“Ta nói không!” Amaury đóng sầm cửa phòng ngủ lại và lao xuống cầu thang.
“Đừng có nói với tớ là cậu đã để cho bản thân gặp rắc rối và phiền toái chỉ vì cậu bị lung lay giữa ý định phản đối khao khát vượt quá quyền hạn của vợ mình nhưng đồng thời lại bị cô ấy thuyết phục chấp nhận cái lý luận rằng trách nhiệm phải được chia đều cho cả hai đấy nhé!”
Dừng lại ngay chân cầu thang, Amaury liếc nhìn lại sau lưng để thấy Blake chỉ đứng ngay sau chàng một bước chân. Nhăn nhó, chàng lắc đầu. Nếu nó chỉ đơn thuần là việc chấp nhận cho nàng đi và cùng làm mọi việc thì chàng sẽ rất vui mừng mà hoàn toàn tán thành rồi. Amaury đã hiểu khá rõ về những hành động hưởng ứng quá nhiệt tình của nàng. Đã hai lần, chàng cố thử kiềm chế bản thân không thổi bùng lên ngọn lửa đam mê của nàng bằng tay mình trước khi trèo lên nàng, và cả hai lần, chàng đều cảm thấy quá sức và đầu hàng thất bại trong buồn bã. Có vẻ như chàng thích được thấy mình làm nàng hài lòng. Vì vậy, chàng đã quyết định làm một việc cao thượng theo cách nghĩ của chàng, đó là tự đổ lỗi cho mình vì sự buông thả và những sai lầm của nàng. Xét cho cùng thì chàng chính là người duy nhất dẫn đến các quyết định của nàng và khiến nàng thấy thích thú về điều đó. Khi chàng không chạm vào nàng, không hôn nàng, thì nàng nằm ủ rũ như chiếc áo sũng nước, ướt mèm, chán ngắt trên giường và lặng lẽ chịu đựng chàng, y như theo lời những phu nhân cao quý khác đã dặn dò. Vì vậy, tất nhiên cách cư xử không hề giống bất cứ một quý bà quý phái nào của nàng rõ ràng là lỗi của chàng rồi.
Điều đó hợp lý đến hoàn hảo với Amaury, và nó đã xoa dịu đi sự băn khoăn về những việc các quý bà nên và không nên cư xử như thế nào, và nó cũng cho phép chàng cùng hưởng thụ với nàng mỗi khi họ có cơ hội. Đó là những gì chàng đã làm trong ba ngày qua, kể từ sau khi chàng lôi nàng ra khỏi căn phòng của người thợ may. Đó cũng là điều chàng định làm khi nàng thông báo cho chàng biết rằng cái gã hợm hĩnh người Pháp đó cho đòi chàng có mặt ở buổi thử đồ ngày hôm nay.
Ham muốn của chàng đã bị rút cạn, héo quắt queo như quả nho bị mất nước và ép khô dưới ánh mặt trời khi nghe những thông báo và tuyên bố của nàng, đến cả cái vật đàn ông của chàng cũng vậy, như thể nó cũng cần phải có thêm dũng khí nữa mới có thể làm việc được, điều này chỉ càng khiến cho chàng cáu kỉnh hơn, chúng trở thành cái cớ khiến chàng quát nạt lại vợ mình, để từ chối nàng trước khi chàng đẩy nàng ra để tự mặc đồ. Thái độ kiêu ngạo đáng ghét của gã thợ may nhỏ thó vênh váo khiến chàng không thể chịu nổi, nhất là sau những gì hắn thể hiện trong các bữa ăn, buộc phải gặp hắn trong các bữa ăn là đã quá đủ rồi, lại còn phải gặp vào những lúc khác nữa thì thật là quá sức tưởng tượng. Mà hơn nữa, cũng nhân tiện phải nói thêm là chàng cũng đâu cần có thêm quần áo. Chàng đã có hai chiếc áo chẽn rồi. Thế là đã quá đủ rồi. Chàng luôn có một cái để mặc trong khi cái kia được giặt ủi.
Thế nhưng, chàng thở dài nghĩ, chàng lẽ ra không nên tỏ ra thô lỗ với nàng như thế. Chàng đã có thể lại làm tổn thương nàng, và nàng thì có vẻ như rất ư là nhạy cảm. Chàng đã đi đến kết luận như vậy sau ba ngày, khi chàng buộc mình phải đối diện với bản thân trong một việc thật sự khó khăn đó là “nói chuyện” với vợ. Chàng nghiêm túc khi nói rằng nàng có thể đứng cạnh chàng trong các buổi diện kiến và nàng có thể đưa ra ý kiến trong mọi quyết định. Họ cũng là người của nàng. Nàng đã tự mình cai quản họ khá tốt mà không cần chàng phải can thiệp. Và trong trường hợp đó, chàng phải tính đến việc chàng đang nợ nàng điều đó khi đưa ra những quyết định của mình từ bây giờ.
Nhưng nói chuyện với vợ quả là một nhiệm vụ khó khăn. Ít nhất là lúc đầu. Nó không giống như nói chuyện với bạn của mình chút nào hết. Nếu vợ chàng là điển hình cho mọi phụ nữ, thì có vẻ như họ là những người vô cùng nhạy cảm. Chàng kết luận một cách công bằng dựa vào thực tế của mình. Emma dường như nghĩ rằng một người khi đưa ra một quyết định cần phải tính đến việc cân nhắc giữa lý trí và cảm xúc, họ sẽ nhận được sự kính trọng thật sự khi sự quan tâm được xuất phát từ bên trong hơn là những suy nghĩ áp đặt từ bên ngoài. Nàng dường như suy nghĩ rất thấu đáo, nàng nghĩ đến tất cả mọi chuyện mà chàng không hề nghĩ đến. Lúc đầu nó làm chàng khó chịu vì đã đẩy chàng lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, nhưng cuối cùng, chàng cũng đã hiểu ra đó chính là bản chất dịu dàng của nàng và coi đó như là một điều tốt đẹp để giảm bớt áp lực lên anh, làm bớt đi những suy nghĩ thực dụng bên cạnh bản tính kiên định của chàng. Mọi việc không phải lúc nào cũng chỉ là đen hay trắng; vợ chàng còn có thể nhìn thấy cả màu xám nữa. Rốt cuộc thì, sau ba ngày lưỡng lự, vụng về trong việc nói chuyện với nàng, chàng đã tìm ra được một cách khác, một cách dễ dàng hơn, ích lợi hơn, và cũng thú vị hơn. Chàng đã có thể tự hào mà nói rằng vợ chàng là một người có cái đầu khá ổn hay nói cách khác nàng là một người có tấm lòng thánh thiện.
“Không phải,” bây giờ chàng mới trả lời Blake. “Không phải là nàng muốn việc đó. Nàng muốn thử thuyết phục tớ bỏ cả ngày tự khóa mình trong phòng với cái con công người Pháp đó để may đo. Nàng nghĩ tớ cần thêm quần áo.”
“À,” Blake nhún vai, “Ừ thì, cậu cũng chỉ có hai bộ áo chẽn mà thôi. Có thể cô ấy sợ cậu sẽ bị mất mặt, xấu hổ, lúng túng và bối rối trong triều.”
Amaury đảo tròn mắt. “Tớ đã từng vào triều trước đây rồi. Đám người trong đó đều là một lũ ngu ngốc và rỗng tuếch. Tớ chẳng buồn quan tâm làm quái gì đến ý kiến của họ.”
“Biết đâu vợ cậu lại quan tâm thì sao.”
Amaury nhíu mày khi nghe điều đó. “Ý cậu là sao?”
“Như tớ đã nói đó, có thể cô ấy quan tâm đến những gì người khác nghĩ.”
Amaury bỗng thấy không thoải mái, vẻ mặt thoáng lo lắng. “ Ý cậu cho là nàng có thể cảm thấy ngượng và bị mất mặt khi vì vào triều cùng tớ á?”
Nhún vai, Blake bước ngang qua chàng xuống lầu. “Cô ấy là một nữ Công tước, Amaury. Và cậu, giờ cũng đã là một Công tước rồi. Người ta chắc chắn sẽ trông chờ và kỳ vọng được thấy một vài điều dựa vào tước hiệu này đấy.”
“Chết tiệt! Rõ khỉ!”
Blake dừng bước quay lại nhìn. Amaury vẫn đứng trên bục cầu thang, vẻ mặt đầy vẻ sửng sốt. Trước khi chàng kịp nói điều gì, cánh cửa hướng về phía cầu thang bật mở ra và chàng thoáng liếc nhìn về phía đó thì thấy phu nhân Emma bước ra từ phòng ngủ, nơi mà Amaury vừa lao ra khỏi đó ít phút trước.
Nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của nàng trước khi nàng quay mặt và lờ chàng đi để bước đến phòng của cái gã con công vênh váo đó, Amaury thở dài vội vã lao xuống lầu, lướt qua mặt Blake. Chàng nên đi tới cái phòng thử đồ đáng nguyền rủa đó thôi, nếu điều đó có ý nghĩa với nàng đến thế, chàng ngán ngẩm nghĩ, nhưng chàng hẳn là sẽ bị đày xuống địa ngục nếu chàng phải thú nhận với nàng như vậy ngay lúc này. Chàng thậm chí còn không buồn nghĩ đến những chuyện lặt vặt khác như là chuyện xin lỗi cho đến khi chàng kiếm ra cái gì đó để nhét vào bụng.
Sau bữa trưa, Emma đi lướt qua sân hướng đến chuồng ngựa, đang đi thì nàng nhìn thấy chồng mình đang quan sát việc luyện tập của các binh lính. Nhíu mày, nàng đổi hướng đi về phía chồng. Nàng đã rất ngạc nhiên khi chàng tuyên bố rằng chàng đã suy nghĩ lại và thay đổi quyết định sáng nay của chàng, sau bữa ăn sáng một cách vội vã. Chàng đã tỏ rõ sự thù địch và ghét bỏ đối với người thợ may khi ào ra khỏi phòng họ lúc sáng sớm, nhưng cuối cùng thì chàng cũng đã đồng ý với sự miễn cưỡng rõ rệt và tỏ ra gượng gạo khi phải đến phòng thử đồ như ngài Lascey đã yêu cầu.
Emma đã trải qua cả buổi sáng bận rộn trong đại sảnh, nhìn thấy tất cả những điều mà dường như đã bị cô bỏ quên trong suốt những ngày bị dày vò bởi Lacsey và mớ váy áo và phụ kiện lỉnh kỉnh của ông ta. Sự thật có Chúa chứng dám, thái độ khinh khỉnh của gã Lascey này không phải là thứ có thể chịu đựng được. Nàng biết khá rõ điều đó và càng hiểu rõ ràng và tường tận hơn khi nghe thấy tiếng chồng mình liên tục gầm gừ, chửi rủa nhiều lần vọng xuống từ phía trên cầu thang. Tuy nhiên điều đó đã không ngăn cản được nàng lén lút nở nụ cười. Bây giờ, mặc dù có vẻ như là chồng nàng đã lại thay đổi ý định một lần nữa nhưng nàng vẫn quyết tâm phải tìm cho ra được chính xác thì lý do gì đã khiến cho chàng không quay trở lại phòng thử đồ sau bữa trưa.
Amaury thở dài khi thấy vợ mình đang tiến lại gần. Nàng đã đến đứng sát cạnh bên chàng ngay trước khi chàng kịp nhận ra. Không nghi ngờ gì là chàng đã lại khiến cho nàng nổi cơn tức giận rồi. Lúc nào cũng như thể là đang có một con ong lượn lờ trong nón của nàng vậy. Ít nhất là từ lúc cái tay người Pháp trông giống như cây củ cải đó xuất hiện, chàng nghĩ, chắc chắn là phải từ lúc đó. Sau khi đã phải trải qua cả buổi sáng khó chịu với gã đàn ông đáng ghét đó, kẻ gây cho chàng cảm giác khó chịu như thể bị một con rận giường hút máu, chàng hoàn toàn hiểu và giải thích được lý do tại sao.
-”Chào phu nhân Emma” Blake trao cho nàng một nụ cười có thể làm tan chảy trái tim của bao người phụ nữ, một hành động kích động và ngăn cản ông bạn của mình tạm dừng và kết thúc mọi chuyện ở đây. Amaury nhìn ông bạn trừng trừng với vẻ thù địch, rồi quay sang chào đón vợ mình.
-“Chào nàng, phu nhân của ta”
Emma đi thẳng vào vấn đề: “Tại sao chàng không quay lại phòng và tiếp tục buổi thử đồ vậy chồng?”
-“Buổi thử đồ của ta đã kết thúc rồi” Amaury trả lời một cách cụt lủn. Khi thấy nàng có vẻ nghi ngờ, chàng nhún vai : “Nàng có thể hỏi cậu ta nếu muốn, nhưng cái tên người Pháp trông giống như cây củ cải đó đã tuyên bố hắn không cần ta phải quay lại đó chiều nay”
-“Nhưng buổi thử đồ của em thì lại phải kéo dài đến tận ba ngày” –nàng phàn nàn
Amaury nghiêng người thì thầm vào tai nàng “Có lẽ nàng có nhiều thứ khác cần phải may đo hơn đấy”. Một nụ cười tinh quái hiện lên trên môi chàng trong khi anh lia cặp mắt xuống ngực nàng.
Emma đỏ mặt, khi những hình ảnh của đêm trước nhảy vào và lóe lên trong tâm trí nàng, Emma lắc đầu chịu thua với chồng mình rồi quay người bỏ đi về phía chuồng ngựa.
-“Vợ à?”
Ngưng lại trong giây lát, Emma ngoảnh đầu quay lại: ”Sao cơ ạ?”
Amaury chuyển đến nàng một cái nhìn với vẻ nghiêm khắc, rồi chuyển sang vẻ mặt cau có, giận dỗi hướng mắt nhìn xuống đất khi thấy nàng không có phản ứng gì vì điều đó.
Thở dài, nàng quay trở lại đứng trước mặt chàng.
-“Nàng đi đâu vậy?”
-“Em phải đi thu nhặt một số cây thảo dược”
-“Ở trong rừng á?”
-“Đúng vậy.”
-“Vậy thì nàng cần phải cho sáu quân lính cùng đi theo.”
Emma nhăn mặt nhưng vẫn gật đầu và quay người lại tiếp tục đi về hướng chuồng ngựa một lần nữa.
-“Vợ ơi.”
Ngưng lại lần nữa, nàng ngoảnh đầu lại, lẩm bẩm rủa thầm và lại quay trở lại đứng trước mặt chàng một lần nữa khi anh giương cặp chân mày một cách nghiêm nghị “Chồng à, em không có thời gian cho những việc như thế này đâu, trời sắp tối rồi”
Amaury chỉ đơn giản là nhìn nàng chăm chú với vẻ trầm tư trong giây lát, đầu chàng nghiêng sang một bên trước khi bắt đầu hỏi :”Nàng làm gì với tất cả những cây cỏ dại ấy?”
-“Em - Chúng được dùng để làm thuốc”, nàng thì thầm lên tiếng, đỏ bừng mặt với vẻ tội lỗi.
-“Ù”, đầu Amaury lại nghiêng sang bên kia “Nàng bệnh à?”
-“Không, tất nhiên là không rồi”
-“Vậy thì là ai? Nàng dường như đã sử dụng rất là nhiều loại cây trong số chúng. Nàng cũng đã nhiều lần ra ngoài để tìm kiếm chúng rồi”
“Có rất nhiều người trong toà lâu đài này thưa công tước của em” Emma buột miệng nói nhanh. “ Ước chừng khoảng một trăm tám mươi con người bao gồm cả người hầu và quân lính của chàng. Một vài người trong đó rồi cũng sẽ có lúc bị bệnh”. Ngưng lại một lúc, cô hít một hơi rồi hỏi lại chàng một cách lo lắng “ Đó đã là tất cả rồi chứ, còn gì nữa không chàng?”
-“À, không.” Chàng lập tức phủ nhận ngay rồi chợt nhớ ra lý do khiến chàng gọi nàng quay lại. Chàng quyết định đây là thời điểm thích hợp để thông báo với nàng rằng chàng không muốn cái kẻ hợm hĩnh như một con vẹt kia may cho nàng một cái váy áo màu đen “Nhân tiện, về cái váy mà cái con chuột người Pháp kia đang làm….”
-“Sao nào công tước của em?”
Amaury ngập ngừng do dự “Ta không thích thấy nàng trong… Nàng phải ngăn cản ngay không cho cái gã Lascey ấy may bất kỳ cái váy màu đen nào. Tất cả các váy áo của nàng phải được may bằng những màu sắc tươi sáng và rực rỡ”.
Khi nàng nhướng cặp chân mày lên nhìn chàng, chàng vươn tay vuốt và để cho những lọn tóc óng ả mượt mà của nàng trượt qua kẽ tay, cử chỉ dịu dàng và giọng nói trầm ấm của anh lại cất lên “Vài cái áo khoác ngoài màu vàng khi nàng mặc lên trông rất tuyệt. Chúng rực rỡ như là màu tóc của nàng vậy”
"Tóc của em ư?" Emma chớp mắt, nàng cảm thấy ấm áp trong lòng khi nghe những âm điệu trầm lắng sâu sắc trong giọng nói của chàng. Nó giống như khi chàng nằm cạnh nàng trên giường, chàng thường thì thầm những điều chàng muốn nói, hoặc giả là những điều nàng muốn nghe hoặc vài điều gì đó để làm vừa lòng nàng.
“À, thì. Và thêm một hoặc hai cái váy có màu xanh lá giống như màu xanh trong đôi mắt nàng nữa. Chúng cũng có màu sắc tươi mát và phong phú như khu rừng sau cơn mưa". Bàn tay của chàng di chuyển lướt qua từ trán đến cặp chân mày, chàng nhìn sâu vào trong đôi mắt đang mở to của nàng như thể chúng là một báu vật vậy, sau đó trượt tay xuống vuốt nhẹ nhàng bờ môi dưới của cô.
Emma hít thật sâu, căng thẳng, nàng cố nuốt nước bọt xuống, cảm giác khi tay chàng chạm nhẹ trên môi nàng khiến nàng có cảm giác choáng váng, như thể chúng đã được đặt trên ngực của nàng vậy. Ôi chúa ơi, nàng nghĩ là mình đang mơ. Dường như là chồng nàng thậm chí chưa cần chạm vào nàng cũng đã khiến cho cơ thể nàng run lên vì khao khát.
“Và ít nhất là thêm một tá cái váy màu đỏ nữa”
“Màu đỏ ư?” Mắt nàng mở lớn hơn.
“Đúng vậy, màu đỏ quyến rũ như đôi môi của nàng khi ta hôn chúng”
"Ồ," Emma thở gấp và xoay người về phía chàng. Những âm thanh của cuộc tập trận giả và tiếng hét của các binh lính vang trong đầu nàng bị mờ nhạt dần đi khi mặt của Amaury cúi xuống càng lúc càng sát lại gần và cuối cùng thì môi chàng gặp môi nàng. Chàng hôn nàng, nàng mơ màng đắm chìm trong đó. Chỉ cho đến khi chàng đột nhiên giật nảy người, há hốc miệng kinh ngạc và môi chàng rời xa nàng khi nghe thấy tiếng la thất thanh của Blake. Quay đầu về phía nơi tiếng la phát ra họ nhận ra là là anh chàng Blake đã trượt chân vấp phải hai đứa trẻ đang chơi gần đấy và ngã chỏng vó, không nghi ngờ gì đó là hậu quả của việc anh chàng cố gắng lẻn rời đi một cách kín đáo.
Emma khẽ lắc đầu khi thấy anh ta đang thu chân lại. Anh chàng tỏ ra khá bối rối. Mỉm cười, nàng bước về phía Blake và vỗ nhẹ lên vai anh “Cám ơn ngài!”
"Về những lời có cánh dễ thương mà ngài đã chỉ cho chồng tôi".
Anh chàng đỏ ửng mặt, đôi mắt liếc nhìn thẳng vào Amaury, người mà lúc này vẻ cau có đang bao trùm trên khuôn mặt. Họ đã luyện tập hàng giờ cách dùng từ như thế nào cho chính xác, phải sử dụng giọng nói ra sao và thậm chí quan tâm cả đến việc phải dùng những hành động ve vuốt phối hợp sao cho đồng điệu với nhau. Nhưng có vẻ như chúng hoàn toàn không có tác dụng.
Sau khi găm cái nhìn như muốn nung chảy ông bạn không may của mình với vẻ hung tợn, Amaury ưỡn thẳng vai và quay lưng lại tránh về phía nàng.
“Blake có thể đã giúp ta cách diễn đạt, nhưng những gì mà từ ngữ đó muốn nói lên hoàn toàn là sự thật" chàng nói với giọng gắt gỏng. "Ta không muốn nhìn thấy nàng trong những cái đầm màu đen. Nàng chỉ nên mặc những màu sắc như màu vàng. Nàng đã ... " Chàng cau mày, cố tìm kiếm những từ ngữ của riêng chàng để thể hiện chính xác suy nghĩ của mình. "Nàng thiêu cháy ta và làm máu trong cơ thể ta sôi lên bằng màu vàng, và “tất nhiên, ta chắc chắn rằng nàng cũng sẽ làm hài lòng ta bằng màu đỏ hoặc màu xanh lá cây. "
Emma mở to mắt , một nụ cười từ từ nở trên môi nàng, nhưng chồng nàng thì vẫn chưa kết thúc. Dường như chàng nghĩ rằng làm một bài thuyết gỉang với nàng như thể đó là một mệnh lệnh.
"Với tư cách là chồng nàng , cũng như ở địa vị của ta là phải nhận ra các nhu cầu của nàng và có nghĩa vụ phải thực hiện chúng. Ta đã nhận thấy rằng nàng đang cần có được sự yêu mến một cách khổ sở. Cách duy nhất để thực hiện chúng cho nàng đó là dành cho nàng những lời thán tụng"
"'Sao cơ?" Sự ngạc nhiên thể hiện rõ trên mặt nàng.
"À thì, Vì thế … vì nàng đã ở đây. Nàng rất đáng yêu, vợ à" chàng nói trong sự lúng túng ngượng nghịu. "Thật ra thì, trong thực tế, ta chưa từng bị cuốn hút bởi người phụ nữ nào đáng yêu như nàng. Fulk là một kẻ ngốc khi không nhận ra được thật may mắn đến thế nào khi có được nàng. Nàng là một thiên thần đáng yêu".
Emma chỉ biết nhìn chằm chằm vào chàng. Một phần nào đó của tâm trí nàng nói với nàng rằng chàng chắc hẳn đã có chút ít tình cảm dành cho nàng và một phần trong đấy có lẽ có liên quan đến vấn đề là cái tôi của nàng. nhưng phần khác trong nàng lại phản bác và nói với nàng rằng đừng có mà ngốc nghếch mà tin như thế.
"Nàng ổn chứ?"
Emma chớp mắt. "Vâng, ổn, chuyện gì thưa công tước?"
"Nàng có gì để nói không? Ta đã nói rằng nàng đáng yêu. Nàng thật sự rất đáng yêu."
"Nếu chàng đã nói như vậy, thưa công tước," Emma thì thầm một cách nghiêm túc, sau đó quay đầu rời đi lần nữa, tâm trí nàng còn đang mải cố gắng thuyết phục nàng rằng có một khả năng là chồng nàng có lẽ có một số cảm giác thật sự dành cho nàng. Không phải là loại tình yêu như cái kiểu tinh thần trách nhiệm một người chồng cần phải có dành cho một người vợ, mà là xuất phát từ sự yêu thương và tôn trọng. Một người chồng không nhất thiết phải thấu hiểu cảm xúc của một người vợ, nhưng Amaury thì đã tỏ ra cho thấy chàng lo lắng và quan tâm đến những suy nghĩ xcungx như cảm xúc của nàng. Điều đó hẳn phải có một ý nghĩa nào đó, cô suy nghĩ trong hy vọng.
Amaury nhìn theo nàng với vẻ bực tức. "Cô ấy đã đồng ý chỉ để xoa dịu tớ."
"Tớ cũng đoán là như thế", Blake bày tỏ sự đồng tình. "Có lẽ cậu nên đuổi theo và thuyết phục cô ấy."
"Cái gì?"
Blake nhún vai. "Mọi thứ đều ổn khi cậu có tớ ở đây. Chúng ta hãy nghĩ là cậu đang bận và có lẽ phải mất đến cả ngày để thử quần áo. Tại sao cậu không đuổi theo và đi vào rừng cùng với cô ấy, quấy rầy vợ cậu rồi cả hai cùng nhau làm cho mọi thứ náo loạn lên, mang đến cho cô ấy những sự bất ngờ? Điều đó sẽ cho cô ấy biết là cậu biết cách tìm ra và đáp ứng những ước muốn của cô ấy".
Amaury cau có với ông bạn. "Tớ không định quấy rầy vợ mình. Cô ấy là một quý bà. "Mặt khác", anh nói thêm với vẻ gắt gỏng, "Không cần tớ phải làm cho mọi việc rối tung lên thì mới có thể làm tăng sự tự tin vào ngoại hình của chính cô ấy" Nhưng ngay cả trong khi chàng đưa ra ý kiến phản đối, thì tâm trí chàng lại bị chiếm và lấp đầy bởi những hình ảnh về việc chàng có thể làm tình với vợ bé nhỏ của mình trong rừng. Emma, khỏa thân và tinh khiết không tỳ vết bất chấp việc lấy cỏ làm chiếc giường, bầu trời là mái nhà, cây cối thay cho các bức tường trong phòng ngủ... Và không một mũi chỉ hay một mảng vải màu đen nào có thể được nhìn thấy ở bất cứ nơi đâu. Anh sẽ có được nàng hoàn toàn khoả thân, anh kiên quyết như vậy. Ông không muốn nhìn thấy dù chỉ là đôi bít tất màu đen.
"Sau cùng thì cậu khen ngợi cô ấy trong khi làm tình với nàng."
Những hình ảnh mờ nhạt cứ lởn vởn trong đầu Amaury. "Khen ngợi cô ấy trong khi..."
"Đúng vậy. Nói với cô ấy những điều mà cậu thích ở cô ấy trong khi cậu đang “yêu” cô ấy ".
Chàng cân nhắc việc đó một cách nhanh chóng, cái nhìn của chàng lướt dọc qua cơ thể nàng từ trên xuống khi nhìn thấy nàng dừng lại để nói chuyện với người trông coi và giữ ngựa ngay bên ngoài cánh cửa ra vào chuồng ngựa. "Cô ấy là một người có tâm hồn tốt. Tốt nhất trong số những người phụ nữ mà tớ từng thấy từ trước đến giờ."
Blake đảo tròn mắt khi nhìn theo chàng về phía đó. "Tớ nghĩ rằng cậu nên để dành lại những lời tán dương cô ấy, đừng nói ra ở đây. Hãy giữ lại những gì cậu nghĩ và bị hấp dẫn bởi cô ấy. Nói cho cô ấy biết cậu thích điều gì và tại sao."
Tâm trí chàng bị lấp đầy bởi những ý nghĩ về mọi điều chàng thích ở nàng, Amaury thì thầm với vẻ trầm tư:” Phải, có lẽ đó là điều tớ sẽ làm." Đôi mắt chàng bắt đầu lấp lánh bởi một cái gì đó khác hơn là sự hài hước, khi chàng ngắm nhìn nàng, khắp cơ thể, một cách tỉ mỉ từng phần như thể chàng là một bác sĩ phẫu thuật vậy, đó lý do chàng thích chúng, và đó cũng là chính xác những điều chàng muốn làm với chúng. "Phải, tớ sẽ làm điều đó " Bỏ lại sau lưng tiếng cười của ông bạn, chàng lao đến ôm chặt lấy nàng từ phía sau.
***
Amaury chăm chú nhìn vợ mình đang ngủ và mỉm cười. Chàng đã “yêu” nàng rất nhiều và cũng rất “tỉ mỉ” nữa, khám phá từng chút một những đường nét quyến rũ trên cơ thể nàng và giải thích điều gì khiến chàng thích trong khi lướt qua chúng. Chúng rất hoàn hảo. Giờ thì chàng chắc chắn rằng mình đã tiến một bước rất dài trên chặng đường cải thiện thái độ của nàng trong vấn đề coi trọng bản thân.
Bẻ một nhánh cây gần đấy, chàng nheo mắt tập trung sự chú ý của mình nhìn sâu vào trong khu rừng, nhưng không thấy gì cả. Mặc dù vậy, ký ức về vụ tấn công của những tên cướp vẫn còn ám ảnh trong tâm trí chàng, Amaury cau mày, thật ngạc nhiên vì chàng đã bỏ qua và quên đi việc cần phải có người bảo vệ khi quyết định đi cùng với nàng. Chàng đã chỉ nghĩ đến việc “yêu” nàng trong rừng, chứ không phải là những nguy hiểm đang chực chờ.
Một tiếng động lại vang lên lần thứ hai, một tiếng sột soạt, nghe như đang tiến lại gần hơn, làm chàng cứng người lại khi nhận ra những nguy hiểm đang đến gần và sẵn sàng xảy ra ngay lúc này.
“Vợ à”
“Emma mở bừng mắt, một nụ cười e thẹn xuất hiện trên môi nàng khi nhìn thấy đức ông hiền lành của mình.
“Dậy đi, trễ lắm rồi “ chàng cố gắng nói với giọng thì thầm như thể đó là một việc hết sức bình thường, không muốn khiến Emma lo lắng.
Từ từ ngồi dậy, Emma nhìn về phía cái giỏ chỉ mới chứa được một nửa, nàng nhớ lại rằng nàng vẫn chưa kiếm được đủ số cây ngưu bàng và các thảo dược khác như nàng mong muốn. Chồng nàng đã khiến nàng hoàn toàn bị mất tập trung và xao lãng khỏi nhiệm vụ chỉ sau mười lăm phút quan sát, chọc ghẹo và rượt đuổi nàng trong rừng.
“Em cần phải kiếm thêm –“
“ Không. Mặc đồ vào trước đã,” chàng nhẹ nhàng ra lệnh, trong khi đưa quần áo cho nàng.
Emma cau mày, cặp chân mày nhướn cao lên, nhưng nàng chợt nhận ra, không tính đến việc chàng đang đứng và đạp lên váy nàng thì Amaury đang mặc đồ nhanh hơn nàng, quần áo đã ở trên người chàng và thanh kiếm thì đã sẵn sàng trong tay ngay trước khi nàng kịp mặc cái áo dài của mình. Ngay khi nàng khoác lên người cái áo choàng, chàng đã dắt ngựa ra và bắt đầu di chuyển nhẹ nhàng nhìn chăm chú quan sát những bụi cây xung quanh họ.
Emma ngay lập tức phát hiện ra có vấn đề. Những con ngựa tỏ ra lo lắng và Amaury thì cũng thế.
“ Có gì không ổn vậy?” nàng thì thầm, bước lại gần bên chàng.
Chàng không trả lời, ngay cả nhìn nàng cũng không. Với vẻ quyết tâm, chàng nâng Emma lên ngựa và ra dấu bảo yên lặng trong khi nàng leo lên, rồi chàng cũng di chuyển về phía ngựa của mình. Dường như có một gã đàn ông đang loanh quanh khu rừng này. Hắn ta có lẽ đi cùng vài ba người nữa.
“Về lâu đài” Amaury gầm lên. Vỗ mạnh vào mông con ngựa của Emma, chàng vừa gửi cho nó một thông điệp là hãy rời khỏi khu rừng, mang cô ấy đến nơi an toàn, sau đó quay trở lại cùng với bất kỳ người đàn ông nào. Chỉ có một trong hai người bọn họ có kiếm và cần phải có một người quay về để tìm kiếm sự trợ giúp. Thật khó để có thể “yêu” nàng với bộ áo giáp vướng víu, vì thế Amaury đã quyết định bỏ lại nó trong chuyến dạo chơi ngắn ngủi này. Đó là một sai lầm.
***
Ánh mắt chàng lướt qua những đối thủ một lần nữa. Thầm ước lượng đánh giá chúng. Những lính đánh thuê. Không thực sự chuyên nghiệp như những kẻ khác, chàng kết luận, sau khi để ý thấy những bộ giáp có chất lượng kém mà bọn chúng đang mặc. Thành công hoặc là không, chàng e rằng mình sẽ khó có thể chiến thắng để trở về nếu còn vướng bận bởi cô vợ bé nhỏ theo ngay sau mình. Số người và vũ khí họ có tuy không tinh nhuệ nhưng cũng đã là gánh nặng quá đủ đối với một người đàn ông.
Ngay cả khi đó là một chiến binh tinh nhuệ như mình.
Amaury nghĩ, tập trung sự chú ý của chàng quay trở lại chỗ những cái cây với một vẻ nhẫn nại.
Amaury đã vỗ mạnh vào mông ngựa của nàng, điều đó khiến Emma loạng choạng và phải mất một lúc mới lấy lại được thăng bằng và nắm lấy quyền kiểm soát sau khi nàng suýt chút nữa thì ngã lăn xuống. Điều khiển cho con vật đang bị hoảng sợ bình tĩnh trở lại, nàng hướng nó ngoan ngoãn quay trở lại khu rừng mà họ vừa thoát qua. Nàng biết rằng nàng nên nghe lời chồng, quay trở lại lâu đài và chờ đợi chàng ở đó. Amaury không thích thấy bị cãi lời. Bên cạnh đó, chàng cho rằng chàng có thể tự lo liệu lấy cho bản thân. Nhưng như thường lệ, như điều vẫn thường xảy ra với cậu em họ của nàng, nàng sẽ phải nói lời xin lỗi chàng một hoặc hai lần gì đó.
Nàng chỉ muốn kiểm tra để chắc rằng chồng mình ổn, Emma tự nhủ với mình như vậy trong khi thúc ngựa phi thật nhanh. Nếu mọi thứ đều ổn như nó phải thế, nàng sẽ bỏ lại chàng và quay trở về lâu đài theo đúng như lời dặn của Amaury. Còn không… nàng ước gì mình đã mang theo cung tên.
Tất cả những ý nghĩ về cây cung bay ngay ra khỏi đầu nàng khi con ngựa vụt nhảy bật lên vụt qua một bụi cây rồi bất ngờ rơi thẳng xuống khoảng rừng trống. Dường như họ đã không cưỡi đi đủ xa như nàng nghĩ. Amaury hẳn sẽ rất tức giận.
Emma có chút lo lắng về điều đó, dù vậy nàng cũng bắt đầu kìm cương con ngựa cho nó phi chậm lại, nhưng ngay lúc đó nàng chợt nhận ra tỉ lệ đối chọi không cân xứng mà chồng nàng phải đối mặt. Bật thốt ra lời nguyền rủa, nàng quyết định sử dụng vũ khí duy nhất mình có để giúp Amaury, con ngựa của nàng. Thúc mạnh vào hai bên hông, nàng buộc con ngựa một lần nữa lại phi nước đại, Emma giật mạnh dây cương bên trái, hướng về phía tên cướp gần nhất. Con ngựa hiểu ý và lao thẳng vào người gã đàn ông đang đứng gần phía nàng.
Bị đánh động bởi tiếng vó ngựa nện thình thịch, gã đàn ông bất hạnh đã quay lại. Thoáng thấy con ngựa và người cưỡi lao đến, gã ngay lập tức cố gắng nhảy sang một bên né tránh, nhưng Emma cũng ngay lập tức quay ngựa đuổi theo, nhăn mặt, quyết tâm phải làm cho gã đàn ông gục ngã dưới vó ngựa của nàng.
Gã đàn ông thứ hai lộ ra vẻ ngạc nhiên tán thưởng. Emma đã hạ gục được gã đầu tiên, nhưng hắn ta cũng ngay lập tức cố tóm lấy con ngựa của nàng trong khi gã thứ ba vung vẩy thanh kiếm nhằm thu hút sự chú ý và đánh lạc hướng của con ngựa. Nhìn thấy hành động đó, Emma điều khiển con ngựa của nàng lùi về phía sau rồi thúc mạnh nó nhảy lên lao về phía kẻ thù. Nàng không có ý định hạ gục tên thứ ba, nhưng ngay khi nhìn thấy hắn đang ở ngay bên cạnh thì nhận ra đó là một cơ hội tuyệt vời không thể bỏ qua và nàng mỉm cười kéo con ngựa quay quay đầu lại lao về phía hắn.
Amaury nhìn chầm chầm vào sự hỗn loạn của cuộc chiến với vẻ sửng sốt. Chàng không thể tin được là sự im lặng căng thẳng bao trùm do sự ẩn nấp trong khi đối đầu giữa hai bên lại đột nhiên bị phá vỡ bởi vợ chàng đã lao thẳng vào ngay trung tâm của cuộc chiến trên con ngựa của mình và làm cho mọi thứ rối tung lên. Cú sốc của chàng được thay bằng sự sợ hãi trong nháy mắt khi chàng nhận ra con ngựa của nàng dường như bị hoảng loạn. Ánh mắt của con ngựa long lên và nó vùng vẫy khi nàng điều khiển nó dẫm lên một trong số những tên cướp dưới móng guốc nó, con vật nuôi của nàng đã nổi điên lên và hất tung Emma lên trong không trung làm nàng bay bật ra sau hướng về phía tên cướp đối diện.
Trái tim của Amaury giật thót lại chực vọt ra khỏi cuống họng khi Emma bay lên trong không trung. Khi nàng rớt xuống đâm sầm vào tên sát thủ, chàng đã ngay lập tức tiến lên thực hiện một động thái như thể đỡ lấy để chắc chắn rằng nàng vẫn ổn, sau đó chàng sực tỉnh nhớ ra những kẻ tấn công mình và quay lại đối mặt với chúng. Gã đàn ông đầu tiên bị con ngựa dẫm lên chắc chắn đã chết. Ngay lúc này, tên thứ hai vẫn đang cố gắng thoát khỏi đường chạy của con ngựa đã phát cuồng lên của Emma, và tên thứ ba thì đã bị Emma trong khi hạ cánh xuống đất vô tình hạ nốc ao làm hắn bất tỉnh với một cú đạp và hất văng hắn lên cây. Điều đó khiến chỉ còn lại một gã đàn ông thứ tư cho Amaury đối phó.
Chàng đang trong một trận chiến không cân sức với điều kiện tốt nhất. trong khi Amaury đã nhanh chóng lấy lại được sự tập trung của mình, thì đối thủ của chàng vẫn còn đang trố mắt bối rối bởi sự rối loạn trong bọn chúng lúc Amaury tiếp cận hắn ta. Đó là dấu hiệu của giây phút – làm nên chiến thắng của người chiến binh. Một chiến binh thật sự luôn biết cách giữ cho mình sự tỉnh táo trong suốt trong trận chiến.
Amaury nhận ra cái rìu của tên cướp đang nhấc lên đã bị rơi xuống khi hắn đột nhiên quay người lại. Sau tất cả, tên cướp và bè lũ của chúng cũng đã ở trong một trận chiến có vẻ như có chút công bằng, không còn là một chọi bốn nữa, nhưng vì sự kiêu hãnh của mình chàng không muốn điều đó xảy ra, vì thế chàng hét lên một tiếng đánh động. Tên cướp đưa kiếm lên đánh trả trong sự tuyệt vọng hòng ngăn lại cú đâm đang giáng xuống.
Sau khi đâm một nhát vào gã đàn ông to lớn trong bộ giáp sắt, phải mất một lúc Emma mới lấy lại được sự bình tĩnh của mình. Đó là nhờ tiếng hét lên của Amaury. Nàng ngờ rằng cơn giận được che dấu dưới sự sợ hãi của chàng đã thổi qua nàng. Vì Chúa lòng lành, chàng có một tiếng hét mạnh mẽ quá! Lấy lại bình tĩnh cùng với hơi thở của mình, nàng rút nốt cây dao găm còn lại đang cặp bên hông. Đó là thứ vũ khí bé nhỏ, cái thường được dùng để xẻ thịt trong các bữa ăn, nhưng đó là tất cả những gì nàng có được. Nắm chặt nó trong tay, nàng hơi nhấc người lên và đâm thẳng xuống ngực gã đàn ông đã bị ngã xuống bất tỉnh bởi cú rơi đè lên của mình. Nhưng chết tiệt, mọi thứ không như nàng nghĩ, hành động này không may lại như một cú hích, nó đã đánh thức hắn ta, hắn đã tóm lấy con dao thứ hai.
Emma thoáng thấy vẻ lạnh lùng, tàn nhẫn trên gương mặt của hắn ta khi tóm lấy và làm con dao rơi xuống. Nụ cười của hắn khi bắt gặp cái nhìn của nàng làm máu trong cơ thể nàng như đông lại và khiến nàng không khỏi rét run.
Rút thanh kiếm của mình ra khỏi gã đàn ông, Amaury thậm chí không buồn chờ để thấy hắn ta ngã gục xuống chàng nhanh chóng liếc nhìn về phía cái cây, nơi vợ mình và tên cướp khác đã ngã xuống. Chàng cau mày khi thấy cả hai đang chuyển động. Từ cái khoảng cách mà họ đã rơi ngã sấp xuống cạnh nhau vài phút trước, chàng đã nghĩ cả hai đều bất tỉnh, nhưng vợ chàng dường như đang vật lộn cố gắng tìm cách thoát khỏi gã đàn ông để đến gần chàng. Ngay khi Emma gượng đứng dậy được, thì tên cướp lại lấp túm váy nàng và giữ nàng đứng yên tại chỗ trong khi hắn lăn nhoài người tới tóm lấy giữ lấy nàng bằng đôi chân.
Amaury nhanh chóng lao tới vung thanh kiếm lên và chém xuống. Chàng định chặt cánh tay của tên cướp khi hắn túm váy của vợ mình, nhưng dường như hắn ta biết được ý định đó qua ánh mắt của chàng, hắn nhanh chóng thả cái váy của nàng ra. Emma thình lình bị đẩy mạnh về phía trước trong khi nàng đang cố nhoài người để trốn, lao ngay về phía đôi tay của Amaury đang chờ sẵn để ngăn nàng bị ngã về phía trước, nhưng rồi nàng lại bị bật ngược trở lại như cái lò xo khi lưỡi kiếm bất ngờ chém trúng cắt ngang qua áo choàng của nàng. Emma ngã văng bật về phía cái cây gần bên và Amaury ngay lập tức đến chắn trước nàng, bảo vệ nàng trong khi chàng đối mặt với tên cướp trên đôi chân của mình với thanh kiếm đã sẵn sàng trên tay.
Emma chộp lấy cái cây để giữ thăng bằng rồi cố để đứng lên trên đôi chân, sau đó quay sang nhìn chồng mình và đối thủ của chàng. Những đối thủ, nàng nhận thấy rằng tên cướp thứ hai ngay sau khi cố gắng làm chệch hướng và xử lý xong con ngựa điên của nàng giờ đã quay trở lại để giúp đồng bọn. Nàng hét lên một tiếng cảnh báo chồng mình, nhưng ngay lập tức biết rằng nàng không cần phải làm điều đó vì với vẻ mất kiên nhẫn chàng đã tóm lấy và ném nàng qua một bên. Sau đó cuộc chiến bắt đầu. Giữ lấy hơi thở của mình, Emma chờ đợi trong khi Amaury đang đánh lạc hướng một trong hai tên. Cánh tay chàng di chuyển liên tục tung ra những cú đánh vào hai tên cướp, nhưng kẻ đã di chuyển lại gần đến mức gần như không còn phân biệt được hai bên. Không có câu hỏi nào về việc có nên bỏ chạy hay không. Nàng không muốn rời bỏ chàng, nhưng Emma ước gì mình có thể làm điều gì đó để giúp đỡ. Chàng đã và đang mọi cách để đánh lạc hướng bọn chúng, nhưng có lẽ chàng đã đuối sức...
Ý nghĩ đó làm nảy lên cảm giác hoảng sợ trong Emma, và nàng bắt đầu mò mẫm tìm kiếm dưới mặt đất. Nàng đang tìm kiếm một tảng đá đủ mạnh để ném vào những tên cướp. Nó chỉ là sự trợ giúp ít ỏi, nhưng cũng có thể vừa đủ để bọn chúng phân tâm và điều đó sẽ giúp chồng nàng có được cơ hội lấy lại sự cân bằng. Nàng vừa phát hiện ra một hòn đá có kích cỡ phù hợp và nhặt nó lên thì một tiếng hét đã thu hút sự chú ý và ánh mắt của nàng quay trở lại với trận chiến. Thanh kiếm của Amaury đã cắm sâu vào bụng của tên cướp thứ nhất, cái gã đã bị ngã bởi con ngựa mà nàng điều khiển đạp lên. Nàng nhìn chằm chằm vào tên thứ hai, sự sợ hãi dâng khiến máu nàng như sôi lên. Nếu thanh kiếm của chồng nàng không bận cắm vào bụng của tên thứ nhất thì tên thứ hai cũng đã bị tiêu diệt. Emma hét to lên một tiếng cảnh báo và cùng lúc đó ném hòn đá về phía tên thứ hai.
Amaury nhăn mặt khi nghe tiếng vợ chàng hét lên bên tai mình. Nó làm cho hòn đá bay sượt qua vai chàng suýt nữa bắn trúng đích và khiến cho gã đàn ông giật nảy người té bật ngửa rơi xuống ngay cạnh Amaury. Như là hơi thở của Chúa vậy, chàng nghĩ với vẻ quả quyết, phổi của vợ chàng hẳn phải lớn, to và dài đến tận đầu gối của nàng thì mới đủ để nàng có thể chứa được lượng hơi tạo ra âm thanh to đến thế. Một phần bên trong chàng bị rung động bởi sự hoảng loạn trong giọng nói của nàng. Đó là tốt đẹp đáng để nghĩ đến, rằng nàng không muốn nhìn thấy chàng chết. Tuy nhiên, một phần khác của chàng lại thấy đó là sự xúc phạm, vì nàng đã nghĩ chàng có thể không nhận thức được những gì đang diễn ra quanh mình, hoặc giả là chàng cần đến sự hỗ trợ tầm thường của nàng. Chàng là một chiến binh cơ mà, chàng nghĩ với vẻ cáu kỉnh. Đó là vị trí của chàng, chàng ở đó để bảo vệ nàng. Vị trí của nàng là dựa vào cái cây, nghỉ ngơi và chờ đợi tận hưởng lạc thú do chàng mang lại. Nhưng cuối cùng thì, cho đến giờ vợ chàng đã cho thấy rất ít bằng chứng về việc nàng biết rõ vị trí của mình. Sau tất cả, chẳng phải là chàng đã gửi nàng quay lại lâu đài rồi hay sao? Thế thì, tại sao nàng lại ở đây, ngay trung tâm của trận chiến và làm chàng bị phân tâm thế này, chàng nghĩ, bực bội và căng thẳng, chàng ngay lập tức tóm lấy gã đàn ông còn đang sững sờ kinh ngạc, đẩy hắn ngã xuống, rút kiếm khỏi tên còn nằm bên cạnh và đâm thẳng xuống, tặng cho hắn một nhát kiếm miễn phí vào ngực.
Không kịp phản ứng, tên cướp không né tránh kịp cú đâm chết người của chàng. Trong một giây trước, hắn lộ ra vẻ sửng sốt và bị sốc trên gương mặt. Trong một giây sau, vẻ sửng sốt chỉ còn là biểu hiện cứng nhắc, chiếc mặt nạ của người chết khi Amaury đẩy thanh kiếm của mình vào ngực hắn.
Emma nhắm chặt mắt lại trước cảnh tưởng khủng khiếp ấy, và trở lại với vẻ yếu đuối thường ngày, nàng tựa lưng vào cây. Nắm chặt cái cây một lúc nàng mở mắt ra và nhìn thẳng vào khuôn mặt cuốn hút của chồng mình. Amaury có vẻ căng thẳng như một con mèo bị buộc phải ở trong một lò lửa và đi lại trên than nóng. Sự giận dữ đi kèm với một điều gì đó không rõ ràng là những biểu hiện mà Emma không thể nắm bắt được trên khuôn mặt của chồng mình.
“Anh đã bảo em quay trở về lâu đài cơ mà“
“ Em đã cố làm thế,” Emma thì thầm nói với chàng biện minh với vẻ phiền não, trong khi nghĩ một cách nghiêm túc trong đầu rằng lẽ ra tốt hơn hết là mình nên nghe theo lời chồng.
Amaury thở dài, vai của anh rũ xuống khi nhớ lại ánh mắt hoảng hốt và phát điên lên của con ngựa khi nó hoảng hốt dẫm đạp giữa trận chiến. “Anh đã vỗ vào con ngựa quá mạnh, Anh xin lỗi, vợ, em có thể đã bị giết bởi điều đó.“ Thật may là em đã chạy một vòng và quay trở lại đây, nếu là người khác thì có lẽ em sẽ bị hất ngược lên một cái cây chứ không phải là đáp xuống một cách nhẹ nhàng nằm đè lên người tên cướp.”
Emma cau mày khi cố nhớ lại, dường như có sự nhầm lẫn gì đó trong việc này. Khi chợt phát hiện ra vấn đề thì miệng nàng há hốc ra thành hình chữ O hoàn hảo của sự ngạc nhiên, nàng nhận ra sai lầm của chồng mình. Amaury nghĩ rằng con ngựa của Emma đã bỏ chạy cùng với nàng, bằng cách nào đó nó đã quay trở lại đây sau khi ném nàng bay lên và rớt xuống đâm sầm vào tên cướp. Trong khoảnh khắc nàng cảm thấy tức giận vì chàng đã nghĩ là nàng vô dụng. Sau đó nàng nhún vai và cho qua. Nàng đã quá mệt mỏi để quan tâm đến việc đính chính điều này. Bên cạnh đó, có lẽ tốt hơn hết là chàng không nên biết sự thật. Điều đó rất có thể chỉ khiến chàng điên tiết hơn.
Nàng đảo mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm con ngựa mình, nhưng không có một dấu hiệu nào của nó. Emma bắt đầu toát mồ hôi vì lo lắng, nàng đi vào sâu trong khu rừng cất tiếng gọi con vật nhưng cũng không có một động tĩnh nào.
“Nó có lẽ đã quay về lâu đài” Amaury thì thầm, đi theo ngay cạnh nàng. “Con ngựa của anh rất khỏe, nó sẽ mang theo một người lính khi quay lại.” Chàng dừng lại, kéo Emma ra phía sau mình và quay người lại đối mặt với những âm thanh và tiếng động phát ra từ phía sau hàng cây.
Khi nhận ra người đầu tiên cưỡi trên lưng ngựa đang vung kiếm phạt cây làm rộng lối đi là người của mình, chàng đã thở ra thư giãn một chút. Tra kiếm vào vỏ, Amaury bước lên phía trước để gặp họ trong khi những người lính kìm cương và xuống ngựa.
Emma bước theo sau Amaury băng qua khoảng đất trống, nhưng nàng đã dừng lại và liếc nhìn xuống khi chân nàng đạp phải một cái gì đó trên bãi cỏ. Đó là cái giỏ của nàng. Nàng cúi xuống nhặt nó lên và chăm chú nhìn đến ngây người khi nhìn thấy những giọt máu còn vương trên những chiếc lá trong giỏ. Đột nhiên nàng cảm thấy trở nên yếu đuối. Emma chưa bao giờ chiến đấu trong cuộc chiến thực sự trước đó. À, vâng, nàng quả là đã từng thấy những người đàn ông tập trận giả ngoài tường thành và sau đó dĩ nhiên là nàng cũng đã từng có vài cơ hội sử dụng cung và những tên của minh để cứu mạng ai đó. Tuy nhiên, việc bắn một mũi tên bay đi từ khoảng cách xa hoàn toàn không giống như những gì mà nàng đã vừa trải qua. Nàng đã chỉ có thể đứng yên tại chỗ, cảm nhận và nghe thấy cả âm thanh lẫn mùi vị của thần chết. Emma có thể ngửi thấy nó trong không khí, nếm nó bằng môi và nàng vẫn còn nghe vẳng bên tai tiếng của những thanh kiếm đâm xuyên qua da thịt người.
***
Có lẽ sẽ chẳng có gì đáng ngạc nhiên nếu sau đó cô ấy đột nhiên ngã bệnh hoặc giả là cô ấy khẳng định rằng hôm nay không phải là một ngày mà cô ấy có thể dễ dàng quên được.
Amaury đưa ra lời giải thích thay cho vợ mình, nhanh chóng tóm lấy một con ngựa, đỡ Emma trèo lên rồi chàng cũng lên ngựa. Bỏ lại những cái xác cho người của mình xử lý, chàng quay về nhà trong tình trạng cau có vì căng thẳng và lo lắng cho vợ mình. Nàng đã im lặng lạ thường, chẳng có gì đáng để ngạc nhiên cả, có lẽ thế, nhưng chỉ điều đó thôi cũng đủ để khiến chàng phải lo lắng. Ngay cả khi chàng nói cho nàng cái tin rằng con ngựa của nàng đã bị thương, nhưng không đến nỗi nặng lắm, cũng chẳng gợi lên chút phản ứng nào từ nàng và điều đó khiến cho sự lo lắng của chàng càng tăng thêm. Nó không giống nàng, người luôn rối rít và nhặng xị cả lên với những rắc rối kiểu như thế.
Đó chắc chắn là một cú sốc đối với người vợ bé nhỏ yếu đuối của chàng.
Amaury chỉ có thể nghĩ được là Emma nên được nghỉ ngơi. Đó là cách xoa dịu an ủi duy nhất mà chàng có thể nghĩ đến cho sự khó ở của nàng, và với tư cách là chồng nàng, chàng coi đó là nhiệm vụ của mình phải đảm bảo rằng nàng chắc chắn nhận được điều đó. Chàng đã quyết định như vậy trong lúc họ đi băng ngang qua sân trong của lâu đài.
Vẫy tay chào thay cho lời đáp lại những câu hỏi mọi người trong khi chàng xuống ngựa, Amaury nhẹ nhàng bế nàng xuống ôm vào lòng và mang thẳng nàng về phòng của họ. Sau đó đặt nàng lên giường, gỡ cái giỏ của Emma để xuống đất và bắt đầu việc cởi bỏ váy áo cho nàng.
Emma vẫn đứng bất động mặc cho Amaury loay hoay quanh nàng, không giúp đỡ cũng chẳng làm gì để chàng bị phân tâm, và điều đó chỉ làm cho lo lắng của chàng tăng thêm. Chàng đã cởi hết đồ và nàng đã khỏa thân trước mặt chàng, Amaury quay người trải lại ga giường, nhưng ngay khi chàng đứng thẳng người lên và quay sang thúc giục nàng vào giường, nàng bất ngờ ném mình vào vòng tay chàng. Trong một lúc chàng vẫn đứng yên tại chỗ, hai tay buông thõng bên mình, biểu hiện của sự choáng váng khi thấy nàng khóc nức nở trên ngực chàng, nhưng ngay sau đó chàng nhanh chóng lấy lại được sự bình tĩnh đủ để nâng một bàn tay lên lúng túng vỗ nhẹ vào lưng nàng an ủi.
Chàng vẫn đứng yên tại chỗ bởi chàng chẳng biết phải làm gì trong lúc này, chàng chỉ đơn thuần là để mặc cho nàng khóc trong khi trí óc chàng thì đang cố nghĩ xem chàng cần phải làm gì, chàng có thể làm gì để xoa dịu nàng. Rồi nàng đột nhiên cởi bỏ quần áo cho chàng. Lúc đầu chàng chẳng có tí ý nghĩ gì về việc làm điều đó. Nhưng khi thấy nàng vẫn còn đang thổn thức và nức nở thì thế cũng là đủ để làm cho chàng nhận thấy trái tim nàng đang tan vỡ, dù vậy nàng vẫn còn đủ mạnh mẽ để tìm ra cách nhanh nhất cởi bỏ quần áo của chàng. Chàng để mặc cho nàng làm theo ý mình và chờ đợi xem nàng sẽ mang lại điều gì.
Mặc dù trên thực tế là chàng đã có những phản ứng hưởng ứng lại nhưng vì nước mắt vẫn còn đọng trên khóe mi khiến đôi mắt nàng mờ đi và chẳng thể nhận ra, Emma vẫn tiếp tục cởi nốt quần áo của chồng mình. Khi nàng kết thúc, chàng đã đứng cạnh giường với bộ ngực để trần, hoàn toàn khỏa thân với quần áo vương vãi xung quanh cùng với đôi giầy và bộ phận nam tính của chàng thì đã dựng đứng lên lộ rõ ra thu hút ánh mắt của nàng. Trong tình cảnh này, thì sự tiếp xúc với thân hình khỏa thân của vợ chàng và việc mà nàng nỗ lực để cởi bỏ quần áo cho chàng chỉ càng kích thích chàng hơn.
Chàng vừa mở miệng định hỏi xem nàng có ý gì khi cố gắng làm thế thì Emma đã đáp lại bằng một cú hích nhẹ nhàng đẩy chàng về phía cái giường. Nâng chân chàng lên, mở rộng và duỗi thẳng chúng ra như họ từng làm trước đây, đó là tất cả các nỗ lực nhằm khiến chàng nằm thẳng ra trên giường. Cô vợ nhỏ bé của chàng ngay lập tức leo lên phía trên người chàng, dạng chân đặt mình ngay phía trên cái vật nam tính của chàng, với không chút cảnh báo và sự chuẩn bị nào đột ngột hạ mình xuống để vật nam tính của chàng xuyên qua.
Amaury chỉ nằm đó, ngây người trong một lúc, mắt chàng mở to và chàng sốc. Vợ chàng đã không hề ngại ngùng gì khi ở trên giường, nhưng điều này đã vượt xa bất cứ điều gì chàng đã chứng kiến cho đến nay. Bên cạnh đó không có chút bằng chứng nào cho thấy niềm vui hay sự ham muốn trên khuôn mặt nàng, trên đó chỉ có biểu hiện của sự quyết tâm không lay chuyển được trong khi nàng vẫn nức nở và vặn vẹo như cưỡi ngựa trên người chàng. Cau mày lại, chàng nắm lấy hai bên hông nàng và chờ cho đến khi nàng mở mắt ra trước khi nói.”Nàng đang làm gì vậy? “
Emma chỉ đơn giản là chớp mắt, thật ngạc nhiên là cuối cùng thì những giọt nước mắt của nàng cũng đã dừng lại, điều mà nàng đã không thể làm được kể từ khi họ bắt đầu. Nó dường như làm cho nàng nhận ra rõ ràng hơn những gì mình đang làm. "Em muốn lên giường với anh." Và nàng lại bắt đầu di chuyển phía trên chàng lần nữa, nhưng Amaury đã nắm chặt lấy và giữ nàng dừng lại trong đôi tay mình, vẻ thiếu kiên nhẫn lại hiện ra trên gương mặt chàng.
"Phải, anh có thể thấy điều đó. Nhưng tại sao? "
Emma lại chớp mắt một lần nữa, nàng thực sự không biết tại sao. Nàng chỉ đơn giản là cảm thấy một nhu cầu thôi thúc nàng phải làm tình, nàng muốn cảm thấy có chàng xung quanh nàng, nàng muốn được chàng âu yếm. Nàng muốn được chàng chia sẻ những khoảnh khắc ân ái, muốn được hưởng cảm giác ấm áp khi chàng ôm nàng và thủ thỉ những lời ngọt ngào vào tai nàng sau đó. Nàng muốn được cảm thấy mình sống lại. Nàng cho là mình đã cận kề với cái chết vào buổi chiều nay, nhưng nàng vẫn muốn chứng tỏ mình còn sống, một sự khẳng định theo một cách mãnh liệt. Nó không có ý nghĩa gì và nàng biết rõ điều đó. Và nếu nó không có ý nghĩa với nàng, thì nàng cảm thấy chắc chắn rằng nó cũng sẽ không có ý nghĩa gì với chồng nàng, vì vậy nàng cố gắng tìm kiếm trong tâm trí mình một cách nhanh nhất một lý do khả dĩ để nói với chàng và nàng kết thúc với lý do, "Chúng ta cần có một người thừa kế."
“Một người thừa kế? “
"Phải."
“Bây giờ?“ Amaury lại chăm chú và có vẻ bối rối trước lời đề nghị của vợ mình.
Vâng, ngay bây giờ. Sau đó ngài có thể bỏ đi và bỏ mặc tôi khô héo ở đây. Cơn giận dữ đột nhiên dâng lên bên trong nàng, Emma không hiểu tại sao như thế, Nàng không thực sự muốn đổ lỗi cho chồng mình về sự tấn công của những tên cướp hay như cuộc chiến mà họ vừa đối mặt. Không phải là lỗi của chàng và cũng chẳng phải lỗi của nàng nhưng nàng vẫn cố nói chặn đầu đổ lỗi cho chàng hay có lẽ là cho cả hai. "Tôi thề, thưa đức ông của tôi, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ biết đến một người nào như ngài, tự đặt bản thân mình vướng vào nhiều rắc rối đến như thế! Tôi không chắc là đã có được hạt giống của ngài và điều đó có nghĩa là hiện giờ tôi cũng không có con, ngài có chắc rằng ngài sẽ không để cho mình bị giết chết trước khi tôi có thể có được điều đó! Sau đó thì sao, tôi sẽ bị bỏ lại và lại vướng vào các rắc rối với Bertrand "
Amaury sững người nhìn chằm chằm vào vợ mình mất một lúc, một cảm giác sợ hãi vụt thoáng lướt qua chàng. Giận dữ, mặc dù vậy, lại là cảm xúc nổi rõ hơn hết. Đột ngột lăn người xoay một vòng trên giường, chàng đặt nàng nằm xuống và lấy lại thế chủ động bên trên nàng, đặt bản thân mình vùi sâu hơn vào bên trong nàng trước khi lẩm bẩm, "Rõ thật là, vợ à, có Chúa chứng giám, ta đã chưa bao giờ có quá nhiều rắc rối trong cuộc sống của mình cho đến khi kết hôn với nàng. “Sự thực thì ta đã bắt đầu có ý nghĩ rằng nàng bị quỷ ám!”.
"Bị quỷ ám á!" Emma nhảy dựng lên, thở hổn hển khi nghe thấy điều đó.
“À phải, bị quỷ ám! Chàng vừa tống một gã đàn ông vào nấm mồ của hắn, và với tất cả những chuyện vừa xảy ra trong chuyến đi vào rừng, em cũng không cho rằng những điều chàng mang đến là tốt lành cho em!”
Trong khi Emma mở miệng để thốt lên những lời phản đối, Amaury không thể kìm được cúi xuống đã bao phủ lấy nó bằng miệng của mình, Đó không phải là một nụ hôn nhẹ nhàng như chàng thường làm trước đó. Đó là một nụ hôn mãnh liệt, thô ráp, nhiều cảm xúc và đòi hỏi. Emma cũng đáp lại một cách dữ dội không kém, nàng cắn mạnh vào môi chàng và ưỡn hông lên mở rộng mình ra cho chàng thúc mạnh hơn, vùi sâu hơn vào bên trong mình.
Rất mạnh mẽ, rất kích thích như những lần trước nhưng lần này thì nó đã không kéo dài. Nó chỉ diễn ra vài phút trước khi Amaury cứng người lại buộc miệng thốt ra lời nguyền rủa khi không thể kìm chế nổi mà phun trào và lên đỉnh bên trong nàng rồi nằm dài trên người Emma. Chàng cố kéo và giữ cho hơi thở chậm lại, sau đó buộc mình nhấc người lên.
Emma bậm chặt môi khi thấy chồng mình rút ra, sau đó mặc vào bộ đồ của chàng. Chàng vẫn không nhìn nàng cho đến khi rời khỏi phòng. Dừng lại bên cánh cửa, chàng quay lại nhìn nàng với vẻ mặt cáu kỉnh và ảo não, “Chúng ta hãy hy vọng rằng lần này hạt giống của anh sẽ kết tinh, vợ à, anh sẽ không hành động như thể một con ngựa đang động đực lần nữa đâu, vì bất cứ ai. Thậm chí kể cả khi đó là vì nhà vua.”