Thế Gia Danh Môn 2

Chương 76





Cận Thiệu Khang dừng hẳn lại nhìn nàng, hắn có cảm giác trái tim vốn đang trống trải của mình trong nháy mắt được lấp đầy, cảm giác ấy giống như sau mùa đông lạnh giá kéo dài, đột nhiên mùa xuân tràn đến, trong lòng ngập tràn niềm vui và sự hoan hỉ.
Sắc mặt hắn vô thức dịu hẳn lại: “Nhược Lan.”
“Hầu gia” Tưởng Nhược Nam bước lên phía trước, nhún mình hành lễ.
“Hầu gia đã dùng cơm tối chưa?” Tưởng Nhược Nam vừa nói vừa đưa hắn vào phòng.
“Chưa.” Không biết tại sao, trước mặt nàng, hắn không muốn để lộ niềm hoan hỉ trong tim ra ngoài.
Tưởng Nhược Nam nhìn bộ mặt “quân bài” của hắn, cười điềm đạm: “Thiếp đã chuẩn bị món cháo lá sen mà Hầu gia thích ăn và mấy món ăn nhẹ khác nữa.”
Cận Thiệu Khang thờ ơ “ờ” một tiếng, sau đó bước theo nàng vào trong.
Liên Kiều, Hoa Anh giúp hắn thay sang thường phục, rồi lại mang nước vào cho hắn rửa mặt.

Sau khi làm xong mọi việc, Tưởng Nhược Nam bèn gọi người dọn cơm.
Có lẽ do một thời gian hắn không đến, lại thêm tâm lý khác lạ của Cận Thiệu Khang, hắn vẫn tỏ ra lạnh lùng.

Vì vậy giữa hai người bỗng nảy sinh cảm giác xa lạ, không khí gượng gạo không biết nên nói gì.
Cận Thiệu Khang không thích cảm giác đó, hắn nhìn cả bàn đầy thức ăn, hỏi: “Có rượu không? Hôm nay đột nhiên muốn uống chút rượu.”
“Rượu?” Tưởng Nhược Nam nhìn nhìn hắn, đột nhiên nghĩ tới cụm từ “làm loạn sau khi say”, trong lòng bỗng giật thót một cái.

“Hầu gia, ngày mai chàng còn phải lên triều sớm, đừng uống rượu thì hơn.”
“Phu quân muốn uống chút rượu, thân là thê tử sao nàng có thể ngăn cản? Việc mà thê tử nên làm là lập tức mang rượu tới.

Đấy cũng là một trong những trách nhiệm của người làm vợ!” Cận Thiệu Khang nghiêm mặt giáo huấn nàng.
Tưởng Nhược Nam đảo mắt lườm hắn một cái, không có cách nào khác, đành đứng dậy đi ra cửa gọi a hoàn mang rượu vào.
Nàng khẽ dặn dò Liên Kiều: “Nhớ mang loại rượu nhẹ nhất, loại mà uống bao nhiêu cũng không say ấy!” Tránh hắn rượu xong muốn làm loạn.
Không lâu sau, Liên Kiều bê một chiếc khay sơn màu đen vào, trên khay là một bình rượu màu bạch ngọc và hai chiếc chén cũng màu bạch ngọc.

Liên Kiều rót rượu cho họ, Cận Thiệu Khang bảo cô ta tạm thời lui ra.
Sau khi Liên Kiều lui ra rồi, Cận Thiệu Khang nâng chén lên: “Nào, cùng ta uống một chén.”

Tưởng Nhược Nam cười cười: “Hầu gia, thiếp không biết uống rượu.”
“Nói gì thế, ta nghe nói tửu lượng của nàng khá lắm mà?” Cận Thiệu Khang đáp.
Thật ư? Tưởng Nhược Nam ngẩn người, tửu lượng của “thân xác” này rất khá sao?
“Đó là vì trước kia thiếp không hiểu lễ nghi, giờ thiếp đã gả cho Hầu gia rồi, đâu còn có thể tùy tiện phóng túng như thế nữa, uống rượu say không phải hành vi của thục nữ.”
“Uống rượu say không phải hành vi của thục nữ, nhưng ở nhà uống với phu quân một hai chén vẫn có thể chấp nhận được.” Nói rồi, hắn cầm ly rượu lên.
Thật đúng là quan có hai cái lưỡi, nói thế nào cũng được, Tưởng Nhược Nam rủa thầm hắn.

Nhưng chẳng còn lý do nào để từ chối nữa, đành cầm chén lên, nàng nghĩ, nếu “thể xác” này tửu lượng tốt như thế, uống một hai chén chắc không vấn đề gì.
Tưởng Nhược Nam cầm chén lên một hơi uống cạn, khi đặt chén xuống thấy Cận Thiệu Khang đang nhìn mình cười, lúm đồng tiền bên má trái lấp ló.
“Nàng vội vàng thế làm gì, từ từ mà uống.”
Á, nhất thời không chú ý nên hào khí khi đi uống rượu tiếp khách ở kiếp trước lại trào dâng…
Đúng, từ từ uống, từ từ uống, từ từ uống mới không say.
Ai ngờ Cận Thiệu Khang lại nói tiếp: “Nếu nàng đã thích uống như thế, cũng được, cho dù có uống say, cũng là say ở nhà, ta sẽ giúp nàng.” Nói xong, hắn cũng dốc chén mà cạn.
Uống hết, hắn lại cầm bình lên rót rượu cho Tưởng Nhược Nam, “Thêm một chén nữa, lâu rồi không uống vui thế này!”
Tưởng Nhược Nam định thu chén của mình vào nhưng không kịp, đành mở to mắt nhìn hắn rót đầy.
Có điều, cũng may rượu này không quá mạnh, lại còn có vị ngọt nhẹ, hơi giống rượu nếp, có lẽ không đủ mạnh để khiến người ta say.
“Hầu gia, chàng ăn đi, bụng rỗng mà uống rượu không tốt đâu.” Tưởng Nhược Nam không ngừng gắp thức ăn, nhằm phân tán hứng thú uống rượu của hắn.
Không ngờ tối nay hắn lại rất hào hứng, hết chén này tới chén khác, rót đầy lại cạn.

Ban đầu, Tưởng Nhược Nam còn kháng cự, nhưng về sau càng uống càng hăng, lại cậy tửu lượng của “thể xác” tốt, rượu không quá mạnh, nên cũng cùng hắn cạn hết chén này tới chén khác, bình rượu nhanh chóng hết veo.
Cận Thiệu Khang gọi Liên Kiều mang thêm một bình nữa vào.
Tưởng Nhược Nam thấy mình uống xong chẳng có chút cảm giác nào, nàng bỗng bạo gan hơn, lại cạn thêm bình nữa cùng hắn.
Nhưng nàng không ngờ rằng, loại rượu này khi mới uống sẽ không có cảm giác gì, nhưng tác dụng của nó là về sau.

Chỉ một lát, Tưởng Nhược Nam đã thấy toàn thân mình nóng bừng, đầu óc mơ mơ màng màng.

Còn Cận Thiệu Khang ngoài chút đỏ mặt ra, về cơ bản hắn chẳng thấy có gì là khó chịu.

Có lẽ do hơi rượu tác oai tác quái, Tưởng Nhược Nam bắt đầu nói nhiều dần lên, lúc này nàng vẫn còn chút tỉnh táo, vẫn biết mình đang làm gì nói gì, chỉ là tâm trạng có chút hưng phấn, khả năng kiềm chế điều khiển bản thân yếu đi nhiều, sự thận trọng hàng ngày của nàng lúc này không biết chạy đi đâu cả.
“Loại rượu này thật vô dụng, uống bao nhiêu như thế mà chẳng có cảm giác gì cả.” Tưởng Nhược Nam cầm ly rượu lên lẩm bẩm trách.
Phía bên kia Cận Thiệu Khang cũng không khách khí đáp lại nàng: “Chẳng phải nàng bảo a hoàn mang loại rượu nhẹ nhất lên à? Cứ như sợ ta ép nàng uống say rồi có ý đồ gì đó không bằng.” Lúc này, Cận Thiệu Khang cũng không còn giữ vẻ mặt lạnh lùng bình tĩnh như thường ngày được nữa.
“Thì ra chàng nghe thấy cả rồi.” Tưởng Nhược Nam ngượng ngùng cười cười, sau đó cầm ly rượu lên sang ngồi cạnh hắn.
Lần đầu thấy nàng chủ động tiếp cận mình, Cận Thiệu Khang đột nhiên cảm thấy hôm nay việc hắn đòi uống rượu quả là một ý hay, tâm trạng bỗng thoải mái vui vẻ hơn.
“Mặc dù nàng cố ý hạ thấp giọng, nhưng nếu ta đã muốn nghe thì nàng không thể giấu được.”
“Đây là công phu trong truyền thuyết ư?” Tưởng Nhược Nam cười ngây ngốc.
Nhìn nụ cười của nàng, nhìn đôi má hây hây hồng của nàng, bộ dạng sóng mắt lóng lánh của nàng, tim hắn mềm nhũn, nóng rực.

Hắn lười biếng dựa vào thành ghế, nghiêng người ngắm nàng, ánh nến bập bùng hắt lên mặt hắn tạo thành những mảng tối sáng không đều, đôi mắt màu nâu sáng rực, đôi môi góc cạnh khẽ cong lên, để lộ nụ cười vô cùng dịu dàng, hắn cứ lẳng lặng như thế mà ngắm nhìn.
Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của hắn, Tưởng Nhược Nam ngẩng đầu lên nhìn, nhưng lại thấy ánh mắt hắn đang dịu dàng nghiêng trời lệch đất hướng về phía bản thân, khiến nàng hoa mắt chóng mặt.

Nếu đổi lại là bình thường nàng sẽ lẩn tránh, sẽ tìm chuyện để lấp liếm đi, nhưng lúc này, nàng lại nghiêng người, đưa tay ra bịt miệng hắn.
“Không được cười, không được cười thiếp như thế.” Nàng nhìn vào mắt hắn ngây ngô nói.
Hắn nhìn nàng chăm chăm, ánh cười trong mắt ngày càng sâu, càng dịu dàng, đôi môi hắn mỗi lúc mỗi cong lên cao hơn.
“Tại sao?”
Trong lúc nói, môi hắn chạm vào lòng bàn tay nàng, khiến nàng có cảm giác buồn buồn, khiến trái tim nàng cũng tê đi.
“Chàng có phải không biết mình trông như thế nào đâu.

Mỗi lần chàng cười và nhìn thiếp như thế, đều khiến thiếp giống như một con ngốc vậy.

Thiếp không thích bộ dạng đó của mình chút nào.” Nàng lắc đầu, lẩm bẩm nói.
“Ta trông thế nào?” Hắn gỡ tay nàng xuống khỏi môi mình, nắm chặt tay nàng trong tay mình, từ từ kéo nàng ngã vào lòng mình, tiếp tục nhìn nàng cười, lúm đồng tiền bên má trái từ từ hiện ra.
Tưởng Nhược Nam hoàn toàn không để ý tới những hành động thân mật ấy, nàng cười khổ, chỉ vào hắn: “Chính là như thế này, chính là như thế này, một người đàn ông lớn tướng rồi còn có lúm đồng tiền, rõ ràng là yêu nghiệt, yêu nghiêt! Cổ Thiên Lạc, Huỳnh Hiểu Minh gì gì đó, so ra họ đều chẳng đáng xách dép cho chàng, một người đàn ông sao có thể đẹp trai tới thế này chứ…”
Nến đỏ trong phòng lập lòe, không khí tràn ngập mùi rượu quyến rũ làm say lòng người.

Cận Thiệu Khang lại lẳng lặng kéo nàng lại gần mình thêm chút nữa, ngón tay gõ gõ lên mũi nàng, “Nói linh tinh, cái gì mà yêu nghiệt, không được nói với phu quân mình những lời như thế.” Giọng nói của hắn có phần nuông chiều, “Còn nữa, Cổ Thiên Lạc và Huỳnh Hiểu Minh là ai?”
Bị hắn nói câu này, nàng mới nhận ra mình lỡ miệng, liền xua xua tay: “Không ai cả, chỉ là hai người mà thiếp từng gặp trước kia thôi.” Ngẩng đầu nhìn nụ cười mê hoặc của người đối diện, nàng bất giác giơ tay lên bẹo hai má hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không được cười, không được cười nữa!”
“Vớ vẩn.” Hắn cầm tay nàng, sau đó vòng ôm lấy nàng, khiến nàng dựa vào hẳn vào ngực mình, hắn cúi đầu nhìn nàng, càng cười đắc ý hơn: “Thế này không tốt ư?”
Tưởng Nhược Nam cúi đầu, không nhìn nụ cười của hắn nữa, đầu nàng dựa hẳn vào vòm ngực rắn chắc của hắn, từ sâu trong đó vọng ra tiếng trái tim hắn đập thình thịch thình thịch rõ ràng, từng chút từng chút vang vọng bên tai nàng, rồi vọng cả vào trong tim nàng.
“Tốt ư, có gì tốt chứ, dù chàng có đẹp trai hơn nữa thì bên cạnh chàng cũng có rất nhiều phụ nữ, có gì là tốt đâu? Hôm nay nhìn thiếp cười, ngày mai chàng sẽ nhìn người khác cười, có gì là tốt?”
Nụ cười trên mặt Cận Thiệu Khang từ từ thu lại, “Ta nhiều đàn bà ư? Ta mới một thê một thiếp, nàng hãy nhìn Thiệu Đường xem, hôm qua hắn lại nạp thêm thiếp rồi đấy!”
Tưởng Nhược Nam ngẩng đầu lên, nhìn hắn: “Tên đó căn bản là một tên cặn bã được không hả, sao chàng lại mang mình ra so sánh với hắn? Đối với thiếp, ngoài thê tử ra, có thêm người phụ nữ khác đều là tên đàn ông xấu xa!”
Thấy vẻ mặt không chấp nhận của hắn, Tưởng Nhược Nam lắc lắc đầu: “Thôi, có nói chàng cũng không hiểu, bớt lời đi là hơn, cũng may từ trước tới nay thiếp chẳng đặt hi vọng vào chàng…” Nàng đứng dậy thoát khỏi vòng tay hắn, miệng vẫn lẩm bẩm một câu: “Đồ xấu xa, tưởng mình uống say rồi, nhân cơ hội định lợi dụng mình!”
Nàng ngồi về vị trí cũ, nằm bò ra bàn, đầu càng lúc càng nặng.
Bên ngoài, Liên Kiều và Hoa Anh vẫn đứng đợi, hai người bọn họ đang nói chuyện phiếm, đột nhiên Hoa Anh ôm bụng, mặt nhăn mày nhó: “Á, Liên Kiều tỷ tỷ, muội đau bụng quá, muội vào nhà xí một lát, tỷ ở đây nhé.”
Liên Kiều đáp: “Được, ta ở đây được rồi, muội đi nhanh lên.”
Hoa Anh chạy đi nhanh như làn khói, sau khi Hoa Anh đi không lâu, bụng Liên Kiều cũng ngâm ngẩm đau, ban đầu cô ta còn cố nhịn, nhưng càng nhịn càng đau, cô ta chịu đựng tới mức mặt trắng bệch cả ra.

Liên Kiều nhìn quanh, chỉ mong Hoa Anh mau chóng quay lại trực thay mình, nhưng nhìn mãi chẳng thấy bóng dáng Hoa Anh đâu.
“Nha đầu chết tiệt này sao vẫn chưa về?” Liên Kiều gần như muốn khóc đến nơi, nhưng lại thể cứ thế mà bỏ đi, nếu chủ nhân bên trong gọi, bên ngoài lại chẳng có ai thì lớn chuyện mất.

Hôm nay Hầu gia ở đây, cô ta không dám để có sơ xuất.
Muốn gọi một a hoàn bên ngoài vào trông giúp mình một lát, nhưng a hoàn bên ngoài đều còn nhỏ, không hiểu rõ những việc phải làm trong phòng nên cô ta không yên tâm.

Cô ta kẹp chặt hai bên chân lại, đang cuống tới mức than trời thì thấy Hồng Hạnh đi ngang qua.
Liên Kiều nhìn thấy Hồng Hạnh cứ như nhìn thấy cứu tình, vội vàng gọi: “Hồng Hạnh tỷ tỷ!”
Hồng Hạnh quay đầu, đi tới, “Liên Kiều, gọi ta có chuyện gì không?”
“Hồng Hạnh tỷ tỷ, giúp muội với, muội muốn đi vệ sinh, sắp không nhịn được nữa rồi.

Hoa Anh vào nhà xí giờ vẫn chưa quay lại, tỷ giúp bọn muội một lát được không?”
Hồng Hạnh do dự nói: “Không được đâu, giờ phu nhân không cho ta vào phòng hầu hạ nữa!”
“Phu nhân lúc này có lẽ sẽ không gọi đâu, nếu thật sự có việc gì thì cũng chỉ mình tỷ mới giúp được.

Đám nha đầu bên ngoài còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, đến khi ấy muội sẽ nói rõ với phu nhân.

Hồng Hạnh tỷ tỷ, xin tỷ đấy, thực sự muội không nhịn được nữa rồi!” Liên Kiều khẩn cầu.

Hồng Hạnh lúc này mới làm bộ miễn cưỡng nói: “Thôi được, nhưng ngộ nhỡ phu nhân trách phạt thì muội nhất định phải nói giúp ta đấy!”
“Được ạ! Được ạ!” Liên Kiều vội đáp hai tiếng rồi quay người bỏ chạy.
Hồng Hạnh nhìn theo bóng dáng cô ta, khóe miệng nhếch lên cười nhạt: “Hôm nay các ngươi cứ ở đó mà chờ đi ngồi trong nhà xí mà chờ.”
Cô ta nhìn quanh thấy không có ai, bèn khe khẽ đi tới gần cửa, ghé tai áp sát, lén nghe nội dung nói chuyện trong phòng.
Trong phòng, Cận Thiệu Khang từ từ tiếp cận nàng, vuốt vuốt đuôi tóc nàng, dịu giọng nói: “Nhược Lan, ta hứa với nàng, sau này ta sẽ không lấy bất kỳ một người con gái nào nữa được không? Nhưng Thu Nguyệt, nàng ấy về Hầu phủ rồi, đã là người của Cận gia ta, ta không thể quá đáng quá.”
Tưởng Nhược Nam hất cằm lên, nhìn hắn, chớp chớp mắt: “Hầu gia, tại sao chàng không hiểu, thiếp chưa bao giờ yêu cầu chàng điều gì cả, thiếp không yêu cầu chàng phải lạnh nhạt đối với Vu Thu Nguyệt, cũng không đòi hỏi chàng phải bỏ mặc hai a hoàn thông phòng kia, thiếp không muốn chàng làm những việc quá đáng!”
Cận Thiệu Khang chau mày: “Nếu đã như vậy thì tại sao nàng mãi vẫn chưa chịu…” Hắn dừng lại ngập ngừng chốc lát, giọng hạ thấp hơn: “Không chịu động phòng với ta, không phải nàng đang muốn chuyên sủng hay sao?”
Hồng Hạnh đứng ngoài thất kinh, cô ta trợn mắt bịt chặt miệng mình lại, mắt càng lúc càng mở to hơn, tiểu thư lại đòi chuyên sủng? Lẽ nào tiểu thư vẫn chưa chịu động phòng với Hầu gia ư?”
Trong phòng, Tưởng Nhược Nam nhìn hắn cười cười, ánh mắt mê hồn: “Hầu gia, tại sao chàng nhất định muốn động phòng với thiếp, chẳng phải chàng rất ghét thiếp ư? Chính thiếp đã khiến chàng phải chịu nỗi uất ức chưa bao giờ có, vào đêm động phòng hoa chúc, chàng đã không thèm để ý đến thiếp đấy thôi! Chàng có ba người phụ nữ rồi, thêm thiếp không nhiều mà thiếu thiếp cũng không ít đi, chàng cứ coi thiếp như đồ trang trí cho cái nhà này, diễn kịch cả đời với thiếp không được sao? Mặc dù chàng rất đẹp trai, mặc dù có lúc thiếp cũng ngây ngô vì chàng, nhưng thiếp biết, chàng tuyệt đối không phải kiểu đàn ông mà thiếp thích.

Thiếp không muốn dùng chung một người đàn ông với người phụ nữ khác, hôm nay ôm thiếp, ngày mai lại ôm người ta…” Nói đến đây, Tưởng Nhược Nam vô thức rùng mình, khuôn mặt lộ vẻ chán ghét, hành động đó của nàng khiến hắn tổn thương sâu sắc, khiến trái tim hắn đau đớn vô hạn.
Hắn từ từ đứng thẳng người dậy, sắc mặt càng lúc càng trầm xuống.
“Chàng đã có rất nhiều rồi, hà tất phải ép thiếp nữa, cá và tay gấu không thể nấu với nhau, chẳng có lý do gì mà chàng lại được tất cả, cũng chẳng có lý do gì khiến thiếp phải xui xẻo như thế! Nếu chàng thật sự cảm thấy mình thiệt thòi, hay là chúng ta cùng nhau tới gặp Hoàng thượng, cầu xin người hãy hủy hôn ước của chúng ta đi.

Chàng cưới một chính thất khác, hiền lương thục đức hơn, hoặc chàng cứ đưa Vu Thu Nguyệt lên làm chính thất, có được không?”
Bình thường những lời này nàng đều thận trọng giữ kín trong lòng, không dám nói ra, nhưng hôm nay nhờ men rượu, nàng bèn trút hết.
“Bộp!” Cận Thiệu Khang đập bàn, khiến nó rung lên bần bật, bát đĩa trên đó loảng xoảng rơi xuống đất, vỡ tan tành, cũng khiến Tưởng Nhược Nam ở trong và Hồng Hạnh ở ngoài sợ tới giật thót cả mình.
Tưởng Nhược Nam ngẩng đầu, kinh hoàng nhìn hắn, nhưng lại thấy khuôn mặt hắn đang xám ngoét, gân xanh trên trán giật giật, cả khuôn mặt hắn sa sầm đáng sợ, nàng gần như tỉnh hẳn.
Nàng… nàng vừa nói gì rồi?
“Tưởng Nhược Lan, nàng có biết mình vừa nói gì không?” Lời này hắn gần như là hét lên, giọng hắn to tới mức trần nhà muốn nứt ra, ánh mắt hắn hằm hằm đầy kinh hãi, dường như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.

Nàng chưa từng thấy hắn như vậy bao giờ, ngay cả buổi tối nàng xuyên không tới đây, mặc dù hắn giận, nhưng cũng không đáng sợ thế này.
Hồng Hạnh đứng bên ngoài sợ tới mức giật lùi về phía sau ba bước, không dám nghe tiếp nữa.

Đúng lúc ấy, Hoa Anh và Liên Kiều cùng quay lại, hai người thấy khuôn mặt trắng bợt của Hồng Hạnh, vội hỏi: “Hồng Hạnh tỷ tỷ, sao thế?”
Hồng Hạnh chỉ vào trong phòng: “Hầu gia đang nổi giận! Hai người ở đây đi, ta… ta lui ra trước!” Nói xong quay người chạy mất.
Hoa Anh và Liên Kiều không hiểu có chuyện gì thì lại nghe thấy trong phòng vang lên tiếng quát: “Tưởng Nhược Lan, nếu nàng ghét ta như thế, tại sao trước lại nhất quyết đòi gả cho ta chứ?”
Hai người sợ tới mức mềm nhũn cả chân, mồ hôi túa ra, chuyện gì vậy, vừa rồi vẫn còn rất vui vẻ mà, mới chưa được bao lâu…
Trong phòng, Tưởng Nhược Nam nhìn khuôn mặt đang tức giận tới méo mó của Cận Thiệu Khang, lòng cũng run sợ: “Hầu gia… bình tĩnh một chút.” Để người ta nghe được không hay đâu.
Nàng tiến lên phía trước, giật giật tay áo hắn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.