Chương 9 nhiệm vụ mới
Những lời này của Cố Huyền có lực sát thương quá lớn, làm Cố Hoài Chi vô cùng có áp lực. Muốn gánh vác tương lai thậm chí là tánh mạng của nhiều người như vậy, ai có thể được?
Cố Hoài Chi cảm thấy chính mình thật sự quá khó khăn. Đời trước làm tổng tài, công ty cũng có mấy vạn công nhân. Nhưng điều này cùng Cố thị nhất tộc lại không giống nhau, công ty đóng cửa công nhân còn có thể mưu đường ra khác, nếu gia chủ Cố gia phạm vào sai lớn, hoặc là khống chế tình thế không được làm ra phán đoán sai lầm, đó là thật sự sẽ liên lụy rất nhiều người mất đi tính mạng.
Trách không được đích trưởng tử muốn bồi dưỡng từ nhỏ, bị cha mẹ tộc nhân coi trọng, trách nhiệm lớn như vậy, nếu mặc kệ để nuôi ra một kẻ ngốc, vậy đúng là kéo cả nhà đi tìm chết.
Cố Hoài Chi thực sự đau đầu một hồi lâu.
Cố Huyền cũng chỉ muốn báo cho Cố Hoài Chi trách nhiệm mà hắn ngày sau muốn gánh vác, cũng không muốn bức Cố Hoài Chi thật chặt, thấy thế liền nói: "Ta chỉ nhắc nhở ngươi một tiếng thôi, ngươi cũng không cần phải lo lắng như vậy. Hiện giờ ta còn có thể gánh vác mười năm, sau ta còn có cha ngươi, sau đó mới đến phiên ngươi. Mấy năm nay, cũng đủ để ngươi trưởng thành thành một gia chủ ưu tú."
Cố Hoài Chi bừng tỉnh đại ngộ, phải rồi, chính mình lại theo bản năng xem nhẹ tuổi tác của bản thân. Phía trước còn có hai trưởng bối đỉnh, lại không phải bắt hắn lập tức đi lên, hắn hiện tại phát sầu làm gì?
Thấy Cố Hoài chi thả lỏng xuống dưới, Cố Huyền nhẹ nhàng cười, sờ đầu Cố Hoài Chi, trầm giọng nói: "Năm đó ông cố ngươi đã từng báo cho ta tám chữ, ta vẫn luôn ghi nhớ trong lòng. Hiện giờ, ta đem tám chữ này nói cho ngươi, ngươi cũng nhất định phải nhớ cho kỹ!"
Không khí lập tức lại khẩn trương lên, Cố Hoài Chi mím môi, theo bản năng mà thẳng lưng, banh mặt trịnh trọng nhìn Cố Huyền, nghe thấy Cố Huyền gằn từng chữ một, nói năng có khí phách mở miệng nói: "Một tướng vô năng, mệt chết ngàn quân!"
Cố Hoài Chi thần tình túc mục, trịnh trọng đáp: "Tôn nhi ghi nhớ!"
Cố Huyền trên mặt có ý cười, ôn thanh trấn an Cố Hoài Chi: "Ngươi chớ quá mức bất an, so với bạn cùng lứa tuổi, ngươi đã là xuất sắc nhất trong đó. Chỉ cần ngươi ngày sau không chậm trễ, tự nhiên có thể thuận lợi chưởng quản tốt Cố thị nhất tộc."
Cố Hoài Chi nghĩ hệ số khó khăn của chuyện này cũng không nhỏ. Chưởng quản Cố thị nhất tộc, bảo toàn tính mạnh của tộc nhân chỉ là yêu cầu thấp nhất. Nhìn trong lời nói của huynh đệ Cố Lưu lộ ra ngạo khí là có thể biết, gia chủ của Cố thị còn muốn dẫn dắt tộc nhân củng cố tốt vinh quang của Ngu Xuyên Cố thị, không ngã uy danh tổ tiên.
Tại thời kỳ hòa bình, thế gia cùng hoàng đế cộng trị thiên hạ, mục tiêu này thật ra có thể dễ dàng đạt tới. Vấn đề là thiên hạ loạn tượng đã hiện, trong loạn thế, mạng người không bằng cẩu, cho dù là thế gia cũng phải tổn thất thảm trọng. Lúc này còn muốn tiếp tục bảo trì vinh quang vô thượng của Cố thị, yêu cầu đối với gia chủ thật không phải cao bình thường.
Cố Hoài Chi nghĩ nghĩ, trộm hỏi Cố Huyền "A công, ngài cảm thấy thiên hạ này còn có thể an ổn mấy năm?"
Chẳng sợ Cố Huyền đã thói quen Cố Hoài Chi ngẫu nhiên hiển lộ ra thiên phú cùng thông tuệ, lúc này cũng bị vấn đề của Cố Hoài Chi khiến cho kinh ngạc một lúc, nhịn không được hỏi hắn: "Vì sao ngươi lại hỏi vấn đề này?"
Cố Hoài Chi không chút do dự bán cha ruột: "Cha con từng nói với nương con, cái gì mà Đông có Kỳ Đông Vương, Tây có Lương Túc, bệ hạ hình như cũng không quá thông minh. Một đường này đi tới, nhật tử của bá tánh quá gian nan. Con tự mình cân nhắc, nếu là con sống không nổi nữa, khẳng định sẽ muốn nháo."
Đứa nhỏ này rất có ý tưởng! Cố Huyền đại hỉ, ôm Cố Hoài Chi cẩn thận phân tích với hắn, "Ít nhất trong mười năm này còn sẽ không xảy ra đại loạn. Ba đời đế vương Hưng Triều , Thái Tổ khai quốc là một thế hệ minh quân. Sau khi Tiên đế đăng cơ, trước mười năm rất có phong thái của Thái Tổ, bá tánh có thể nghỉ ngơi lấy lại sức. Nề hà mười năm sau tiên đế làm xằng làm bậy, huỷ hoại một bộ phận cơ nghiệp, nhưng đáy còn ở, tuy đương kim hoang đường nhưng trong triều còn có ông ngoại ngươi cùng Từ Quý Lăng là các năng thần ở, ít nhất còn có thể căng mười năm. Có điều ta cảm thấy, chỉ sợ ông ngoại ngươi cũng kiên trì không được bao lâu."
Cố Hoài Chi nháy mắt đã hiểu, Vương Thái Úy là một người giảng lễ pháp quy củ như vậy, gặp phải một hoàng đế chuyên môn làm bừa làm bậy, quả thực là nhân gian thảm án. Hai loại người này tương ngộ, trong hai người dù sao cũng phải điên một người. Hoàng đế lại cẩu cũng là hoàng đế, Vương Thái Úy cũng chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ.
Hai tổ tôn lại nói trong chốc lát, lúc này đề tài tương đối nhẹ nhàng, tất cả đều là về trang viên.
Chờ đến Cố Hoài Chi trở lại trong phòng nghỉ ngơi, hồi tưởng chuyện phát sinh trong hôm nay, vẫn cảm thấy thật ma huyễn.
Ngày hôm sau, Cố Hoài Chi đã sửa sang lại tâm tình, căn cứ sự phụ trách với tộc nhân, Cố Hoài Chi thỉnh an Cố Huyền xong liền đưa ra thỉnh cầu muốn đi dạo trang viên.
Yêu cầu này hợp tình hợp lý, Cố Huyền vui vẻ gật đầu, sai người chuẩn bị xe bò, tự mình mang theo Cố Hoài Chi đi dạo, thuận tiện giới thiệu cho hắn một phen.
Tiểu mập mạp Cố Ngưng Chi thích dính Cố Hoài Chi nhất, thấy thế la hét "Ca ca". Cố Hoài Chi rất thích đường đệ này, thuận tay ôm hắn, tiểu mập mạp cao hứng quơ chân múa tay trong lồng ngực Cố Hoài Chi thiếu chút nữa làm Cố Hoài Chi ngã nằm sấp xuống đất, may mắn Cố Huyền tay mắt lanh lẹ đỡ hắn một phen mới tránh cho hai người quăng ngã.
Thấy bộ dáng tình thâm của hai huynh đệ, Cố Huyền rất vui mừng, trong lòng cân nhắc, hai đứa nhỏ đều là tôn tử, cũng không thể quá mức nặng bên này nhẹ bên kia, thuận tiện mang theo tiểu mập mạp.
Trên mặt Trần thị trên nhiều vài phần ý cười, tuy rằng trong lòng biết đích trưởng tôn được coi trọng là đương nhiên, nhưng người bị xem nhẹ là nhi tử nàng dù trong lòng có lanh lẹ thì dù nhiều dù ít cũng sẽ có chút không vui. Cũng may ngày thường Cố Hoài Chi đối với Cố Ngưng Chi không tồi, Trần thị không thoải mái một trận cũng đi qua. Hiện tại Cố Hoài Chi giúp đỡ Cố Ngưng Chi lộ mặt trước Cố Huyền , Trần thị càng thêm đối xử chân thành với Cố Hoài Chi, đối với Vương thị cũng càng thêm nhiệt tình.
Vương thị đã hiện bụng, Trần thị cười đỡ nàng cười nói: "Nhìn hai hài tử này cảm tình cũng thật tốt. Hoài Nhi luôn là huynh trưởng tốt yêu thương đệ đệ, chờ đại tẩu sinh, Hoài Nhi cùng Ngưng Nhi khẳng định sẽ đối tốt với đệ đệ!"
Vương thị tự nhiên biết vì sao Trần thị đối với mình càng thêm thân thiện, bất quá rất nhiều sự tình nhìn thấu không nói toạc, cũng thân mật kéo tay Trần thị, nói một đống lời hay về Cố Ngưng Chi.
Hai chị em dâu khen thương nghiệp hằng ngày khiên Cố Lưu cùng Cố Dục nghe xong cũng rất thư thái, một chút cũng không nhận thấy tâm tư nhỏ của các nàng , còn cảm thấy chính mình quả nhiên cưới đúng người, nhìn hai chị em dâu ở chung thật tốt! Không giống nhà người khác, nhìn hoa đoàn cẩm thốc, trên thực tế các phòng đều sắp đánh thành gà chọi, chướng khí mù mịt.
Cố Quyết chưa thành thân, không kiên nhẫn nghe chuyện nhà, tìm cớ rời đi, nói là có người mời, muốn đi văn tập hội, đảo mắt đã không thấy cũng không biết đi đâu.
Cố Hoài Chi đi theo Cố Huyền lên xe bò, Cố Ngưng Chi ngoan ngoãn dựa gần Cố Hoài Chi, Cố Hoài Chi thuận tay tắc khối mứt cho hắn gặm. Tiểu mập mạp này gần đây bắt đầu mọc răng, lợi ngứa, luôn muốn nghiến răng, có đôi khi nhào tới ôm đùi, ôm ôm một lúc là bắt đầu cắn một ngụm, các bà vú chính là người bị hại.
Bất quá tiểu mập mạp này rất ngoan khi ở cạnh Cố Hoài Chi , không khóc cũng không nháo, Cố Hoài Chi thỉnh thoảng xoa bóp hai cặp bánh bao trên má Cố Ngưng Chi, chọc chọc bụng nhỏ tròn vo của hắn, Cố Ngưng Chi ngoan ngoãn ngồi tùy ý cho ca ca chọc, còn thường thường dâng lên gương mặt bán manh tươi cười siêu ngọt ngào, thật là một bảo bảo có tính tình đặc biệt tốt.
Cố Ngưng Chi ngoan ngoãn gặm mứt, Cố Huyền kiên nhẫn giới thiệu cho Cố Hoài Chi đủ loại địa phương trong trang viên. Chỉ nhìn một cách đơn thuần về mặt kiến trúc là có thể phân rõ thân phận của người cư trú bên trong, đình đài lầu các khẳng định là nơi tộc nhân Cố thị ở, tá điền khách nữ cùng nô tỳ ở nhà tranh, quy hoạch có chế, rất mỹ quan.
Trừ bỏ đồng ruộng mênh mông vô bờ, trong trang viên còn có hai vườn trái cây, trong đó trồng đầy các loại cây ăn quả, đào lý, hạnh, anh đào,... cái gì cần có đều có, cây trên núi tất cả đều là của Cố thị trồng, dùng để đốt thành than sưởi ấm khi vào đông. Lại dưỡng tằm, dùng để dệt vải làm y. Càng có người thải mật ủ rượu, Đoan Ngọ đến, nô tỳ trong tửu trang đang vội vàng nhưỡng rượu.
Càng làm cho Cố Hoài Chi kinh ngạc là trang viên còn có thể tạo giấy đơn giản, thậm chí có thể thiêu chế một ít đồ gốm, ngói. Ăn, mặc, ở, đi lại đầy đủ mọi thứ, có thể nói là một bản vương quốc thu nhỏ.
Cố Huyền còn tiếc nuối nhìn Cố Hoài Chi: "Thời kì cuối Tiền triều, sĩ tộc còn có thể nấu muối thải thiết, càng có gấp trăm lần ngàn lần lợi. Sau khi Thái Tổ lập Hưng Triều, thu hồi muối thiết trong tay sĩ tộc, nếu không, trang viên này sẽ càng hưng thịnh."
Từ đi vào Ngu Xuyên, Cố Hoài Chi đã hít thở không thông vài lần. Nghe xong lời này của Cố Huyền, Cố Hoài Chi nhịn không được lại hít thở không thông một hồi, muối thiết là hai dạng vật tư quan trọng, mãi cho đến thế kỷ 21 đều chặt chẽ nằm trong tay chính phủ, thời kì cuối của tiền triều thế nhưng làm sĩ tộc phân tài nguyên muối thiết, như vậy xem ra, tiền triều vong cũng không oan.
Cố Hoài Chi nghĩ đến diện tích làm người khiếp sợ của trang viên này, không khỏi hỏi: "Nhiều đồ vật như vậy, chẳng sợ tộc nhân Cố thị nhiều, cũng ăn dùng không xong phải không ạ?"
"Đương nhiên dùng không xong," Cố Huyền cười khẽ, "Một bộ phận rất lớn đều dùng để bán cho người khác đổi tiền bạc. Tài phú của sĩ tộc cũng bởi vậy mà tích lũy được. Hiện giờ sĩ tộc giàu có, lễ vật bình thường cũng sẽ chướng mắt, nếu có nhà ai làm ra vật sáng tạo khác người tất sẽ chịu truy phủng. Trước kia Trần gia cùng Ngô gia đấu phú, đều bày ra san hô, châu ngọc, mã não, đá quý, đồ vật tuy rằng quý trọng, nhưng cũng thiếu vài phần lịch sự tao nhã, còn khuôn sáo cũ, mất vài phần phong nhã của thế gia."
Cố Hoài Chi xoa xoa mặt, bảo trì trầm mặc.
Trang viên quá lớn, Cố Hoài Chi xoay mấy ngày mới đại khái hiểu biết địa hình trang viên. Lại thêm có Cố Huyền giảng giải, Cố Hoài Chi trí nhớ cực tốt cũng không có thuộc tính mù đường, sau một tuần đã nhớ thất thất bát bát, càng thêm chấn động thế gia trang viên.
Rồi sau đó, Cố Hoài Chi nhận được nhiệm vụ đến từ Cố Huyền.
Đầu tháng 5, Cố Huyền ý bảo Cố Lưu uỷ quyền để Cố Hoài Chi tự mình quản lý sân của mình. Trừ cái này ra, Cố Huyền còn phân cho Cố Hoài Chi 50 danh bộ khúc, nói rõ đám bộ khúc này về sau sẽ thuộc về danh nghĩa của hắn, chi phí ăn mặc chi tiêu của đám bộ khúc sau này đều từ Cố Hoài Chi phụ trách.
Cố Hoài Chi nghe xong đầu đầy dấu chấm hỏi, làm một tiểu hài tử 4 tuổi dưỡng 50 tráng hán thành niên là chuyện người có thể làm sao? Chẳng sợ Cố Hoài Chi có lương tháng, còn có tư khố mà Vương thị cho hắn tồn mấy năm nay thì cũng chịu không được!
Cố Huyền đạm đạm cười: "Ngày sau ngươi muốn chưởng quản toàn bộ Cố gia, mấy bộ khúc này chẳng qua để ngươi luyện tập ngự hạ như thế nào thôi."