Thế Gia Quý Nữ Khác Loại Nhân Sinh

Chương 1-1: Cao Hiếu Uyển (1)



Thái Ninh năm thứ mười, Bắc Tề quốc, thủ phủ Nghiệp thành., đường cái từ sáng sớm người người qua lại nhộn nhịp, vẽ cảnh tượng đất nước yên bình, phồn vinh. Phủ đệ của Triệu quận Lý thị, danh môn sĩ tộc cũng xây dựng ở nơi này.

Đương nhiệm gia chủ Lý thị hiện giờ chính là lý Hi Tông, sau khi nhậm chức Kim Tử Quang Lộc Đại Phu ( một chức quan thời xưa, làm việc trong hàn lâm Viện ), một thân tuấn tú phong nhã tiến đến cầu hôn Thôi thị, là thanh mai trúc mã ngày xưa. Phu thê đồng hội đồng thuyền hơn 30 năm, cuối cùng sinh ra được 2 nữ nhi và 2 nam nhi.Bắc Tề đương kim hoàng hậu hiện giờ chính là nhi nữ thứ hai – Lý Tố Nga.

Lại nói đến thời tiết tháng 6, giống như tính cách của một đứa trẻ, vừa mới mưa phùn kéo đến thì nháy mắt nắng lại chan hòa, sau cơn mưa, ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu xuống, khiến long người cũng một trận tia ấm áp.

Lúc này, cổng lớn Lý gia thấp thoáng một đội binh lính vội vàng chạy đến. chỉ thấy người đúng đầu một thân hồng y như lửa, gió thổi khiến tóc đen tung bay. Mặc dù không thấy rõ gương mặt người đến, nhưng chỉ cần thân hồng y, tóc đen, tuấn mã cùng với khí thế bất phàm từ thân tỏa ra xung quanh đã cho thấy người này thân phận tôn quý không ai có thể chọc được.

Cửa chính Lý phủ, tám thị vệ gác cổng ngước mắt nhìn thấy nam nhân phóng ngựa đến trước cổng , thế nhưng không đưa tay ngắn cản mà đồng loạt quỳ xuống “ Nô tài thỉnh an Vương gia”

Người nọ cũng không dừng lại, trực tiếp kéo dây cương, tuấn mã hướng về phía sau phủ mà vọt tới.

Một hồi mưa phùn đều đi qua, hoa viên Lý phủ như được tưới thêm sức sống mới, muôn hoa khoe sắc , trên cánh hoa còn đọng lại vài giọt nước mưa, dưới ánh mặt trời long lánh, càng làm tang thêm vẻ kiều diễm. Hương hoa tỏa ra bốn phía, thu hút lũ bươm bướm, chuồn chuồn lúc trước trốn mưa, đều hướng Lý phủ bay đến, không ngừng lượn vòng.

Ở giừa hoa viên dựng lên một tòa đình, một tấm bình phọng lớn với họa tiết sông núi được dựng lên che ở phía sau nó là một tháp giường làm bằng trúc. Một bóng dáng nhỏ bé tùy ý ngồi trên giường lựng dựa vào chẩm trúc, trong tay cầm một quyển sách cổ, chăm chú thưởng thức.

Sân đình bốn phía đều có lan can màu lục bao xung quanh, phía bên ngoài lan can, đều có mành treo màu trắng phủ xuống để che nắng, thỉnh thoảng lúc gió thổi, lại nhẹ nhàng lay động như tinh linh nhảy múa. Sau cơn mưa, mùi hương nhẹ nhàng thanh khiết, trong đình, cô gái tựa như cũng bị mùi hương hấp dẫn, nàng buông sách trong tay ra, rướn người hít một hơi thật sâu, lại thỏa mãn thở ra “ Hồng La này mùi hương cũng thật làm say long người, không biết khi ăn vào thì sẽ có vị như thế nào ?”

“ Ha ha, Tiểu Tuyền, đối với loài hoa vạn người mê này ngươi cũng chỉ nghĩ đến ăn hay sao?” Giọng nam nhân sang sảng vang lên, cô gái kinh hỉ đứng lên, nàng cười khanh khách nhìn chăm chú hồng y thiếu niên đang sảibước đến, giọng nói ngọt ngào vang lên “ Tam ca, ngươi trở về khi nào, thế nhưng lại không nói cho ta biết một tiếng”

Nhìn thấy thiếu niên đi vào đình, cô gái hướng vê phía nam nhân làm một cái lễ bái. Người thiếu niên hoảng hôt, một bước nhanh hơn bắt lấy nàng, khuôn mặt hiện rõ vẻ trách cứ “ Tiểu Tuyền, ta đã nói lúc nhìn thấy ta cũng không nhất thiết phải hành lễ, lần sau còn như vậy, ta sẽ tức giận”

“Nhưng mà, huynh lại chính là Hà Gian Vương” Lý Tuyền lôi kéo ống tay áo hồng y thiếu niên, cùng hắn ngồi trên tháp trúc, lại nghiêm mặt nói “ Tam ca, nếu như biết ta không hướng huynh làm lễ, tổ mẫu sẽ trách phạt ta”

Thiếu niên thân mình lười biếng dựa vào trúc chẩm, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cố gái trước mặt, sau một lúc lâu mới phát ra âm thanh thở dài rồi nói

“ Tiểu Tuyền, mấy tháng không gặp, có nhớ ta hay không”

“Đương nhiên là nhớ!” Lý Tuyền vươn ngón tay chỉ về phía sau, vừa cười vừa nói “ Tấm bình phong này, không phải là do Tam ca vẽ sao”

Thiếu niên theo hướng tay chỉ tay của Lý Tuyền, liền nhìnthấy bức tranh mình đã vẽ trước lúc xuất chinh, được bày trí ở phía sau trúc tháp. Hồng y thản nhiên đứng dậy đi đến chỗ bình phong, bàn tay khẽ vuốt lên, tinh tế ngắm nghía, một lúc sau lại ngoái đầu cười khẽ “ Bức tranh này vẽ lúc gần kề xuất chinh,cảm xúc rối rắm, lúc họa lại vô tình gửi gắm nhân tình, Tiểu Tuyền như vậy còn thích sao” ( nguyên gốc: họa trung vô cùng nhân ý, ta thực sự khổng hiểu nghĩa này lắm, mà theo ta, ca vẽ như là bức tranh thủy mặc lại trong đó tức cảnh sinh tình nên có sai sót, không biết đúng không )

“Đương nhiên là thích! Có thể được Tam ca tự tay họa một tấm bình phong, Đại Tề này không biết có bao nhiêu người hâm mộ ta đâu” Lý Tuyền ý cười hướng Tam ca trêu chọc.

“ Ha ha ha!, có thể làm cho Tiểu Tuyền thích cũng không phải là dễ dàng” Hà Gian Vương Cao Hiếu Uyển cười to hai tiếng, bước nhanh về phía trúc tháp bên cạnh ngồi xuống “ Tiểu Tuyền, ta xuất chinh mấy tháng trơi, hoa đào cùng rượu, không ngày nào là không nhớ đến nó”

Lý Tuyền đang ngồi, nghe vậy liền làm mặt lạnh hướng Cao Hiếu Uyển : “ Bởi vậy, hèn gì trước khi xuất chinh lại đến tặng ta tấm bình phong này, hóa ra đều có yêu cầu bên trong”

Cao Hiếu Uyển trong long quýnh lên, thân thủ liền kéo bàn tay Lý Tuyền. Nâng bàn tay như hoa như ngọc lên, truyền vào long bàn tay hắn là một hơi lạnh, nhìn lại quần áo đơn bạc trên người nàng, Cao Hiếu Uyển nhíu mày nói “ Tiểu Tuyền, ngươi ăn mặc mỏng manh như vậy, còn ngồi ở địa phương nhiều gió, nếu như bị cảm lạnh thì phải làm thế nào bây giờ!” Nói xong hắn cao giọng đứng lên hướng nha hoàn canh giữ ngoài sân đình mà quát “ Mau đem thêm quần áo đến cho tiểu thư các ngươi, hầu hạ như vậy, nếu có lần sau….”

Lời nói còn chưa hết thì miệng đã bị một bàn tay nhỏ bé chặn lại, Lý Tuyền thấy hắn thái độ hung dữ răn dạy nha hoàn của mình có chút mất hứng “ Đừng ở nơi này mà xuất ra uy phong của Vương gia, nha hoàn là của ta, đều do ta giáo huấn, không nhọc Vương gia vì ta lo lắng” Nói xong, đem bàn tay rút ra, xoay mình một cái, không để ý đến người bên cạnh nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.