Thế Gian Luôn Là Ngươi Tốt Nhất!

Chương 53: Cảnh đế ngự giá thân chinh



Cố Cẩm Lan và Lưu Dục vừa mới thức dậy, rửa mặt xong còn chưa dùng đồ ăn sáng, ám vệ đã chạy vào báo cáo: "Chủ tử, hôm nay lâm triều, Cố Hướng đề nghị bệ hạ ngự giá thân chinh, bệ hạ đã đáp ứng hắn."

Cố Cẩm Lan gật gật đầu, ám vệ liền ẩn thân lui ra ngoài.

"Phò mã, việc này sợ nếu xử lý không tốt, phụ hoàng cứ như vậy sẽ ngự giá thân chinh đó." Cố Cẩm Lan ngồi bên cạnh Lưu Dục, nàng nhìn Lưu Dục ăn, người kia vẫn vui vẻ như không có gì.

"Cố Hướng là nắm đúng suy nghĩ của phụ hoàng, phụ hoàng luôn chỉ giữ gìn giang sơn, hắn không phải là người khai quốc nên từ đó giờ chỉ có chống Hung Nô hoặc Nam Chiếu. Mấy năm nay Đại Tề cũng lương thảo đủ đầy nên hắn mới nghĩ trận này đánh sẽ nắm phần thắng trong tay, chính vì vậy hắn mới đồng ý ngự giá thân chinh."

"Bổn cung nghĩ Cố Hướng khuyên phụ hoàng thân chinh đi Mạc Bắc nhất định có tính toán khác. Hắn chẳng lẽ muốn thừa dịp phụ hoàng không ở đây liền bức vua thoái vị?"

Cố Cẩm Lan cũng không phải loại người ăn không ngồi rồi, nói xong hai ba câu liền nói toạc ra suy nghĩ của Cố Hướng: "Thế nhưng Cố Hướng có lá gan như vậy sao?"

"Điện hạ, ngôi vị Hoàng đế luôn là cái gai trong mắt người khác, làm gì có chuyện đặt tình cảm vào đây. Điều này cũng không phải không có khả năng xảy ra, không thì vì cái gì hắn ở ngoài thành nuôi binh lính?"

"Phò mã nói có lý, một khi đã như vậy vẫn nên chuẩn bị đề phòng một chút, mất công hắn lại dựa thời cơ mà tạo sóng gió."

"Khởi bẩm điện hạ, phò mã gia, người từ phủ Trấn Nam vương đến cầu kiến."

Lưu Dục và Cố Cẩm Lan nhìn nhau, sau đó Lưu Dục mở miệng nói: "Để hắn vào đi."

Người nọ được cho phép liền đi vào quỳ xuống: "Tiểu nhân là quản sự của phủ Trấn Nam vương, Tôn Thành, tham kiến Vĩnh An công chúa điện hạ, tham kiến phò mã gia."

"Đứng lên nói đi, gia gia phái ngươi đến đây là có chuyện gì?"

"Hồi bẩm điện hạ, phò mã gia, lão vương gia phái tiểu nhân đến để bẩm báo bệ hạ đã phái năm vạn quân phòng thành trong tay lão vương gia chạy đến Cam Lãnh trong đêm khuya rồi. Lão vương gia lo rằng Thành vương có tâm tư riêng, vì thế để tiểu nhân đến bẩm báo điện hạ và phò mã gia."

"Biết rồi, ngươi trở về đi, nói cho gia gia không cần lo lắng."

"Vâng, tiểu nhân cáo lui."

"Phò mã, thời buổi nay thật rối loạn, phụ hoàng đã cố tình âm thầm phái quân phòng thành của gia gia đi rồi."

"Điện hạ không cảm thấy tình huống bây giờ rất kỳ quái sao? Đại doanh Mạc Bắc tại Cam Lãnh có mười vạn quân đóng giữ, trước mắt Hung Nô tập kết không đến mười vạn binh, vậy mà phụ hoàng lại sai thêm quân phòng thành đến đó. Tuy rằng chỉ cần chiến sự ở tiền phương an toàn, năm vạn quân còn lại tại kinh thành sẽ không cần phải dùng đến, thế nhưng tình huống của Đại Tề không có bất lợi gì, vì sao phụ hoàng phải làm như vậy?"

"Phò mã nói cũng có mấy phần có lý, xem ra hành động lần này của phụ hoàng là muốn dẫn xà xuất động rồi."

"Điện hạ với ta đều biết Thành vương nuôi dưỡng binh lính ngoài kinh thành, ám vệ của phụ hoàng làm sao không biết được chứ? Chỉ có Thành vương ngu dốt kia vẫn còn đang đắc ý."

"Xem ra lần này phụ hoàng ra tay là muốn một mũi tên bắn hai con nhạn, vừa muốn lưu danh vào sử sách, vừa muốn ổn định ngôi vị của mình."

"Chỉ có điều phụ hoàng muốn đích thân đến Mạc Bắc, mà nơi đó cách xa kinh thành ngàn dặm, tình huống trong kinh thành thay đổi liên tục, chúng ta vẫn nên chuẩn bị sẵn sàng. Tuy rằng không phải việc gì cũng không có sai lầm, nhưng thời điểm xảy ra chuyện chúng ta cũng không bị luống cuống tay chân."

Cố Cẩm Lan nhìn Lưu Dục, người kia có nói gì cũng không ngừng gắp đồ ăn: "Phò mã, đầu óc ngươi sao lại phát triển như vậy, so với bổn cung còn linh hoạt hơn."

Lưu Dục ngẩng đầu: "Điển hạ cũng không phải không nghĩ đến chuyện đó, chỉ là ngươi không nói ra mà thôi."

"Phò mã, ngươi gần đây cũng không quan tâm việc huấn luyện, không biết đám ám vệ kia huấn luyện bọn thị vệ đến mức nào rồi? Thời điểm cần thiết nói không chừng còn có chỗ dùng đến."

"Điện hạ yên tâm đi, chỉ cần bọn họ có thể đạt đến mức yêu cầu của ta, một người chọi bốn năm người là không thành vấn đề. Hôm nay đi xem bọn họ cũng tốt, trước tiên an bài bọn họ một chút, ân, để phòng ngừa."

"Quân tình khẩn cấp, phụ hoàng chắc hẳn ngày mai sẽ xuất phát, chúng ta chờ phụ hoàng về lại đi ra ngoại ô. Bằng không để phụ hoàng biết được là chuyện không tốt."

"Đều nghe điện hạ hết, ta không có ý kiến gì."

Cảnh đế là nam tử làm việc nhanh nhẹn, nói đi là đi ngay, ngày hôm qua lâm triều quyết định ngự giá thân chinh, sau lại lập tức hạ chỉ cho phủ Trấn Nam vương để Lưu Thận giao ra năm vạn quân phòng thành theo hắn đi Cam Lãnh trợ giúp đại doanh Mạc Bắc. Đồng thời để Lưu Thận khởi hành đi Lĩnh Nam, mọi lúc đều chú ý động tĩnh của Nam Chiếu, dù sao việc bọn người kia nhân lúc cháy nhà đi hôi của là chuyện không phải không có khả năng xảy ra.

Đại chiến sắp xảy ra, những nghi thức tế trời rườm rà đều được miễn, mọi thức đều đã chuẩn bị xong, hôm nay liền khởi hành. Không cần phải nói, mọi người dân đều đến đưa tiễn, cửa thành đông nghịt người, họ đều quỳ gối. Dựa theo thân phận, Lưu Dục cùng Cố Cẩm Lan phải quỳ gối ở hàng trước làm nàng muốn nhàn hạ cũng không được.

Nhìn đại quân trùng trùng điệp điệp xuất phát, Lưu Dục cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nàng lập tức đứng lên nâng Cố Cẩm Lan dậy: "Điện hạ, cuối cùng họ cũng đi rồi, ta sắp chịu không nổi."

"Phò mã, bình thường ngươi rất lười, nếu cho ngươi rèn luyện thêm thì ngươi không ăn cũng sẽ ngủ."

Lưu Dục nhìn Cố Hướng vài cái, nhìn hắn đắc ý cũng cười cười: "Điện hạ, Cố Hướng đang rất đắc ý."

"Phò mã, thời gian không có nhiều, phụ hoàng khởi hành mang theo đại quân nếu chậm cũng phải nửa tháng mới đến Cam Lãnh. Cố Hướng nếu có tâm tư, nhất định phải đợi phụ hoàng đến Cam Lãnh, trong khoảng thời gian này vẫn an toàn."

"Điện hạ nói có lý, sau khi quay về phủ, chúng ta tập hợp thị vệ của hai phủ đến, còn có ám vệ của điện hạ cùng nhau mở một cuộc họp."

"Họp?"

"Hả, chính là cuộc thảo luận nghị sự."

"Phò mã từ đâu học được từ mới?"

"A, đầu óc tự nhiên nghĩ ra được từ này đó."

......

"Điện hạ, gia gia đã đi Nam Chiếu, trong kinh sợ sẽ loạn lên."

"Cố Hướng nhất định sẽ có hành động, theo bổn cung thấy việc này nếu xử lý cũng sẽ gặp một chút khó khăn."

"Nếu như vậy vẫn nên cùng thái tử điện hạ và Ninh vương điện hạ thương lượng cho thỏa đáng."

"Sau khi trở về phủ, tìm Cố Hoằng đến nói chuyện đi."

"Vậy nếu hắn đến lại muốn ăn ké uống ké thì sao, lại còn keo kiệt nữa chứ."

"Phò mã, ngươi hiện tại soi mói làm cái gì? Không phải mới cầm một đống đồ tốt từ phủ của Tưởng Lâm sao? Đều chất đầy khố phòng rồi còn gì."

"Không lấy thì uổng mất, ta không lấy cũng là người khác lấy thôi."

"Được rồi, phò mã, hồi phủ."

"Ai nha, điện hạ, ngươi chờ ta với, ta không biết võ công mà, đi chậm chút đi."

Lưu Dục thấy Cố Cẩm Lan đã bước nhanh đến xe ngựa cũng chạy theo đến, về tới phủ, Cố Cẩm Lan liền viết một phong thư gửi bằng bồ câu đến cho Cố Hoằng. Lưu Dục ở trong phòng khách ngồi cắn hạt dưa: "Điện hạ, ta đoán không đến nửa canh giờ Ninh vương điện hạ sẽ đến."

"Phò mã vì sao nghĩ như vậy?"

"Bởi vì hắn phải đến sớm mới đúng giờ dùng bữa trưa nha."

Cố Cẩm Lan: "..."

"Muội phu, vẫn là ngươi hiểu ta nhất, cơ hội tốt như vậy nếu không đến dùng cơm trưa, chẳng phải sẽ lãng phí đồ ăn từ đầu bếp có tay nghề tốt trong phủ của muội muội sao?"

Lưu Dục hiện tại đã quen thuộc với sự xuất hiện của Cố Hoằng, liếc hắn một cái liền nói: "Ninh vương điện hạ, đất phong của ngươi giàu có sung túc, còn điện hạ nhà ta chỉ có một phần đất phong lại phải nuôi dưỡng hai người, ngươi không biết xấu hổ mỗi ngày đều đến ăn mà không trả tiền."

"Hai người? Là ai?"

"Ta với điện hạ là hai người."

"Muội phu, ngươi...so với ta da mặt còn dày hơn."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.