Thế Giới Anh Ấy Sống

Chương 47: Đến Cuối Cùng An Vẫn Nói Không Hại Hạo Ca Ca





"Anh bắn đi!"
An đã không do dự mà thốt lên, bao nhiêu nước mắt kéo theo câu nói mà tuông rơi, An đã nhớ anh hai nhiều thế nào, đã muốn gặp lại anh ấy nhiều như thế nào, ấy vậy mà anh ấy lại muốn giết An, giết chết em gái ruột của mình, còn gì đáng buồn hơn cho An nữa.


"An! Em phải ép anh như vậy sao?"
Hiểu An mỉm cười trong nước mắt: "An có thể ép anh được sao? Là anh hai muốn giết An, là anh hai kia mà!"
Anh Hai của An trừng trừng nhìn An, anh ta nhấn giọng hỏi An:
"Anh hỏi em lần cuối, em có chịu ra tay với Trần Hạo không?"
Trần Hạo tầm mặt hạ thấp, mọi sự chú ý của anh ta lúc này đều hướng đến Quách Hiểu An.


An thút thít mũi, đôi mắt long lanh hàng lệ, cô nhìn anh hai nhưng không hề sợ hãi, cô nói: "An sẽ không hại Hạo ca ca, anh có hỏi bao nhiêu lần thì An cũng sẽ nói như thế, An sẽ không hại Hạo ca ca, không hại anh ấy."
Anh hai của An cười nhạt nhẽo: "Em si mê hắn nên bảo vệ cho hắn, cho dù anh có bắn chết em thì em cũng sẽ đứng về phía hắn có phải không?"

Hiểu An trả lời: "An không si mê Hạo ca ca, An sợ anh ấy, nhưng mà so với anh thì Hạo ca ca không ép An làm chuyện xấu, anh ấy có chỉa súng vào An, có dọa An nhưng anh ấy chưa từng ép An làm chuyện trái với lương tâm, không giống như anh."
Trần Hạo lắng nghe An nói, nơi hàng chân mày của anh chợt giãn nhẹ.

Tam Nương quan sát Trần Hạo, biểu hiện của anh ta khiến bàn tay Tam Nương co lại, không được rồi Quách Hiểu An đang làm Trần ca giao động, ngày hôm nay tuyệt đối sẽ không tha cho cô ta, Tam Nương lóe lên tia sát khí trong đôi con ngươi, ý trí diệt trừ Quách Hiểu An rất mạnh mẽ trong lòng.


Anh hai của An cười một cái nhếch mép: "Anh muốn tốt cho em mà em nói anh ép em làm chuyện xấu, vậy được, bây giờ anh sẽ cho em biết như thế nào là rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt nhé!"
"Pằng"
Anh của An thẳng tay bóp cò không chút chần chừ, viên đạn xuyên thẳng đến bắp đùi phải của Hiểu An.


An bị trúng đạn nên lặp tức khụy xuống đất, cô đau đớn rên thành tiếng.

Âm thanh của An khiến Trần Hạo phẫn nộ, anh ta muốn bước ra nhưng bị Tam Nương kéo lại:

"Trần ca! Đừng quan tâm đến Quách Hiểu An."
Tam Nương muốn khuyên Trần Hạo, nhưng anh ta lạnh lùng nhìn cô rồi nói: "Tôi tự biết phải làm gì."
Trần Hạo gạc tay Tam Nương mà xông ra ngoài, Tam Nương sững sờ nhưng cô ta vẫn náng lại trong đám bụi rậm chưa lộ diện ngay.


"Em thấy thế nào, có đau không?" Anh hai An thản nhiên hỏi.


An đau đến toát mồ hôi, cô đặt tay lên đùi, máu chảy ra rất nhiều, An nhìn lên anh hai, mắt cô ửng đỏ vì nỗi đau thể xác, cô cố gắng lấy hơi để nói: "An sẽ xin bà tha thứ cho anh."
Anh hai của An ngỡ ngàng nhìn em gái: "Em đến mức này rồi mà còn nhân nghĩa được nữa hả? Ai cần sự tha thứ vớ vẫn đó chứ, anh chỉ cần tiền để sống, chỉ cần tiền thôi có hiểu chưa hả?"
Anh ta nắm lấy cổ áo của An kéo lên, ánh mắt răng đe dán thẳng vào mắt An: "Nói! Em sẽ đi lấy tấm bản đồ cho anh!"
Hiểu An không làm theo yêu cầu, anh hai của An tức giận chỉa súng vào trán An, đôi mắt anh ta hung dữ trừng lên:
"Anh không có đủ kiên nhẫn với em đâu, anh đếm đến ba nếu em vẫn ngoan cố thì đừng có trách anh ác."
Tác giả: Huần Đang Y.


.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.