Cố Cẩm Lan đi đến ghế bên cạnh, nhìn xuống người đối diện, khí tức ấm áp phất qua lỗ tai của Lưu Dục, nàng phả hơi thở nhẹ nhàng: "Phò mã, bổn cung cảm thấy nói không chừng tiểu công chúa này cũng sẽ là hồng nhan tri kỷ của ngươi nha."
Lưu Dục run rẩy cả người, sau đó nhân tiện ôm lấy Cố Cẩm Lan vào lòng: "Điện hạ, ta không dám nha, một chút võ công ta cũng không biết mà. Thời điểm nàng ta tức giận, biết đâu nàng ta dùng một chưởng đập chết ta, có chạy trốn cũng không thể thoát."
"Bổn cung và Mai tỷ tỷ của ngươi có ai dùng một chưởng đập chết ngươi đâu, không phải ngươi vẫn còn sống đó sao?"
Lưu Dục lắc đầu như trống bỏi: "Điện hạ, việc này không thể đem ra đùa giỡn được đâu. Ta không đi, nói gì cũng sẽ không đi."
Cố Cẩm Lan giống như chẳng thèm nghe sự kháng nghị của Lưu Dục: "Phò mã tuấn tú lại có tài hoa, cái gì cũng không cần làm, chỉ cần ở cạnh nàng như bình thường là được rồi."
Lưu Dục thấy bộ dạng quyết tâm của điện hạ nhà mình, nàng chỉ biết ngoan ngoãn gật đầu.
Cố Cẩm Lan kéo Lưu Dục đứng dậy: "Được rồi, phò mã, sắc trời còn sớm, trong phủ còn một vị công chúa khác đang quan sát tình huống của chúng ta nha. Phò mã cùng ta không bằng cũng ra hoa viên giải sầu."
Dứt lời nàng liền đi đằng trước, Lưu Dục trước khi chạy theo còn kịp nán lại bốc một nắm hạt dưa, sau đó hai người đi đến hoa viên.
Từ rất xa Hồ Diên Phượng đã thấy Cố Cẩm Lan và Lưu Dục, Lưu Dục không giữ hình tượng, nàng vừa đi vừa ăn một cách thản nhiên. Điểm đó thật giống nam nhân thảo nguyên, tính tình sảng khoái, không ra vẻ như những văn nhân khác. Quan sát thì như vậy nhưng nàng vẫn đi qua hành lễ, dù sao lúc này nàng đang đóng vai là nữ nhi của một thương nhân.
"Dân nữ bái kiến Vĩnh An công chúa điện hạ, phò mã gia." Hồ Diên Phượng hành lễ xong, Cố Cẩm Lan liếc nàng một cái cũng không nói tiếng nào.
Lưu Dục lúc này nâng nâng tay: "Nghiêm tiểu thư không cần đa lễ, cùng nhau vào trong đình nghỉ mát một chút đi."
Cố Cẩm Lan bây giờ mới mở miệng: "Không biết Nghiêm tiểu thư có xuất thân như thế nào?"
"Hồi bẩm điện hạ, dân nữ là người Bình Châu."
Cố Cẩm Lan nhíu mày, sau đó nàng mỉm cười: "Nga? Hóa ra Nghiêm tiểu thư là người Bình Châu, lộ trình đường đi của phụ thân ngươi thật giống với người Mạc Bắc Hung Nô nha."
Lưu Dục nhìn trái lại nhìn phải, nàng xem hai nữ nhân đánh giá nhau, thực sáng suốt, may là nàng không lên tiếng. Hồ Diên Phượng trong lòng kinh ngạc, công chúa Vĩnh An của Đại Tề thật đúng là nhân vật không đơn giản, chỉ một câu như vậy đã dẫn đến đề tài hòa thân rồi.
"Gia đình dân nữ sống gần biên cảnh, thương khách lui tới rất nhiều nên cũng có nghe họ bàn tán về vấn đề hòa thân với Hung Nô."
Cố Cẩm Lan thổi thổi trà rồi uống một ngụm, nàng như lơ đãng mà hỏi: "Nghiêm tiểu thư không giống với những vị tiểu thư suốt ngày không bước chân ra khỏi cửa khác, không biết tiểu thư có cái nhìn nào về việc hòa thân lần này?"
Hồ Diên Phượng cũng không tiếp chiêu: "Dân nữ chỉ là xuất thân từ thương gia, đại sự của triều đình cũng không hiểu biết."
"Không biết người nhà của Nghiêm tiểu thư lúc nào đến kinh thành?"
"Mấy ngày hôm trước ta đã phái người đi tìm phụ thân, phụ thân nói người gặp được khách quý đã đem toàn bộ hàng hóa bán cho hắn, thời điểm trao đổi hàng nói ta đến gặp người để cùng về nhà."
Cố Cẩm Lan cười cười trong lòng, nếu ngươi muốn ra kinh, bổn cung liền giúp ngươi một tay.
"Ngày mai phò mã sẽ làm sứ thần đi nghênh đón công chúa hòa thân, Nghiêm tiểu thư nếu chỉ mang theo hai nha hoàn thì không an toàn lắm, ngươi không ngại thì cùng đi với phò mã ra khỏi kinh thành?"
Hồ Diên Phượng hành lễ: "Đa tạ Vĩnh An công chúa điện hạ đã suy xét thay cho dân nữ, dân nữ vô cùng cảm kích."
Sau đó nàng lại nhìn Lưu Dục, trong mắt vẫn có điểm khinh thường, tên tiểu bạch kiểm thoạt nhìn yếu đuối này thế mà lại là người phá thiết kỵ binh người Hung Nô sao, nàng vẫn hoài nghi nhưng lại nói: "Phò mã gia, lần này đi lại mang đến phiền toái cho ngài rồi."
Lưu Dục đứng một bên cắn hạt dưa, đột nhiên nghe Hồ Diên Phượng nhắc chính mình nên nàng nhảy dựng lên: "Hả? Nga, Nghiêm tiểu thư khách khí rồi, tiểu vương đã cứu ngươi, hơn nữa điện hạ đã phân phó thì ta sẽ tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên. Chỉ mang theo tiểu thư cùng đi một đoạn đường thôi, không phải việc gì lớn, cùng không phiền toái gì."
Nói xong nàng cũng không nhìn Hồ Diên Phượng, nàng đứng lên cởi áo choàng của mình ra phủ lên người Cố Cẩm Lan: "Điện hạ, ở đây gió lớn, cẩn thận cảm lạnh."
Sau đó nàng đem một nắm hạt dưa đã bóc vỏ sẵn đặt vào lòng bàn tay Cố Cẩm Lan: "Điện hạ, ngươi xem, ta đã bóc vỏ hạt dưa rồi, ngươi trực tiếp ăn là được."
Cố Cẩm Lan lần này cười thật tâm thật lòng, nàng tiếp nhận hạt dưa vừa ăn vừa nói: "Thân thể phò mã vốn yếu, đừng chỉ lo lắng cho mỗi bổn cung. Nếu như sinh bệnh thì phải tốn mười ngày đến nửa tháng để đi đón dâu nha."
Lưu Dục phủi phủi tay rồi cầm tay Cố Cẩm Lan: "Điện hạ yên tâm, ta rất khỏe." Sau đó nàng lại làm bộ mặt đau lòng: "Điện hạ, lần này ta đi phải tốn mười ngày đến nửa tháng, khoảng thời gian lâu như vậy sẽ không thể thấy ngươi. Ta một chút cũng không muốn đi, ta sẽ mắc bệnh tương tư mất."
Cho dù làm phu thê đã lâu, trước mặt người khác thể hiện những hành động và lời nói như vậy, mặt Cố Cẩm Lan vẫn đỏ lên: "Phò mã, có người ngoài ở đây, đừng có nói bậy."
Lưu Dục làm bộ mặt đứng đắn: "Điện hạ, ta không nói bậy, từ lúc thành thân đến giờ chúng ta chưa tách nhau ra lâu đến vậy. Không có điện hạ buổi tối ta sẽ mất ngủ."
Hai người giống như quên mất đi sự hiện diện của Hồ Diên Phượng, cứ như vậy không coi ai ra gì mà ân ái với nhau. Hồ Diên Phượng cũng không lên tiếng, nàng nhìn nửa ngày, trong lòng lại phán đoán, sự ân ái này là phát ra từ nội tâm. Chi tiết khoác áo choàng có thể cố ý để người khác thấy nhưng việc bóc vỏ hạt dưa thì không.
Cố Cẩm Lan không đáp lại Lưu Dục, nàng cười nhìn Hồ Diên Phượng đang mang nét mặt trầm tư: "Đã khiến Nghiêm tiểu thư chê cười rồi, phò mã nhiều lúc giống một đứa trẻ."
"Phò mã gia thật lòng với điện hạ như vậy khiến cho người khác hâm mộ. Nữ nhân có thể có một phu quân tốt như vậy thì không còn gì nuối tiếc. Phúc phận điện hạ không phải là điều mà dân nữ có thể hi vọng xa vời."
Cố Cẩm Lan đứng dậy: "Nghiêm tiểu thư cứ nói đùa, ngươi nhất định sẽ gặp được một phu quân tốt. Phò mã, ngày mai ngươi sẽ khởi hành, đi chuẩn bị thứ gì ngươi muốn mang theo đi. Quần áo thì không cần phải bận tâm, mấu chốt là đồ ăn, bổn cung biết ngươi sẽ không từ bỏ việc ăn uống."
Lưu Dục bĩu môi: "Điện hạ, nói vậy cứ như ta chỉ biết ăn không bằng, người ta cũng biết hành quân đánh giặc mà."
Cố Cẩm Lan cười một cách cưng chiều: "Được được được, phò mã là nhân vật lợi hại có thể phá thiết kỵ binh của thảo nguyên, được chưa?" Nói xong nàng liền kéo tay Lưu Dục rời đi.
Lưu Dục và Cố Cẩm Lan lúc chuẩn bị rời khỏi còn không quên quay đầu nhìn Hồ Diên Phượng: "Nghiêm tiểu thư, ngươi cũng nên nói nha hoàn của ngươi thu thập đồ đạc đi, ngày mai liền lên đường."
Hồ Diên Phượng gật gật đầu, hành lễ, sau đó nhìn theo bóng dáng hai người đi khỏi, trong lòng lại có chút không vui. Đều là công chúa, vậy mà nàng phải đi hòa thân, mặc dù thực tế nàng không để nàng phải chịu thiệt. Nếu nàng chỉ là công chúa bình thường mà không nuôi trồng thế lực của mình thì sao?
Ngược lại Cố Cẩm Lan lại có một vị phò mã, thoạt nhìn yếu ớt suy nhược nhưng lại luôn che chở nàng. Đến nay tuy không thấy hắn có tài trí gì hơn người nhưng lại thật lòng với Cố Cẩm Lan. Bỏ đi thân phận Hoàng gia, một nữ tử ai lại không muốn một phu quân như vậy? Nàng lắc đầu dứt bỏ tâm tư này, sau đó trở về phòng thu thập hành trang của mình.