Khúc Liễm chỉ nhìn thoáng qua, rồi hơi cúi đầu, ra vẻ hiền thục kính cẩn, theo sát Khúc nhị lão phu nhân.
Lại nhìn sang, thì thấy Trấn quốc công và Kỉ Lẫm bước xuống từ một xe ngựa khác. Trấn quốc công bình thường đã là người phong lưu, chẳng qua là đã trung niên, dáng vẻ oai hùng phấn chấn, một đôi mắt xếch hết sức mê người, quả là một đại thúc trung niên anh tuấn đầy mị lực. Mà Kỉ Lẫm đứng cạnh ông, cũng không giống phụ thân mấy, chỉ có đôi mắt xếch là được di truyền từ Trấn quốc công, vô cùng xinh đẹp.
Khúc nhị lão phu nhân và mấy người Khúc đại gia lên tiếp đón, trò chuyện vài câu, rồi cung kính mà mời đoàn người đại trưởng công chúa Thục Nghi vào Khúc gia.
Tuổi Khúc nhị lão phu nhân tương đương với đại trưởng công chúa Thục Nghi, hai bà lão sống đến từng tuổi này rồi, có thể nhìn thấu rất nhiều việc. Cho nên khi đối diện với đại trưởng công chúa Thục Nghi, Khúc nhị lão phu nhân cũng không quá cung kính khiêm tốn, sau khi đại trưởng công chúa Thục Nghi biết thân phận Khúc nhị lão phu nhân, cũng không khinh bà là một bà lão bình thường, hết mực lễ độ.
- Hôm nay mạo muội đến quấy rầy, mong được thứ lỗi.
Đại trưởng công chúa Thục Nghi khách sáo nói.
Khúc nhị lão phu nhân cười nói:
- Người đến đây, là vinh hạnh cho nhà ta, mừng còn không kịp, sao lại bảo là quấy rầy? Nếu tiếp đãi có điều gì không được chu đáo, cũng mong người thứ lỗi cho.
Đại trưởng công chúa Thục Nghi không nhịn được cười nói:
- một khi đã thế, mọi người cũng đừng quá khách sáo nữa.
Hai lão phu nhân lập tức cười cười nói nói bước vào phòng.
Vào phòng rồi, Khúc nhị lão phu nhân mời đại trưởng công chúa Thục Nghi lên ngồi ghế chủ vị, mọi người theo vị trí khách chủ mà ngồi, Trấn quốc công và phu nhân Trấn quốc công ngồi ngay phía dưới đại trưởng công chúa Thục Nghi, Kỉ Lẫm ngồi dưới cha mẹ, một đôi mắt phượng trong trẻo nhìn cônương ngồi đối diện, thấy nàng chỉ cúi đầu, dáng vẻ khiêm tốn hiền thục, ý cười trong mắt không khỏi đậm hơn một chút.
Khúc Liễm cúi gằm đầu, dán mắt vào hoa văn trên váy của mình, cảm nhận rõ vài tầm mắt dừng trênngười nàng, khiến nàng hơi căng thẳng, may là ở Lạc gia lâu, cũng không ít lần gặp hoàn cảnh này, lại có ma ma Lạc lão phu nhân mời đến dạy quy củ lễ nghi, nên coi như là vẫn kiềm chế được.
Đợi khi mọi người ngồi xong, Khúc Thấm bèn dẫn đệ muội lên hành lễ chào hỏi các trưởng bối, cũng để vợ chồng Trấn quốc công biết mặt Khúc Liễm.
Nhân lúc Khúc Liễm bước lên hành lễ vợ chồng Trấn quốc công nhìn nhiều thêm mấy lần, phát hiện về mặt quy củ lễ nghi tiểu cô nương này không sai phạm gì, không khỏi hơi kinh ngạc.
Bọn họ vốn tưởng tiểu cô nương lớn lên ở Giang Nam, gia thế cũng không lớn, cũng chỉ là thế thôi, không ngờ lại gây ngạc nhiên. Lại nhớ nó lớn lên bên cạnh Lạc lão phu nhân, thì cũng hiểu được đôi phần. Khuyết điểm duy nhất là thân thể rất gầy, cũng không biết là có phát triển hơn nữa không.
Ánh mắt phu nhân Trấn quốc công hơi lạnh lùng, rồi liếc trượng phu một cái.
Sau khi thấy Khúc Liễm, trong lòng Trấn quốc công rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, xem ra tuy năm xưa đồng ý mối hôn sự này vội vã, nhưng tiểu cô nương này cũng không tệ, không chỉ có dung mạo bình thường xinh đẹp, mà về mặt quy củ cũng không kém, trông ngoan ngoãn nhã nhặn, có vẻ là nàng dâu hiền. Thế nhưng bắt gặp ánh mặt lạnh như băng của thê tử nhìn sang, bèn dời mắt đi như không có việc gì.
Phu nhân Trấn quốc công thấy thế, không nhịn được mà oán giận đầy một bụng.
Trong lòng Trấn quốc công hài lòng, nên nhiệt tình hơn mấy phần với Khúc đại gia.
Các trưởng bối trò chuyện, vãn bối ngồi cạnh nghe.
Khúc Liễm thực nén được tính cách, vẫn giương tai lắng nghe các trưởng bối bàn việc nhà, mãi đến khi nói đến chuyện năm xưa hai nhà định hôn ước, lỗ tai lại càng vảnh lên.
không riêng Khúc Liễm, mấy người Quý thị cũng hơi nghiêng người, muốn nghe Trấn quốc công nói gì, để biết rõ mối hôn sự này là thế nào.
- Năm xưa ta dẫn Liễm nhi đi ngang phủ Tuyên Đồng, không ngờ gặp phải một đoàn nạn dân, thị vệ đicùng bị tách ra cả, may là có Khúc huynh đệ đang đi tuần tra gần đó thấy mà giúp đỡ, mới may mắn thoát hiểm bình an. Lại không ngờ, vì cứu ta, Khúc huynh đệ bị nạn dân gây thương tích, thương thế khi ấy rất nặng, người lại không được cứu chữa kịp thời, nên mới chỉ nửa tháng, thì người đã không còn nữa.
Trấn quốc công thở dài, áy náy nhìn Khúc đại gia:
- Khúc huynh đệ có ân cứu mạng với ta, khi đó thấy Khúc huynh đệ không an tâm về con gái, bèn đưa ra đề nghị hôn sự, để huynh ấy yên lòng mà đi.
Mọi người Khúc gia sợ đến ngây người.
không ai ngờ rằng phía sau hôn sự của Khúc Liễm còn một chuyện xưa như vậy.
Năm đó Khúc tam gia qua đời, khi bọn họ được tin là khi ông đi tra xét tình hình thiệt hại nông sản ở phủ Tuyên Đồng, gặp một bọn lưu dân trên đường, vô ý bị lưu dân gây thương tích, thương thế quá nặng, rốt cuộc qua mấy ngày thì mất. Khi ấy sau khi biết, ai cũng vô cùng đau lòng, lại không ngờ Khúc tam gia vì cứu Trấn quốc công mới bị thương qua đời.
Khúc Thấm cũng ngơ ngác nhìn Trấn quốc công, thấy dáng vẻ áy náy của ông ta, trong lòng bỗng hơi nổi giận.
Vì sao kiếp trước ông ta không nói rõ hóa ra là phía sau mối hôn sự này còn có chuyện như thế? đã vậy, rõ là Kỉ gia của ông ta không có lý, lại có ý rõ ràng coi khinh Khúc gia họ, luôn miệng nói Khúc gia họ trèo cao, thậm chí phu nhân Trấn quốc công còn mấy lần lấy việc này ra nói mát, ác độc làm nhục muội muội, xem thường Khúc gia họ.
Nếu không có phụ thân của bọn cô, Trấn quốc công đã sớm qua đời, phụ thân cô chính là ân nhân cứu mạng của Trấn quốc công đấy!
cô nhanh chóng hiểu được tại sao Trấn quốc công lại kể thật, e là ý của đại trưởng công chúa Thục Nghi. Kiếp trước khi nhà cô vào kinh, bỏ lỡ cơ hội kết bạn cùng đi đường hồi kinh với Kỉ Lẫm và sinh nhật ngoại tổ mẫu, đương nhiên cũng không thể gặp đại trưởng công chúa Thục Nghi ở ngày sinh nhật đó, không có đại trưởng công chúa Thục Nghi mạnh mẽ can thiệp, Trấn quốc công vốn không muốn nhớ lại chuyện cũ làm gì, có thể thực hiện ước định đã là không tệ rồi, chứ vốn không muốn giải thích.
Bọn cô vẫn tưởng năm xưa phụ thân cứu Trấn quốc công ở phủ Tuyên Đồng, cùng lắm là đuổi giúp nạn dân đi mà thôi, lại không ngờ phụ thân sở dĩ bởi ông ta mà mất, cũng không chỉ đơn giản vì bị thương do lưu dân gây ra mà qua đời.
Trong lúc nhất thời, cả phòng yên ắng, tất cả mọi người không ai thốt nên lời, chỉ là nhìn Trấn quốc công chằm chằm.
Khúc nhị lão phu nhân và Khúc đại gia không biết năm đó còn có chuyện này, rốt cuộc hiểu tại sao đường đường là phủ Trấn quốc công thế mà lại tùy tiện chấp nhận hôn ước với một người có gia thế không ra gì như thế cho con trai cả thừa tước, ơn cứu mạng, đổi một mối hôn sự cũng đáng.
Thế nhưng, nghĩ đến đệ đệ mất sớm, còn có ba đứa cháu đáng thương không có phụ thân, trong lòng Khúc đại gia cứ cảm thấy không thoải mái, thậm chí hơi khó chịu.
Trong số đó, vẫn là Quý thị đau khổ nhất, theo lời Trấn quốc công kể, bà đã ứa nước mắt, cầm khăn che miệng, khóc nức nở.
Đại trưởng công chúa Thục Nghi thấy thế, đưa khăn cho Quý thị, nhẹ nhàng nói:
- Ơn nghĩa của Khúc tam gia, phủ Trấn quốc công ta nguyện ghi tạc trong lòng. Mọi người yên tâm, sau này Liễm nhi gả qua, chúng ta sẽ yêu thương nó như con cháu trong nhà, không để ai bắt nạt con bé.
Quý thị nghẹn ngào gật đầu, còn đau lòng vì vết thương trượng phu mất sớm lại lần nữa bị vạch trần.
Khúc Liễm và Khúc Loan ngẩn ngơ nhìn họ, hai tỷ đệ nhanh chóng đỏ khóe mắt cúi đầu suy nghĩ.
Khúc Loan nhớ năm xưa khi phụ thân mất, cậu mới hai tuổi, vốn không có ấn tượng gì về phụ thân. Khi lớn dần, vì không có phụ thân, đã chịu không ít sự tủi thân và cười nhạo, chỉ là nghĩ đến mẫu thân và các tỷ tỷ trong nhà, cậu lại bình tĩnh mà vượt qua, cố gắng học tập, hy vọng tương lai thi đạt công danh, có thể trở thành nơi cho họ nương tựa.
Cậu lại nhìn thoáng sang Nhị tỷ đang cúi đầu không biết suy nghĩ những gì, cuối cùng đành thở dài. Người cũng đã mất, giờ có lời này của đại trưởng công chúa Thục Nghi, sau này Nhị tỷ gả vào phủ Trấn quốc công cũng không tệ, vốn cậu còn lo gia cảnh hai nhà hơn kém quá xa, giờ có nguyên nhân này, thìkhông cần lo lắng gì nữa.
Mấy chuyện này người Khúc gia đều có thể cẩn thận cân nhắc, trong lòng cũng đành âm thầm thở dài theo.
nói sớm vô tình vô nghĩa gì nữa, huống chi Khúc tam gia năm ấy là tri phủ phủ Tuyên đồng, phía dưới xảy ra chuyện như vậy, nếu thực sự để Trấn quốc công gặp chuyện không may ở phủ Tuyên Đồng, phủ Trấn quốc công lại truy cứu đến cùng, thì mới thực sự đáng sợ đó, mà ông coi như là hi sinh vì nhiệm vụ, thì ngược lại không trách được Trấn quốc công. Bây giờ đại trưởng công chúa Thục Nghi và Trấn quốc công thể hiện thái độ này, thì đã coi là tốt rồi.
Khúc nhị lão phu nhân lập tức nói:
- Đó là số mệnh của thằng Thận Chi, nó là tri phủ phủ Tuyên Đồng, làm thế cũng phải.
Sau khi đại trưởng công chúa Thục Nghi nghe xong, thở phào nhẹ nhõm trong lòng, cũng hiểu lòng dạ người Khúc gia bao dung, càng không khỏi thêm vừa lòng với mối hôn sự này.
- Dù sao đi nữa, ta cũng muốn cảm tạ Khúc tam gia.
Đại trưởng công chúa Thục Nghi nói.
Trấn quốc công cũng nói:
- Đúng vậy, Khúc huynh đệ là người lỗi lạc quang minh, ta xưa nay rất nể huynh ấy. Năm xưa tuy huynh ấy bị thương nặng, vẫn cho người đi trấn an dân chúng bị hoảng sợ trước, chí công vô tư, phẩm đức thật khiến người ta kính trọng.
Khúc đại gia khiêm tốn nói:
- Đó là việc đệ ấy nên làm, người không cần quá để tâm.
Trong lòng ông ta âm thầm thở dài, bỗng nhớ tới sau khi mình và Nhị đệ giữ đạo hiếu rồi phục chức, đường làm quan thuận lợi, thì biết trên mặt này có Trấn quốc công âm thầm giúp đỡ chu đáo. Lại nhìn mấy đứa cháu đỏ khóe mắt suy tư, quyết định trong lòng sau này mà có chuyện gì thì phải giúp chúng nhiều một chút.
Khúc đại gia có thể hiểu rõ sự việc, Khúc Thấm hai kiếp làm người dĩ nhiên cũng có thể thận trọng tính toán, không nhịn được cảm thấy lòng nhiệt tình tan rã.
Trong lòng Khúc Liễm cũng không diễn tả được là cảm giác gì, nàng không ngờ hôn sự của mình và Kỉ Lẫm từ đó mà ra, nàng không thể lòng lang dạ sói nói hôn sự mà phụ thân bỏ mạng đổi lấy cho nàng là không tốt, mà là... Duyên phận giữa nàng và phụ thân kiếp này quá ngắn, ngắn đến nỗi nàng khôngbiết ông là người thế nào.
Bởi vì, kiếp trước chính vì nàng bị cha ruột đẩy xuống lầu mà chết, thế nên đối với sự tồn tại của phụ thân có một loại thành kiến bẩm sinh. Thế nên cũng không mấy thân thiết với phụ thân kiếp này, lại không ngờ ông mất sớm, thế mà trước khi qua đời, còn không an lòng về mình, định hôn ước cho nàng.
Trong lúc nàng hồn bay phách lạc, thì phát hiện thiếu niên ngồi đối diện dùng ánh mắt lo lắng nhìn nàng, khiến nàng sửng sốt một lúc, hơi không chịu nổi ánh mắt thân thiện của hắn, lại cúi đầu.
Vì chuyện này, bầu không khí trong phòng như chùng xuống, mãi đến khi Quý thị lấy nửa miếng ngọc bội làm tín vật năm xưa ra.
Đại trưởng công chúa Thục Nghi bỏ hai miếng ngọc bội vào trong một chiếc hộp, cười nói với Khúc nhị lão phu nhân và Quý thị:
- Hôm nay xem như ngày hai nhà ra mắt nhau, đợi ít ngày nữa, chọn một ngày tốt, thì đính hôn cho bọn trẻ, về sau Liễm nhi là cháu dâu của ta, mọi người yên tâm, chỉ cần ta còn sống, ai cũng không bắt nạt được Liễm nhi.
Người Khúc gia nghe được lời này đều thấy thoải mái, đại trưởng công chúa Thục Nghi nói vậy là nâng đỡ Khúc Liễm, để những người có ý đồ với mối hôn sự này biết phủ Trấn quốc công coi trọng Khúc Liễm, vậy cũng ít đi một số lời đồn nhảm.
không khí nhanh chóng dịu lại, trò chuyện một lát, Khúc đại gia dẫn Trấn quốc công đến thư phòng bàn luận, Kỉ Lẫm và Khúc Loan tiếp đãi, Khúc Liễm và tỷ tỷ ở cùng đại trưởng công chúa Thục Nghi, phu nhân Trấn quốc công.
Hai nhà đều có lòng muốn thân thiết, thế nên trò chuyện đến là hòa thuận vui vẻ, ngay cả phu nhân Trấn quốc công thoạt nhìn lãnh đạm, nhưng nói nói cười cười, chỉ Khúc Liễm phát hiện phía sau gương mặt tươi cười của phu nhân Trấn quốc công, ánh mắt nhìn mình vô cùng lạnh lùng, thậm chí còn ẩnchứa chút chán ghét, khiến Khúc Liễm rất khó hiểu.
Nếu nói phu nhân Trấn quốc công vừa ý cô nương nhà mẹ đẻ làm con dâu, không hài lòng Trình Giảo Kim đột ngột nhảy ra trên đường như nàng, nhưng hôn sự này rõ là do Trấn quốc công định ra, phụ thân nàng còn có ơn cứu mạng với Trấn quốc công, chẳng lẽ một mối hôn sự đổi lấy tính mạng trượng phu là không quan trọng sao? Cũng chẳng phải Khúc gia họ tự ý ép uổng, bà có quyền gì mà vui mừng, lại thậm chí ghét bỏ?
Tuy khó hiểu, nhưng Khúc Liễm thấy trước mặt đại trưởng công chúa Thục Nghi, phu nhân Trấn quốc công một mực ra vẻ tôn kính, liền hiểu trong lòng rằng dù bà không hài lòng, có đại trưởng công chúa Thục Nghi ở đây, bà cũng không thể nói gì.
Thế nhưng, ánh mắt lạnh lùng đến thế của phu nhân Trấn quốc công, vẫn khiến người ta thấy khôngthoải mái.
Trò chuyện thêm một lát, thấy đã sắp đến giờ, Quý thị bèn đi sắp xếp bữa trưa, Khúc Thấm có mong muốn muội muội thể hiện trước mặt người Lạc gia một phen, cũng bảo nó đi theo Quý thị sắp xếp.
Khúc Liễm thấy không cần ở lại đây giả bộ nữa, đương nhiên là mừng rỡ thư giản, thực vui vẻ theo sát mẫu thân mà đi.
Ai ngờ đến dạo phòng bếp một vòng, thì bị mẫu thân sợ nàng mệt đuổi đi:
- Bên ngoài nóng, đừng có hun mình ở đây nữa, con về phòng nghỉ một chút trước đi, đợi lát nữa nương cho người sang gọi.
Bây giờ là cuối tháng năm, ban ngày ở kinh thành nếu không có băng, thì sẽ nóng ngay, đặc biệt là ra ngoài, đi một lát thì mồ hôi đã đầm đìa, đến khi ấy hình tượng cũng không còn đẹp nữa.
Khúc Liễm đành sờ mũi, thực sảng khoái đi làm biếng.
Chỉ là nàng vừa đi đến hành lang gấp khúc, thì thấy một thiếu niên đứng ở cuối hành lang gấp khúc, giữa một bóng râm gió mát,gương mặt của thiếu niên như ngọc sinh động trong sáng, đặc biệt là nụ cười trên mặt, khiến ngay cả ánh mặt trời cũng trở nên nhạt nhòa.
- Liễm muội muội!
Kỉ Lẫm kêu lên.
Khúc Liễm vừa thấy vậy, thì biết hắn đặc biệt đợi mình ở đây, nhìn xung quanh, không thấy có hạ nhân, thì biết là sắp xếp riêng rồi. hiện giờ họ xem như là hôn phu hôn thê có hôn ước, có lén gặp mặt cũng không quá khác người, các trưởng bối đều nhắm một con mắt mở một con mắt, chỉ cần không gây ra chuyện quá mức, cũng không quá ngăn cản.
Từ khi bắt đầu biết mình có hôn ước với hắn vào sinh nhật Lạc lão phu nhân, khi Khúc Liễm đối diện với hắn thì hơi xấu hổ, trong chốc lát không biết nói gì với hắn cho phải.
Chỉ có thể nói, Kỉ Lẫm từng khiến nàng có ấn tượng khắc quá sâu, dù bình thường là một thiếu niên dáng vẻ xuất sắc, nhưng cái loại cảm giác nguy hiểm đã từng trải hai lần, đã khắc trong lòng nàng, khiến nàng không có cách nào dễ dàng chấp nhận. Thế nhưng giờ họ có hôn ước, không chịu thì cũng phải chịu rồi.
Khúc Liễm đành phải chấp nhận số mệnh thôi.
- Kỉ công tử...
- Tự của ta là Huyên Hòa, được Hoàng thượng tự tay ban cho đấy, muội cứ gọi ta là Huyên Hòa đi.
Kỉ Lẫm nói, hắn tiến lên phía trước, đứng cạnh lan can với nàng, đôi mắt trong trẻo cứ như vậy nhìn nàng:
- thật ra rất lâu trước kia ta từng hỏi muội, muội thật sự không nhớ chuyện ở phủ Tuyên Đồng năm xưa à?
- Hả?
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Khúc Liễm, sắc mặt Kỉ Lẫm hỏi ảm đạm đi hẳn:
- Hồi đó khi phụ thân đi Giang Nam, ta cũng đi cùng, sau khi Khúc bá phụ bị thương, ta ở lại phủ nha Tuyên Đồng mấy ngày, chính khi ấy ta đã gặp Liễm muội muội.
Khúc Liễm:
-...
Vẫn không có ấn tượng gì cả nhỉ?
Vẻ mặt Khúc Liễm càng thêm thất vọng, ánh mắt nhìn nàng dần thay đổi, đôi mắt trong trẻo như mặc ngọc dần trở nên thâm thúy.
Trực giác của Khúc Liễm cho thấy có nguy hiểm, chạy nhanh nói:
- Ta có việc đi trước, xin Kỉ công tử cứ tự nhiên nhé.
nói xong, không thèm để ý hắn nữa, xách váy chạy biến đi rồi. Chạy được mấy bước, để chắc chắn hắnkhông đuổi theo, còn quay đầu nhìn lại, ai ngờ thấy thiếu niên đứng ở lan can nhìn theo, hình bóng cao gầy của thiếu niên quay lưng lại với ánh mặt trời, vẻ mặt có chút mờ mịt không thể nhìn rõ, trong phút chốc như thể ánh mặt trời cũng không thể soi sáng sự tăm tối ấy, khiến tim Khúc Liễm không hiểu sao lại đập nhanh hơn, cũng không dám... nhìn kỹ, mà chạy nhanh hơn.
Bích Xuân đuổi theo sau nàng, đến khi về phòng rồi, mới thở gấp nói:
- Sao tiểu thư lại chạy? Kỉ công tử còn ở đó mà, rất thất lễ đó!
Từ khi biết Kỉ Lẫm là vị hôn phu đính hôn từ nhỏ của tiểu thư nhà nàng, ấn tượng của Bích Xuân dành cho Kỉ Lẫm hoàn toàn thay đổi, nghĩ khi trước ở Chúc gia, hành động của Kỉ Lẫm hoàn toàn xuất phát từ mong muốn tặng quà cho vị hôn thê, ý nghĩa không còn giống như xưa, thế nên đương nhiên cũng không còn thành kiến lúc trước với Khúc Liễm.
Chạy nhanh một lúc, Khúc Liễm cũng thấy nóng, đặt mông ngồi trên giường tháp, cầm một chiếc quạt tròn lụa trắng mà quạt, thì thào nói:
- Ta cũng không biết vì sao mình lại chạy nữa...
Bích Xuân khó hiểu nhìn nàng, không hiểu nàng có ý gì.
Khúc Liễm ngồi ngây ngốc, trong lòng rất bối rối.
Cuối cùng sao nàng lại chạy chứ? Chẳng qua chỉ là thiếu niên mười bốn tuổi, còn là thiếu niên xinh đẹp ấm áp như ánh mặt trời như thế, lại không có phân thân, có gì đâu mà phải chạy?
Chính Khúc Liễm cũng không nói rõ được.
Đợi khi đến giờ, Quý thị phái người đến, Khúc Liễm biết chuyện hôm nay không thể làm qua loa được, nhanh chóng sửa lại y phục đầu tóc, soi gương, thấy không có gì sai phạm, thì dẫn Bích Xuân sang phòng bếp, họp mặt với Quý thị, rồi đi vào phòng.