Khúc Liễm khóc hồi lâu, tuy vô cùng hối hận trong lòng, nhưng giờ người đã không còn nữa, muốn làm gì thì cũng đã muộn rồi.
Điều này khiến tâm trạng nàng không vui, âm thầm buồn rầu.
Lạc anh không bị ảnh hưởng chút gì, nói với nàng:
- Ngươi đừng vậy nữa, nếu để người khác thấy, còn tưởng ta bắt nạt ngươi đấy. Ngươi giờ là cháu dâu của đại trưởng công chúa Thục Nghi, lão nhân gia thương ngươi như thế, nếu bà cũng cho rằng ta ăn hiếp ngươi, ta còn ngẩng mặt nhìn ai được chứ.
Chỉ cần nhớ đến ánh mắt sắc bén kia của đại trưởng công chúa Thục Nghi, chân Lạc anh như nhũn ra, trong lòng liền nghĩ mình không kết thân với phủ Trấn quốc công cũng tốt, dù Kỉ Huyên Hòa đẹp ra sao, nhưng bên trên còn có bà và mẹ chồng, cũng chẳng phải là đơn giản, nàng ta đối ứng không nổi.
Thế nhưng, A Liễm sẽ làm nổi sao? Lạc anh nhìn dáng vẻ dịu dàng yếu đuối của Khúc Liễm, trong lòng không nhịn nổi lo lắng cho nàng.
Khúc Liễm thở dài, biết nàng ta nói phải, bây giờ nàng là chim sẻ bay lên cành cao hóa phượng hoàng trong mắt người đời, không còn khiến người khác bỏ qua như trước nữa, bất cứ khi nào cũng có thể làm giảm cảm giác tồn tại của mình, có biết bao người đang dán mắt vào, đương nhiên không thể bộc lộ cảm xúc quá rõ rệt, tránh gây thị phi.
Nàng xốc lại tinh thần, dặn Lạc anh đừng nói chuyện hôm nay giữa họ với người khác.
- Yên tâm đi, ta sẽ giữ bí mật cho ngươi, ngay cả bọn Lâm tỷ tỷ cũng không nói đâu.
Nàng kéo khóe miệng, làm động tác bảo đảm bí mật.
Hai người trò chuyện một lát, thấy sắp đến giờ, thì nàng và Lạc anh cùng về Gia Thiện đường dùng bữa với lão phu nhân.
Mấy tỷ muội Lạc gia giờ cũng đã tan học, sau khi vào Gia thiện đường, thì ngồi quanh Lạc lão phu nhân, oanh ca yến hót, tán gẫu với bà.
Lạc Cận vẫn cùng Khúc Thấm một trái một phải ngồi cạnh hầu lão phu nhân. Nhưng khi thấy Khúc Liễm và Lạc anh vào, ánh mắt nhìn Khúc Liễm không nhịn được mà ẩn chứa cả ghen tị lẫn hâm mộ.
Chuyện phủ Trấn quốc công đến Khúc gia cầu hôn giờ đã lan ra khắp kinh thành,ngay cả đại trưởng công chúa Thục Nghi cũng đích thân đến ngõ Song Trà, có thể thấy bà ấy rất coi trọng hôn sự này. Với thân phận của bà ấy, không phải ai cũng ưu ái như thế đâu, có thể được lão nhân gia khen một câu, là phước lớn trời ban đối với tiểu cô nương chưa xuất giá, sau này mai mối cũng thuận lợi hơn.
Mà chết nỗi là đại trưởng công chúa Thục Nghi hình như rất thích Khúc Liễm, sao có thể khiến người ta không hâm mộ cho được?
Nghĩ lại Khúc Liễm mới 12 tuổi đã đính hôn, năm nay nàng ta đã cập kê rồi, mà cứ trơ mắt ra chẳng biết trưởng bối trong nhà sẽ chọn cho mình cuộc hôn nhân thế nào, khiến trong lòng nàng ta hơi lo lắng. Nếu là ngày xưa, nàng ta không đến nỗi phải thế, nhưng sau khi Khúc Liễm đính hôn với thế tử Trấn quốc công, Khúc Thấm làm tỷ tỷ, lại được tổ mẫu yêu thương, thân phận cũng cao hẳn lên, bản thân nàng ta không hơn Khúc Thấm là bao, nói không chừng còn thua kém là đằng khác.
Lạc Cận lo được lo mất, ánh mắt nhìn tỷ muội Khúc gia hơi u ám.
Khúc Liễm nhạy cảm nhận thấy cách nhìn của tỷ muội Lạc gia đối với mình có thay đổi, trong lòng dĩ nhiên hiểu rằng có chuyện gì, lại nhìn tỷ tỷ đoan trang trầm ổn ngồi cạnh lão phu nhân, nở nụ cười, thậtlà vân đạm phong khinh, hoàn toàn không thèm để ý sự mâu thuẫn của mấy tỷ muội họ.
Khúc Liễm nghĩ hoài cũng không hiểu tỷ tỷ nghĩ gì nữa.
Sau khi ăn trưa, Lạc anh lâu rồi không gặp Khúc Liễm, phấn chấn theo khúc Liễm đến viện nàng ở trò chuyện, không ngờ lát sau Lạc Lâm và mấy tiểu thư Lạc gia khác cũng đến.
- Các tỷ đến đây chi vậy?
Lạc anh hơi dỗi, nàng ta là người được nuông chiều quá mức, chỉ cần mình với Khúc Liễm là vui rồi, không cần thêm bất kì người ngoài nào khác.
Lạc Lâm tươi cười nói:
- Muội đến chơi với Liễm biểu muội được, chúng ta thì không được à?
Nàng ta lại quay sang Khúc Liễm, cười nói:
- Lâu rồi không gặp, khó có dịp Liễm biểu muội đến, đương nhiên chúng ta phải đến thăm muội ấy. Ta còn chưa chúc mừng Liễm biểu muội đã đính hôn đâu đấy.
Bọn Lạc Diểu cũng nhao nhao chúc như thế.
Khúc Liễm đều đáp lễ.
Lạc anh nghe vậy, cười nhạo:
- Bình thường chẳng thấy mọi người đến, sao giờ lại đến chứ?
Mặt Lạc Lâm đỏ cả lên, nhưng nhanh chóng bình thường lại.
Lạc anh không ngốc, nếu nàng ta khờ thật, sao mà được trưởng bối trong nhà yêu thương như thế, được Lạc lão phu nhân cưng chiều nhường ấy? Thế nên đương nhiên là biết tỏng tâm tư bọn Lạc Lâm, giờ thấy Khúc Liễm đính hôn với thế tử Trấn quốc công, muốn quan hệ tốt với nàng thôi.
Khúc Liễm sợ tỷ muội Lạc gia ở đây cãi cọ, vội nói:
- Các biểu tỷ muội đến, muội dĩ nhiên là hoan nghênh rồi.
nói xong, lại bảo Bích Xuân chuẩn bị trà bánh, mời họ vào trong ngồi.
Lạc gia tỷ muội vào rồi, nói chuyện ít câu, Lạc Lâm ra vẻ thuận miệng hỏi:
- Mới nãy ta nghe nói Liễm biểu muội khóc ở nhà thủy tạ, khi ấy thất ca cũng ở đó, có người khi dễ muội à?
nói xong, cố ý liếc Lạc anh một cái.
Đây là ám chỉ rõ ràng, ẩn chứa rất nhiều hàm ý, thậm chí còn lôi Lạc Thừa Phong vào, nếu không sớm giải thích rõ, không chỉ không tốt cho thanh danh của Khúc Liễm, mà cũng bất lợi cho huynh muội Lạc Thừa Phong.
Lạc anh nổi giận ra mặt, nhanh nhảu nói:
- Lâm tỷ tỷ đừng nghe lời nói gió bay, người khác nói gì cũng tin à? Khi đó ta và Khúc Liễm ngồi chơi trong nhà thủy tạ, chẳng qua A Liễm nhớ Khúc thúc thúc, mới tức cảnh sinh tình mà thôi. Đúng lúc thất ca đi ngang, không biết có chuyện gì xảy ra, nên hỏi vọng vào đôi câu. Thế mà qua miệng tỷ tỷ, cái gì cũng đổi trắng thay đen hết rồi hử?
Khúc Liễm mím môi, nhìn Lạc Lâm, vẫn chưa nói gì, Lạc anh cãi lại tỷ muội nàng ta hăng hái như con gà chọi.
Từ nhỏ đến lớn không ít lần xảy ra chuyện này, cũng chẳng lạ gì.
Chỉ cần người Lạc gia để ý, sẽ biết tâm tư của Lạc Thừa Phong với nàng, nhưng nàng và huynh ấy đến nay vẫn duy trì khoảng cách, đương nhiên không sợ người khác lấy ra gây sự. Trước kia mọi người không ai thèm nhắc, dù sao cũng là nhóm biểu huynh muội thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, thế nào mà không gặp gỡ cho được, giờ họ đã trưởng thành, cũng không gây ra chuyện khác người nào, nên vốn chẳng lo người ngoài nói gì.
- Ta cũng chỉ nghe người khác kể vậy thôi, chẳng phải là sợ có người không biết Thái Sơn bắt nạt Liễm muội muội à?
- Đa tạ biểu tỷ quan tâm.
- Hừ, có phải chồn chúc tết gà không cũng chưa biết đâu.
Lạc anh không muốn bỏ qua.
Mãi đến khi Lạc Lâm bị Lạc anh chỉ trích gay gắt, không biết làm sao, Khúc Liễm mới cười lại nói:
- Đương nhiên là ta tin nhân cách của Lâm biểu tỷ, sao lại phải giận chứ? Chỉ mong sau này Lâm biểu tỷ nói rõ phải trái thì hơn.
- Tất nhiên sẽ không thế nữa mà.
Lạc Lâm cười nói.
không khí nhanh chóng được khôi phục lại như ban đầu.
Bọn tỷ muội Lạc gia cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu ngay cả Lạc Lâm mồm mép lanh lợi còn thua, thì dĩ nhiên bọn họ sẽ không chủ động chọc phải Lạc anh, giờ còn có Khúc Liễm làm chỗ dựa vững chắc, lại càng không nên như vậy.
Ngồi một lát, bọn tỷ muội Lạc gia bèn cáo từ.
Thường ngày Khúc Liễm giữa bọn tỷ muội Lạc gia không nói nhiều, hôm nay tiếp đãi họ, thì vẫn giữ thản nhiên như thế, cười ngồi tại chỗ, nghe mấy tiểu cô nương nói chuyện là được, hơn nữa mới xảy ra chuyện, khiến người khác nghĩ nàng còn để bụng, làm bọn Lạc Lâm đứng ngồi không yên.
Thái độ của Khúc Liễm thế mà khiến Lạc anh hài lòng nở nụ cười, khiến mặt bọn Lạc Lâm nóng cả lên, nên rốt cuộc ngồi không lâu thì xin kiếu.
Sau khi họ đi, Lạc anh cười to nhảy dựng lên, lấy tay đấm lưng, nói:
- Bình thường không coi ai ra gì, giờ lại còn ra vẻ ta đây, nghĩ ai cũng ngốc như mình à?
Trước kia nàng ta chơi thân với Khúc Liễm, mấy người đó còn cười thầm nhạo báng nàng ta, nói nàng không tự biết lấy thân phận đích nữ hầu phủ của mình, giao du với người địa vị không xứng.
Bây giờ, thân phận Khúc Liễm không còn như trước kia, thật là bẽ mặt nhỉ?
Khúc Liễm buồn cười nói:
- Được rồi,ngươi đừng làm thế, nếu đại cữu mẫu nhìn thấy, lại tức giận cho coi.
Lạc anh bĩu môi, biết Khúc Liễm nói đúng.
không còn bọn Lạc Lâm, Lạc anh lại nói tiếp chuyện hôn sự của Khúc Thấm:
- Từ hôm ngươi đính hôn, tổ mẫu dường như không quá cố chấp nữa, chỉ tính sao mau định thân cho Thấm biểu tỷ, tránh để Thấm biểu tỷ bị người khác chê cười. Ta đoán ý tổ mẫu, ắt là tìm một người xứng đôi với Thấm biểu tỷ trong số những gia tộc giao thiệp với phủ Bình Dương hầu, có thể không phải trưởng đích tử đâu, mà là đích thứ tử hoặc ấu tử gì đó thôi. Ngươi yên tâm đi, tổ mẫu sẽ không để Thấm biểu tỷ chịu ấm ức đâu.
Khúc Liễm hơi cau mày, nàng biết suy nghĩ của lão phu nhân, e là muốn mấy người đó nể mặt bà cùng phủ Bình Dương hầu, để Khúc Thấm không đến mức bị khi dễ quá đáng. Về phần con dâu trưởng gì đó, thân phận Khúc Thấm lại không đủ.
Nhưng với nhan sắc tài năng của tỷ tỷ, có làm dâu trưởng nhà ai cũng xứng, cần gì chịu thiệt trong phủ huân quý chứ?
Đến bây giờ, Khúc Liễm chẳng còn trông mong gì vào phủ Bình Dương hầu nữa, nghĩ còn không bằng nhị tổ mẫu hoặc đại bá mẫu tìm giúp có ai thích hợp không, nói không chừng còn hợp ý tỷ tỷ hơn người phủ Bình Dương hầu chọn thì sao?
Trao đổi tin tức với Lạc anh xong, Khúc Liễm bèn nói với nàng ta:
- Ta biết rồi, sau này có chuyện gì, ngươi nhớ nói cho ta biết trước với nhé!
Lạc anh vỗ ngực đảm bảo:
- không thành vấn đề!
Qua mấy ngày, Lạc anh gấp gáp chạy đến tình báo,nói với nàng:
- A Liễm, hôm qua ta nghe phụ thân mẫu thân ta nói, hình như hai ngày trước tỷ tỷ về nhà, có nhắc đến phủ đại hoàng tử, có vẻ là muốn nạp sườn phi thì phải...
Khúc Liễm nhớ ngay đến tỷ tỷ và Lạc Cận, căng thẳng trong lòng, cẩn thận hỏi dò:
- không quan hệ gì đến Lạc gia chứ?
Lạc anh trợn mắt liếc nàng một cái:
- Nếu không liên quan gì, đại tỷ ta lại về à?
Nàng ta mếu máo:
- Ngươi cũng đâu phải không biết đại tỷ ta giờ là con dâu trưởng phủ An quốc công, phủ An quốc công có một vị ở trong cung mà, đại hoàng tử do An phi sinh ra, phủ họ là nhà ngoại của đại hoàng tử, e là bọn họ cũng mưu tính gì đó.
Đại hoàng tử đã cưới hoàng tử phi từ sớm, trong phủ ngoài hoàng tử phi, thì cũng chỉ có mấy thị thiếp mà không có sườn phi, giờ đại hoàng tử đã hơn hai mươi tuổi, e là đã ngầm mưu tính trong lòng.
Đương kim hoàng hậu sinh được một vị công chúa, thì không sinh thêm được nữa, mấy hoàng tử đều do các phi tần sinh, thân phận các hoàng tử đều tương đương. Mà đại hoàng tử là con trưởng, tuổi càng lớn, thì có nảy lên tâm tư gì với vị trí thái tử không thì chưa chắc đâu.
Vì vậy, nếu đại hoàng tử muốn mượn sức phủ Bình Dương hầu, cũng không hiếm lạ gì.
Sườn phi dù có tiếng là phi, nhưng cũng vẫn là vợ bé, tiểu thiếp, cả đời phải thấp hơn người khác mộtcái đầu, dù tỷ tỷ nàng có khổ sở đến đâu thì ở kiếp trước vẫn là chính thất, kiếp này sao có thể chịu gả đi làm vợ bé cho người? Dù sau này đại hoàng tử có được kế thừa vị trí đó, thì bấy giờ hoàng thượng vẫn đương thì khỏe mạnh tráng niên, còn chưa biết sẽ ra sao, ai dám nói trước tương lai chứ?
Khúc Liễm chỉ e có vài người thấy thân phận của đại hoàng tử, động tâm với vị trí sườn phi này thì phải làm sao?
Nàng lại cân nhắc Lạc phủ, ngẫm thấy người Lạc phủ đều giỏi mưu toan, nếu thực sự muốn có vị trí sườn phi của đại hoàng tử, thì đưa Lạc Cận qua, vẫn sẽ chắc chắn hơn. Nhưng như thế không nhất định là tỷ tỷ nàng sẽ không bị đưa đi mà.
Ngay lập tức, Khúc Liễm cảm ơn Lạc anh, tiễn nàng ta xong, thì liền đi tìm tỷ tỷ.
Khúc Thấm còn ở bên chỗ Lạc lão phu nhân chua về, tuy Khúc Liễm nóng lòng,nhưng biết việc này chưa có gì đảm bảo, có vội cũng không giải quyết được gì, bèn quyết kiềm chế.
Mãi đến quá giờ ngọ, Khúc Liễm đang vừa thêu vừa gật gù buồn ngủ, nghe nói tỷ tỷ đã về, thì nhanh chóng bảo nha hoàn rửa mặt chải đầu cho mình, lại vỗ nước cho tỉnh táo, rồi đi tìm Khúc Thấm.
Khúc Thấm thấy nàng hai má đỏ bừng bước vào, trên mặt vẫn còn dấu, không nhịn được cười:
- Muội lại ngủ trưa ở đâu vậy? trên mặt toàn là dấu, nếu để người ngoài thấy, không phải là khiến người ta chê cười à?
Khúc Liễm vội lấy tay che má, cười ngây ngô với tỷ tỷ:
- Muội chỉ dựa vào tháp chợp mắt chút thôi. Tỷ tỷ, muội tìm tỷ có việc này.
Khúc Thấm thấy thế, cũng không nói gì, vẫn chậm rãi vệ sinh cá nhân cho xong, rồi dắt muội muội ngồi trên tháp gần cửa sổ, sau khi nha hoàn bưng trà bánh lên, thì bảo họ lùi ra ngoài bức bình phong, mới lên tiếng:
- Có chuyện gì thì từ từ nói, đừng gấp. Trong đời người sẽ gặp phải rất nhiều chuyện, nếu lúc nào cũng quýnh lên, thì ngược lại sẽ khiến mọi thứ rối loạn, để hạ nhân thấy thì không biết trong lòng họ nghĩ thế nào đâu.
Khúc Liễm nghe xong cảm thấy rất bất đắc dĩ, tỷ tỷ thật sự là không bao giờ quên dạy bảo cho nàng, quả là như đang bồi dưỡng một đứa bé vậy.
Chết nỗi là nàng không thể từ chối được, chỉ đành nhẹ giọng đáp vâng, thể hiện mình đã nhớ kĩ, mới nói:
- Tỷ tỷ, hôm nay A anh nói với muội, hai ngày trước Kha biểu tỷ về đấy.
Rồi sau đó, bèn kể hết chuyện Lạc anh tiết lộ hôm nay.
Sau khi Khúc Thấm nghe hết không nhịn được liếc mắt nhìn muội muội một cái, không ngờ muội ấy thế mà lại có thể khiến đích tôn nữ phủ Bình Dương hầu Lạc anh làm mật thám cho mình, thật làm người ta không biết nói gì cho phải. Nhánh trưởng phủ Bình Dương hầu sau này sẽ thừa tước, còn có nơi đâu mà tin tức nhiều hơn nhanh hơn từ đó mà ra nữa? Có Lạc anh mật báo cho con bé, còn sợ không nắm được hướng đi phủ Bình Dương hầu trong tay nữa sao?
Khúc Thấm không nhịn được kinh ngạc đến mức quên phải nói gì, vì sao kiếp trước cô không biết muội muội nhà mình lợi hại đến thế?
- Việc này tỷ biết rồi, muội đừng vội, tỷ tự biết cân nhắc.
Khúc Thấm dịu dàng trấn an.
Khúc Liễm chớp mắt, rồi lại nhớ ra tỷ tỷ là người trọng sinh, xưa nay hành động đều có chừng mực, e là đã sớm quyết định rồi.