Thê Điều Lệnh

Chương 17



Ôm eo, bịt miệng, kéo đi.

Ba hành động thực sự lưu loát, khiến Khúc Liễm căn bản là không kịp phản ứng, đã bị người ta kéo vào hang động trong hòn non bộ.

Ánh sáng trong sơn động rất lờ mờ, hơn nữa còn hơi ẩm, hơi lạnh thấm tận vào lòng nàng, trái tim đập nhanh vì sợ hãi như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, trong nháy mắt rất nhiều tin tức các thiếu nữ vị thành niên bị hiếp dâm ở kiếp trước nhảy ra trong đầu, trong lòng nàng căng thẳng vô cùng, nhất thời hơi hoang mang, Bích Xuân vẫn đi theo nàng đâu rồi?

Bích Xuân làm sao mà không cảnh báo tiếng nào vậy?

Người ôm nàng từ phía sau rất cao, hầu như giam cả người nàng vùi trong lồng ngực của hắn, hơn nữa sức lực cũng rất mạnh, hơi thở xa lạ và sức lực nam tính kia làm nàng giãy dụa.

- Nếu khôn hồn thì đừng nhúc nhích.

Giọng nói réo rắt như châu như ngọc vang lên bên tai, làm nàng cứng đờ trong nháy mắt.

Không phải là ảo giác của nàng, thanh âm vốn dĩ vẫn cho là rất êm tai, lúc này tràn ngập tà ác, như tiếng đàn ngọc tinh khiết bị thứ tà ác ô nhiễm.

Thấy nàng từ từ thôi vùng vẫy, người nọ rốt cuộc buông tay vẫn che miệng nàng xuống, chẳng qua vẫn không thả cánh tay đang ôm eo nàng ra, mà giữ tư thế này, xoay người nàng lại.

Sau khi tầm mắt đã quen với bóng tối mờ mịt trong sơn động, Khúc Liễm mới nhìn rõ thiếu niên ôm eo nàng, giam nàng vào trong ngực hắn, hắn cúi đầu nhìn nàng, đôi mắt sâu thẳm, chìm trong bóng tối, như có mũi nhọn kỳ lạ ẩn bên trong, làm lưng nàng phát lạnh, tay chân cũng có chút run rẩy - có thể là vì sơn động này quá âm u lạnh lẽo chăng?

- Ngươi...

Khúc Liễm hơi kinh nghi bất định (tạm dịch: vừa ngạc nhiên, nghi ngờ vừa sợ hãi) nhìn hắn, dĩ nhiên nhận ra đây chính là thiếu niên vài lần có duyên gặp gỡ kia.

- Ngươi muốn làm gì?

- Hả, đối với một tiểu nha đầu như muội, tất nhiên là không làm gì cả.

Giọng nói của cậu ta khe khẽ mà dịu dàng, như tiếng đàn ngọc vang lên, nhưng ngón tay xẹt qua má nàng kia lại khiến nỗi bất an dâng nên trong nàng, thanh âm thờ ơ (nguyên văn: mạn bất kinh tâm) bức nàng thấy khó chịu.

Nếu đã biết nàng chỉ là tiểu nha đầu, lại còn không thả nàng ra?

Thế nhưng, khi cánh tay vẫn còn vòng qua eo nàng kia làm nàng không có cách nào chuyển động, dù rất sốt ruột, Khúc Liễm nhanh chóng tỉnh táo lại.

Nàng vẫn còn nhớ nụ cười vui vẻ của cậu ta dành cho nàng ở bức tường tử đằng, đẹp như hoàng tử lương thiện trong truyện cổ tích, tuy rằng sau đó ép nàng phải nhận huyết ngọc đáng ngờ, nhưng coi như cũng có chút bình thường, không giống bây giờ, dù sao vẫn mang đến cho nàng một cảm giác rất kỳ lạ.

Hoặc là do ánh sáng trong sơn động này quá mờ, khiến nàng sinh ra ảo giác rồi.

- Vậy huynh có thể thả ta ra được không?

Khúc Liễm nhỏ giọng nói.

Tay cậu ta cẩn thận mơn trớn gương mặt của nàng, dường như đang đo đạc gì đó, làm xong hết, mới chậm rãi lên tiếng:

- Được.

Sức lực giữ eo nàng không còn nữa, Khúc Liễm chưa kịp mừng thầm, thì cổ tay đã bị cậu ta bắt được, nắm chặt tay nàng.

Lần đầu tiên trong đời nắm tay một nam sinh xa lạ, sắc mặt Khúc Liễm hơi ửng đỏ, cảm giác này thật khó mà diễn tả bằng lời, một mối nguy mơ hồ làm nàng không phản ứng lại buông tay cậu ta ra, mà cho tay vào trong áo lấy miếng huyết ngọc đưa cho cậu ta.

Cậu cúi đầu, nhìn huyết ngọc nàng đưa, sắc mặt khó lường.

- Vật này rất quý giá, ta không thể giữ được, trả huynh này.

Sau đó vờ như không có chuyện gì mà rút tay ra, lại nói:

- Ta đã ra ngoài hơi lâu, giờ phải về, xin công tử cứ tự nhiên.

Ngay khi nàng định rời khỏi, thì lần nữa bị người ta kéo lại.

- Đừng gấp.

Thanh âm của cậu ta rất êm dịu, mang theo ý cười.

- Lúc nãy muội đang làm gì vậy? Nhìn trộm ư?

Da mặt Khúc Liễm khẽ run rẩy, đúng là nàng đang nhìn trộm, nhưng bị người khác nói thẳng ra, dù da mặt nàng có dày cũng hơi không nhịn được. May mà nàng dằn xuống, điềm nhiên nói:

- Không phải, ta chỉ đến tìm tỷ tỷ thôi.

Sau khi nghe xong, cậu ta thế mà lại nở nụ cười, lại kéo nàng vào lòng, vòng tay ôm eo nàng, đối diện với nàng, cúi đầu cười nói:

- Nói dối, tiểu bại hoại ngoài miệng toàn nói dối thôi.

Khúc Liễm:

-...

Bộ rất quen thuộc với nàng hay sao hả? Nàng sợ lắm đó! >___<

Hơn nữa từ khi nào mà nàng trở thành tiểu bại hoại thích nói dối rồi?

- Thật ra ta...

Giọng nói bị ngọn tay ấm áp đặt trên môi ngăn lại.

Trong lòng Khúc Liễm trầm xuống, không nhịn được hơi nổi cáu.

Nàng sao mà lại bị hắn kéo vào đây giằng co với hắn chứ? Nếu không phải - nếu không phải vì những quy củ quỷ quái kia, cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân, nàng đã sớm truy hô gọi người đến rồi! Chuyện này dù thế nào cũng là con gái chịu thiệt đó nha! Thế nhưng nếu nàng thực sự gọi người đến, thì không chỉ kiếp này của nàng đừng mong an ổn mà còn làm hổ thẹn cả các cô nương Khúc gia nữa.

Trong sơn động tạm thời rất yên lặng.

Mãi đến khi cằm của nàng bị một bàn tay nâng lên, làm nàng không thể không ngẩng mặt lên, phát hiện người nọ đang cúi đầu dùng ánh mắt sạch sẽ mà khó lường nhìn nàng, không ấm áp như ánh mặt trời trong những dịp gặp gỡ trước đây, mà trái lại khiến lòng người phát lạnh.

Đây là ánh mắt lý trí đến mức gần như lạnh lùng mà quan sát.

Sau đó, lúc nàng trừng hắn, một bàn tay phủ lên mí mắt của nàng, tiếp đó chợt nghe giọng nói gần như thì thầm của cậu ta:

- Muội cũng vẫn giống như khi đó...

Thừa dịp tâm trạng cậu ta buông lỏng, Khúc Liễm đột ngột bộc phát sức mạnh, dùng sức đẩy hắn,rồi xách váy chạy đi như con thỏ nhỏ, chỉ vì bước là đã sắp ra khỏi sơn động, khi thấy bóng người màu tím nhạt ở cửa động, thì càng chạy nhanh hơn.

- Bích Xuân!

Khúc Liễm thấy Bích Xuân bị một thiếu nữ mặc trang phục nha hoàn đè lại trong hòn non bộ cách đó không xa, cuống quít kêu lên.

Sắc mặt Bích Xuân nôn nóng, khi trông thấy nàng, thì mắt sáng lên, vùng khỏi tay nàng kia, chạy qua chỗ Khúc Liễm. Vừa đến gần nàng, đã bị Khúc Liễm ôm chặt, hai chủ tớ chạy như điên về phía nguyệt môn, như có ác quỷ đang đuổi theo phía sau.

Trước khi đi, nàng ngoảnh đầu, vừa trông, không chỉ thấy tỷ tỷ trong đình giữa hồ xa xa đằng kia chưa đi và Chúc Kiêm, Chu thiếu gia kia thì đã đi mất, mà còn có thể thấy cậu thiếu niên đang đứng ở cửa sơn động nhìn ra xa, ánh dương chiếu trên người cậu ta, vốn là thiếu niên đẹp đẽ ấm áp như ánh mặt trời tháng ba, nhưng lại có phần âm trầm, như một khối ngọc tinh khiết mà lạnh lẽo, toàn thân tràn đầy khí chất lạnh lùng.

Quả thực như phân ra làm hai người.

Lẽ nào, cậu ta có một huynh đệ song sinh có tính cách hoàn toàn khác biệt với cậu ta ư?

Chạy khỏi nguyệt môn rồi, lại đi vội một đoạn, Khúc Liễm cuối cùng dừng chân.

Bích Xuân đã thở dốc, hai mắt đỏ lên, lệ nóng doanh tròng, dáng vẻ sắp khóc đến nơi.

- Ngươi đừng khóc nha! Không phải mọi sự vẫn bình an đây sao?

Khúc Liễm vội lấy khăn lau mặt cho nàng ta.

Bích Xuân che mặt, nghẹn ngào đến mức nói không rõ:

- Tiểu thư à, lần sau đừng làm vậy nữa, chúng ta đến nhà người ta làm khách, khách nhân hôm nay đến Chúc gia lại đông, nhiều người nhiều miệng, chẳng biết được sẽ gây ra chuyện gì đâu. Nếu người gặp chút bất trắc nào, nhị tiểu thư trách tội xuống, nô tỳ sẽ bị bán khỏi Khúc gia mất.

Khúc Liễm sờ đầu, trái tim vẫn còn đập thình thịch, thấy điệu bộ của Bích Xuân, hơi áy náy mà nói:

- Ta cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện này, không phải đã bảo ngươi canh chừng rồi sao? Sao có người đến cũng không nói với ta tiếng nào thế?

Bích Xuân vặn khăn, oan ức nói:

- Nô tỳ chưa kịp phản ứng, đã bị nha hoàn kia bịt miệng, làm sao kêu lên được chứ.

Nàng ta khi ấy cũng sắp bị hù chết được chưa? Đặc biệt là khi thấy cậu thiếu niên kia đi qua, da đầu Bích Xuân như sắp nổ tung, muốn cảnh báo cũng không được, sức lực nha hoàn kia rất lớn, kéo nàng ta lại làm nàng ta không biết làm sao, muốn gọi người, lại sợ kêu được người đến thì thanh danh Khúc Liễm cũng bị hủy, suýt khiến nàng ta gấp đến độ òa khóc.

Khúc Liễm mếu máo, reo lên:

- Tên kia nhất định là có âm mưu từ trước rồi.

Bích Xuân liên tục gật đầu, lần đầu tiên cảm thấy người có diện mạo xinh đẹp cũng chưa chắc đã là chuyện tốt, mà có khi là nguồn gốc của tội ác cũng không chừng? Nghĩ vậy, lại lo âu mà nhìn Khúc Liễm từ trên xuống dưới:

- Người không sao chứ?

- Có thể bị gì chứ?

Khúc Liễm buồn bực mà nhìn nàng ta, nàng mới 12 tuổi thôi có được chưa? Nghe Chúc Gia nói, cậu ta cũng mới chỉ 14 tuổi, một cô bé 12 tuổi và một cậu thiếu niên 14 tuổi thì có thể xảy ra chuyện gì chứ? Rõ là chẳng ra làm sao.

Nhưng nàng nhanh chóng nghĩ lại:

- Ít nhất thì ta phải trả huyết ngọc này lại cho hắn đã.

Bích Xuân nghe xong, hiểu rằng làm vậy là tốt nhất, không bao giờ lo lắng việc khối huyết ngọc kia bị người khác phát hiện sẽ bất lợi cho cô nương nhà nàng ta nữa. Tâm trạng chợt tốt hẳn, Bích Xuân liền hỏi:

- Vậy người còn đi tìm nhị tiểu thư nữa không?

Khúc Liễm thở dài, hơi buồn chán vô vị nói:

- Không đi nữa.

Chu công tử kia cũng đi rồi, đi cũng không xem được gì, ngược lại có khi còn khiến Khúc Thấm nghi ngờ, còn không bằng ngoan ngoãn về viện Bích Đào xem hí.

Cảnh cáo Bích Xuân không được nói việc này ra ngoài xong, hai người chỉnh sửa lại trang phục và đầu tóc, thoạt nhìn không có khác biệt gì lớn, rồi cùng về viện Bích Đào.

Thế nhưng vừa trở lại viện Bích Đào, ngồi còn chưa nóng mông, đã có một nha hoàn đến dâng lên một cái hộp nhỏ.

Khi Bích Xuân và Khúc Liễm thấy khuôn mặt của nàng ta, tức khắc kinh hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.