- Mày... đã làm cái đéo gì vậy hả - Furuichi ngồi trước mặt hắn với vẻ mặt đen xì.
- Hô hô... không phải đốt trường là ước mơ của mọi thằng học sinh hay sao - hắn cầm một gói khoai tây chiên vừa ăn vừa cười.
- Đốt cái mẹ gì chứ!!! Mày phá tan cả ngôi trường rồi - Furuichi giật gói khoai tây chiên của hắn và bốc một nắm lớn nhét vào miệng - mày vẫn còn bình thản ngồi ăn khoai tây chiên được cơ à... ngoàm ngoàm... giờ chúng ta không còn trường để học nữa đâu.
- Mày cũng ăn đấy còn gì - hắn lại lôi từ đâu ra một gói khoai tây chiên khác ra và ăn tiếp.
- Kệ mẹ tao, lúc tao căng thẳng tao phải ăn cái gì đó - Furuichi hét lên.
Misaki ngồi bên cạnh chơi với Nico thấy Furuichi như vậy thì nói:
- Đâu có sao đâu, vài năm trước trường của đứa bạn chị bị cháy nên học sinh được đưa tới trường khác học cho tới khi trường sửa xong. Dù sao thì bây giờ đã hết hè đâu, em cứ đợi trường gửi thông báo chuyển địa điểm học tạm thời đi.
- Vậy cũng được à - Furuichi nghe vậy thì bình tĩnh lại.
Khi mà hắn và Furuichi đang nói chuyện thì Hilda mặc một chiếc tạp dề trắng đi vào phòng khách nói:
- Mọi thứ chuẩn bị xong rồi, chúng ta bắt đầu bữa tiệc thôi.
Hôm nay Hilda quyết định tổ chức tiệc nướng ngoài trời để ăn mừng việc Nico bình phục.
- Hilda-san trong chiếc tạp dề trắng - Furuichi lộ vẻ mặt đáng khinh của mình ra.
Hắn thì đi tới gần và vòng tay qua eo Hilda mà ôm lấy cô.
- Trông em mặc tạp dề đẹp lắm - hắn nịnh hót
- Ừm... - Hilda không hắt hủi hắn như hồi mới đi nghỉ hè về nữa, xem ra cô ấy đã hết giận hắn rồi.
- Đúng rồi Hilda, em gọi cả Lamia-chan lên phòng chị một chút nhé - Misaki nói.
Hilda gật đầu và đi gọi Lamia, hắn thì ôm Nico cùng Furuichi đi ra ngoài sân để bắt đầu bữa tiệc. Sau khi bữa tiệc bắt đầu được một lát thì Misaki cùng với Hilda và Lamia xuất hiện.
- Tada!!! Cả nhà xem Hilda mặc Yukata đẹp chưa này - Misaki nói.
Hắn nhìn về phía Hilda, cô ấy đang mặc một bộ Yukata màu xanh nhạt trông hết sức xinh đẹp. Đây không phải lần đầu tiên hắn nhìn thấy một cô gái tóc vàng mặc Yukata nhưng thật sự là mỗi lần nhìn thấy hình ảnh này hắn đều cảm thấy rất hào hứng.
- Hilda, em mặc Yukata có quen không - hắn áp sát lại gần Hilda rồi lén đặt tay lên cặp mông to tròn của cô rồi thì thầm vào tai cô - em không mặc đồ lót đúng không...
- Tại... tại Misaki-san nói là khi mặc Yukata thì không được mặc đồ lót - Hilda hơi đỏ mặt nói, đây là lần đầu tiên hắn thấy cô đỏ mặt như vậy, trông cực kỳ đáng yêu.
- Chụt!!! - hắn hôn lên má của Hilda khiến cô càng ngượng ngùng hơn.
- Ha ha, xem tình cảm của hai vợ chồng nó tốt chưa kìa - bố mẹ Oga cười vui vẻ - có lẽ chúng ta nên gỡ lệnh cấm Tatsumi ngủ với Hilda đi, dù sao chúng nó cũng là vợ chồng mà lại bắt ngủ riêng như vậy.
Lúc này tất cả mọi người đều vui vẻ trừ một người.
- "Oga!!! Sao nó lại được các cô gái ưu ái đến như vậy chứ!!!" - Furuichi nhìn thấy cảnh này thì cực kỳ ghen tị với hắn, cả đời Furuichi chưa có một mảnh tình vắt vai nào trong khi thằng bạn thân của mình thì trái ôm phải ấp.
Bữa tiệc này rất vui vẻ, giữa chừng thì bố của Oga lôi một đống pháo hoa ra đốt khiến cho Lamia cực kỳ thích thú.
- Oa ha ha, nè Oga, ngươi nhìn ta nè - Lamia cầm hai thanh pháo bông quay vòng vòng, quả nhiên cô bé còn rất trẻ con.
...............
- Oa hu hu!!! - một tiếng khóc rống lên của trẻ con vang lên.
- Chuyện gì vậy tiểu thư - Hilda vội vã chạy lên phòng khi nghe thấy tiếng khóc này, vừa vào phòng thì thấy Nico đang ngồi trong góc tường sợ hãi nhìn về phía giữa phòng.
- Chuyện gì thế, mới sáng ra mà đã ồn ào rồi - hắn lơ mơ đi ra khỏi nhà tắm và cầm khăn mặt lau đi nước trên khuôn mặt.
Cả đêm hôm qua hắn không ngủ được vì sau bữa tiệc hôm trước Hilda đã chuyển qua phòng hắn để ngủ chung với hắn. Điều này làm hắn cực kỳ hưng phấn nhưng sau đó lại chuyển thành vật vã khó chịu. Vì sao ư? Vì Hilda không cho hắn đụng vào cô ấy chứ sao.
Mỗi khi hắn chuẩn bị vồ tới ăn thịt Hilda thì cô lại giơ chân đá hắn ra, mỗi lần như vậy Hilda lại nói rằng "trước khi tiểu thư trưởng thành thì ngươi đừng có hòng chạm vào cơ thể của ta". Việc này làm cho hắn bức bối suốt mấy ngày hôm nay rồi, suốt cả đêm ở bên cạnh một nữ quỷ xinh đẹp quyến rũ mà lại không sơ múi được gì thì còn hơn cả tra tấn.
- Tiểu thư đừng sợ - Hilda không thèm trả lời hắn mà chạy tới chắn trước mặt sau đó từ từ đi về phía giữa phòng và rồi...
- Viu!!! - Hilda ném vật đang nằm giữa phòng ra ngoài cửa sổ rồi quay lại dỗ dành Nico - Hilda đã ném con ve sầu đi rồi, tiểu thư đừng sợ.
Lúc này Nico mới bình tĩnh lại và ôm lấy tay Hilda, vừa rồi cô bé có vẻ như rất sợ hãi.
Trời ạ!! Cả buổi thấy căng thẳng chả hiểu chuyện gì xảy ra hóa ra là Nico sợ một con ve sầu. Hắn cầm chiếc khăn mặt lau sạch mặt mũi và đi tới gần Nico.
- Nico-chan... côn trùng là một loài vật đáng ghét nhất trên đời này - hắn nghiêm túc nhìn Nico - nhưng con không được sợ hãi chúng mà phải căm thù chúng. Hãy biến đau thương thành sức mạnh, hôm nay bố con ta sẽ đi tiêu diệt giống loài đáng khinh này!!!
Sau đó hắn ôm Nico và đi tới gần cửa sổ và chỉ tay về phía ngọn núi ở xa quát lên:
- Hãy nhìn về đằng kia, những ngọn núi kia là nơi trú ngụ của lũ côn trùng đáng chết, chúng ta sẽ đột kích sào huyệt của chúng ở đó.
- Daaaa - hai mắt của Nico như bốc lên một ngọn lửa hừng hực khí thế chỉ về phía ngọn núi kia.
- Xuất phát thôi!!!
Và thế là cặp bố con kỳ lạ cùng nhau kéo tới Mapputatsu của vùng Takagamine để thực hiện chiến dịch tiêu diệt côn trùng của họ.
................
- Cục phân to quá kìa - một đứa bé trai chỉ về phía một cửa hàng kem nói.
Một cô gái trẻ trung đang địu một đứa bé trên lưng ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa hàng mà đứa bé trai kia vừa nhắc tới thì thấy hình một cái kem ốc quế rất lớn đang được gắn phía trên như là biển hiệu của hàng kem đó.
- Cục phân to thật - cô gái này lẩm bẩm.
- Đi thôi Aoi, còn ngẩn ra đó làm gì - một ông lão khoảng 60~70 tuổi xách một túi đồ đi phía trước cô gái này quay đầu lại gọi cô ấy.
- Con tới đây - cô gái này liền chạy theo ông lão kia.
Khi hai người đi ngang qua cửa hàng kem kia thì bỗng nhiên cô gái nhìn thấy một chàng thanh niên đang cầm một chiếc kem ốc quế và bế một cô bé con tóc xanh lá cũng đang ôm một chiếc kem ốc quế lớn hơn cả cánh tay của mình và ăn ngon lành.
- Tatsumi-san? - cô gái này nhận ra người thành niên này.
- Ý... Aoi, em làm gì ở đây vậy - hắn nhìn về phía Aoi khá bất ngờ.
- Em tới đây để phụ giúp cho ông ngoại - Aoi trả lời.
Sau đó hai người kéo nhau ra một chiếc ghế đá ngồi ve vãn nhau còn Nico ngồi bên cạnh vẫn đang chiến đấu với cây kem bự chảng của mình.
Kouta đã được Aoi thả xuống đất, cậu bé nhìn chăm chú vào Nico với ánh mắt kỳ lạ. Aoi thấy Kouta lại không hiếu động như bình thường nữa thì thấy lạ, sau đó thấy Kouta đang nhìn chằm chằm vài Nico thì hiểu lầm.
- Em muốn ăn kem sao Kouta? Để chị đi mua cho em nhé - Sau đó cô bế Kouta lên và định đi mua kem cho cậu.
- Aoi!! - bỗng có một ai đó gọi tên Aoi.
Hắn nhìn về phía trước thì thấy một ông lão khoảng 60~70 tuổi đang đi về phía này.