Thế Gian Luôn Là Ngươi Tốt Nhất!

Chương 57: Điện hạ sợ hãi



Thật ra nếu trúng tên, chỉ cần không bắn trúng vị trí quan trọng và mũi tên cắm không sâu, tại hiện đại căn bản sẽ không phải chết. Thế nhưng ở cổ đại y học làm gì phát triển đến như vậy, nếu cứu không kịp lúc, phần lớn người ta sẽ mất máu nhiều mà chết. Lưu Dục lúc này quỳ rạp trên mặt đất, đau đến không nói nên lời, máu tươi đã nhiễm đỏ hết vạt áo phía trước ngực nàng. Nàng cố hết sức nghiêng đầu, nhìn Cố Cẩm Lan: "Điện hạ không bị gì thì tốt quá."

Mũi tên quân dụng này được bắn với sức dãn cung lớn, hơn nữa phó tướng kia là thần tiễn thủ, thân thể của Lưu Dục vốn yếu, nàng lại không tập võ, mũi tên đã hoàn toàn cắm sâu vào cơ thể nàng, chỉ may mắn là nó xuyên ở phía trên trái tim. Nếu thật sự xuyên trúng tim, nàng đã có thể xuyên trở về hiện đại rồi.

Cố Cẩm Lan cẩn thận ôm lấy Lưu Dục, nhìn từ xa đã thấy quân đội phòng thành doanh chạy đến. Nàng thở dài nhẹ nhõm, cuối cùng các nàng đã chống cự được rồi. Nàng không phải không nghĩ đến việc Cố Hoằng sẽ dẫn binh quay trở lại, nàng cũng biết bọn họ nhất định không xảy ra việc gì. Thế nhưng nàng không nghĩ đến việc Lưu Dục lại bị thương nặng như vậy.

Lưu Dục đã nhắm hai mắt lại, nàng không còn dư thừa khí lực để nói chuyện, nàng thật sự rất đau, thân thể đã suy yếu mà máu lại chảy không ngừng, nàng sắp lâm vào trạng thái hôn mê. Cố Cẩm Lan giờ phút này hối hận muốn chết đi được, nàng biết tâm tư của Lưu Dục đối với nàng, chỉ là nàng chưa chuẩn bị tốt tâm lý, lại chưa xác định hoàn toàn việc muốn cùng Lưu Dục bên nhau cả đời. Bây giờ nhìn Lưu Dục nằm trong lòng nàng, nàng nghĩ rằng nếu qua được ải này, hắn muốn gì nàng đều cho. Đến khi tận mắt nhìn Lưu Dục như vậy, nàng mới chân chính phát hiện ra Lưu Dục quan trọng với nàng biết chừng nào. Nàng sẽ không rời bỏ người này, sẽ không rời bỏ phò mã của nàng, chỉ là hiện tại nghĩ như vậy thì có ích lợi gì?

Mai Bạch Vũ đứng ở một bên, nàng thật sự rất tức giận, người nàng yêu thương nhất giờ phút này sinh tử không rõ lại đang hấp hối đến hôn mê. Nàng không cần để ý lễ nghi, trực tiếp hô tên của công chúa: "Cố Cẩm Lan, Lưu Dục che chở ngươi hết mực, đối tốt với ngươi, thế mà ngươi lại dành cho hắn điều này sao? Nếu không phải trong lòng Lưu Dục chỉ có mỗi ngươi, ta đã sớm cướp đi hắn, hắn sẽ không rơi vào kết cục như ngày hôm nay!"

Cố Cẩm Lan nghe được Mai Bạch Vũ gọi thẳng tên mình, nàng cũng không tức giận: "Bốn cung sẽ cứu sống phò mã, không cần ngươi bận tâm."

Cố Hoằng lúc này đã xuống ngựa chạy đến, còn có năm ngàn quân sĩ của phòng thành doanh, phó tướng dẫn đầu nhảy xuống ngựa quỳ gối: "Mạt tướng Lữ Đại Chí, tham kiến Vĩnh An điện hạ." Sau đó hắn sốt ruột nhìn Lưu Dục: "Tiểu vương gia làm sao vậy?"

"Phò mã bị thương, mau lấy cáng, xe ngựa đến phòng thành doanh!"

"Mau lên, lấy cáng đến."

Giờ phút này người sốt ruột nhất trừ bỏ Cố Cẩm Lan cùng Mai Bạch Vũ, còn có Lưu Giang Hải. Hắn đã biết chân tướng của Lưu Dục từ lâu, mà Lưu Dục giờ lại bị trúng tên, tất nhiên phải cởi áo để rút mũi tên ra ngoài. Hắn gấp như kiến bò trong chảo nóng, thế nhưng lại không nghĩ ra biện pháp gì.

Sự tình bên này giao lại cho Cố Hoằng cùng phó tướng Lữ Đại Chí xử lý, đoàn người bọn họ ra roi thúc ngựa chạy nhanh đến phòng thành doanh để tìm đại phu. Khi Lưu Giang Hải chạy đến thì Lưu Dục đã hôn mê, may mắn Cố Cẩm Lan ôm nàng suốt hành trình, nếu không nàng sẽ mất máu đến chết.

Đến khi Lưu Dục được đưa vào doanh trướng, Cố Cẩm Lan lập tức gọi quân y đến, Lưu Giang Hải nhìn người đứng đầy trong phòng liền quỳ xuống nói: "Điện hạ, nhiều người như vậy, thỉnh điện hạ để cho bọn họ đều lui ra. Chỉ cần bọn họ đưa đồ cứu thương đến là được."

Cố Cẩm Lan nghe hắn nói có lý liền phất tay để những người hầu bên cạnh lui ra.

Dù sao phò mã cũng là nam nhi, không phải ai cũng có quyền xem thân thể hắn. Mai Bạch Vũ nhìn Lưu Giang Hải quỳ xuống, trong lòng hơi bực bội, nhất quyết không chịu ra ngoài. Lưu Giang Hải vẫn đi theo Lưu Dục, tất nhiên biết Mai Bạch Vũ có tình ý với Lưu Dục, hắn khẽ cắn môi, nhìn về phía Mai Bạch Vũ: "Mai đường chủ, ngươi có thể trị thương không?"

Mai Bạch Vũ xuất thân từ sát thủ, làm gì có sát thủ nào lại không biết trị thương chứ. Nghe hắn nói như vậy nàng liền hỏi: "Biết, thì sao?"

"Thương thế của tiểu vương gia nhà ta, còn thỉnh Mai đường chủ giúp đỡ một tay."

Cố Cẩm Lan cùng Mai Bạch Vũ liền bực mình, đây là phòng thành doanh, lại có đại phu, vì cái gì lại muốn nàng ra tay cứu giúp?

Lúc này đại phu đã đi đến, cũng mang theo công cụ trị thương, Lưu Giang Hải nhìn đại phu: "Ngươi đi ra trước đi."

Đại phu cũng biết Lưu Dục và Lưu Giang Hải, nghe hắn nói như vậy liền khó xử nhìn Cố Cẩm Lan, Cố Cẩm Lan phất phất tay: "Ngươi đi ra trước, canh giữ ở bên ngoài, có chuyện gì thì bổn cung sẽ gọi ngươi."

Lưu Giang Hải một lần nữa lại quỳ xuống, dập đầu một cái: "Thỉnh điện hạ trước tiên cứu tiểu vương gia, sau đó hẳn trị tội nàng."

Cố Cẩm Lan liền nghi hoặc, nhưng nàng vẫn nhìn Mai Bạch Vũ, tình huống của Lưu Dục bây giờ rất gấp, không thể tiếp tục trì hoãn. Thế nhưng nàng lập tức do dự, phò mã của mình để cho một nữ tử xem thân thể, thích hợp không đây?

Lưu Giang Hải đứng dậy: "Tiểu nhân ở đây không tiện, còn thỉnh điện hạ bình tĩnh một chút, không cần tức giận." Nói xong hắn liền chậm rãi lui ra ngoài.

Nghe Lưu Giang Hải nói như vậy, Mai Bạch Vũ chỉ có thể tiến tới cầm lấy cây đao nhỏ, cắt quần áo Lưu Dục theo từng lớp từng lớp một. Đợi đến khi chỉ nhìn thấy áo lót ở trong, nàng thấy vải trắng quấn quanh ngực Lưu Dục. Bây giờ nàng hơi giật mình, đột nhiên lại nhớ đến vài thứ tồn tại trong đầu óc của chính mình, nàng lại rõ ràng đến tám phần. Nàng dừng lại một chút, lại nhẹ nhàng cắt tầng áo lót đó đi, Cố Cẩm Lan đứng ở bên cạnh thấy được liền hiểu rõ, giờ phút này biểu tình trên mặt nàng là khó tin cùng hoang đường.

Không sai, thành thân với nhau lâu như vậy, cho đến hôm nay nàng mới phát hiện phò mã của nàng lại là nữ, giờ phút này nàng có loại lửa giận của việc bị lừa dối. Lưu Dục cũng không hôn mê hoàn toàn, nàng biết đã phát sinh chuyện gì, nhưng nàng cũng không có cách nào đi xử lý.

Mai Bạch Vũ lại không có biểu tình gì, nàng đưa khối vải bố cho Lưu Dục: "Cắn đi, sẽ rất đau đấy."

Sau đó nàng bình tĩnh cầm dao cắt một đường tại vị trí bị tên đâm, Lưu Dục giờ phút này thiếu chút nữa muốn cắn nát vải bố trong miệng, không có thuốc gây mê mà lại bị mổ xẻ nữa chứ.

"Cắn chặt đi, ta sẽ rút mũi tên ra."

Nói xong nàng dùng một chút lực rút mũi tên ra, lập tức đổ kim sang dược lên miệng vết thương, nàng hận bản thân không thể đem thuốc từ cả ba chai đều đổ lên đó. Nàng sau đó lập tức cầm lấy cuộn vải trắng bên cạnh băng bó lại, đó là bước quan trọng nhất trong việc cầm máu. Cũng may nàng xuất thân từ tổ chức sát thủ, từ nhỏ nàng đã biết một chút y thuật, cũng thường băng bó cho chính mình nữa, ai ngờ lại có lúc điều này giúp nàng cứu Lưu Dục một mạng.

Bây giờ nàng đúng là có chút mừng rỡ, nàng biết chân tướng sự việc nhưng không có tức giận như Cố Cẩm Lan. Nàng mỉm cười thoáng qua, nhìn Cố Cẩm Lan: "Vĩnh An điện hạ, mũi tên trong ngực của phò mã đã rút ra, nàng cần nghỉ ngơi cho khỏe, sau đó sẽ không có trở ngại gì."

Cố Cẩm Lan cảm thấy nụ cười của nàng hơi chói mắt, nhưng nàng lại không biểu hiện gì. Giờ phút này Cố Cẩm Lan lại khôi phục bộ dạng khi gặp Lưu Dục lần đầu, cao quý, lạnh lùng.

"Đa tạ Mai đường chủ, hôm nay ngươi cứ nghỉ một đêm tại phòng thành doanh trước đi, công lao cứu trị phò mã, bổn cung sẽ đáp tạ sau."

Mai Bạch Vũ nhìn Lưu Dục, người đó chỉ yên lặng nằm, nàng không trả lời Cố Cẩm Lan mà nói: "Lưu Dục, điền trang của ngươi ta đã mua rồi. Địa phương đó rất đẹp, non xanh nước biếc, trước cứ yên tâm dưỡng thương, chuyện gì về sau lại nói tiếp."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.