Cố Hoằng không do dự thêm nữa, hắn nhảy lên ngựa, quay đầu nhìn Lưu Dục thật lâu: "Muội phu, muội muội của ta giao cho ngươi."
Không biết vì cái gì mà hắn tin tưởng thiếu niên trước mắt mình, tuy người kia không hề biết võ công nhưng lại khiến người ta cảm giác hắn có năng lực bảo vệ được Cố Cẩm Lan. Tuy rằng võ công của nàng so với Lưu Dục cao hơn không chỉ một tầng.
Lưu Dục gật gật đầu, Cố Hoằng không nói thêm gì nữa, thúc ngựa chạy vội đi. Lúc này Lưu Dục mới đứng dậy, không nói lời dư thừa nào, lẳng lặng chờ binh lính đến. Vô luận như thế nào nàng cũng muốn cản bọn họ một lúc, đánh tới đánh lui tranh thủ giúp Cố Hoằng có thêm chút thời gian để chạy đến phòng thành doanh.
Mai Bạch Vũ lúc này đang đứng tại lầu ba của Di Hồng viện, nàng không nghĩ tới Cố Hướng lại có lá gan lớn như vậy, hắn thật sự dám mưu phản. Bây giờ là thời gian giới nghiêm của kinh thành, muốn đi ra cũng phải phí sức vô cùng. Nàng lắc đầu, Lưu Dục luôn làm nàng lo lắng.
"Đi đi, cho người trà trộn vào đội ngũ binh lính của Cố Hướng, lột hết quần áo của bọn họ, đội tuần tra hai mươi người, có được không?"
Người đứng phía sau khom lưng: "Đường chủ yên tâm!"
Chỉ chốc lát sau, người kia đã xử lý xong các thi thể, mang theo hai mươi bộ quần áo trở về. Mai Bạch Vũ nhìn một cách ghét bỏ nhưng đành phải mặc vào, mang theo hai mươi người hướng đến cửa thành.
"Đứng lại, các ngươi đang làm gì?"
"Vương gia phái chúng ta đi ra khỏi thành tìm hiểu tin tức, nhìn xem Cố Hoằng đã bị bắt hay chưa."
"Lệnh bài đâu?"
Mai Bạch Vũ lấy ra một thẻ bài màu trắng, phó tướng cửa thành nhận lấy xem.
"Cho họ đi."
Mai Bạch Vũ cười lạnh trong lòng, Thiết Huyết đoàn có nhiều vàng bạc, tạo một cái lệnh bài không phải là điều đơn giản sao? Lệnh bài ở đại nội Hoàng cung nàng cũng có, huống gì một cái phủ Thành vương nhỏ nhoi. Nàng ra khỏi cửa thành liền nhảy lên ngựa phóng đi. Hướng đi của Lưu Dục nàng luôn nắm rõ trong lòng bàn tay, nàng tất nhiên cũng biết hắn giờ phút này đang đứng tại khu săn bắn của Hoàng gia.
Vòng một vòng sau núi, nàng thấy được Lưu Dục cùng Cố Cẩm Lan đang đứng cạnh gốc cây.
"Vĩnh An điện hạ, phò mã gia!"
Lưu Dục nhìn người đang đến, đó là Mai Bạch Vũ.
"Mai đường chủ, sao ngươi lại đến đây?"
"Công chúa điện hạ và phò mã gia gặp rủi ro, ta không thể không nhân cơ hội này đến cứu giúp, đây chính là việc có công nhất nha."
Lưu Dục dĩ nhiên biết nàng không phải chỉ vì muốn lấy công. Cố Cẩm Lan thì oán thầm trong lòng, như thế nào ở đây mà ngươi cũng xuất hiện, miếng keo da trâu này thật khó bỏ ra khỏi lưng phò mã(Kiểu nói Mai Bạch Vũ dính Lưu Dục như keo).
"Chỉ cần kiên trì nhiều nhất là nửa canh giờ, Ninh vương điện hạ sẽ đến được phòng thành doanh, đến lúc đó có thể vừa đánh vừa lùi. Hắn đã cầm tín vật của ta, thuộc hạ của gia gia tại phòng thành doanh nếu nhìn thấy tín vật sẽ nghĩ được cách cứu viện."
Mai Bạch Vũ nhìn hơn hai trăm thị vệ đang đứng: "Thật đúng là một trận chiến ác liệt."
Nàng ngẩng đầu nhìn binh lính đang dần đến gần, phất phất tay để thuộc hạ của nàng đem Cố Cẩm Lan và Lưu Dục vây trong một vòng tròn.
Thế nhưng Cố Cẩm Lan bước ra khỏi vòng tròn đó.
"Điện hạ?"
"Phò mã tự chăm sóc chính mình đi, bổn cung biết võ công."
Lưu Dục lúc này mới tỉnh ngộ, điện hạ nhà nàng ngay cả ám vệ cũng có, như vậy nàng dĩ nhiên là biết võ công rồi. Như cho dù như vậy, nàng cũng cùng Cố Cẩm Lan bước ra ngoài, kéo Mai Bạch Vũ và Cố Cẩm Lan lại: "Các ngươi đều đứng bên trong đi."
Sau đó nàng lại nhìn đám thị vệ: "Bảo vệ phía Bắc, cần hai khắc thời gian."
Lúc nàng nói chuyện đã thấy đao quang kiếm ảnh, máu bay tứ tung.
Lưu Dục yên lặng tính toán trong lòng, hai khắc trôi qua, một phó tướng lãnh binh của Thành vương phất phất tay khiến mọi người dừng lại. Hắn cúi đầu thì thầm vài câu, tên lính bên cạnh nhận mệnh lui xuống. Tên phó tướng này lại cười âm hiểm, thúc ngựa tiến về phía trước: "Vĩnh An điện hạ, phò mã gia, bản tướng quân khuyên các ngươi vẫn mau thúc thủ chịu trói đi, không cần tiếp tục chống cự, các ngươi chỉ có mỗi hai trăm tên lính, ta lại có hai ngàn dũng sĩ."
Cố Cẩm Lan không thèm trả lời, loại người thô bỉ này nàng không muốn nói chuyện. Lưu Dục để thị vệ đằng trước lui ra phía sau, ý muốn Cố Cẩm Lan cùng Mai Bạch Vũ cũng được bao bọc ở bên trong, mọi người chậm rãi lui ra sau, cho dù là hai khắc, ở hiện tại cũng là nửa giờ đồng hồ. Cố Hoằng nếu ra roi thúc ngựa cũng có thể đến phòng thành doanh đi.
Thị vệ hai phủ lần này đã hao tổn quá nhiều, tuy rằng đã trải qua huấn luyện nhưng dù sao số lượng cũng không nhiều. Nàng quan sát một lượt, hao tổn cũng gần một nửa rồi, cũng hoàn hảo, vẫn còn có thể tiếp tục chống cự cho đến khi quân đội phòng doanh đến cứu viện.
Phó tướng kia thấy bọn họ không trả lời, hắn cũng không nóng giận. Hắn nhìn rừng cây bên cạnh, chỗ đó đã an bài lính bắn tên, tên đã được cài lên dây cung. Lưu Dục lôi kéo Cố Cẩm Lan, chuẩn bị phóng lên ngựa lại đột nhiên nhìn thấy một loạt tên bắn ra từ rừng cây.
Bọn thị lấy đao chắn tên bay đến, Cố Cẩm Lan và Mai Bạch Vũ cũng rút kiếm ra chắn, chỉ có Lưu Dục là đứng nhìn. Đánh cận chiến còn được, bây giờ lại biến ra quân bắn tên khiến bọn họ khó phòng bị, không thể cử người ra giải quyết đám lính bắn tên kia.
Trong lúc nhất thời tên bay đầy trời, phó tướng kia ra lệnh một tiếng, quân lính lại tiến công. Cố Cẩm Lan thấy liền giận dữ: "Rút mười người ra, lấy mũi tên dùng để săn thú còn lại giải quyết đám lính bắn tên kia. Lại rút thêm hai mươi người bảo vệ mười người kia. Những người còn lại bảo vệ phía Bắc." Nàng nói một hơi, kiếm trong tay cũng không dừng lại.
Phó tướng kia vì bố trí cung tên liền chậm trễ, hiện tại đứng thành một vòng, Lưu Dục xem ba mươi người được cử đi đã giải quyết sạch đám lính bắn tên kia. Nàng lại nằm xuống đất nghe ngóng, đứng lên cười nói: "Điện hạ, Ninh vương điện hạ tới rồi!"
Phó tướng kia vừa nghe vậy lập tức khó thở: "Toàn lực xông lên cho ta, bắt không được thì giết chết đi."
Nói xong hắn lại cầm cung tên lên, lắp tên vào bắn, người này hóa ra xuất thân từ lính bắn tên, tay nghề lại chuẩn xác vô cùng. Tên bắn ra liền nhắm ngay đến Cố Cẩm Lan.
Lúc này quân lính của Thành vương nghe lệnh đều xông lên, Cố Cẩm Lan giờ phút này cũng lâm vào một trận ác chiến. Nàng một thân đầy máu tươi, chém sạch sẽ lưu loát. Lưu Dục đứng một bên mở to hai mắt nhìn, nàng lại một lần nữa được nhận thức thêm về công chúa điện hạ nhà mình. Nàng kia bình thường dịu dàng yếu ớt, bây giờ Lưu Dục không thể tìm ra từ nào để hình dung về nàng.
Nàng nhìn chằm chằm Cố Cẩm Lan, tự nhiên cũng thấy được ba mũi tên liên tiếp bay đến, Cố Cẩm Lan bị tên lính bên cạnh chém đến, nàng liền thụt lui vài bước, trái phải chém ngăn được hai mũi tên. Thế nhưng mũi tên thứ ba lại không ngăn được, Lưu Dục nhìn thấy liền xông đến, đem Cố Cẩm Lan chắn phía sau. Mũi tên kia liền cắm trước ngực nàng, nàng đau đến rống to một tiếng.
Không sai, là rống to, phò mã gia dù sao cũng đến từ hiện đại, nàng đau đến muốn rống lên, cũng chưa đến mức thét lên. Nghe được động tĩnh, Mai Bạch Vũ cùng bọn thị vệ xung quanh chạy đến bên Cố Cẩm Lan và Lưu Dục vây thành vòng tròn chống đỡ.
Cố Cẩm Lan từ dưới người Lưu Dục đứng dậy, thật cẩn thận đỡ lấy nàng: "Phò mã, phò mã."
Luôn luôn bình tĩnh như Cố Cẩm Lan, giờ phút này thanh âm lại mang theo sự lo lắng đặc biệt, nàng lo lắng, nàng lại càng sợ hãi. Nàng chưa từng sợ hãi như vậy, cho dù vừa đối mặt với hai ngàn binh mã lại không mang nửa điểm phần thắng. Lúc đó nàng không hề sợ, nhưng giờ phút này nhìn Lưu Dục bị trúng tên, nàng cảm giác trái tim mình như bị xẻ nát. Nàng biết được, đời này của nàng, nàng sẽ không rời bỏ thiếu niên lần thứ hai phấn đấu quên mình để cứu nàng, đó cũng là phò mã của nàng.