Sáng sớm hôm sau, Tạ Khánh khi tỉnh lại, phát hiện ra người trong lòng mình không thấy đâu, hắn gãi gãi đầu, xuống giường mặc quần áo, mới biết An Đạt đã ngồi ở bên bàn phòng ăn chờ hắn.
Tạ Khánh ngoan ngoãn ngồi xuống, cúi đầu nhìn trứng chiên và bánh mì trên đĩa, sau đó lại nhìn trước mặt An Đạt, chỉ có một ly nước.
Hắn mê muội nhìn An Đạt, An Đạt nói: “Không muốn ăn.”
Tạ Khánh không biết nói gì cho phải, vốn muốn nói những lời như “Anh cũng không ăn” vân vân…, nhưng mà như vậy thì quá lãng phí.
Vì thế hắn đành phải nhanh chóng ăn hết bữa sáng, sau đó nói: “Em đi nghỉ thêm một chút nữa đi.”
An Đạt lắc đầu: “Còn phải đi làm.”
Tạ Khánh nói: “Vậy anh đưa em đi.”
An Đạt tiếp tục lắc đầu: “Em muốn về nhà thay quần áo trước.”
Tạ Khánh lúc này mới nghĩ đến một chuyện, hỏi: “Đêm qua em không về nhà, cha mẹ bên đó…”
An Đạt nói: “Không sao, em mất tích hai mươi bốn giờ bọn họ mới có thể lo lắng cho em.”
“…” Tạ Khánh không biết đây có phải là một loại tin tưởng hay không.
An Đạt nhìn Tạ Khánh ăn, đứng lên, nói: “Em đi đây.”
Tạ Khánh có phần không biết phải làm sao, muốn giữ lại, thế nhưng An Đạt còn phải đi làm, cũng đành chịu, nói: “Thật sự không cần anh đưa đi sao?”
An Đạt lắc đầu nói: “Không cần.”
Tạ Khánh đưa An Đạt tới cửa, nhìn dáng cậu xoay người muốn rời khỏi, đột nhiên giữ chặt cậu, nói: “An Đạt, anh…”
Nhưng mà hắn “Anh” nửa ngày vẫn không ra lời phần sau của “anh”.
An Đạt nhìn hắn, tay giơ lên, sờ sờ mắt hắn, nói: “Em vẫn thích bộ dạng cợt nhả của anh.”
Tạ Khánh không biết vì sao thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng nở nụ cười, nói: “Vậy sao, nếu như vậy, anh kể chuyện cười cho em nhé.”
An Đạt nhíu mày, hỏi: “Anh nghiêm túc đó hả?”
“…” Tạ Khánh ngượng ngùng nói, “Không, đi đường cẩn thận…”
An Đạt hướng hắn ngoắc ngoắc tay, Tạ Khánh cười rồi sán lại, cắn một chút lên bờ môi cậu.
□ Sau sáng sớm, rốt cục vì một nụ hôn mà cảm thấy ngọt ngào lên, đáng tiếc An Đạt lập tức phải đi.
An Đạt đi rồi, Tạ Khánh đến phòng tắm, nhìn mình trong gương, đột nhiên ngây ngốc một chút.
Trong gương, một người đôi mắt có chút sưng đỏ thoạt nhìn rất buồn cười.
Hắn bất đắc dĩ cầm lấy khăn mặt, ấn vào trên vành mắt của mình, thở dài.
———-
An Đạt sau khi về nhà thay đổi quần áo, liền vội vàng đi làm.
An Đạt đã dần dần không còn bán hàng nữa, ở bộ kỹ thuật trực tiếp làm công việc chạy thử và cải thiện thiết bị, thế nhưng một số khách hàng cũ có việc vẫn thích tìm cậu.
An Đạt chào hỏi đồng nghiệp, một ngày bận rộn đã bắt đầu rồi.
Đáng tiếc cuộc sống luôn thiếu những thay đổi, mỗi ngày đều giống nhau như vậy.
“Kỹ sư An, Kỹ sư An.”
Chẳng hạn như bao nhiêu năm như một ngày, An Đạt mỗi ngày đều nghe thấy một cô nàng nào đó tràn ngập tinh thần phấn chấn hô hoán.
An Đạt quay đầu, bình tĩnh nói: “Sớm a, Tiểu Mạc.”
Vị Mạc tiểu thư này chính là vị Tiểu thư trứng gà tặng bánh ngọt cho An Đạt. Năm đó một câu “Tôi không ăn trứng gà” của An Đạt thoạt nhìn nói đến mạn bất kinh tâm (thờ ơ), thế nhưng đã gây ra ảnh hưởng sâu sắc đối với tiểu thư trứng gà. An Đạt không biết, từ đó về sau, tiểu thư trứng gà ôm tâm tình ghét đồ vật giống với người mình thích, sinh ra chán ghét trứng gà.
“Sớm a.” Trứng gà —— Á, không, tiểu thư trứng gà ngượng ngùng cười, nói, “Kỹ sư An vẫn đẹp trai như vậy.”
“Á…” Nhiều đồng sự đều trộm đem đồ ăn sáng phun ra.
An Đạt vẫn mặt không đổi sắc, nói: “Cám ơn.”
Tiểu thư trứng gà tâm hoa nộ phóng (mở cờ trong bụng), nói: “Kỹ sư An có ăn sáng chưa, nếu chưa ăn tôi có mang theo một ít, có muốn ăn không?”
An Đạt lắc đầu, nói: “Không cần.”
“A, vậy sao…” Tiểu thư trứng gà lại trở nên ủ rũ, thế nhưng Tiểu thư trứng gà dù sao cũng là Tiểu thư trứng gà, sinh tồn trong nghịch cảnh là bản lĩnh của cô.
Cô nhỏ giọng kinh hô một tiếng, nói: “Ơ kìa, kỹ sư An, cổ áo sơ mi của anh chưa bẻ xuống hết kìa.”
An Đạt không nhớ rõ mình đã bẻ cổ áo chưa, nhưng Tiểu thư trứng gà vẫn đưa tay ra bẻ cổ áo An Đạt, bẻ cổ áo là thứ yếu, quan trọng là mượn cơ hội sờ một chút cái…cổ tuyệt đẹp của đại kỹ sư An Đạt.
Tay của Tiểu thư trứng gà vừa chạm vào da An Đạt, sau đó nàng liền sửng sốt.
An Đạt nghe thấy “ào” một tiếng, âm thanh cùng loại với tiếng vỡ vỏ trứng gà, tiểu thư trứng gà lộ ra biểu tình trong truyền thuyết, vừa khóc vừa chạy.
An Đạt sờ sờ cổ của mình, cậu vì che đi dấu hôn trên cổ còn cố ý chỉnh lại cổ áo.
Xem ra đã dọa đến con gái người ta rồi.
An Đạt vào buổi sáng sau khi đập tan trái tim thủy tinh của con gái nhà người ta, bắt đầu làm việc.
Nhưng mà mọi chuyện không suôn sẻ như dự định của cậu.
Đầu tiên là cậu đụng đổ một lọ thuốc thử, cả căn phòng đều có mùi dung môi hữu cơ, kết quả mọi người không thể vắng mặt vẫn còn so sánh hương vị mùa xuân “mát mẻ” bắt đầu với thông tin buổi sáng đã bị xua tan.
Tiếp theo là cậu nhìn chằm chằm dụng cụ trên màn ảnh một đống con số, không ngờ là nhìn hồi lâu vẫn không có gì rõ ràng, này ở lúc bình thường là không thể tưởng tượng.
Lần nữa cậu bởi vì không tìm thấy bảng báo cáo mà trầm mặt vạn phần không kiên nhẫn, người khác nhắc nhở cậu rằng bảng báo cáo đang ngay trong tay cậu.
An Đạt đứng đó, cúi đầu nhìn giấy trong tay mình vừa rồi tìm nửa ngày, rốt cục ngẩng đầu, thu hồi biểu tình gắng gượng chống trên sáng sớm, lộ ra vẻ mệt mỏi nồng đậm.
Cậu nói: “Ta hình như hơi sốt, buổi chiều xin nghỉ.”
——————
Tạ Khánh cầm một bông hoa hồng, ngồi ở trước cửa hàng bán hoa, tay chống cằm, rầu rĩ nói: “Hoa hồng cho dù đổi tên vẫn thơm như trước.”
An Đồng lau mồ hôi, liếc xéo hắn: “Được rồi đó, tiếp tục bị cầm trong tay anh hoa hồng thơm ngát cũng khó ngửi.”
Tạ Khánh xoay người, để lại cho An Đồng một bóng lưng màu xám: “Tâm tình của anh bây giờ, cô bé nhỏ như em chắc là sẽ không hiểu.”
An Đồng xuy một tiếng, nói: “Anh thì có thể có tâm tình gì.” Mắt An Đồng đột nhiên sáng lên, xán lại gần, “Chẳng lẽ anh mê muội vì yêu sao?”
Tạ Khánh ai oán mà quay lại, nói: “Yêu so với trọng tội giết người càng khó che dấu hơn, đêm tình yêu có mặt trời ban trưa.”
An Đồng cực kỳ hoảng sợ: “Không thể nào, vị phàm nhân ấy cho vị thần tiên anh rơi vào bể tình, em bày tỏ mười hai vạn phần kính ý đối với cô ấy, người đã tình nguyện kính dâng vì cứu vớt loài người mà hy sinh thật lớn nghị lực chủ nghĩa nhân đạo.”
Tạ Khánh không để ý tới cô.
“Nói chút đi, ông chủ, trông thế nào a?”
“Làm gì a?”
“Bao nhiêu a?”
Tạ Khánh nhất định không để ý tới.
An Đồng nổi giận: “Keo kiệt!”
Tạ Khánh trợn mắt, cũng không thể nói cậu ấy là đàn ông, họ An tên Đạt, là anh nhỏ của em đi?
An Đồng còn định ép hỏi, di động lại vang lên.
“Cái gì?”
Thần sắc của cô bé có chút cấp bách, ngắt điện thoại, nói với Tạ Khánh: “Ông chủ, em đi trước, anh nhỏ bị bệnh xin nghỉ ở nhà, em đi xem anh ấy.”
Tạ Khánh đứng vọt lên, nói: “Cái gì? Em ở lại trông tiệm.” Nói xong, hắn liền xông ra ngoài.
“Này này!” An Đồng quả thực không hiểu ra làm sao, làm cái gì vậy chứ.
Tạ Khánh lại như gió xông về, vội vàng hỏi An Đồng: “Địa chỉ!”
“Cái gì địa chỉ?” An Đồng thất thần.
“Địa chỉ của An Đạt ấy.”
Kết quả là sau khi Tạ Khánh một mình chui vào cửa thang máy nhà An Đạt, lại sợ sệt, mình thì tính là cái gì đây.
Cậu ấy ở chung với cha mẹ ở đấy.
Nhưng mà ngày hôm qua…
Tạ Khánh không biết An Đạt □ thế nào, nhưng cùng với đàn ông khẳng định là lần đầu tiên.
Tạ Khánh gãi gãi đầu, vẫn là cố lấy dũng khí lên lầu, ấn chuông cửa.
Nhưng mà không có người ra mở cửa.
Tạ Khánh lại ấn, vẫn không có, ngay lúc Tạ Khánh muốn bỏ đi, cửa mở ra, An Đạt mặc đồ ngủ, đứng bên trong cửa.
Cậu thấy Tạ Khánh có chút kinh ngạc, hỏi: “Sao anh lại tới đây.”
Tạ Khánh ngập ngừng: “An Đồng nói em bị bệnh.”
An Đạt bất đắc dĩ nói: “Họ một chút chuyện cũng làm như không được, vào đi.”
Tạ Khánh đi theo An Đạt vào nhà, nhìn chung quanh một vòng, phát hiện nhà rất rộng, trang hoàng rất tốt, khu nhà này cũng rất cao cấp, rất phù hợp với cá tính của An Đạt.
An Đạt nói với Tạ Khánh: “Anh ngồi đi, muốn uống chút gì không?”
Tạ Khánh lập tức liền mê muội: “Em không phải ốm sao? Còn tiếp anh cái gì, nhanh nghỉ ngơi đi.”
An Đạt lắc đầu: “Cũng không có gì, chỉ là có chút sốt nhẹ.”
Tạ Khánh như thế nào lại không biết nguyên nhân, hắn xấu hổ ho khan một tiếng, sau đó hỏi: “… Còn đau không?”
An Đạt nhìn hắn, nói: “Anh cảm thấy là em sẽ trả lời vấn đề này sao?”
Tạ Khánh rơi lệ: “Anh sai rồi…”
“A, đúng rồi, cha mẹ em đâu?” Tạ Khánh hỏi.
An Đạt nói: “Cha em đi chơi cờ với bạn rồi, mẹ nhất định muốn đi ra ngoài mua thuốc cho em.” Quả nhiên là phụ nữ dường như yêu thương lo lắng hơn.
Tạ Khánh đột nhiên chân chó cọ qua, ôm lấy eo An Đạt nói: “Anh giúp em xoa bóp nhé.”
An Đạt nhìn hắn một cái, cuối cùng ngã vào trong lòng ngực hắn.
Tạ Khánh ôm An Đạt, hoa mĩ gọi là “xoa bóp”, sờ sờ nắn nắn tay liền vói vào trong quần áo.
“Em cảnh cáo anh không được đốt lửa.”
Tạ Khánh lúc này mới rút tay ra.
Một lát sau, Tạ Khánh nhìn An Đạt ở trong lòng ngực hắn nhanh chóng ngủ thiếp đi, nói: “Em nên về phòng đi.”
An Đạt miễn cưỡng mở mắt ra, không có ý kiến gì, được Tạ Khánh đỡ vào phòng ngủ, thế nhưng Tạ Khánh ở cửa phòng ngủ ngừng lại động tác.
An Đạt mê muội quay đầu, thấy Tạ Khánh ngơ ngác nhìn về phía trước, sắc mặt trắng bệch.
An Đạt theo tầm mắt của hắn nhìn sang, thấy bức ảnh chụp trên tường phòng ngủ của mình.
Cánh đồng tuyết kéo dài ngàn dặm, toàn cảnh là màu trắng khí lạnh tỏa ra, thế nhưng vệt xanh phía chân trời kia lại khiến cho người ta muốn vui sướng hò hét.
Lúc trước khi An Đạt mang tấm ảnh chụp này về, người nhà đều tưởng là bức tranh, bọn họ đều rất thích, cha muốn treo nó ở phòng khách, thế nhưng An Đạt khăng khăng treo ở phòng ngủ của cậu là được rồi.
An Đạt nhìn khuôn mặt cùng đôi môi đã mất đi huyết sắc của Tạ Khánh, nhẹ nói: “Em muốn nghỉ ngơi, anh về đi.”
Tạ Khánh lúc này mới hồi phục lại tinh thần, hệt như chiếm được đặc xá, phát âm không rõ nói: “Anh đi đây…” Sau đó hốt hoảng rời đi.
An Đạt bình tĩnh nhìn hắn loạng choạng lảo đảo ngã mà đi ra cửa, quay đầu nhìn bức ảnh kia trong phòng ngủ của mình.
Cậu đi qua, cầm lấy khung xuống, từ phía sau mở ra.
Góc dưới ảnh chụp, nơi bị khung bên ngoài che kín có chữ ký của nhiếp ảnh gia: