Thế Gian Luôn Là Ngươi Tốt Nhất!

Chương 94: Cảnh đế toan tính



Lưu Dục nghe xong miệng liền cảm thấy đắng: "Điện hạ, đối phương dù sao cũng là nữ nhi, chẳng qua chỉ là hiểu lầm thôi. Ta không có ý khác mà, điện hạ đừng nghĩ oan cho ta, trong lòng ta vĩnh viễn chỉ có một mình điện hạ."

Cố Cẩm Lan cũng không phủ nhận mà gật gật đầu: "Bổn cung biết rồi, lúc trở về đem quần áo của ngươi vứt đi."

Người có tiền nói chuyện có khác nha, một bộ quần áo tốt như vậy muốn vứt liền vứt, Lưu Dục nghĩ trong lòng là thế nhưng miệng vẫn nói: "Vâng, vâng, điện hạ nói gì cũng đúng."

Cảnh đế lúc này nhìn thái y đang quỳ phía dưới, hắn che dấu không được sự vui mừng: "Như thế nào?"

"Hồi bẩm điện hạ, người không cần lo lắng, mạch của nương nương tất cả đều vững."

"Rất tốt, nhất định phải chăm sóc tốt cho Hoàng tử, nếu xảy ra việc gì, toàn bộ thái y viện của các ngươi đều mất đầu. Lui ra đi."

Hai lão nhân đang quỳ ở dưới lau chùi mồ hôi túa ra liên tục, sau đó đứng dậy khúm núm lui xuống.

Cảnh đế trở về ngự thư phòng, hắn nhìn thánh vệ quỳ ở dưới chậm rãi nói: "Hôm nay trẫm tìm các ngươi đến là muốn an bài các ngươi làm một việc."

"Mong bệ hạ ra ý chỉ."

"Rất tốt, nếu phò mã của Vĩnh An đã đi đón dâu, vậy thì hắn cũng không cần trở lại, hiểu chưa?"

Hai lão nhân nhìn nhau nhưng cũng không dám hỏi nhiều: "Chúng thần lĩnh chỉ." Sau đó họ chậm rãi khom người lui xuống, lúc đi ra ngoài, lão nhân áo xám nhìn về phía lão nhân áo đen: "Bệ hạ càng ngày càng hồ đồ, trước thì để chúng ta giám sát Vĩnh An công chúa, hiện tại lại muốn lấy mạng của phò mã, đến lúc đó làm sao mà mở lời với lão vương gia Trấn Nam vương phủ?"

Lão nhân mặc đồ đen sờ sờ râu: "Ngươi và ta cũng nên chừa đường lui cho bản thân, hiện tại ngôi vị có thể thay đổi bất ngờ, Vĩnh An điện hạ lại là muội muội duy nhất của Ninh vương điện hạ. Hài tử mới đây của bệ hạ có thể bình an sinh ra hay không và sinh ra có thể sống sót hay không cũng không phải là điều có thể chắc chắn."

Lão nhân áo xám gật gật đầu: "Quả thật nên như vậy, chúng ta nay đã già rồi, cũng không bao lâu sẽ để đồ nhi chúng ta thay thế. Thiên hạ là của người trẻ tuổi, điều cần lo lắng lúc này là chúng ta có thể kéo dài tuổi thọ chính mình bao lâu."

Lão nhân đồ đen lại trầm ngâm: "Thế nhưng chúng ta là thánh vệ, từ lúc lập ra đến nay chưa từng phản bội bệ hạ, mạng của phò mã gia vẫn phải lấy. Vậy nên làm thế nào mới đúng?"

"Chúng ta vì sao phải xuống tay? Cho dù chúng ta là thánh vệ thì vẫn có những trường hợp ngoại lệ, để lại mạng cho phò mã gia cũng nằm trong số đó."

"Có lý, có lý, theo ta thấy trước tiên nên thông báo cho phủ công chúa một tiếng. Bằng không bọn họ làm sao có thể tính trước được việc làm của chúng ta?"

"Sư đệ suy xét thật chu đáo, vậy cứ thế mà làm đi. Theo ta thấy việc này không cần chúng ta phải tự thân ra tay, các đồ đệ cũng cần đi học hỏi, chúng ta nên phái chúng đi thôi."

Hai người vừa đi vừa nói, trở về Tàng thư các liền cho gọi đồ đệ tới phân phó việc lúc nãy cho bọn họ nghe. Lão nhân áo đen tự mình viết một phong thư giao cho đồ đệ, bảo hắn đến phủ công chúa gặp trực tiếp Vĩnh An điện hạ.

- -----------------------

Cố Cẩm Lan nhìn nam nhân ở tuổi trung niên hơi khom người phía dưới, nàng hỏi: "Sư phụ của ngươi còn nói gì khác không hay chỉ để ngươi mang thư đến cho bổn cung?"

"Hồi bẩm điện hạ, lời sư phụ muốn nói tất cả đều ở trong lá thư kia, mong điện hạ xem xong liền lập tức chuẩn bị, vậy mới kịp."

"Bổn cung biết rồi, đa tạ ý tốt của sư phụ ngươi, thay bổn cung và Ninh vương điện hạ cảm ơn hắn."

Cố Cẩm Lan thấy người kia đi rồi mới mở thư ra, sau khi xem xong nàng tức giận ngập trời, tuy biết sẽ có khả năng gặp chuyện không may nhưng nàng vẫn ôm một tia hi vọng là chuyện sẽ khác. Thế nhưng hiện tại sự thật đẫm máu bày ra trước mặt, trong lòng nàng không những tức giận còn có thất vọng nữa. Nàng hừ lạnh lùng một tiếng rồi ném thư lên trên bàn. Phụ hoàng, là ngươi bất nghĩa với nữ nhi trước, về sau nữ nhi làm gì cũng đều chỉ để tự bảo vệ bản thân mà thôi. Lưu Dục nhặt thư lên nhìn nội dung xong liền dùng ánh nến tiêu hủy nó đi.

"Điện hạ, vậy giờ không cần phải lo lắng nữa."

"Phò mã, vì sao nhìn mặt ngươi lại thoải mái như vậy?"

"Ít nhất lần này ta đi sẽ không gặp nguy hiểm gì."

"Thế nhưng phò mã sẽ mang không ít thương tổn trở về, nếu thánh vệ đã nói vậy thì bọn họ sẽ không xuống tay quá nặng. Phụ hoàng nhất định sẽ an bài tay chân trong đám thị vệ, chúng ta không có khả năng thay tất cả thị vệ thành ám vệ của chúng ta, dù sao vẫn còn cần có người đi để báo cáo kết quả cho lễ bộ nữa."

"Chỉ đơn giản bị đau chút thôi, điện hạ không cần lo lắng. Trở về ta dưỡng thương thì tốt rồi, còn hơn là không biết bệ hạ sẽ làm gì."

"Phò mã..."

Cố Cẩm Lan còn muốn nói gì nữa nhưng Lưu Dục lấy tay đè môi nàng lại: "Điện hạ, được rồi mà, không cần phải nói, chúng ta hiện tại nên nhìn xem người kia trong phủ ra sao chứ hả?"

Cố Cẩm Lan cười cười: "Như thế nào, phò mã, ngươi nhớ nàng sao?"

"Điện hạ, đừng có chọc ta mà, ngươi biết rõ không phải như vậy."

"Được rồi, không đùa phò mã nữa, ngươi đi đi, bổn cung không đi cùng thì sẽ tiện hơn."

Lưu Dục nghĩ trong lòng, điện hạ, ngươi không đi cùng ta thì có cái gì khác nhau hay sao? Việc nào trong phủ có thể trốn khỏi ánh mắt của ngươi? Nàng vừa oán thầm vừa đi tìm Hồ Diên Phượng, Hồ Diên Phượng lúc này vẫn nằm trên giường giả vờ dưỡng thương, thuận tiện nàng cũng chờ hai vị chủ tử của phủ công chúa đến tìm nàng. Nếu Cố Cẩm Lan và Lưu Dục vẫn chưa hành động gì thì nàng cũng sẽ không làm ra bất cứ điều gì.

Lưu Dục gõ cửa, vừa muốn nói chuyện lại phát hiện nàng còn chưa biết đối phương họ gì, nghĩ nghĩ nàng liền nói to: "Vị tiểu thư bên trong có đó không. Hả, không đúng, có đang thức không?"

Lưu Dục vừa nói một nửa câu liền cảm thấy không thích hợp, như thế nào nàng ta lại không ở trong phòng chứ, vì thế liền sửa lại liền. Hồ Diên Phượng nghe đến đó cũng bật cười, cười xong lại phát hiện lẽ ra mình không nên cười, vì thế nàng lại nghiêm túc lên, nói cho thị nữ bên cạnh: "Ra mở cửa đi."

Thị nữ nhanh chóng đi ra mở cửa, hành lễ: "Phò mã gia, mời vào."

Lưu Dục đi vào đứng bên giường: "Tiểu thư đã tỉnh chưa? Vết thương như thế nào rồi?"

"Đa tạ phò mã gia lo lắng cho, chỉ hơi choáng váng đầu mà thôi, còn lại đều tốt." Nói xong nàng liền giả như cố gắng ngồi dậy: "Còn chưa tạ ân cứu mạng của phò mã gia."

Lưu Dục nhanh chóng khoát tay: "Tiểu thư quá khách khí rồi, tên yêu râu xanh kia bị trừng phạt là đúng. Chỉ là ta vẫn chưa thỉnh giáo danh tính của tiểu thư."

"Ta họ Nghiêm." Nói xong nàng dừng lại một chút: "Tên một từ Phượng."

"Hóa ra là Nghiêm Phượng tiểu thư, không biết nhà của Nghiêm tiểu thư ở đâu? Lâu như vậy chưa trở về thì người trong nhà chắc hẳn rất lo lắng."

Hồ Diên Phượng nghĩ nghĩ, đây là đang muốn đuổi ta đi sao, thật vất vả mới vào được, làm sao có thể bỏ đi? Lập tức nàng giả vờ khó xử: "Nhà ta ở Giang Nam, lần này theo phụ thân vào kinh mua bán, phụ thân mang theo đoàn ngựa và hàng hóa nên đi chậm, ta chỉ mang theo hai thị nữ đi trước để du ngoạn, không nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện này."

Lưu Dục nghĩ trong lòng, lý do này cũng không có gì đáng nói.

"Nghiêm tiểu thư ở tại khách điếm(nhà trọ) nào?"

"Ta và hai thị nữ ở tại Vận Tinh khách điếm."

"Một khi đã như vậy, trước hết Nghiêm tiểu thư cứ yên tâm ở trong phủ đi, nếu quay về khách sạn chỉ sợ lại gặp thêm phiền toái khác."

"Không dám quấy rầy phò mã gia và Vĩnh An điện hạ, điện hạ và phò mã gia có thân phận tôn quý, ta chỉ là dân chúng tầm thường mà thôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.