Chờ cho Cố Cẩm Lan cùng Lưu Dục mang thị vệ của hai phủ ra khỏi thành, bên Cố Hướng liền có hành động. Tối hôm qua hắn đã an bài người ở ngoài thành đóng quân trên núi, vì vậy có người báo lại cho hắn rằng công chúa và phò mã đã đến khu săn bắn của Hoàng gia.
Cố Hướng mặc vào áo giáp, nhảy lên ngựa: "Lệnh cho quân đội ở ngoài thành lập tức tiến vào trong."
Thành vương mang theo binh lính ở trong phủ chờ, phó tướng ngự lâm quân thủ thành Nam Môn là do một tay hắn đề bạt lên. Hắn cố ý an bài người thủ ở thành Nam chính vì ngày hôm nay. Tên phó tướng kia dĩ nhiên nghe lệnh mở cửa thành, đón quân đội của Thành vương vào kinh, binh lính thủ thành Nam Môn cũng không đông, hiện tại lấy ít thắng nhiều là việc không có khả năng, vì vậy bọn họ lập tức tan rã. Lúc này trời vẫn còn sớm, trên triều là lúc quần thần cùng thái tử nghị sự, thị vệ bên ngoài chạy vào lúng ta lúng túng quỳ xuống: "Khởi bẩm thái tử điện hạ, Thành vương mưu phản rồi, phó tướng thủ thành làm phản rồi. Bây giờ đại đội nhân mã đang hướng đến kinh thành, điện hạ, mau chạy đi."
Đại thần đứng phía dưới kêu la loạn cả lên, thái tử lập tức mở hộp gấm trước mặt ra, đem quyển thánh chỉ xem, phát hiện trống rỗng, hắn ngã xuống ghế, thật lâu sau mới đứng lên: "Phụ hoàng để lại cho bổn cung thánh chỉ, hiện đã bị người khác đổi đi, bổn cung tạm thời không điều động được đại quân phòng thành doanh. Thế nhưng cũng không thể thúc thủ chịu trói, toàn bộ ngự tiền thị vệ cùng cấm vệ quân trong cung, nghe lệnh bổn cung liều chết chống cự."
Sau đó hắn nhìn đại thần phía dưới: "Chư vị đại nhân không cần kích động như vậy, bổn cung tin tưởng người của chúng ta nhất định có thể ra ngoài chạy đến báo tin cho phòng thành doanh. Cho dù không thể tin được nhưng việc Cố Hướng tạo phản là sự thật, phòng thành doanh nhất định sẽ đến chi viện."
Cố Tuyên tuy cầm thánh chỉ nhưng trước đó hắn không nghĩ sẽ có lúc phải điều động quân đội phòng thành doanh, hắn vẫn nghĩ Cố Hướng không dám mưu phản. Dù sao Cảnh đế vẫn còn đó, chờ Cảnh đế trở về hắn sẽ trở thành tội nhân phải chết, Cố Tuyên mãi không nghĩ tới Cố Hướng thật sự mưu phản.
Cố Hướng trước khi đến đã có chuẩn bị, quân đội tại đất phong của hắn nghe hắn an bài từ lâu, lợi dụng thời điểm lưu dân chạy loạn liền vụng trộm hóa trang vào thành. Tuy không nhiều nhưng cũng đến mấy ngàn người, ngự lâm quân và cấm vệ quân, bao gồm ngự tiền thị vệ trong cung số lượng cũng không nhiều. Quân lính của Cố Hướng nếu tập hợp lại hết cũng đến một vạn năm ngàn nhân mã.
Cố Hướng lần này quyết tâm được ăn cả ngã về không, tất nhiên sẽ liều mạng đến cùng, hắn có ưu thế về quân số, tuy phí sức một chút nhưng hắn vẫn đánh sập cửa cung trước. Cố Hướng ngồi trên ngựa, tâm trạng kích động vô cùng, cũng có thể nói hắn vừa sợ vừa hưng phấn. Hoàng cung này là điều mà hắn luôn ao ước, bây giờ hắn lại sắp trở thành chủ nhân của nó. Hắn rút kiếm ra: "Tiến lên phía trước cho bổn vương, không cho phép giết loạn người, bắt hết người của hoàng thân quốc thích."
Cố Hướng đã tính kĩ trước, mục đích hắn đánh trận này là vì ngôi vị Hoàng đế, hắn biết rõ mình nắm trong tay không nhiều binh mã, nếu hắn chiếm Hoàng cung, Cảnh đế trở về là lúc xảy ra một hồi ác chiến. Hắn không có niềm tin sẽ thắng được phụ hoàng của mình. Hắn tính toán như thế này, giết toàn bộ huynh đệ, trong cung sẽ không còn người nào, Cảnh đế quay về cũng chỉ có thể lập hắn làm thái tử. Nói không chừng Cảnh đế không thể trở về, như vậy hắn sẽ trực tiếp lên ngôi cửu ngũ chí tôn. Đại thần lúc đó cũng không có biện pháp phản đối, về phần dân chúng, bọn họ căn bản cũng không quan tâm ai làm Hoàng đế.
Cố Hướng đắc ý nhìn Cố Tuyên máu me đầy người bị áp giải ra ngoài, hắn liếc binh lính hai bên, lập tức có người tiến lên đá vào đầu gối của Cố Tuyên. Cố Tuyên vốn đã trọng thương, lại bị đá hai chân, không thể không quỳ xuống đất. Cố Hướng lớn tiếng với đại thần đứng phía dưới: "Cố Tuyên thừa dịp phụ hoàng xuất chinh, mưu đồ soán vị. Cũng may phụ hoàng đã tính trước, mật báo cho bổn vương đến bảo vệ sự an toàn của Hoàng cung. Các vị đại nhân không cần lo sợ, bổn vương sẽ bảo vệ các vị đại nhân hết sức chu toàn."
Lời này vừa nói ra, người phía dưới nghe được liền hiểu rõ, mục đích của Cố Hướng chính là giết toàn bộ huynh đệ, hắn không tính chiếm Hoàng cung. Ai sống trên đời lại không muốn bảo vệ chính mình, không có ai muốn chết cả, đại thần phía dưới nghe vậy đều im lặng không dám lên tiếng.
Cố Hướng thấy vậy liền hài lòng, phất phất tay để người đem Cố Tuyên áp đi, hắn bây giờ đã trọng thương đến hấp hối, cũng sống không qua nổi ngày hôm nay. Bây giờ là thời gian nghị sự sáng sớm, trừ bỏ thái tử Cố Tuyên, hoàng tử đã trưởng thành được phong vương chỉ có ba người, đều đã chết trong vụ hỗn chiến lúc nãy. Còn lại hai hoàng tử mới vị thành niên, Cố Hướng cúi đầu thì thầm vài câu với phó tướng đứng bên cạnh, tên kia nghe xong lập tức mang binh lính hướng đến hai người kia, không cần phải nói nhiều, giệt cỏ tận gốc.
Thế nhưng lúc này, Cố Cẩm Lan và Lưu Dục mang theo thị vệ ra ngoài thành săn bắn, còn có Cố Hoằng mặt dày, cả ba êm ấm ngồi trên cỏ chờ thị vệ đem con mồi đến. Bỗng nhiên một tên thị vệ kích động chạy tới: "Hồi bẩm chủ tử, phò mã gia, Ninh vương điện hạ, đại sự không tốt. Trong thành truyền đến tin tức, Cố Hướng đã lãnh binh dẹp xong Hoàng cung."
"Cái gì? Thái tử như thế nào?" Cố Hoằng sợ hãi đứng dậy, nắm lấy cổ áo tên thị vệ kia.
"Thái tử điện hạ, đã, đã không sống nổi."
Cố Hoằng nghe vậy liền nhìn Cố Cẩm Lan cùng Lưu Dục: "Muội muội, muội phu, nơi đây không thích hợp ở lâu. Mau chóng lên ngựa rời khỏi đây đi."
Lưu Dục nằm rạp xuống đất, áp tai nghe ngóng, sau đó đứng lên nói: "Đã không kịp nữa rồi, một đại đội nhân mã đang hướng đến chúng ta, không đến hai khắc nữa liền đuổi đến."
Nàng lại quay đầu nhìn Lưu Giang Hải: "Giang Hải, lập tức phóng ba cái pháo hoa lên trời."
Lưu Giang Hải nghe vậy lập tức từ trên lưng ngựa lấy xuống pháo hoa cùng hỏa chiết tử (công cụ bật lửa thời xưa), âm thanh truyền đến là tiếng pháo nổ tung trên bầu trời.
Bọn ám vệ mang theo đám thị vệ đứng gần đó ngẩng đầu nhìn pháo liền truyền tai nhau: "Lập tức tập hợp, nhanh chóng chạy đến địa điểm phóng pháo hoa." . Ra chương nhanh nhất tại { T RÙMtruyện.C OM }
Một khắc trôi qua, Lưu Dục yên lặng tính toán trong lòng, Cố Cẩm Lan cùng Cố Hoằng nhìn bọn ám vệ với thị vệ chạy đến liền ngẩn người.
"Thuộc hạ tham kiến chủ tử, tham kiến phò mã gia."
Lưu Dục lúc này cũng không khách khí, lướt qua Cố Hoằng và Cố Cẩm Lan, đứng trước mặt đội quân: "Các ngươi đều do một tay bổn vương huấn luyện, giờ phút này Cố Hướng mưu phản, đã chiếm được Hoàng cung. Bổn vương muốn các ngươi chuẩn bị sẵn sàng đột phá vòng vây, nghĩ cách cứu viện cùng hộ tống người rời khỏi đây, cũng là một thử thách trong việc huấn luyện. Thị vệ hai phủ cùng ám vệ nhiều nhất cũng chỉ có bốn trăm người, đối phương lần này đến có ít nhất hai ngàn nhân mã, bổn vương yêu cầu rõ ràng, hộ tống hai vị điện hạ rời khỏi nơi này. Nơi đây chính là rừng rậm, bọn họ không có biện pháp vây kín chúng ta, rừng là địa hình ưu thế của các ngươi. Chuẩn bị đi."
Lưu Dục nói xong một hơi lại quay đầu nhìn Cố Cẩm Lan cùng Cố Hoằng ở phía sau: "Điện hạ, nơi này để ta cản phía sau, ngài cùng Ninh vương điện hạ, mang theo hai trăm thị vệ đi đến phòng thành doanh đi."
"Phò mã, ngươi đang nói cái gì vậy? Bổn cung như thế nào có thể để lại ngươi một mình?"
"Điện hạ, giờ phút này không phải thời điểm để tranh chấp cãi nhau, đi nhanh đi."
Cố Cẩm Lan nhìn Cố Hoằng: "Ngươi mang theo hai trăm thị vệ đi trước, ta ở lại. Nói vậy chắc hoàng tử trong cung đã chết hết, an toàn của ngươi là điều quan trọng nhất."
"Muội muội, như vậy sao được?"
"Phò mã nói rất đúng, đây không phải thời điểm cãi nhau, ngươi đi mau lên, biết nặng biết nhẹ (kiểu như biết phân biệt chuyện gì quan trọng và chuyện gì không quan trọng), ngươi trong lòng chắc đã hiểu rõ."