livvie mới dằn được tay hắn lại. Cuộc sống của cô đang gặp nguy
hiểm và trách nhiệm giữ cô an toàn vẫn thuộc về Caleb. “Tôi biết mình là ai, Rafiq. Tôi biết mình là gì. Và tôi biết tôi mắc nợ ngài mọi
thứ. Ngài từng nói với tôi rất nhiều về lòng trung thành, song chỉ mới
vài phút trước thôi ngài đã sẵn sàng đánh gục tôi để bảo vệ Jair, mà
không là ai khác. Lòng trung thành đâu rồi?”
“Tôi đã tự nhủ rằng anh không thể ngăn được mình, rằng có chuyện gì
đó đã xảy ra khiến anh trở thành thế này, khiến anh rối loạn hệt như tôi vậy, nhưng anh thậm chí còn rối loạn hơn cả tôi nữa. Và ở những góc
khuất kì lạ trong tâm trí mình, tôi đã nghĩ…”
Caleb nhớ lại nỗi sợ hãi của Livvie, sự tuyệt vọng của cô. Cô đã bị hành hung bởi một đám đàn ông, bị đánh đập và đổ máu. Cô đã nghĩ Caleb chính là vị cứu tinh của mình. Caleb không phải vị cứu tinh của ai cả. Hắn
nhìn vào Rafiq và nhìn thấy phần xấu xa nhất của mình phản chiếu ở người đàn ông đối diện.
“Rằng em có thể chữa được tôi sao? Còn gì nữa, rằng tôi có thể chữa
được em sao? Chà, xin lỗi nhé cưng, tôi không muốn được sửa chữa.”
Rafiq nghiêng người tới, quỷ dữ hiện ra trong ánh mắt, “Chúng ta đã biết nhau lâu lắm rồi Caleb. Cậu hiểu chuyện này quan trọng đến thế nào với
ta. Ta sẽ không dung thứ cho bất kì ai phá ngang kế hoạch của chúng ta – kể cả cậu cũng vậy.”
“Em bỏ chạy. Tôi đến để lấy lại tài sản của mình. Hết chuyện. Trong
hai năm, có thể ít hơn, tôi sẽ có được điều tôi muốn – báo thù.”
Với Rafiq và Caleb, mọi chuyện lúc nào cũng chỉ là báo thù. Nó đã luôn là thứ duy nhất từng quan trọng. Không phải tình bằng hữu. Không phải lòng trung thành. Không
phải công lý. Lúc này nó thật tầm thường, thật nhỏ bé nếu đem cân đo
đong đến với cái giá phải trả: Livvie. “Tôi muốn giết Vladek và tôi muốn đó là kết thúc,” Caleb thì thầm.
Rafiq bật ra tiếng khịt mũi nhạo báng và ngồi tựa ra sau, “Chuyện này có liên quan đến cô gái, phải không?”
Nỗi sợ hãi khiến mạch đập của Caleb nhanh hơn, “Không! Chuyện này là về
chúng ta. Là về quan hệ hợp tác của chúng ta và tại sao mọi thứ luôn
nghiêng về lợi ích của ngài nhiều hơn.”
“Chúng ta vẫn tiếp tục kế hoạch, Caleb.” Rafiq nói vẻ cương quyết. “Đây
là lần cuối cậu vượt qua những giới hạn của mình và lợi dụng tình cảm ta dành cho cậu. Cậu đang mệt mỏi và không là chính mình, vậy nên ta sẽ cố quên những gì cậu đã nói vào tối nay, nhưng ta sẽ không tha thứ cho sự
bất kính của cậu lần nữa đâu. Hãy xem như cậu đã được cảnh báo.”
Caleb dành một giây để lấy lại bình tĩnh. Hắn mệt mỏi rồi, và đêm nay có thể là đêm cuối hắn và Rafiq trò chuyện với tư cách bằng hữu. Nỗi buồn
len lỏi quanh cơn giận dữ của hắn. “Tôi xin lỗi, rafiq. Tôi đã không
công bằng. Suốt mười hai năm ngài đã chăm sóc tôi dù không phải làm thế
và tôi không muốn tỏ ra vô ơn. Tôi đã từng là một cậu nhóc giận dữ và
ương bướng, thật không dễ gì khi thu nhận tôi. Lẽ ra tôi đã chết rồi nếu không có ngài…hoặc tệ hơn nữa. Tha thứ cho tôi.”
Rafiq dường như diu lại. Ông tựa vào ghế và nhìn Caleb với vẻ trầm tư. “Cậu được tha thứ, Khoya. Có thể cũng là do ta không thường xuyên tử tế hay chu đáo với cậu. Cậu đã
tự mình nuôi sống bản thân và giành được sự tôn trọng của ta,” Rafiq
đứng dậy, rót thêm rượu vào ly của mình rồi nghiêng nó về phía Caleb,
“Uống cùng ta nào, vì lòng trung thành.”
Caleb gắng nâng ly lên, “Vì lòng trung thành.” Dòng chất lỏng thiêu đốt
cổ họng hắn, nặng nề nằm lại trong dạ dày, nơi nó hoà cùng với nỗi xấu
hổ và hợp lực làm hắn muốn nôn ọe.
“Chúng ta sẽ đi vào ngày kia. Ta đã sắp xếp phi công và chuyên cơ riêng
để đưa chúng ta về nhà. Sẽ là một hành trình dài hơi hơn, không lệ
thuộc, nhưng ta không tin cô gái. Ta không muốn liều lĩnh. Ta sẽ tiếp
tục việc huấn luyện cô ta vào buổi sáng. Ta muốn đảm bảo cô ta đã sẵn
sàng,” Rafiq nói. Tin thần ông có vẻ đã phấn chấn hơn.
Tim Caleb chùng xuống, “Chẳng phải sẽ có lý hơn nếu tôi tiếp tục giữ
quyền kiểm soát việc huấn luyện cô ta cho đến khi chúng ta hạ cánh ở
Pakistan sao? Cô ta sợ ngài và điều đó có thể khiến cô ta cư xử liều
lĩnh.”
Chân mày Rafiq cau lại, “Cậu đã chiều chuộng cô ta đủ rồi, Khoya. Đến lúc cô ta phải hiểu vị trí của mình rồi.”
“Ngài có bao giờ nghĩ đến chuyện có thể xảy ra với cô ta sau khi mọi
chuyện kết thúc không?” Caleb hỏi trong khi vẫn cố giữ vẻ kính cẩn.
Rafiq mỉm cười, “À! Ra là cậu muốn cô ta?”
“Không, Rafiq. Không sau khi Vladek đã làm mọi chuyện gã muốn với cô ta. Tôi chỉ tò mò liệu ngài có kế hoạch nào cho tương lai không.”
“Ta sẽ để việc đó cho cậu, Khoya. Hãy xem cô ta là phần thưởng xong việc. Dĩ nhiên là khi việc đã xong,” ông mỉm cười nói.
Caleb cũng cười đáp lại, dù tất cả những gì hắn cảm thấy chỉ là giận dữ
và tuyệt vọng. Chậm rãi đứng dậy, Caleb ôm lấy Rafiq và chúc ông ngủ
ngon. Trong tim mình, hắn biết đó cũng chính là lời chào từ biệt.
“Anh sẽ nhớ tôi chứ, Caleb?” Livvie vòng hai cánh tay quanh Caleb. Hắn ôm chặt lấy cô.