Thế Gian Luôn Là Ngươi Tốt Nhất!

Chương 45: Ta chỉ muốn ăn uống và vui chơi



Cảnh đế nhìn bản tấu chương trên bàn, trong đó viết Tưởng Lâm muốn thỉnh chỉ quay về kinh vài ngày, hắn muốn thu nhận một đứa con trai của thủ hạ hắn làm nghĩa tử, bên cạnh đó muốn mở một tiệc rượu giới thiệu cho một số bằng hữu trong kinh thành biết.

Cảnh đế ngồi dựa vào ngai vàng, nghiêng đầu hỏi thái giám tổng quản đứng bên cạnh: "Thẩm Lương, Tưởng Lâm đột nhiên muốn thu nhận nghĩa tử, việc này chứng tỏ hắn muốn tìm con rối cho Hướng nhi điều khiển, con rối này sẽ kế thừa phủ tướng quân sao? Hơn nữa đứa con này cũng là con của thủ hạ hắn, đến thời điểm vài năm sau, đứa bé này dĩ nhiên sẽ trở thành thiếu tướng quân."

"Nô tài như thế nào biết được những chuyện đại sự hệ trọng này, nô tài chỉ cần hầu hạ bệ hạ tốt là được rồi." Thẩm Lương khom người, cười một cách cẩn thận.

Cảnh đế liếc hắn một cái: "Ngươi nha, khéo đưa khéo đẩy! Bây giờ vẫn chưa đến thời kỳ biên cương có chiến sự, trẫm chuẩn cho hắn nghỉ nửa tháng, cưỡi ngựa ngày đêm cũng dư sức cho hắn làm việc cần làm. Nếu hiện tại trẫm không cho phép, chỉ sợ Quyên quý phi sẽ đến nơi này lải nhải bên tai trẫm." Cảnh đế nói xong cầm bút viết một từ "Chuẩn".

Trong phủ Trấn Bắc tướng quân, mấy ngày nay Trình Dao không hề nhàn rỗi, bởi vì ở trong phủ này, nàng vẫn nên làm một ít chuyện khiến Tưởng Lâm nở mày nở mặt, nàng không thể không chào đón đứa con trai kia. Ngoài ra, Tưởng Lâm mặc dù đã đến kinh thành, thế nhưng ở bên ngoài hắn vẫn phải giả đò bản thân vẫn đang trên đường trở về, chính vì vậy Trình Dao chủ quản phủ tướng quân, tất nhiên việc gì cũng đều do một tay nàng chuẩn bị.

Quyên quý phi ngồi bên cạnh Trình Dao, nàng sáng nay nghe nói Cảnh đế đã chuẩn tấu cho Tưởng Lâm quay về kinh, nàng cũng đã đến thỉnh chỉ ở chỗ hoàng thượng để về nhà mẹ đẻ một chuyến, lấy lí do là muốn nhìn thấy đệ đệ và mẫu thân, nàng lo lắng mẫu thân làm việc một mình dẫn đến thân thể mệt nhọc. Cảnh đế nghe vậy dĩ nhiên chuẩn tấu, hắn làm sao sẽ không đồng ý? Hắn vẫn đang chờ Quyên quý phi trở về nhà thương lượng đối sách với Trình Dao nha, theo Cảnh đế, phủ tướng quân càng loạn càng tốt. Hơn nữa, đại doanh ở Mạc Bắc nằm trong tay của Tưởng gia hình như cũng lâu quá rồi.

- -------------------

Dương Phong cung kính khom lưng đứng ở phía dưới, ôm quyền hành lễ: "Mạt tướng Dương Phong, tham kiến Vĩnh An công chúa điện hạ."

Lưu Dục ngồi ở phía trên nhìn người đối diện, cảm giác hắn không được tự nhiên cho lắm, nàng nhìn kỹ lại, nguyên lai người này chân bị què, nàng liền buông trong tay chén trà, vểnh tai lắng nghe.

Cố Cẩm Lan khoát tay: "Dương tướng quân, ngươi trên sa trường có chiến công hiển hách, vì Đại Tề lập nhiều công lao, một chân đã để lại ở chiến trường, bổn cung chẳng qua cũng chỉ là một người hậu bối tuổi còn trẻ, Dương tướng quân không cần giữ lễ."

Cố Cẩm Lan nói xong lại thêm vào một câu: "Dọn chỗ cho Dương tướng quân ngồi."

Dương Phong ngồi xuống: "Vĩnh An điện hạ chiết sát mạt tướng. Mạt tướng không dám kể công, tất cả đều là công lao của đại tướng quân."

Đại tướng quân từ trong miệng hắn nói ra dĩ nhiên là Tưởng Lâm, mặc dù nói như vậy, Dương Phong lại cúi đầu nhìn cái chân què của mình, ánh mắt lộ ra sự phẫn nộ.

Năm đó đại chiến với Hung Nô, hắn bị vây vào tròng, bị bắt đến đại doanh của Mạc Bắc, sau đó bị dụng hình bởi một người ngang chức quyền với Tưởng Lâm. Dương Phong liên tục phái ra ba tiểu đội cưỡi ngựa quay về cầu viện, Tưởng Lâm lại tỏ ra thờ ơ, thẳng đến cuối cùng viện binh đến chậm, dẫn đến việc hắn bị phế đôi chân đã bị thương nặng, nửa đời sau phải chịu đựng ánh mắt dò xét của người khác, chống quải trượng đi lại. Từ nay về sau hắn chỉ có thể rời khỏi Cam Lãnh, trở lại kinh thành, đến bộ Binh bộ nhận chức Binh bộ chủ sự tứ phẩm.

Cố Cẩm Lan tất nhiên biết rõ ràng việc này, bằng không nàng sẽ không mời hắn đến đây. Nàng dĩ nhiên cũng đã thấy qua ánh mắt phẫn hận của Dương Phong, hắn trung thành với Đại Tề, tại biên cương đã làm hết sức mình, chẳng qua hắn không phải là người của Tưởng Lâm, cho nên mới dẫn đến kết cục ngày hôm nay.

Mặt của Cố Cẩm Lan lại hiện lên nét băng lãnh, Tưởng Lâm hại một vị quan trung thành, nàng sẽ không buông tha cho hắn.

"Dương tướng quân thật là khiêm tốn, năm ấy chinh chiến, tướng quân bị vây vẫn chiến đấu đến cuối cùng để bảo vệ biên cảnh Đại Tề. Các tướng sĩ khác, bổn cung và thái tử ca ca đều biết, bổn cung hiểu rõ trong lòng, nếu không phải vì Trấn Bắc tướng quân, Dương tướng quân sẽ không đến mức có kết cục như ngày hôm nay." Cố Cẩm Lan cũng không dài dòng lòng vòng mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Dương Phong vẫn đang thắc mắc công chúa điện hạ mời hắn đến phủ để làm gì, vì thế sự bất kính của hắn đối với Tưởng Lâm đều không hiện rõ trong lời nói. Bây giờ lại nghe được lời thật của Vĩnh An điện hạ, nàng cũng bất mãn với Tưởng Lâm, nghĩ đến đây Dương Phong liền an tâm.

Hắn đã què, không thể tự mình mang binh ra trận chiến đấu, nhưng nếu như được làm chủ soái thì bản thân cũng không cần phải ra trận. Dương Phong biết việc Tưởng Lâm dâng tấu chương thỉnh Cảnh đế triệu hồi hắn về kinh thành. Nghĩ nghĩ, Dương Phong vốn xuất thân từ võ tướng, nay lại trở thành văn thần, hắn làm sao có thể âm mưu quỷ kế như bọn quan văn? Cho nên tại Binh bộ, ngày ngày trôi qua hắn cũng không cảm thấy thư thái an nhàn.

"Vĩnh An điện hạ khích lệ mạt tướng như vậy, mạt tướng cảm thấy lời đó quá quý nên không dám nhận. Nếu có cơ hội trở về Mạc Bắc, mạt tướng tất nhiên trung thành với điện hạ, với Hoàng thượng, nguyện muôn lần chết không chối từ."

Cố Cẩm Lan vẫn đang chờ những lời này, nàng khẽ cười: "Dương tướng quân, hiện tại cơ hội đã tới, không biết ngươi có nguyện ý nắm bắt hay không?"

Dương Phong nghi ngờ nhìn nàng: "Không biết cơ hội mà điện hạ nhắc đến là?"

"Tưởng Lâm bây giờ đang ở kinh thành, tướng quân có biết hay không?"

"Cái gì? Hắn không phải hôm qua mới dâng tấu chương thỉnh chỉ quay về kinh sao?"

"Tưởng Lâm vì đứa con trai riêng của hắn, thượng trãm hậu tấu, sớm đã đến kinh thành."

"Đứa con riêng? Điện hạ nói những lời này có ý gì?"

"Có người tố giác Tưởng Lâm với bổn cung, hắn cùng một nữ tử Hung Nô sinh một đứa con trai. Đứa con trai này là nghĩa tử mà Tưởng Lâm muốn nhận vào phủ tướng quân. Nói vậy đứa con này, Dương tướng quân cũng có nghe qua rồi, là con của Mã phó tướng, Mã Duệ."

"Là hắn sao? Con của Mã phó tướng sao, nguyên lai là như vậy, nguyên lai là như vậy." Dương Phong là một người thông minh, nghe đến đây đã hiểu rõ vài phần. Hắn đứng lên nói: "Không biết điện hạ cần mạt tướng làm chuyện gì?" Hắn ý thức được đây là một cơ hội tốt, đạp đổ Tưởng Lâm, là cơ hội duy nhất để trở về Mạc Bắc.

"Bổn cung đã sai người đi Cam Lãnh mời mẹ đẻ của Mã Duệ đến kinh thành, đến thời điểm cần thiết, phiền toái Dương tướng quân tìm thủ hạ cũ tại Mạc Bắc mang nàng đến yến hội của phủ Trấn Bắc tướng quân. Việc này sau khi hoàn thành, đại doanh của Mạc Bắc mất đi một chủ soái, Dương tướng quân canh giữ biên cương Cam Lãnh lâu năm, ngươi sẽ là người thích hợp nhất để chọn."

Dương Phong chậm rãi quỳ xuống, dập đầu một cái, sau đó nói: "Mạt tướng cảm tạ điện hạ đã hỗ trợ, mạt tướng sẽ tận trung với Đại Tề, sự giúp đỡ của điện hạ, mạt tướng sẽ luôn ghi nhớ trong lòng."

Cố Cẩm Lan bưng chén trà lên uống một ngụm: "Như thế, bổn cung trước tiên thay phụ hoàng cảm tạ tướng quân."

Dương Phong thấy Cố Cẩm Lan bưng chén trà lên, tất nhiên hắn hiểu nàng muốn bưng trà tiễn khách, hắn lại chắp tay: "Mạt tướng trước tiên cáo lui, đi an bài việc này."

Cố Cẩm Lan khẽ gật đầu, sau đó cũng không nói gì.

Lưu Dục thấy Dương Phong chậm rãi đi ra ngoài mới nói: "Điện hạ, Dương Phong này có tài gì?"

"Hắn có năng lực hành quân chiến tranh, cũng không thua Tưởng Lâm mấy, chỉ là xuất thân thấp hèn, cho nên không leo lên vị trí cao được. Trước đây không phải phò mã có nói, người xuất thân thấp hèn không có cơ hội tiến thân sao? Bổn cung thấy vậy liền cho hắn một cơ hội."

"Như vậy thì đại doanh Mạc Bắc ở Cam Lãnh sẽ nằm trong lòng bàn tay của điện hạ rồi."

"Dương Phong trời sinh tính cách ngay thẳng, không có tính gió ngã chiều nào theo chiều ấy như mấy vị quan văn, nếu ngươi có ân với hắn, hắn tất nhiên sẽ báo đáp lại. Huống chi bổn cung và thái tử ca ca cũng không phải thứ bùn nhão nhào nặn không được (người vô dụng)."

"Điện hạ đều an bài tốt mọi việc, ta chỉ cần ngồi trong phủ hết ăn uống lại vui chơi là được."

"Nga, ý của phò mã là ngươi nếu không ăn uống vui chơi trong phủ thì sẽ đi đến Vọng Hà tửu điếm ăn uống vui chơi cùng Mai tỷ tỷ của ngươi?"

Lưu Dục: "...."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.