6.3
Vu Thu Nguyệt đang ngắm nghía một chiếc bình hoa tráng men Pháp Lang mạ vàng do Cổ Bảo trai gửi tặng.
Mặc dù thân làm thiếp, nhưng Thái phu nhân rất hào phóng với cô ta, biết cô ta thích chơi đồ cổ, bèn bảo trưởng quỹ của Cổ Bảo trai mang những thứ quý giá ra cho cô ta lựa chọn.
Lúc này, đại a hoàn vừa được thăng chức của cô ta là Lệ Châu vội vội vàng vàng chạy vào thông báo, buổi trưa Hầu gia đến Thu Đường viện!
Vu Thu Nguyệt thất kinh, trượt tay, “choang” một tiếng, chiếc bình hoa giá trị vài trăm lượng bạc lập tức rơi xuống đất vỡ tan thành trăm mảnh!
Thu Nguyệt vừa giận vừa cuống, lập tức cho Lệ Châu một cái bạt tai, “Nô tỳ đáng chết, ngươi không thể đợi ta đặt bình hoa xuống rồi hãy nói sao?”
Lệ Châu quỳ xuống đất dập đầu lia lịa xin tha: “Nô tỳ biết tội, nô tỳ biết tội!”
Lúc này, mấy a hoàn nghe thấy tiếng động bèn chạy vào, a hoàn Nguyệt Đào do Thái phu nhân ban cũng ở trong số đó.
Nguyệt Đào nhìn những mảnh vỡ dưới đất, hỏi: “Di nương, có chuyện gì thế?”
Vu Thu Nguyệt vội thu lại vẻ mặt giận dữ của mình, chỉ vào Lệ Châu mắng: “Lệ Châu không cẩn thận nên làm vỡ bình hoa thôi!”
Nguyệt Đào nhìn đống sứ vỡ dưới đất rồi lại nhìn Lệ Châu mặt sưng đỏ, không nói gì nữa, chỉ gọi bọn hầu nhỏ vào dọn dẹp sạch sẽ, sau đó quay người đi ra.
Vu Thu Nguyệt căm hận trừng mắt lườm Nguyệt Đào một cái, nghiến răng: “Thật không chỗ nào không xuất hiện!” Sau đó bước tới cạnh Lệ Châu, hạ giọng hỏi: “Hầu gia ở đó bao lâu?”
“Nghe nói không ở bao lâu đã rời đi.”
Vu Thu Nguyệt cắn chặt môi, lầm bầm nói: “Mụ đàn bà chết tiệt, lại dám tranh Hầu gia với ta, không mang gương ra mà soi lại mình!”
Sáng sớm hôm sau, Tưởng Nhược Nam theo thông lệ tới thỉnh an Thái phu nhân.
Hôm nay nàng đến sớm, Thái phu nhân vừa dậy, bà sợ Tưởng Nhược Nam ngồi ở phòng ngoài một mình buồn, bèn bảo Liễu Nguyệt gọi nàng vào phòng trong.
Trong phòng, Thái phu nhân đã mặc xong y phục, bọn a hoàn đang giúp bà rửa mặt chải đầu.
Thái phu nhân ngồi trước bàn trang điểm, nhìn Tưởng Nhược Nam qua gương đồng, cười nói: “Con thật vô dụng, hôm qua ta đã tạo cơ hội giúp con, mà con lại không giữ được Hầu gia!”
Lòng Tưởng Nhược Nam vô cùng oán hận, lão thái thái, bà thật sự không cần phải nhiệt tình như vậy đâu.
Nàng cố tỏ vẻ cảm kích, “Mẫu thân, con biết người có ý tốt, nhưng Nhược Lan không được Hầu gia yêu quý, Nhược Lan…” Nàng cúi đầu, giống như khó xử, “Nhược Lan giờ không có ý định gì khác, chỉ cần mẫu thân thương Nhược Lan là đủ rồi.” Vì vậy, lão thái thái, xin bà đừng làm những việc tương tự nữa!
Thái phu nhân cười, đáp: “Con nói gì thế, con còn trẻ như vậy, giờ ta thương con, nhưng sau này ta không còn nữa, con sẽ làm thế nào?”
Tưởng Nhược Lan vội vàng đi đến bên cạnh Thái phu nhân, giúp bà bóp vai, cười: “Mẫu thân nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi!”
Thái phu nhân cười cười, vỗ vỗ vào tay nàng, nghiêm giọng: “Thu Nguyệt được Hầu gia yêu thương bởi nó hiểu biết.
Con ấy, có thời gian thì chịu khó học cầm kỳ thi họa đi, đến khi ấy, Hầu gia sẽ để ý tới con thôi!”
Được rồi, có câu này của bà thì tôi chẳng dám học gì nữa…
Lẽ nào phụ nữ thời cổ đại học cầm kỳ thi họa đều là vì muốn lấy lòng đàn ông sao? Thật là bi ai!
Tưởng Nhược Nam trò chuyện thêm với Thái phu nhân một lúc, hầu Thái phu nhân dùng xong bữa sáng mới quay về viện tử của mình.
Hôm nay nàng có chút hưng phấn bởi vì nàng đang đợi Vu Thu Nguyệt tới thỉnh an!
Nhìn người phụ nữ vẫn luôn đối đầu với mình quỳ trước mặt, cung cung kính kính dâng trà mời, cảm giác sẽ thế nào nhỉ?
Nếu hỏi Tưởng Nhược Nam, Tưởng Nhược Nam sẽ nói, rất rất thoải mái!
Giờ Vu Thu Nguyệt đang quỳ trước mặt Tưởng Nhược Nam, hai tay dâng ly trà qua đầu, cung kính nói: “Tỷ tỷ, mời dùng trà.”
Tưởng Nhược Nam ngồi nghiêm chỉnh trước mặt cô ta, khóe miệng nhếch lên cười thản nhiên, nhưng không đưa tay ra đón lấy ly trà.
Vu Thu Nguyệt biết nàng đang làm khó mình, trong lòng vô cùng căm hận, bà la sát, xem ngươi còn đắc ý được bao lâu nữa?
Cô ta lại cao giọng: “Tỷ tỷ, mời dùng trà!”
Tưởng Nhược Nam thấy hai vai cô ta run rẩy, biết là cô ta giơ tay đã bắt đầu mỏi, cũng không làm khó thêm nữa.
Nàng giơ tay ra định đón lấy ly trà trong tay Vu Thu Nguyệt.
Đúng lúc nàng chạm tay vào ly trà, tay Vu Thu Nguyệt đột nhiên nghiêng một cái, ly trà rớt xuống, nước trà nóng bốc hơi ngùn ngụt đổ hết xuống trán, xuống tay Vu Thu Nguyệt.
Nước trà mới đun buổi sáng, lại thêm khí trời nắng nóng, y phục mỏng, da Vu Thu Nguyệt lập tức đỏ ửng lên vì bị bỏng, không lâu sau bắt đầu phồng rộp!
Vu Thu Nguyệt ngã nằm trên đất, phát ra tiếng kêu xé gan xé ruột.
Đại a hoàn của Vu Thu Nguyệt là Lệ Châu lập tức lao tới chỗ cô ta nằm, khóc lóc: “Di nương, di nương, người làm sao rồi?” Sau đó ngẩng đầu nhìn Tưởng Nhược Nam, lớn tiếng hét: “Phu nhân, sao người lại đối xử với di nương nhà nô tỳ như thế?”
Sắc mặt Vu Thu Nguyệt trắng bệch, cô ta đau tới mức nước mắt ròng ròng, nhưng vẫn giơ tay ra ngăn Lệ Châu: “Lệ Châu… Đừng bừa bãi! Không được nói gì cả…” Nói xong liền ngất xỉu.
Lệ Châu lo lắng khóc lớn, quay đầu hét gọi a hoàn đi tìm đại phu.
Tưởng Nhược Nam nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng vô cùng kinh hãi.
Chuyện vừa rồi nàng hiểu rõ hơn ai hết, rõ ràng là Vu Thu Nguyệt làm đổ ly trà! Sao thế? Cô ta lại giở trò ư? Vu Thu Nguyệt này vì muốn đạt được mục đích, lại tàn độc như thế, ngay cả bản thân mình cũng không thương xót…
Đám a hoàn trong Thu Đường viện sợ tới toát mồ hôi, Ánh Tuyết gọi người mang nước vào, rồi lại sai người đỡ Vu Thu Nguyệt lên giường.
Ai ngờ Lệ Châu không chịu, cứ ôm chặt lấy Vu Thu Nguyệt, lớn tiếng quát: “Các người không được động vào di nương, không ai được động vào di nương! Ai biết các người còn định giở trò gì nữa!”
Lúc này, Cận Yên Nhiên từ đâu lao vào, “Chuyện gì thế, chuyện gì thế?” Cô ta hỏi gấp gáp.
Thì ra a hoàn đó không đến tìm đại phu, mà lại tìm Cận Yên Nhiên.
Lệ Châu nhìn thấy Cận Yên Nhiên thì như gặp được cứu tinh, cô ta quỳ ngay xuống trước mặt Cận Yên Nhiên, khóc: “Tiểu thư, tiểu thư phải làm chủ giúp di nương nhà nô tỳ! Di nương nhà nô tỳ, di nương…” Cô ta khóc lóc chỉ vào Vu Thu Nguyệt đang nằm dưới đất.
Cận Yên Nhiên vội chạy lên trước kiểm tra, thấy vết thương của Vu Thu Nguyệt, kinh ngạc kêu lên: “Chuyện gì thế này?”
Lệ Châu ngẩng đầu nhìn Tưởng Nhược Nam một cái, sau đó nói với Cận Yên Nhiên: “Di nương nhà nô tỳ dâng trà thỉnh an phu nhân, phu nhân không chịu đón lấy ly trà ngay, sau đó đợi di nương giơ tay mỏi mới chịu thò tay ra hất đổ ly trà trong tay di nương, trong chén nước nóng bốc hơi ngùn ngụt, di nương nhà nô tỳ bị bỏng tới mức này…” Nói tới đây đã khóc nấc không thành tiếng.
Tưởng Nhược Nam lạnh lùng nhìn Lệ Châu nước mắt giàn giụa vu khống mình, cơn giận ban đầu từ từ xẹp xuống.
Kế này không thành lại bày mưu khác, những kẻ này, không chuyện gì là không dám làm chắc?
Ánh Tuyết thấy Lệ Châu to gan dám chỉ thẳng vào mặt chủ nhân mình, cũng lớn tiếng quát: “Ngươi nói năng linh tinh gì thế, rõ ràng là di nương nhà các ngươi không giữ chén cho chặt, mọi người đều nhìn rất rõ ràng, ngươi đừng ngậm máu phun người!”
Lệ Châu khóc lóc phản kích: “Di nương nhà ta sao lại không giữ chén chặt chứ? Hơn nữa di nương còn biết trong chén là nước nóng, lẽ nào người không sợ nước nóng làm bỏng mặt mình sao? Đương nhiên ngươi phải nói giúp chủ nhân ngươi rồi!”
“Ngươi!” Ánh Tuyết bị chặn họng nói không ra lời, khi ấy, trong phòng ngoài cô ta và Liên Kiều ra, chỉ có hai a hoàn của Vu Thu Nguyệt, nếu nói a hoàn có mặt ở hiện trường không thể làm chứng, thì ai có thể làm chứng cho sự trong sạch của phu nhân đây?
Nghe xong lời Lệ Châu, Cận Yên Nhiên vội vàng nhìn vào mặt Vu Thu Nguyệt, cũng may, đa phần vết bỏng là ở trán và tay, trên mặt chỉ bị bắn lên một ít, không nghiêm trọng lắm.
Nhìn Vu Thu Nguyệt đang hôn mê nằm dưới đất, lòng Cận Yên Nhiên bừng bừng lửa giận, cô ta ngẩng đầu lên, căm hận nhìn Tưởng Nhược Nam, giận dữ hét: “Tưởng Nhược Lan, ngươi lại dám ra tay tàn độc như vậy! Thu Nguyệt tẩu tẩu là quý thiếp, không đến lượt ngươi được đánh mắng! Giờ ta sẽ đi bẩm báo lại với Thái phu nhân và Hầu gia, Tưởng Nhược Lan, ngươi nhất định sẽ phải trả giá cho những gì mình gây nên!”
Nói xong, cô ta cho người đưa Vu Thu Nguyệt về Cẩm Tú viện, mời đại phu tới chữa trị.
Chuyện này nhanh chóng kinh động Thái phu nhân, không lâu sau, bà cho gọi Tưởng Nhược Nam và những người có liên quan tới.
Trước khi đi, Ánh Tuyết lo lắng: “Phu nhân, nếu Thái phu nhân không tin lời của chúng ta thì phải làm thế nào? Thái phu nhân liệu có dùng gia pháp không?”
Liên Kiều sợ hãi tới mức nước mắt ròng ròng, “Vu di nương bị bỏng tới mức ấy, chỉ e mọi người sẽ không tin chúng ta thôi.”
Tưởng Nhược Nam trấn tĩnh như không, an ủi Ánh Tuyết và Liên Kiều: “Không cần phải lo, hai ngươi chỉ cần nói lại những gì mình nhìn thấy, không được hoảng, không được loạn, những việc ta không làm, không ai có thể đổ tội lên đầu ta được!”
Tùng Hương viện.
Khi Thái phu nhân nhận được tin báo, bà đang đọc kinh Phật, nghe xong bà nặng nề đặt cuốn kinh Phật trong tay xuống bàn, chau mày nói: “Mấy kẻ đó sao không thể để cho ta yên tĩnh được một lúc!”
Bà hít sâu mấy lần, sau khi bình tĩnh trở lại rồi, mới hỏi: “Vết thương của Vu di nương có nghiêm trọng không?”
A hoàn đến báo tin đáp: “Bị thương ở cổ và tay, thái y đã khám rồi, mặc dù chỉ là vết bỏng bình thường, nhưng vì thời tiết nóng nực nên phải giữ gìn cẩn thận, nếu không khéo sẽ để lại sẹo.”
Thái phu nhân trầm tư hồi lâu, sau đó quay đầu lại nói với Liễu Nguyệt: “Đi gọi Nguyệt Đào và Đỗ Quyên về đây!”
Khi Tưởng Nhược Nam tới Tùng Hương viện, Thái phu nhân đã ngồi ngay ngắn ở ghế chính, đôi mày thoáng chau lại, thần sắc vô cùng nghiêm túc.
Bên cạnh bà là Cận Yên Nhiên và Vương thị.
Quỳ giữa đại sảnh là đại a hoàn của Vu Thu Nguyệt - Lệ Châu và Tiểu Thanh.
Bọn a hoàn và kẻ hầu đều bị đuổi ra ngoài hết, chỉ giữ một mình Liễu Nguyệt ở lại.
Có lẽ Thái phu nhân không muốn làm to chuyện.
Tưởng Nhược Nam bước vào, thần sắc ung dung hành lễ với Thái phu nhân.
Cận Yên Nhiên bên cạnh thấy bộ dạng hiên ngang của nàng, trong lòng rất giận, vốn định nói nàng mấy câu, nhưng nhớ lại những lời giáo huấn của Cận Thiệu Khang, lời đã tới miệng rồi đành phải nuốt xuống.
Cô ta trừng mắt nhìn Tưởng Nhược Nam một cái, lạnh lùng hừ một tiếng, quay đầu đi chỗ khác.
Thái phu nhân sắc mặt lạnh nhạt gật gật đầu, “Con ngồi trước đi.” Đợi Tưởng Nhược Nam ngồi xuống xong, bà mới hỏi: “Khi chuyện xảy ra, những kẻ bên cạnh con, có đem bọn chúng theo không?”
Tưởng Nhược Nam gọi Ánh Tuyết và Liên Kiều ra, đáp: “Khi ấy bên cạnh con chỉ có hai người này.”
Ánh Tuyết, Liên Kiều quỳ sang một bên, dập đầu đáp lời Thái phu nhân.
Ánh Tuyết còn có chút bình tĩnh, nhưng Liên Kiều căng thẳng tới mức giọng nói trở nên run rẩy.
Thái phu nhân cầm ly trà được tráng men Pháp Lang bên cạnh lên, khẽ nhấp môi uống một chút, ánh mắt lạnh lẽo quét qua đám người phía dưới, trầm giọng: “Ta đã từng nói, gia đình phải dĩ hòa vi quý, giữa thê thiếp nhất định phải chung sống vui vẻ hòa thuận, không được đố kị ghen ghét, không được để xảy ra chuyện gì.
Hai người các con đều coi lời ta nói như gió thoảng bên tai, các con thật sự coi thường gia pháp nhà họ Cận chúng ta đúng không?” Nói đến đây, bà nặng nề đặt cạch ly trà trên tay xuống bàn, nắp chén rung động, phát ra những tiếng loảng xoảng không ngừng, khiến tất cả mọi người đều run sợ.
Bốn a hoàn quỳ phía dưới kinh hãi tới mức run lẩy bẩy, không cả dám ngẩng đầu lên.
Vương thị ngồi đối diện nghe những lời này thì liếc mắt nhìn về phía Tưởng Nhược Nam, khóe miệng nhếch lên như cười như không, giống kẻ vui sướng trên nỗi đau khổ của người khác.
Tưởng Nhược Nam cảm nhận được ánh mắt của cô ta, nàng cũng thẳng thắn nhìn lại, ánh mắt sắc lẹm giống như nhìn thấu tâm can con người đó, khiến Vương thị không trụ được, lẳng lặng quay đầu đi chỗ khác.
Đúng lúc này, Vu Thu Nguyệt được a hoàn dìu vào trong.
Cô ta đã thay một bộ y phục mới, trên cổ và tay đều cuốn vải, mặt trắng bệch, thần sắc tiều tụy, giống như vô cùng yếu đuối.
Cận Yên Nhiên nhìn thấy cô ta vội chạy ra đón, quan tâm nói: “Thu Nguyệt tẩu tẩu, sao tẩu lại đến đây, vết thương của tẩu nặng như thế, nên nằm trên giường mà nghỉ ngơi mới phải.
Tẩu yên tâm, bọn muội sẽ làm sáng tỏ chuyện này!”
Vu Thu Nguyệt cảm kích nắm tay Cận Yên Nhiên, nói: “Đa tạ sự quan tâm của muội.” Cô ta bước lên phía trước hai bước, Cận Yên Nhiên thấy cô ta đi loạng chà loạng choạng thì vội vàng đỡ lấy.
Vu Thu Nguyệt đi ra giữa phòng, nhìn Thái phu nhân cầu khẩn: “Thu Nguyệt vừa tỉnh lại, nghe chuyện này đã kinh động tới Thái phu nhân bèn vội vàng chạy tới đây.
Lúc này Thu Nguyệt đến không phải vì muốn đòi công bằng cho mình, chuyện này…”
Cô ta quay đầu lại nhìn Tưởng Nhược Nam, ánh mắt lộ vẻ sợ sệt, Cận Yên Nhiên còn cảm nhận được bàn tay cô ta đang khẽ run trong tay mình, lòng bất giác nảy sinh thương cảm.
Vu Thu Nguyệt nhìn Tưởng Nhược Nam một cái, giống như hạ quyết tâm gì đó, thần sắc trên mặt trở nên kiên nghị, “Chuyện này không thể trách tỷ tỷ, là Thu Nguyệt sơ suất, không cầm chắc ly trà.
Thu Nguyệt không muốn vì chuyện này khiến cửa nhà không yên, khiến Thái phu nhân và Hầu gia phải lo lắng, mong Thái phu nhân đừng truy cứu nữa!” Nói xong, cô ta buông tay Cận Yên Nhiên, quỳ xuống trước mặt Thái phu nhân.
Lệ Châu quỳ phía sau tỏ ra không phục, lập tức lên tiếng: “Di nương, sao người lại nói như vậy, rõ ràng là phu nhân…”
Vu Thu Nguyệt quay đầu lại quát: “Lệ Châu im miệng! Ta đã dặn ngươi không được nói bừa, ngươi lại khiến chuyện này ầm ĩ như vậy, thật khiến ta quá thất vọng!”
Những lời cô ta vừa nói giống như đang giải thoát cho Tưởng Nhược Nam, nhưng người khác nghe thì lại có cảm giác, cô ta đang vì sự bình yên và vui vẻ của gia đình mà cam tâm tình nguyện nhịn nhục.
Lệ Châu nước mắt tuôn xuống như mưa, bộ dạng như rất đau lòng vì chủ nhân của mình phải chịu ấm ức, đột nhiên hét gọi: “Di nương…”
Nghe thấy tiếng gọi của Lệ Châu, hai mắt Vu Thu Nguyệt cũng đỏ hoe, cô ta giơ tay lau nước mắt, khi tay sắp chạm vào mắt mới nhận ra đó là bàn tay bị thương, vội vàng đổi sang bàn tay kia.
Một loạt những động tác ấy khiến tất cả mọi người đều vô thức quay sang tập trung vào vết thương trên tay cô ta, một mặt khiến họ nảy sinh thương cảm, mặt khác, khiến người ta cho rằng, cô ta bị thương nặng như vậy, nhưng không những không oán trách nửa lời, còn tìm cách “chạy tội” cho kẻ “thủ ác”, thật hiếm có người nào làm được như thế.
Tưởng Nhược Nam lạnh lùng nhìn cảnh hai chủ tớ kẻ tung người hứng, lòng thầm thở dài, một vở bi kịch, nhân vật nữ quá đáng thương.
Mẹ kiếp, buồn nôn!
Nhưng màn “biểu diễn” này của Vu Thu Nguyệt lại rất thành công, ít nhất là cô ta cũng khiến Cận Yên Nhiên cảm động, Cận Yên Nhiên vừa kéo cô ta, vừa đau lòng nói: “Thu Nguyệt tẩu tẩu, mọi người đều hiểu tâm ý của tẩu, nhưng không làm như vậy được! Tẩu không thể yếu đuối như thế, tẩu càng nhường nhịn, người ta càng tác oai tác quái, hôm nay chỉ làm tẩu bị bỏng, ai biết sau này sẽ còn làm những chuyện gì?” Nói rồi ngẩng đầu nhìn Thái phu nhân: “Mẹ, chuyện này quyết không thể cho qua, nhất định phải điều tra rõ ràng, trả lại công bằng cho Thu Nguyệt tẩu tẩu!” Rồi lại quay đầu nhìn Tưởng Nhược Nam, nói rành mạch từng từ từng chữ: “Nếu để mặc những người này ngông cuồng, ai biết lần sau sẽ xảy ra chuyện gì?”
Vương thị cũng xen vào: “Đúng thế, cũng may lần này vết thương của tiểu tẩu tử không quá nghiêm trọng, nhưng lần sau thì sao? Nếu thật sự để xảy ra chuyện gì, tiểu tẩu tử đây là quý thiếp do Hoàng thượng ban hôn, khi ấy chỉ e là thể diện của Hầu gia cũng chẳng còn giữ được nữa!”
Nhắc đến Hầu gia, Thái phu nhân không thể giữ vẻ mặt bình tĩnh, cả đời này người mà bà thương nhất, quan tâm nhất chính là đứa con trai này, con trai bà khó khăn lắm mới tạo dựng được thể diện như ngày hôm nay, bà quyết không để bất kỳ kẻ nào khinh nhờn vinh quang ấy!
Chuyện lần này không nghiêm trị không được! Thái phu nhân thầm nghĩ, nếu thật sự là Nhược Lan làm, cũng cần phải dạy cho nàng một bài học, để nàng học cách tiết chế bản thân! Phải cho nàng biết rằng, nàng đã được gả vào Cận gia, là người của Cận gia, thì phải tuân thủ quy tắc của Cận gia! Đừng nói giờ nàng đã bị thất sủng nơi Thái hậu, cho dù Thái hậu vẫn còn yêu thương sủng ái nàng như trước kia, cũng không thể can thiệp vào việc mẹ chồng dạy dỗ con dâu của bà!
Nghĩ đến đây, Thái phu nhân nhìn Vu Thu Nguyệt vẫn đang quệt nước mắt, nói: “Tâm ý của con ta hiểu, nhưng chuyện lần này đã không còn là chuyện riêng của con nữa, là liên quan tới thể diện của Hầu gia chúng ta, không thể cho qua dễ dàng thế được!”
Vu Thu Nguyệt ngẩng đầu, làm bộ làm tịch như bối rối gọi một tiếng: “Thái phu nhân…”
Thái phu nhân xua tay: “Con đừng nói thêm gì nữa, cứ đứng sang một bên đi.”
Vu Thu Nguyệt lúc này mới ngoan ngoãn ngồi vào ghế của mình.
Mỗi lần ánh mắt chạm phải cái nhìn của Tưởng Nhược Nam, đều vờ sợ sệt kinh hãi co rúm người lại.
Tưởng Nhược Nam hận không thể cho cô ta một cái bạt tai!.