Thế Giới Anh Ấy Sống

Chương 122: Nổ Súng





Xe của cảnh sát đã nhanh chóng bám theo, nhưng thuộc hạ của Lục Nghị đã cắt đuôi được họ.


Chiếc xe chở Hiểu An dừng lại, cô bị lôi xuống xe.

An tiếp tục bị tên này nắm cổ tay kéo cô đi.

An không muốn đi theo nhưng sức giật lại của cô không thể nào bằng sức lôi kéo của hắn.


Hắn đang kéo An thì bỗng Lục Nghị bước tới.

Ánh mắt của Lục Nghị nhìn thuộc hạ đủ khiến cho hắn hiểu là phải thả tay An ra.


Hiểu An ngạc nhiên, đôi mắt vẫn còn chút hoảng sợ của cô hướng nhìn Lục Nghị.

Lục Nghị bước lại gần An, anh ta nói: "Cô muốn tìm tôi phải không?"
An gật nhẹ đầu.

Cô nắm lấy cổ tay của mình, vừa nãy cô bị kéo rất đau, đau đến đỏ hết phần cổ tay.


"Tìm tôi để làm gì?" Lục Nghị vừa hỏi vừa có sự dò xét nhìn An.


"An có thể ở cạnh anh được không?"
Lục Nghị nghe xong thì cười nhẹ: "Này An bé nhỏ! Cô có sợ tôi không vậy?"
"Thì An cũng đã từng nói rồi mà, anh không có hiền."
"Vậy là cô rất sợ tôi.

Nếu thế, thì sao còn muốn ở chung với tôi?"
An hạ mắt xuống, khẽ khàng đáp: "Vì An sợ Âu Nhược Đình hơn là sợ anh."
"Âu Nhược Đình ư? Chị Tam làm gì cô?"
"Cô ta luôn muốn đuổi cùng giết tận, cũng đã giết chết người chú mà An quen biết." An nhắc đến chú Hoắc thì trong lòng bỗng xót xa, mắt cô rưng rưng lệ phẫn nộ trước sự tàn ác của Âu Nhược Đình.



Lục Nghị đưa ngón tay vẹt nhẹ giọt nước mắt của An: "Chị Tam là người hung dữ mà! Tại cô luôn gần cạnh Trần Hạo nên trở thành cái gai trong mắt chị ấy."
Lục Nghị bỏ tay xuống, An nâng mắt lên nói: "Tại sao An gần Trần ca lại khiến cô ta khó chịu như vậy?"
Lục Nghị cười, anh ta nói một cách rất hiển nhiên: "Thì cô cứ so sánh việc tôi gần cô thì sẽ khiến cho Trần Hạo khó chịu với tôi, hai chuyện nó giống nhau đó."
An ngơ ngác nói: "An không hiểu."
Lục Nghị thở dài: "Chắc là tại hắn hung bạo với cô quá nên cô không cảm nhận được."
An thắc mắc: "Ý anh là sao?"
Lục Nghị cúi sát đến An, An liền ngửa người ra sau: "Anh đừng có nhìn An gần quá!"
Lục Nghị cười nhẹ: "Anh ta gọi cô là gì?"
An nâng mắt: "Ai cơ?"
"Tôi hỏi Trần Hạo gọi cô là gì?"
An ngượng ngùng nói: "Anh ấy gọi An là đồ đần."
Lục Nghị bật cười, anh ta cười đến nhắm cả mắt.


Hiểu An đẩy Lục Nghị ra, cô lúng túng đứng thẳng người lại: "Anh cười cái gì chứ?"
Lục Nghị cười đến muốn sặc, sau khi bớt tác động bởi sự hài hước và ngây ngô của An thì Lục Nghị mới nói: "Giải thích cho cô nhé! Là anh ta thích cô mới đặc biệt danh cho cô."
Hiểu An lại không hiểu: "Thích và biệt danh có liên quan gì với nhau?"
"Thì là thế này." Lục Nghị đưa hai tay làm một hành động với An nhưng không chạm vào cô ấy.

Đôi mắt của An vẫn hoang mang với lời nói và hành động của Lục Nghị.


Lục Nghị giải thích cho An: "Cái tôi vừa làm là việc quặng cổ đấy.

Nếu Trần Hạo xem ai đó là kẻ đần và phiền phức với hắn, thì cách ra tay nhanh gọn nhất của một sát thủ sẽ là quặng cổ của cô.

Chết ngay tức khắc."
An nghe Lục Nghị nói xong thì rũ mắt thấp: "Anh ấy chỉ bắn An chứ không quặng cổ đâu."
Lục Nghị cười, cô gái này thú vị thật đấy, cười muốn sặc với cô ta: "Này An bé nhỏ! Cô còn giữ ý định muốn ở với tôi chứ?"
An gật đầu, Lục Nghị nói: "Chỉ là vì muốn trốn khỏi sự truy sát của chị Tam thôi sao?"
An lại gật đầu, Lục Nghị nói tiếp: "Ở cạnh tôi cũng có nghĩa là cô đang nằm trong tay của tổ chức RED đấy!"
Lúc này thì An mới nói: "Tổ chức RED đã bao giờ buông tha cho An."
"Vậy cô lại gần tôi thì đến bao giờ cô mới thoát ra?"
"An không biết, An không biết phía trước của mình là gì nữa! An cũng không còn nơi nào để đi."

Lục Nghị yên lặng một chút thì nói: "Cô có biết nữ nhân muốn ở cạnh tôi thì đều phải trả giá bằng cái gì không?"
An khẽ hỏi: "Là gì?"
"Là thể xác của họ.

Và là cả mạng sống của họ." Giọng nói của Lục Nghị mang theo sự lạnh lẽo.


An nhìn Lục Nghị, lúc này ánh mắt anh ta đã có sự thay đổi, lạnh lùng và bao trùm sát khí.


"Cô đến nhà của tôi nhưng bọn cảnh sát rình rập ở đấy lại không tiếp cận cô.

An bé nhỏ, cô đang là người của ai vậy?"
An thoáng sự sợ hãi, cảm giác lúc này thật nguy hiểm.

Lục ca không thể hiện sự ôn hòa nữa, anh ta đang cho cô thấy bộ mặt sát thủ máu lạnh của mình.


"Ân Kỳ, không ổn rồi!" Đội trưởng Diệp Lâm nói với Ân Kỳ.


Ân Kỳ và Diệp Lâm đã bám theo An đến đây.

Dù ban đầu tên thuộc hạ của Lục Nghị cắt đuôi được xe cảnh sát nhưng tiếc rằng đó lại không phải là chiếc xe thứ nhất mà hắn cắt đuôi.


Ân Kỳ và Diệp Lâm nghe được cuộc nói chuyện của Lục Nghị và An thông qua thiết bị được khéo léo gắn trên người của An.


Lục Nghị thần thái sắc lạnh nhìn An, giọng nói trầm và mang theo sự hung ác tiếp tục thốt lên: "Cô đang là người của ai?"
Hiểu An nhíu chân mày, cô bối rối không biết phải trả lời như thế nào.


Lục Nghị kéo khóe miệng một cái: "Tổ chức RED không phải là nơi cô có thể nhúng tay vào, sát thủ của RED càng không phải là những kẻ dễ dàng bị lợi dụng.


Nếu là Trần Hạo, anh ta biết cô dám đâm sau lưng anh ta thì anh ta sẽ không để cô được yên đâu."
Lục Nghị nói xong thì rút dao rút ra, anh ta liền kéo lấy An và khống chế cô ấy.

Lưỡi dao đặt sát cổ họng của An.

Ngay lúc này, cảnh sát cũng lập tức bao quay Lục Nghị.


Thuộc hạ của Lục Nghị rút súng ra và đứng sát Lục Nghị để phòng vệ: "Lục ca! Phải làm sao đây?"
Lục Nghị gằn giọng: "Đồ vô dụng! Từ nãy đến giờ mà cậu vẫn không phát hiện ra mùi của cớm sao?"
"Xin lỗi Lục ca! Là do tôi sơ xuất!"
Hiểu An bàng hoàng, cô bị Lục Nghị giữ chặt trong tay, chỉ cần anh ta kéo nhẹ dao một cái thì An sẽ lập tức lìa đời.


Trương Ân Kỳ hai tay cầm súng, tiến thẳng đến sau đó dừng lại cách Lục Nghị 2m: "Thả cô ấy ra và đầu hàng đi!"
Lục Nghị kéo cong khóe miệng: "Không ngờ cô cũng nghĩ ra cách dùng cô gái này để mà dụ tôi xuất hiện."
Ân Kỳ lạnh ánh mắt, cô nghiêm giọng: "Chỉ cần tóm được anh, cách nào tôi cũng sẽ dùng."
Hiểu An sợ hãi, cô luôn nhìn về phía của Ân Kỳ.

Lục Nghị nói: "Bỏ hết súng xuống và lùi lại 5m!"
Đội trưởng Diệp Lâm lên tiếng: "Đầu hàng đi! Chúng tôi đã phong tỏa tất cả các tuyến đường ở khu vực này, anh không thể thoát ra khỏi đây đâu."
Lục Nghị nhếch miệng, thần thái của anh ta lạnh lẽo như người không có linh hồn và cảm xúc, ánh mắt ấy như những viên đạn có thể giết chết bất kỳ ai.


"Không thấy gì sao? Cô ta đang nằm trong tay tôi.

Khả năng giết người của tôi rất nhạy bén, cho dù cảnh sát có bắn chết tôi thì cô gái này cũng sẽ không thể sống."
Trương Ân Kỳ tức giận nhíu mày: "Thả cô ấy ra, chúng tôi sẽ để anh đi!" Đội trưởng Diệp Lâm nhìn sang Ân Kỳ.


Lục Nghị cười nhạt: "Ân Kỳ, đến bây giờ cô vẫn nghĩ tôi là kẻ ngốc sao?"
"Lập tức lùi lại! Tôi đếm đến ba.

Nếu không thì tôi sẽ giết cô ta!"
"Một, hai..." Lục Nghị cứa dao khiến cổ của An rớm máu đỏ.


Đội trưởng Diệp Lâm buộc phải hạ lệnh lùi lại.

Các cảnh sát bắt đầu lùi, nhưng trong lúc này lại có một cảnh sát nông nổi hành động, anh ta đã bắn lén.



"Pằng!" Viên đạn sợt qua cánh tay của Lục Nghị.

Thuộc hạ của Lục Nghị lập tức bắn trả, bắn một cách bất thình lình nên làm hai cảnh sát bị thương trong tổng số năm người đang có mặt.


Ân Kỳ và Diệp Lâm bắn trả tên thuộc hạ, anh ta đã chết.

Nhưng viên cảnh sát còn lại đã nhắm bắn đến Lục Nghị, anh ta muốn kết thúc bằng cú bắn đến cánh tay để Lục Nghị phải buông dao.

Nhưng Lục Nghị rất nhạy bén, anh ta lập tức dùng Hiểu An để đỡ đạn.


"Pằng!"
Viên đạn xuyên đến ngực của An, An nâng mắt lên, cửa miệng há mở.

Máu của An tuông chảy, Ân Kỳ bàng hoàng la lên: "Không được bắn! Mau dừng lại!" Bàn tay Ân Kỳ vươn đến, úp xuống khẩu súng của anh cảnh sát.


"Anh đang làm gì vậy? Tại sao không chú ý đến tính mạng của con tin?" Ân Kỳ trừng mắt, quát lớn.


An hít thở mạnh, cô hoàn toàn ngã người vào Lục Nghị, hơi thở càng lúc càng yếu.


"Thử bắn thêm một viên đạn đi! Tôi đảm bảo sẽ thả cho các người một cái xác!"
Anh cảnh sát vẫn tỏ ra ngoan cố, anh ta phẫn nộ nói: "Có lẽ cô ấy sẽ không qua khỏi, chi bằng hi sinh luôn đi!"
Anh ta hất tay của Ân Kỳ ra và đưa súng lên, nhưng Ân Kỳ đã đẩy cánh tay anh ta và tát một cái bốp vào mặt: "Là cảnh sát, là một người thi hành công lý tại sao thốt ra những lời như thế? Anh xem mạng người là cỏ rác giống tên quỷ dữ kia sao?"
"Cô ăn nói cho cẩn thận, tôi..." Anh ta bực tức với Ân Kỳ.


Đội trưởng Diệp Lâm la lên: "Im lặng hết cho tôi! Cảnh sát Lý anh tuyệt đối không được bắn, đây là lệnh! Còn cảnh sát Trương cô tập trung đi!"
Đội trưởng Diệp Lâm sau đó nhìn Lục Nghị và nói: "Bây giờ anh muốn gì mới chịu thả con tin?"
Lục Nghị trả lời: "Các người ném hết súng về phía của tôi và lùi ra đến tận lề đường!"
"Được, tất cả ném súng và lùi lại!" Đội trưởng Diệp Lâm ra lệnh.


Súng được ném đến và các cảnh sát đã thực hiện đúng theo yêu cầu của Lục Nghị.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.