Thế Gian Luôn Là Ngươi Tốt Nhất!

Chương 84: Chào từ biệt



Cố Cẩm Lan lập tức khẽ nhíu mày: "Giờ phút này tình thế Nam Chiếu chắc hẳn rất loạn, nói không chừng còn có thể phát sinh nội loạn. Lần này Mai đường chủ đi chỉ mang mười mấy người, vậy thì không đủ."

"Thiết Huyết đoàn của ta là tổ chức sát thủ, quan trọng là chất lượng hơn số lượng."

Cố Cẩm Lan thổi thổi lá trà: "Mai đường chủ giúp phò mã nhiều lần như vậy, bổn cung và phò mã gia tất nhiên sẽ không thờ ơ đứng nhìn. Hiện tại tình thế Nam Chiếu không rõ, cũng không thể điều động binh lính. Nếu đường chủ chỉ dẫn theo mấy chục sát thủ, bổn cung liền để hai trăm binh lính đi theo đường chủ. Mang đi còn có thể đỡ đần giúp tiểu công chúa một ít việc."

"Đa tạ công chúa điện hạ, ta mà từ chối thì thật bất kính. Nhưng lúc này tiểu công chúa còn chưa thẳng thắn nói thân phận của nàng cho ta, ta trước tiên cứ mang theo Thiết Huyết đoàn. Còn làm phiền điện hạ chuẩn bị trước hai trăm binh sĩ, đặt ở biên cảnh, nếu ta cần sẽ xin sự giúp đỡ của điện hạ."

"Nếu như vậy bổn cung sẽ chuẩn bị thêm nhân mã, nếu muốn đối đãi với tiểu công chúa kia thật tốt, thì cần phải làm việc chu toàn."

"Tiểu công chúa lát nữa sẽ đến từ biệt điện hạ và phò mã gia."

"Mai đường chủ không cần phải lo lắng, phò mã gia là người mềm lòng, ngươi còn sợ bổn cung đổi ý sao?"

"Công chúa điện hạ cứ nói đùa, ta cũng chỉ thuận miệng nhắc trước thôi, còn mong điện hạ đừng phiền lòng."

"Mai đường chủ lo lắng quá nhiều rồi, Đại Tề hiện nay cũng đang ở trong thời buổi rối loạn. Bổn cung cũng không phải Hoàng tử, không có tâm tư thống nhất thiên hạ, lúc này để tiểu công chúa sống thì có lợi chứ không có hại."

"Vậy trước tiên ta xin cảm tạ điện hạ và phò mã gia."

Lưu Dục đang ngồi cắn hạt dưa, nghe đến đó liền chọt một câu: "Ngươi tính cưới Lâm tiểu thư thật sao?"

Mai Bạch Vũ cũng bóc một nắm hạt dưa: "Có gì không thể? Phò mã gia không phải cũng đã cưới công chúa điện hạ sao?"

"Ta lúc đấy là do bị tứ hôn, rơi vào đường cùng mới phải làm phò mã nha."

Cố Cẩm Lan liếc Lưu Dục một cái: "Như thế nào, phò mã, ngươi thực sự không cam tâm tình nguyện cưới bổn cung?"

Lưu Dục lập tức cười lấy lòng: "Điện hạ là tình yêu duy nhất trong lòng của ta, ta làm sao không tình nguyện cho được?"

"Một khi đã như vậy, phò mã, ngươi không cần phải bận tâm việc của Mai công tử và Lâm tiểu thư, lo chính mình cho tốt đi, đừng để bổn cung phải tiếp tục lo lắng."

Khi ba người đang nói chuyện thì Tang Lâm Hoài Nhị đã đến mở cửa, không đợi Lưu Dục đứng lên, Mai Bạch Vũ đã bước đến mở cửa, nàng còn mang theo một nụ cười đầy thu hút: "Nhị nhi đến rồi sao?"

"Mai công tử biết ta sẽ đến?"

"Nhị nhi chắc chắn sẽ đến chào từ biệt, ngươi tất nhiên sẽ không tính đi mà không để lại một tiếng động nào."

"Tham kiến công chúa điện hạ, phò mã gia."

Cố Cẩm Lan liếc Tang Lâm Hoài Nhị một cái đầy sâu sắc: "Tang Lâm công chúa, mời ngồi, không biết phong hào của công chúa thì bổn cung xưng như vậy, còn mong công chúa không để bụng."

Tang Lâm Hoài Nhị, Lưu Dục và Mai Bạch Vũ nghe Cố Cẩm Lan nói vậy đều lắp bắp kinh hãi. Lưu Dục và Mai Bạch Vũ không biết Cố Cẩm Lan vì sao đột ngột nói toạc ra như vậy, còn Tang Lâm Hoài Nhị lại giật mình kinh ngạc vì Cố Cẩm Lan đã biết thân phận thật sự của nàng. Chẳng qua nàng vẫn rất bình tĩnh, nếu bị người khác nhận ra, có tiếp tục giả đò cũng không có ích gì.

Tang Lâm Hoài Nhị ngồi xuống ghế: "Không biết công chúa điện hạ và phò mã gia làm sao nhận ra được bổn cung?"

Mai Bạch Vũ ngồi sát Tang Lâm Hoài Nhị: "Không phải là các nàng, chính bản công tử nhận ra."

"Nguyên lai là ngươi, cái đồ ba hoa múa mép, ngươi làm sao nhận ra được bổn cung?"

Mai Bạch Vũ khẽ cười: "Tiểu công chúa, ta còn phải cảm ơn ân cứu mạng của ngươi."

"Ân cứu mạng? Bổn cung cũng không nhớ rõ lúc nào đã cứu ngươi."

"Tiểu công chúa, ngươi vì con cóc vàng của mình mà đuổi giết ta, cho đến khi ta trở về Đại Tề mới thôi nha."

"Hóa ra ngươi là tên trộm cóc vàng, Mai công tử có lá gan tiến đến phủ của ta, không định nói ra lai lịch của mình sao?" Tang Lâm Hoài Nhị hiện tại không lo lắng chút gì cho tình cảnh của mình, nếu bọn họ đã sớm phát hiện ra thân phận nàng mà không thèm nói ra, nàng cũng sẽ không gặp nguy hiểm gì, vì vậy nàng lại quay sang hỏi tội Mai Bạch Vũ.

Mai Bạch Vũ cười nhạo một tiếng: "Nhị nhi tương lai nhất định trở thành phu nhân của ta, ta làm sao không dám báo lai lịch cho ngươi được? Đường chủ của Thiết Huyết đoàn là ta."

"Hóa ra là Mai đường chủ, đắc tội rồi."

"Không biết Nhị nhi có nghĩ đến chuyện ta có thể cưới được ngươi hay không dù có táng gia bại sản đi nữa?"

"Mai công tử, lần này nếu ngươi quay về Nam Chiếu cùng bổn cung, chỉ sợ ngươi sẽ thật sự táng gia bại sản."

"Vì Nhị nhi, dù có táng gia bại sản cũng đáng giá."

Cố Cẩm Lan nghe đến đây đành mở lời: "Lần này công chúa đi, bổn cung và phò mã cũng không thể mặc kệ, tướng sĩ ở biên cảnh sẽ trợ giúp công chúa một tay."

Tang Lâm Hoài Nhị nghe vậy đứng lên, hơi hạ thân hành lễ: "Đa tạ Vĩnh An điện hạ, chỉ là bây giờ không phải là thời điểm thích hợp để binh lính Đại Tề tiến vào Nam Chiếu, bằng không ta sẽ khiến cho dân chúng hiểu nhầm mình bán nước thông đồng với địch."

"Tất nhiên nên như vậy, không phải lúc nguy cấp thì bổn cung cũng sẽ không nhúng tay vào chuyện của Nam Chiếu, công chúa cứ yên tâm. Đại Tề cùng Nam Chiếu nếu đời đời có thể quan hệ tốt với nhau, vậy là việc đáng hoan nghênh."

"Ân tình của công chúa điện hạ và phò mã gia, Hoài Nhị ghi nhớ trong lòng. Đêm đã khuya cũng không tiện quấy rầy."

Mai Bạch Vũ nhìn nhìn Tang Lâm Hoài Nhị: "Nhị nhi trước tiên cứ đi nghỉ ngơi đi, ta còn có chút việc muốn thương lượng cùng điện hạ và phò mã gia."

"Không biết Mai đường chủ còn có việc gì?"

"Tới đây hai ba ngày, quên nói cho điện hạ và phò mã gia biết hai vị Hoàng tử kia là do ta cho người ra tay sát hại."

"Nga?Hóa ra là do thuộc hạ của Mai đường chủ, không biết Mai đường chủ vì lí do gì làm như vậy?"

"Theo ta thấy, Cảnh đế là lão hồ đồ. Thời buổi rối loạn còn đón thêm hai đứa con riêng trở về, ta cũng không tin điện hạ muốn để hai người có lai lịch không rõ kia cùng tranh giành ngôi vị Hoàng đế."

"Tất nhiên là không."

"Một khi đã như vậy, chi bằng đơn giản hóa việc đó đi, đã không làm thì thôi, làm rồi thì phải làm đến cùng, phải cắt bỏ toàn bộ đường lui của bệ ha."

Cố Cẩm Lan nghe vậy cũng không có cảm giác ngoài ý muốn, trong lòng nàng rất rõ, tại thời khắc Cảnh đế phái thánh vệ điều tra nàng, nàng đã vì tương lai của nàng và Lưu Dục mà chuẩn bị trước vài thứ. Vấn đề của Lưu Dục sớm muộn gì cũng sẽ bại lộ, một khi đã như vậy, phòng trước vẫn hơn. Nghĩ đến đây nàng liền nói: "Ý tốt của Mai đường chủ bổn cung hiểu, nhưng không nghĩ đến đường chủ sẽ làm chuyện này, bổn cung nghĩ rằng do thuộc hạ cũ của Cố Hướng."

"Ha ha, điện hạ và phò mã gia không cần cảm ơn ta, đêm đã khuya, ta cũng xin cáo từ." Nói xong liền quay người đi.

Lưu Dục thấy Mai Bạch Vũ và Tang Lâm Hoài Nhị đều đã ra ngoài, nàng lôi kéo tay Cố Cẩm Lan đi vào bên trong: "Điện hạ, chúng ta cũng nên nghỉ ngơi sớm."

"Phò mã, chỉ sợ ngươi và ta phải trú tại Nam Cương một thời gian."

"Điện hạ vì sao nói như vậy?"

"Bổn cung đã sai người để Cố Hướng mãi mãi không thể rời khỏi thiên lao."

"Điện hạ vì sao làm như vậy, nếu phụ hoàng biết được việc này, hắn sẽ giận đến tím cả mặt cho xem."

"Phụ hoàng già rồi, càng ngày càng làm việc khác người, vì hai người không rõ lai lịch mà giáng Ngũ ca xuống làm quận vương. Nếu tiếp tục để yên, Cố Hướng cũng có thể ra khỏi thiên lao, nếu vậy thì thái tử vị của Ngũ ca sẽ gặp nguy hiểm. Việc của chúng ta nếu hắn biết được, làm sao ta có thể bảo vệ được ngươi chu toàn?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.