Thế Giới Anh Ấy Sống

Chương 24: Giữ Cô Ta Lại





Trần Hạo bỗng nắm lấy cánh tay của Quách Hiểu An, An đang đi bị anh ấy nắm thì dừng lại:
Anh muốn gì? An nói thái độ lại không mấy dễ chịu.
Trần Hạo chớp mắt một cái: Muốn gì? Chẳng lẽ lại muốn cô à?
An gạt tay Trần Hạo: Không có việc gì thì đừng động chạm đến An.
Trần Hạo cười nhếch miệng, Hiểu An quay đi thì anh ta lại kéo tay cô ấy, Trần Hạo chau mày, giọng nâng cao một chút:
Cách cô nói chuyện cứ như là đang giận dỗi tôi vậy, đừng quên mạng của cô đều là do tôi lấy lại, thái độ đó bỏ đi.
Lời Trần Hạo nói làm Hiểu An ứa nước mắt, tự dưng cứ tủi thân mà ứa nước mắt, mạng là do anh ấy lấy lại ư? Đúng là do anh ấy, nhưng mà hồi nãy tại sao anh ấy lại lạnh lùng và tàn ác như vậy? Lúc đó nếu người đàn ông kia không đưa tay lên thì Lục Nghị đã thật sự bóp chết cô? Là anh ấy đã nói cô không liên can, nếu đã vậy, đã vậy thì tại sao anh ấy còn níu lấy An lúc này?
Trần Hạo thấy mắt Hiểu An hồng hồng thì chau mày, anh ta thở ra, lại khóc? Con nhỏ này sao mà cứ thích khóc thế không biết?
Nín đi, ai làm gì mà cô khóc?
An lại gạt tay Trần Hạo nhưng anh ta nắm chặt, cô nhìn Trần Hạo bức xúc nói:
Anh thả tay An ra có được không?
Trần Hạo lạnh lùng trả lời: Không thả.
Hiểu An tức giận: Anh không thả thì An cắn đó.
Giỏi cắn thử tôi xem?
Hiểu An chụp tay Trần Hạo, cô đưa lên miệng muốn cắn anh ta thật đau, nhưng mà, nhưng mà...cô lại chỉ rơi nước mắt trên cánh tay ấy.


An bỏ tay xuống, cô ngủi giọng nói với Trần Hạo:
Anh thả tay An ra, An còn phải về nhà.
Cô nói về mấy lần rồi mà rốt cuộc vẫn quay vòng trước mắt tôi.
An có muốn đâu?
Trần Hạo phát bực với nước mắt của Hiểu An, anh ta bước đi kéo cô ấy đi theo.



Hạo ca ca! Anh muốn dẫn An đi đâu?
Đã bảo không được gọi tên tôi.

Trần Hạo gằn giọng.
Hiểu An im lặng cô bị Trần Hạo kéo lên xe, chỉ trong giây lát chiếc xe đã vụt chạy đi và dĩ nhiên An còn chưa kịp thắt dây an toàn.

Trần Hạo lái xe thì thôi khỏi nói, vèo vèo như là gió, An phải giữ lấy cái ghế mới tránh việc bị chao đảo, Trần Hạo rốt cuộc là đang muốn làm gì đây chứ?
-------
Trần Hạo đã đưa Hiểu An về lại ngôi nhà riêng của anh ta, lúc này Trần Hạo lôi An vào trong, một thuộc hạ của anh ta hiện cũng đang có mặt.


Trần Hạo hất một cái, Hiểu An ngã lên giường, cô nhíu mày hướng đôi mắt bức xúc đến Trần Hạo.
Trần Hạo nghiêm nghị, sắc mặt không chút gì gọi là thương hoa tiếc ngọc:
Cô từng nói muốn theo tôi? Được! Vậy bây giờ tôi cho cô ở đây, cho cô làm giúp việc của tôi.
Hiểu An lúc này thì không muốn ở gần Trần Hạo nữa, cô cảm thấy từ khi cô gặp lại anh ấy thì bản thân cô đều gặp phải những nguy hiểm, thậm chí là đến mạng cũng khó mà bảo toàn, cô nghĩ mình nên quay lại nơi ở vốn thuộc về mình như vậy sẽ an bình hơn.
An không muốn nữa, không muốn theo anh, anh đừng giữ An làm gì?
Trần Hạo hơi nhướng chân mày, anh ta thản nhiên nói:
Không muốn cũng được, nhưng bước ra khỏi đây thì sẽ gặp ai cô biết rõ rồi đấy.
Trần Hạo xoay người bỏ đi, Hiểu An lại không dám rời khỏi khi nghe câu nói đó, bước ra khỏi ngôi nhà này cũng có nghĩa là bước ra khỏi sự bảo vệ của Trần Hạo, rất có thể cô lại gặp nữ sát thủ đó, cô ta luôn muốn hạ sát An.

Hiểu An bối rối, không được, cô không thể dại dột, tạm thời cứ ở đây vậy? Sau này sẽ tính sau.

------
Thưa anh! Có nguồn tin cho biết Kình Thương sẽ xuất hiện ở buổi đấu gia kim cương tại Băng Cốc Thái Lan.

Thuộc hạ của Trần Hạo thông báo.
Trần Hạo ngồi vắt chân trên ghế sopha, tầm mắt khó đoán, anh ta nhếch miệng nói:
Chuẩn bị sang Băng Cốc.


Vâng.
Trần Hạo mấy ngày sau thì không có mặt tại nhà, Hiểu An chăm chỉ lau dọn mọi thứ, cô còn chuẩn bị bữa cơm nhưng Trần Hạo cũng có dặn là anh ta sẽ không về trong vòng một tuần.
Hiểu An làm xong công việc cần làm thì ăn cơm, nhà Trần Hạo không phải thuộc tầm biệt thự quá to rộng, nó khá tiện nghi nhưng không gian cũng vừa phải vừa sức để một mình An có thể cam lấy công việc của một Osin.


Hiểu An ăn xong thì rửa bát, cô chợt nghĩ Hạo ca ca trước đây có thuê người giúp việc không nhỉ? Bình thường ai sẽ nấu nướng cho anh ấy hay là mọi việc anh ấy đều tự làm?
An xối nước cho sạch chén bát, lau cho ráo cô cất lên kệ sau đó thì đi lên trên.

An đi đến ghế sopha ngồi trước cái TiVi siêu bự của Trần Hạo, An rất thích xem TiVi, thích vô cùng, bây giờ lại không có Trần Hạo ở nhà cô có thể lén anh ấy mở cái TiVi này lên không?
Hiểu An tìm cái bấm, cô bấm vào nút màu đỏ màn hình liền hiển thị, An mỉm cười, cô nhớ có lần thấy Hạo ca ca đưa tay quơ qua quơ lại thì TiVi sẽ tự động chuyển kênh, không biết cô làm có được không nhỉ?
An đưa tay lên quơ qua phải một cái: Ô! Chuyển kênh thật này, hihi...!
An rất vui khi có thể làm được như Trần Hạo, nhà anh ấy thích quá đi mất, cô có thể tha hồ xem những thứ mà mình thích rồi.
An say sưa xem phim, xem ca nhạc, xem hài, xem mọi thứ...cô mãi mê dán đôi mắt vào chiếc TiVi hiện đại cho đến chập tối lúc nào An cũng không để ý.
An vừa xem vừa cười khúc khích, nhưng cái bụng cũng có sức chịu đựng, khi đói bụng lại kêu ồn ột, An sờ tay lên bụng lúc này mới đưa mắt nhìn đồng hồ:

Hả? 8h tối, trời ơi.
An cầm đầu bấm tắc TiVi, cô đứng dậy thì bỗng dưng đèn điện trong nhà đều bị tắc hết.


An ngạc nhiên: Có chuyện gì vậy? Sao lại tự dưng mất điện thế này?
Hiểu An là cô gái có thể thích ứng được với bóng đêm, cô đi đến mấy cái học bàn kéo ra lục tìm xem có đèn cầy hay thứ gì đó có thể thấp sáng hay không?
Bàn tay An cảm nhận những thứ mà cô sờ được, chẳng có đèn hay nến gì cả.
An đứng dậy, cô suy nghĩ: Cái gì có thể thấp sáng được nhỉ? Ah...
An chợt nghĩ đến đèn pin, phải rồi trong nhà của Hạo ca ca tiện nghi như vậy thì làm gì mà có đèn cầy với nến, nhưng mà đèn pin thì chắc là có.
Ở đâu nhỉ? Anh ấy có thể để đèn pin ở đâu nhỉ?
Hiểu An vơi với tay sờ lên mặt bàn để tìm, lúc đó bỗng có một kẻ lạ mặt đang đứng ở sau lưng, khi Hiểu An vừa quay lại đã bị hắn bóp cổ.
Tên lạ mặt cố gắng bóp siết lấy cổ của Hiểu An, An đã sắp tắc thở thì tên đó đã thả tay ra.
Hắn bất chợt bị đánh bụp một phát ngay cổ, người ra đòn dùng lực rất mạnh nên hắn liền ngã xuống sàn bất tĩnh nhân sự.
Đèn điện được mở lên, Trần Hạo bước tới kéo An đứng dậy.
Ở nhà sao không khóa cửa, cô cho rằng nơi này cũng giống như cái nhà trên núi của cô đấy à? Trần Hạo nói với một ánh mắt rất tức giận.
Hiểu An sờ tay lên cổ hít thở liên tục, cô vừa sợ vừa cố gắng để hô hấp nhưng mà nếu Trần Hạo không về kịp lúc thì chắc là cô toi rồi:
An không nghĩ là sẽ có trộm, xin lỗi anh! An cố lấy hơi để nói.
Trần Hạo hất tay An ra: Hắn muốn giết cô chứ không phải là trộm đâu đồ ngu xuẩn.
Trần Hạo liếc mắt sang bên nói với thuộc hạ: Tạt nước cho hắn tỉnh lại.
Dạ.
Trần Hạo quay sang An gắt giọng: Về phòng đi.
An giật mình, Trần Hạo trông rất nóng nảy, cô đành phải đi về phòng.

Thuộc hạ của Trần Hạo tạt nước cho kẻ kia tỉnh lại, hắn tỉnh thì vội đứng dậy mà bỏ chạy, Trần Hạo đưa ra một cánh tay chắn ngang hắn.
Tên đột nhập ra đòn để tấn công, Trần Hạo túm lấy tay hắn vặn ngược ra sau như muốn bẻ gãy, hắn bị đau liền cất giọng khẩn cầu:
Xin hãy tha cho tôi.

Trần Hạo xoay hắn lại đấm một phát khiến hắn ngã lăn dưới sàn, chân của Trần Hạo đạp lên bàn tay trái của hắn.
Tên đó đau đến nghiếng răng: Làm ơn tha cho tôi!
Trần Hạo bỏ chân ra, anh ta ngồi xuống túm cổ áo của tên này kéo lên, ánh mắt hung tợn của sát thủ số 1 như một lưỡi dao bén nhọn khiến kẻ nhìn phải nuốt xuống tuyến nước bọt :
Về nói với Tam Nương, nếu chủ nhân đã im lặng thì tức là đã buông tha, nếu cô ta còn sai người đến đây thì đừng hỏi tại sao đến một Trần Hạo giết một, đến hai thì giết hai.
Trần Hạo buông mạnh tay rồi đứng dậy thốt lên: Cút.
Tên đó lập tức chạy ra khỏi nhà của Trần Hạo.

Thuộc hạ của Trần Hạo lên tiếng:
Trần ca, tại sao anh có thể biết đây là thuộc hạ của Tam Nương?
Trần Hạo cong khóe miệng: Tam Nương là người rất cầu toàn, cô ta luôn muốn chứng tỏ bản lĩnh của một sát thủ cao cấp, nhưng giết một Quách Hiểu An lại thất bại, ắc hẳn trong lòng không hả dạ, ngoài cô ta thì không ai khác dám sai thuộc hạ lẻn vào nhà của sát thủ số 1.
Trần ca nói rất đúng, nhưng cũng thật khó tin bởi vì sát thủ số 2 lại sơ xót khi ra tay với một cô gái quá tầm thường như Quách Hiểu An.
Quách Hiểu An là do cô ta may mắn.

Trần Hạo nói, ánh mắt chớp nhẹ: Lần này cũng may mắn.


**Quay lại đoạn Giã Kim Đại bước ra khỏi căn phòng mật của tổ chức RED.
Ông ta đi ở đằng trước, lúc đó Trần Hạo và Lục Nghị đi theo sau, khoảng cách của Trần Hạo gần Giã Kim Đại hơn, ông ta đi chậm hai bước chân cửa miệng thốt lên bốn từ:
Giữ cô ta lại.
Thanh âm của Giã Kim Đại nói rất nhỏ, thậm chí cứ như là dùng hơi ở bụng đẩy chữ ra một cách thì thầm.

Nhưng Trần Hạo có thể nghe được, bởi đọc khẩu hình miệng và lắng nghe thanh âm thấp cũng là một sự huấn luyện trong tổ chức mafia, Lục Nghị cũng có thể nghe được chỉ là Giã Kim Đại canh khoảng cách không để cho ai nghe thấy ngoài Trần Hạo.
Trần Hạo không ngờ chủ nhân lại muốn anh giữ lại Quách Hiểu An, ông ấy muốn gì ở cô ta chứ?
P/S: Nếu các bạn đọc truyện mà phát hiện chap bị lỗi thì phản hồi lại bằng cmt để Au chỉnh sửa nhé! Thank you!
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.