Đáp xuống sân bay tại Thành Đô, 5 người bọn hắn xuất hiện tại thành phố trung tâm của tỉnh Tứ Xuyên.
Lần này ngoài hắn và 3 người Hà Nguyệt thì còn có cả 1 người đàn ông trung niên tên là Mã Minh Trí đi cùng nữa.
Mã Minh Trí là 1 cao thủ có cảnh giới tiên thiên trung kỳ lần này đi cùng có nhiệm vụ bảo vệ mấy người bọn hắn.
Mà thực ra là để bảo vệ mấy người Hà Nguyệt bởi Hà Thiên Vũ thừa biết rằng hắn không cần tới sự bảo vệ.
Điều làm hắn bất ngờ chính là Mã Minh Trí không phải ai khác mà lại chính là người trọng tài đã ra tay ngăn cản lão trọc già của Nam Thiếu Lâm khi lão ra tay tấn công hắn tại vòng chung kết của giải đấu giao lưu võ thuật ở Hawaii.
Hơn nữa Mã Minh Trí còn nằm trong top 50 cao thủ của liên đoàn với Lv 68, thậm chí còn có thứ hạng còn cao hơn cả Trang nữa.
Lúc mới gặp lại thì hắn rất ngạc nhiên vì gặp được người quen. Sau đó thì hắn biết Mã Minh Trí chính là cánh tay phải đắc lực của Hà Thiên Vũ tại liên đoàn nên ông ta mới không hề kiêng dè mà ra tay đối đầu với Nam Thiếu Lâm.
Mã Minh Trí cũng có thể coi là có ơn với hắn bởi lúc còn ở trên võ đài khi đó phép thuật của hắn bị kết giới ảo ảnh hạn chế hơn nữa thể chất hắn lúc đó không thể nào chịu đựng được đòn tấn công mang đầy sát ý của 1 võ giả tiên thiên.
So với mấy người khác thì hắn tỏ ra rất thân thiết với Mã Minh Trí khiến cho Hà Thiên Vũ còn có chút phải ghen tị. Tình hữu nghị của 1 kẻ mạnh như hắn là 1 thứ rất quý, thậm chí có thể nói là vô giá.
Vùng bồn địa Tứ Xuyên có địa hình trũng và bao quanh bởi rất nhiều núi non nên tại nơi đây có rất nhiều những dãy núi hoang sơ mà con người chưa từng lui tới.
Luyện Ngục Cốc nằm trong 1 dãy núi khá hoang sơ nằm cách núi Nga My khoảng 50 kilomet về phía Bắc.
Mặc dù 50 kilomet không phải là quãng đường quá xa nhưng do nơi đó lại nằm sâu trong khu vực có địa hình cực kỳ hiểm trở khiến cho việc đi lại cực kỳ khó khăn.
Bọn hắn đi xe tới 1 nơi cách núi Nga My khoảng 20 kilomet sau đó thì xuống xe và bắt đầu đi bộ băng qua đường núi.
Những người ở đây thì dù người có đẳng cấp thấp nhất là Vương Linh Nhi cũng đã là võ giả thuộc đẳng cấp luyện khí nên đã có thể sử dụng khinh công khiến việc đi lại trên đường núi cũng không gặp quá nhiều khó khăn.
Cuối cùng mấy người bọn hắn dưới sự dẫn đường của Mã Minh Trí thì đã đi sâu vào trong vùng núi hoang vắng. Bây giờ đã là đầu tháng 3 âm lịch nên tại vùng Tứ Xuyên này gần như đã thoát khỏi không khí lạnh mà mang 1 khí hậu ẩm ướt.
Trong 1 khu rừng thuộc vùng thung lũng thế này thì mang theo 1 bầu không khí hết sức âm u. Mặc dù bây giờ là khoảng 2 giờ chiều, là lúc mà mặt trời lên quá đỉnh nhưng trong khu rừng vẫn mang theo sự lạnh lẽo dường như ánh sáng mặt trời không thể chiếu đến nơi này.
- Tới nơi rồi - Mã Minh Trí đưa bọn hắn tới trước cửa 1 cái hang khá rộng nói.
Riêng cửa hang này đã cao tới hơn 10 mét và rộng gần 30 mét nhưng nó vẫn mang theo 1 vẻ u tối đến lạ thường. Dường như mọi thứ bên trong cái hang đều chìm trong bóng tối và bọn hắn không thể nhìn thấy gì cả.
Hắn biết đây chính là hiệu quả do kết giới ảo ảnh gây ra bởi vì với đôi mắt của mình thì cho dù trời không có 1 tia sáng nào hắn cũng có thể nhìn rõ mọi vật.
Kết giới ảo ảnh, mặc dù mang cái tên như vậy nhưng thực chất là nó tạo ra 1 vùng không gian độc lập và tách biệt hẳn so với bên ngoài.
Điều này có nghĩa là nó hoàn toàn không tồn tại góc chết bởi không ai biết được điểm bắt đầu và điểm kết thúc của kết giới ảo ảnh là ở đâu để mà đột nhập vào.
- Giờ chúng ta làm gì nữa đây? Không thể nào mà bấm chuông gõ cửa chờ người của Minh Thần Tông ra đón chứ? - Vương Linh Nhi hai tay chống nạnh nhìn lên cửa hang nói.
Mọi người ở đây liền quay qua nhìn về phía hắn, hắn chính là người dẫn đầu trong nhiệm vụ lần này nên họ đang chờ nghe ý kiến của hắn.
- Làm gì ư, đương nhiên là đi vào trong rồi - hắn cười.
- Đi vào thế nào đây? Kết giới ảo ảnh này thì ngay cả Hà lão cũng khó mà phá được chứ nói gì đến chúng ta - Mã Minh Trí đau đầu nói.
- Tất cả hãy đặt tay lên lưng của tôi - hắn nói.
Mọi người không hiểu rằng hắn muốn làm gì nhưng tạm thời vẫn không nghĩ ra cách nào khác ngoại trừ nghe theo lời hắn.
Hắn đặt 2 ngón tay lên trán và bắt đầu tập trung, không gian này đã ở ngay trước mặt hắn nên hắn không cần mất quá nhiều thời gian để lựa chọn vị trí.
Phụp!!!
Không 1 tiếng động nào vang lên, 5 người lập tức biến mất khỏi khu rừng âm u này, nếu như vừa rồi có người nào đó nhìn thấy 5 người trưởng thành bỗng nhiên biến mất thì thể nào cũng sẽ nghĩ rằng có ma cho mà xem.
………….
Bốn người Hà Nguyệt chỉ cảm thấy hai mắt mình hoa lên 1 cái rồi sau đó thì liền xuất hiện ở 1 nơi lạ hoắc.
Bọn họ nhìn ngó xung quanh thì ngay lập tức nhìn thấy 1 sườn núi thoải với những bậc thang đá trải dài lên tới đỉnh núi, trước những bậc thang này là 1 cái khung lớn và ở bên trên có tấm biển in 3 chữ bằng vàng ròng.
Minh Thần Tông
- Không thể nào!? Cứ như vậy là chúng ta đã vào tới bên trong Luyện Ngục Cốc rồi!?! - mọi người cực kỳ bất ngờ.
- Đại ca! Vừa rồi có phải đại ca sử dụng Thuấn Gian Di Động (Shunkan Idou) trong Long Châu (Dragon Ball) không? - tên béo Vương Tuấn Vĩ thì lại nhìn hắn với vẻ cực kỳ kích động.
Nghe Vương Tuấn Vĩ hỏi thì hắn cũng khá là ngạc nhiên khi tên này có thể nhận ra được Shunkan Idou chỉ bằng cử chỉ đưa 2 ngón tay lên trán của hắn.
Nói đúng ra thì từ trước tới nay hắn đều chỉ phô diễn sức mạnh với mấy lão già là chính nên mấy người đó mới không nhận ra rằng sức mạnh của hắn giống với những sức mạnh tới từ trong thế giới giả tưởng.
Bây giờ đây bản thân Vương Tuấn Vĩ là 1 tên thanh niên trẻ tuổi thì việc nhận ra được kỹ năng của hắn cũng không có gì lạ lắm. Trái lại nếu mà Vương Tuấn Vĩ mà không nhận ra mới là kỳ lạ bởi bộ truyện Dragon Ball quá mức nổi tiếng.
Hắn cũng không trả lời Vương Tuấn Vĩ mà nhìn về phía đỉnh núi. Bởi vì nhờ vào kết giới ảo ảnh nên chu vi xung quanh Luyện Ngục Cốc gần như không cần có người canh gác mà hầu hết đều tập trung ở phía trên núi.
- Vậy bây giờ chúng ta nên đi tìm vị trí của trận pháp và lén kích hoạt nó chăng? - Hà Nguyệt hỏi ý kiến của hắn.
Sau 1 vài lần được chứng kiến sự kỳ lạ của hắn và mang chút ái ngại do lỗi của bản thân từ chuyện hôm trước nên Hà Nguyệt quyết định nên hỏi ý kiến của hắn trước.
Hà Nguyệt đã tận mắt nhìn thấy thái độ có chút cung kính của ông nội mình đối với hắn nên hiển nhiên là cô biết rằng mình không thể nào bất kính với hắn được.
- Không cần thiết, chúng ta cứ trực tiếp đi gặp vị tông chủ này là được, tôi tin rằng cô ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời mà thôi - hắn thản nhiên nói.
Đúng lúc này 1 giọng nói cực kỳ mềm mại, lọt vào tai của những người ở đây:
- Ai da… không biết là ai muốn cho nhân gia ngoan ngoãn nghe lời vậy ta...