Thế Gian Luôn Là Ngươi Tốt Nhất!

Chương 40: Ám vệ cũng là con người



Cố Cẩm Lan nói một cách điềm tĩnh, giống như nàng chỉ đang xử lý việc sống chết của con gà con vịt nào đấy. Lưu Dục cũng không dám nói thêm điều gì, dù sao ở đây cũng là cổ đại, người Hoàng gia đối với vận mệnh của người khác đều không để lọt mắt. Nàng há miệng ăn chân gà: "Điện hạ, phủ tướng quân bên kia nên xử lý như thế nào?"

"Bổn cung đã an bài người theo dõi, như vậy sẽ rất nhanh Thành vương cùng Quyên quý phi đều biết chuyện. Hơn nữa bổn cung đã đưa tin cho mẫu hậu ở trong cung, ngược lại, phò mã, mẫu hậu hỏi bổn cung, người để ngươi quản lý các cửa hàng, ngươi có đi xem qua chưa?"

Lưu Dục nhanh chóng bưng chén cơm lên, giả đò ăn cơm một cách chăm chú: "Điện hạ, thân thể ta không tốt, cần ở trong phủ nghỉ ngơi cả ngày. Ta làm gì còn sức lực đi xử lý cửa hàng, điện hạ lo lắng thì vẫn nên cử một số người đáng tin cậy để trông coi nha..."

Cố Cẩm Lan nhận lấy khăn tay lau khóe miệng, lại bưng lên một chén trà rồi nói: "Phò mã, ngươi lười như vậy, mẫu phi cùng gia gia của ngươi có biết không?"

"Điện hạ không ngại ta lười là tốt rồi, ta cũng không sống chung với bọn họ."

"Phò mã, da mặt ngươi thật sự đã dày đến một trình độ nhất định rồi. Nếu có thể không cần ăn cơm, bổn cung nghĩ ngươi cũng không định rời giường."

"Không phải như vậy nha." Lưu Dục nghiêm trang nói: "Điện hạ nếu không dậy, ta liền không thèm dậy, nếu điện hạ dậy, ta dĩ nhiên muốn cùng điện hạ rời giường."

"Đừng có miệng lưỡi trơn tru, ăn nhanh lên một chút, trong chốc lát còn có việc cần làm."

"Điện hạ có việc cần xử lý?"

"Phò mã, ngươi ngủ đến choáng váng đầu óc rồi sao? Phủ tướng quân cùng phủ Thành vương, còn có trong cung, không lẽ sẽ không gặp chuyện?"

"Việc này a, chúng ta cũng không cần ra khỏi phủ làm gì."

"Phò mã, ngươi cứ tiếp tục lười như vậy, xương cốt sẽ rớt ra thành từng mảnh, ngươi nên đến phủ phò mã giám sát ám vệ cùng binh lính trong phủ, xem họ huấn luyện như thế nào rồi."

Lưu Dục bĩu môi: "Bọn họ khẳng định có người của điện hạ đốc thúc huấn luyện, ta cần đi làm cái gì? Ta không muốn ra khỏi phủ."

Cố Cẩm Lan giờ phút này tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, phò mã này của nàng, hắn có thể hay không có một chút dã tâm.

"Phò mã, nếu ngươi không từ trên ghế đứng lên, đêm nay bổn cung cho ngươi ngủ dưới đất!"

Lưu Dục cằn nhằn đứng dậy: "Được được, ta đi, điện hạ cũng đi với ta."

"Bổn cung không đi, bổn cung phải ở lại trong phủ lưu ý động tĩnh từ mọi phía."

Lưu Dục nguýt dài, cực kỳ không tình nguyện đi ra ngoài. Cố Cẩm Lan làm bộ như không nhìn thấy vẻ mặt đó, cúi đầu uống trà.

Lưu Dục di chuyển đôi chân như đắp thêm chì đi ra khỏi phủ, hướng đến phủ phò mã. Cố Cẩm Lan im lặng ngồi ở trên ghế đệm đọc sách, phủ của tướng quân giờ phút này không được bình thản như vậy.

"Ngươi nói cái gì? Nói lại lần nữa ta nghe!" Trình Dao giờ phút này thiếu chút nữa đem móng tay của mình bẻ gãy.

"Hồi bẩm phủ nhân, tiểu nhân nói vô cùng xác thực. Tưởng quản sự trước khi chết đem việc này giao phó cho tiểu nhân, dặn dò tiểu nhân cần phải trở về bẩm báo cho phu nhân. Tiểu nhân lấy cớ mẫu thân già cả bệnh nặng ở nhà, một mình cưỡi ngựa quay về. May mắn tiểu nhân còn sống sót, không phụ Tưởng quản sự tin tưởng giao phó."

Trình Dao nhìn người ngồi quỳ ở phía dưới: "Ngươi nên đi thôi, người trong nhà của ngươi ta sẽ thay ngươi chiếu cố họ."

Tiểu tư quỳ ở dưới hoảng sợ mở to hai mắt: "Phu nhân?"

"Bí mật lớn như vậy, ngươi sống, ta sẽ không yên tâm." Trình Dao nhìn nhìn nha hoàn đứng bên cạnh, nha hoàn kia ngầm hiểu, bước ra ngoài phân phó một tiếng, hai cái gia đinh tiến vào đem tiểu tư kéo xuống. Đáng thương hắn một lòng mơ tưởng, hắn nghĩ từ nay về sau sự nghiệp của hắn sẽ thăng rất nhanh.

"Ngươi đi chọn một ít lá trà ngon trong phủ, theo ta tiến cung thăm Quyên quý phi nương nương." Trình Dao nhìn thoáng qua nha hoàn đứng bên cạnh.

"Vâng"

"Thuận tiện đi phân phó Vương quản sự một tiếng, việc này cần phải bẩm báo cho Thành vương điện hạ."

Trình Dao di chuyển phật châu trong tay, không nghĩ tới a, Tưởng Lâm, ngươi còn để lại một chiêu cao thâm như vậy. Lừa dối ta ở bên ngoài cùng nữ nhân khác làm gì cũng liền thôi đi, đằng này còn có đứa con lớn như vậy, xem ra ngươi thật muốn đem phủ tướng quân giao cho đứa con ngoài giá thú kia. Coi như nếu ta đồng ý, Quyên quý phi cũng sẽ không đứng nhìn một cách bàng quan. Phủ tướng quân như thế nào có thể rơi vào tay người ngoài? Trình Dao trong mắt chợt lóe lên một tia âm ngoan.

- ------------------

"Hồi bẩm chủ tử, phu nhân của phủ tướng quân đã ra khỏi phủ, chuẩn bị tiến cung. Thành vương ở bên kia cũng đã có người chạy qua thông tri tin tức." Ngươi mặc đồ đen quỳ phía dưới cung kính cúi đầu.

"Tốt, chuẩn bị một cỗ kiệu, bổn cung muốn đi phủ phò mã."

Cố Cẩm Lan đứng dậy, Thành vương bọn họ bên kia chưa bắt được đứa con riêng của Tưởng Lâm, phủ công chúa bên này cũng không cần có động tĩnh gì. Nàng nhàn đến vô sự, không bằng đi phủ phò mã dạo một vòng. Cố Cẩm Lan nghĩ đến ánh mắt của Lưu Dục lúc ra khỏi cửa phòng, trên mặt không nhịn được mà cười.

Lưu Dục bên này một người ngồi trong lương đình, vừa cúp hạt dưa vừa kiểm tra hiệu quả huấn luyện của ám vệ. Nàng khẽ gật đầu, thời gian qua hai tháng không sai biệt lắm, ám vệ đem binh lính trong phủ huấn luyện đã ra hình ra dạng, kể cả bọn họ cũng tiến bộ không kém. Vẫn là người ở cổ đại a, những người này vốn đã có chút công phu làm nền rồi.

Lưu Dục đem sổ sách ám vệ đưa đến nhìn một chút, trên đó chằng chịt chữ viết do bút lông tạo ra khiến nàng cảm thấy đau đầu.

"Phò mã gia, ngài làm sao vậy?" Ám nhất vừa thấy, có chút lo lắng hỏi một câu. Hắn hiện tại đối với vị phò mã nhìn yếu ớt này đã bội phục từ đầu đến chân.

Làm một sát thủ, hắn luôn đề cao việc kẻ mạnh làm vua, nhưng thiếu niên văn nhược thư sinh trước mắt này, hắn không có chút công phu nào lại có thể đem bọn họ huấn luyện đến tâm phục khẩu phục. Hơn nữa hắn xuất thân tôn quý lại không cao ngạo, so với chủ tử của bọn họ, tức là Vĩnh An điện hạ lại hòa ái dễ gần hơn.

Chính vì thế hiện tại các ám vệ tại trước mặt Lưu Dục đều có nề nếp.

"Không có việc gì, chỉ là nhìn đến chữ từ bút lông lại có chút nhức đầu, về sau ta dạy các ngươi làm ra một loại bút mới, không cần bút lông. Ám nhất a, hiệu quả huấn luyện rất tốt, huấn luyện cơ bản xem như là kết thúc."

"Tạ phò mã gia đã khích lệ, tiếp theo là huấn luyện cái gì?"

"Ân, kế tiếp, huấn luyện cách sinh tồn dã ngoại cùng tìm hiểu tình báo."

"Phò mã gia, ngài xem, ngài có phải hay không cần viết ra kế hoạch?"

"Những thứ này cơ bản không cần viết, dã ngoại sinh tồn, mỗi người cầm một túi nước, một cái màn thầu, sau đó trực tiếp xuất phát đi lên núi cách kinh đô ngoại ô ba trăm dặm. Ai cũng không được xuống núi, ở trên đó sống bảy ngày, sau đó trở về báo cáo cho bổn vương."

"Phò mã gia? Không thể xuống núi sao? Cũng không thể đi trộm, ách, không thể đi xin thực phẩm từ nhà dân?" Ám nhất xấu hổ thay đổi từ ngữ.

"Ngươi đi Mạc Bắc, hoặc bị người ta đuổi giết trên đường, còn có nhà để cho ngươi đến trộm này nọ mà ăn?"

Lưu Dục thay đổi thành biểu tình nghiêm túc: "Không được phép nhàn hạ, nếu không sẽ hại đến tương lai của các ngươi, thường xuyên phải tiếp xúc với lưỡi đao nhuốm máu, nếu không có bản lĩnh bảo hộ tính mạng bản thân, có thể sống để cưới vợ sinh con sao?"

Cố Cẩm Lan vừa đến đây liền nghe Lưu Dục nói lời này. Nàng nhìn thấy ám nhất sửng sốt: "Phò mã gia, ngài đang nói đến việc chúng ta cưới vợ sinh con?"

"Đúng, có gì không ổn sao?"

"Phò mã gia, loại ám vệ như chúng ta như thế nào có thể cưới vợ sinh con?"

"Ám vệ cũng là con người, vì cái gì không thể cưới vợ sinh con? Ám vệ các ngươi có thể được quản lý dưới chế độ quân đội. Về già có thể đề cử ra người mới, có thể rút lui để quản lý người mới, không nhất thiết phải tiếp tục chấp hành nhiệm vụ. Huống hồ đợi các ngươi đến ba mươi tuổi, sức lực các ngươi có thể so với thanh niên hai mươi sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.