Thế Giới Có Chút Ngọt

Chương 66: Khoảng cách 0 mét



Chương 66: Khoảng cách 0 mét

Một người luôn bị người khác cự tuyệt như Mạc Tạp mà lại được nhận vào công ty một cách dễ dàng như vậy, không khỏi phát sinh ra cảm giác không thể tin nổi, đơn giản chính là kỳ lạ. Nhưng mà cậu nghĩ mãi mà cũng không nghĩ ra, rốt cuộc là trong chuyện này có điều gì đó kỳ lạ.

Cậu lắc đầu, không có công phu nghĩ nhiều như vậy. Cậu đang đi theo phía sau theo một vị thư xinh đẹp đến phòng nhân sự để báo cáo. Cậu rụt rè hết nhìn đông rồi tới nhìn tây (nhìn xung quanh). Sau khi điền thông tin và được giao phó công việc xong, Mạc Tạp được dẫn đến một gian phòng làm việc sang trọng ở tầng 9, ngồi ở bàn làm việc chính là trưởng ban phỏng vấn hôm trước. Cô thư ký cung kính nói: "Tổng giám đốc, xong hết rồi ạ!"

"Ừ, cô đi xuống trước đi, thuận tiện gọi luật sư Long đến đây!"

"Vâng ạ!" Cô thư ký thối lui (đi) ra khỏi phòng làm việc.

Thân thể Mạc Tạp cứng đơ, lòng bàn tay ướt át mồ hôi xoa xoa trên quần, cúi đầu. Cảm giác khó chịu khi đối mặt với một người xa lạ làm cho Mạc Tạp có chút thiếu bình tĩnh.

"Mạc Tạp đúng không?" Người đàn ông lên tiếng, giọng nói trầm thấp của một người trưởng thành.

Mạc Tạp gật đầu.

"Tôi tên là Chung Trác, là tổng giám đốc của công ty này."

"Tổng, tổng giám đốc Chung Trác."

"Ngẩng đầu lên cho tôi xem một chút."

Mạc Tạp vặn chặt chân mày, có chút kỳ quái, ngẩng đầu lên. Hai tay của giám đốc Chung Trác đặt trên bàn làm việc, chống càm: "Đi một vòng!" Biểu cảm vẫn nghiêm túc như cũ, nghe không ra là đang nói đùa. Điều này làm cho Mạc Tạp không thể tưởng tượng nổi hơn, đối với chuyện như vậy cậu đặc biệt cảnh giác. Trong đầu cậu hiện ra tình tiết cấp trên quấy rầy (gạ tình) người cấp dưới quê mùa trong phòng làm việc. Chẳng lẽ, mình mới đi làm ngày thứ nhất mà đã đụng phải chuyện xui xẻo này sao? Tên biến thái này thích mình sao? Cậu cẩn thận dựa theo yêu cầu mà quay một vòng. Một bên Mạc Tạp xoay, một bên len lén đưa tầm mắt cảnh giác nhìn. Nếu như ông ta dám động tay đông chân với mình, mình lập tức sẽ thọt chết hắn.

Chung Trác cẩn thận nhìn Mạc Tạp đang dựa lưng vào tường, có chút không hiểu tự lẩm bẩm: "Không phải chỉ là một người đàn ông bình thường thôi sao? Tiểu tử thúi kia rốt cuộc thích người này ở chỗ nào? Thật là không có mắt nhìn người gì hết!"

"Giám đốc, ngài nói cái gì?" Mạc Tạp không có nghe rõ.

"Không có gì!" Chung Trác lắc đầu, từ phía sau bàn làm việc đi ra, đi tới trước mặt Mạc Tạp tiếp tục đặt câu hỏi: "Cậu biết làm gì?"

"Tôi theo học ngành luật pháp, công việc có liên quan đến pháp luật cũng tốt." Mạc Tạp thành thật trả lời.

"Tôi không phải hỏi cậu cái này, cậu có biết nấu cơm không?"

Mạc Tạp lắc đầu.

"Cậu biết giặt quần áo không?"

"Biết giặt, nhưng mà giặt không được sạch."

"Vậy cậu có sở thích gì không?"

Mạc Tạp tiếp tục lắc đầu.

"Vậy có am hiểu nghệ thuật không? Dương cầm? Hội họa?"

Mạc Tạp không ngừng lắc đầu, càng thêm đề phòng nhìn Chung Trác, cảm giác suy đoán trong lòng càng ngày càng lấy được chứng cứ để tin.

Chung Trác trợn mắt, có chút tức giận: "Cậu cái gì cũng không, vậy thì phục vụ nó thế nào?" Chung Trác đơn giản không dám tin tưởng, ở trong lòng kêu lên: Thần Cách, đứa nhỏ này, con rốt cuộc cận thị bao nhiêu độ vậy? Để cho chú dẫn con đi khám rồi làm giải phẫu. Đứa cháu thương yêu nhất của chú sao lại thích cái tên ngu ngốc trước mặt này. Chú vẫn cho rằng ông trời già quá sủng ái cháu, đem tất cả những gì tốt đẹp ban cho cháu. Xem ra, ông trời già vẫn rất công bằng, để cho một người bình thường nhất hưởng thụ những thứ tốt nhất của con.

Lời này làm cho Mạc Tạp càng thêm không hiểu ra được, mình được nhận vào đây để làm bảo mẫu sao?

"Cậu cái gì cũng không không, vậy ít nhất công phu trên giường của cậu cũng rất được, có phải không?" Chung Trác đang cố gắng đưa ra lý do cuối cùng để giải thích cho chuyện Thần Cách thích Mạc Tạp.

Mạc Tạp nhăn mặt, tiến lên một bước: "Giám đốc Chung, đây là chuyện riêng của tôi, không cần thiết nói cho ông biết. Nếu vì muốn được đánh giá cao trong công việc mà phải làm những chuyện kì quái, ngại quá, giám đốc, tôi thà rời khỏi công ty còn tốt hơn." Trừ đối với Thần Cách, Mạc Tạp luôn luôn quả quyết và lý trí.

Thấy Mạc Tạp xoay người định đi, Chung Trác đưa tay muốn kéo lại. Mạc Tạp cho là ông muốn làm bậy với mình, siết chặc quả đấm, toàn thân xuất hết khí lực hung hăng đánh vào bụng của Chung Trác: "Tôi đã có người rất thích. Giám đốc, xin tự trọng."

Chung Trác bị đau, rên lên một tiếng, tức giận quát: "Nên tự trọng chính là cậu, chẳng lẽ cậu nghĩ là tôi đối với cậu có tình ý? Đừng có nói đùa, lão tử không phạm vào chuyện loạn luân ghê tởm này đâu!" Không nghĩ tới một người rụt rè, ngay cả ánh mắt của người khác cũng không dám nhìn thẳng vào như Mạc Tạp lại to gan dám đánh mình như vậy. Được, mình là một đại nhân, không so đo với một đứa trẻ. Nếu là Thần Cách nguyện ý thừa nhận, mình cũng nên miễn cưỡng coi nó là vợ của đứa cháu mình hết mực thương yêu đi. Chung Trác là một người bị ảnh hưởng bởi phương Tây, cho nên đối với phương diện này vẫn tương đối cởi mở.

Mạc Tạp cảm thấy Chung Trác nói có ý gì đó mà cậu không hiểu. Cậu ngẹo đầu nhìn kỹ mặt của Chung Trác, tựa hồ không có nói giỡn, trong lòng kinh ngạc, luống cuống tay chân nói xin lỗi: "Chuyện, thật xin lỗi, giám đốc Chung Trác. Ông hỏi tôi những vấn đề kỳ quái kia, nên tôi cho là... Ông không sao chứ?"

Lúc này, phòng làm việc vang lên tiếng gõ cửa, Chung Trác kéo kéo cà vạt, khôi phục thái độ bình thường , lần nữa ngồi trở về: "Vào đi!"

"Giám đốc Chung Trác, ông tìm tôi sao?"

"Luật sư Long, có chuyện phải làm phiền ông."

Mạc Tạp quay đầu đi, thấy được luật sư Long. Người này là một người đàn ông khoảng 50 tuổi, tóc có chút trắng phơ, trán to không một sợi tóc (hói trán). Dáng vẻ này rất giống một nhà bác học.

"Đây là Mạc Tạp, thực tập sinh mới của công ty. Tôi muốn để cậu ta đi theo ông, sau này còn phải làm phiền ông chỉ dẫn người này nhiều."

"Mạc Tạp, đây là luật sư Long, cố vấn luật pháp lâu năm của công ty chúng ta. Cậu phải đi theo ông ấy học tập thật tốt."

Mạc Tạp lễ phép gật đầu một cái: "Chào ông!"

Luật sư Long quan sát Mạc Tạp, suy đoán Mạc Tạp rốt cuộc là người nào mà phải cần đến giám đốc Chung đích thân sắp đặt. Mạc Tạp thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Mới vừa đánh Chung Trác một quyền, còn tưởng rằng nhất định sẽ bị khai trừ (đuổi việc), thật may, gần đây mình rất may mắn nha.

"Được rồi, các người đi ra ngoài đi."

Mạc Tạp đi theo phía sau luật sư Long, chuẩn bị rời đi. Lúc hai người đi tới cửa, lại bị Chung Trác gọi lại: "Luật sư Long!"

"Giám đốc, còn có chuyện gì sao?"

"Thuận tiện cũng dạy cậu ấy giặt quần áo, nấu cơm, quét dọn vệ sinh, bưng trà rót nước, đấm bóp, quản lý tài chính, dịu dàng, ân cần, chăm chỉ, làm trâu làm ngựa." Chung Trác đang suy nghĩ còn chuyện gì nữa, đột nhiên lại nói: "Quan trọng nhất là bị bên ngoài phát hiện, phải mở một con mắt nhắm một con mắt. Được rồi, hai người đi đi."

"Giám đốc Chung, ông đùa giỡn với tôi hay sao?" Nét mặt già nua của luật sư Long cười có chút lúng túng.

Đầu của vị giám đốc này bị cửa kẹp lại, Mạc Tạp muốn.

(@Phong: Mạc Tạp muốn kẹp đầu của Chung Trác vào cửa.)

Chung Trác phất tay, ý bảo bọn họ đi ra ngoài: "Tạm thời tôi chỉ nghĩ ra bao nhiêu đây thôi."

"……………"

"……………"

Ngày đi làm đầu tiên chẳng qua là làm quen với đồng nghiệp, cũng không có công việc gì cụ thể, cho nên tan việc rất sớm. Mạc Tạp ngồi ở bên ngoài đại sảnh của khu chung cư, chờ Thần Cách tan học. Học sinh cười đùa ồn ào, chật chội đi qua trước mặt Mạc Tạp. Ánh mắt Mạc Tạp đuổi theo bọn họ. Cho đến khi đi làm Mạc Tạp mới thấm thiết ý thức được, mình đã từ từ bắt đầu không còn là học sinh nữa, cũng bắt đầu hiểu tại sao báo cáo điều tra nói rằng khoảng 80% các cặp tình nhân sẽ chia tay sau khi tốt nghiệp. Mục tiêu không giống nhau, góc độ không giống nhau, hoàn cảnh không giống nhau, đề tài chung của hai người cũng sẽ thay đổi, trở nên ít đi. Mạc Tạp còn chưa có nghĩ đến chuyện tương lai xa xôi của mình và Thần Cách, nhưng bắt đầu từ bây giờ cậu ấy ở trường học có cuộc sống của cậu ấy, mình ở công ty có công việc của mình. Thời gian hai người gặp nhau càng ngày càng ít, kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì đây?

"Cậu ở nơi này làm gì?" Giọng nói kêu suy nghĩ Mạc Tạp trở về.

Mạc Tạp ngẩng đầu lên, cong ánh mắt lên cười, đứng lên phủi mông một cái: "Còn làm gì nữa, đương nhiên là chờ cậu."

Thần Cách thẳng hướng thang máy đi tới, Mạc Tạp đi theo: "Thần Cách, cậu cảm thấy tướng tá của tôi có phải rất dễ nhìn hay không?"

"Coi như tôi cái gì cũng không nghe được."

"Cậu làm vậy là có ý gì?! Nhưng tôi nói cho cậu biết, tôi hoài nghi ông giám đốc Chung rất có thể là đã để ý tới tôi. Mặc dù ông ấy không thừa nhận, nhưng mà nói chuyện có chút kỳ quái."

Thần Cách cười hừ một tiếng: "Cậu thật đúng là suy nghĩ nhiều quá rồi."

"Cái gì thế? Chẳng lẽ một chút cậu cũng không ghen?"

"Tôi không có hăng hái như vậy."

"Này, bây giờ tôi mới vừa rời trường, cậu liền đối với tôi bỏ mặc, không quan tâm vậy sao? Tôi đã sớm biết dựa vào cậu sẽ vô dụng, thật may là tôi có ý thức tự bảo vệ mình, hung hăng đánh ông ấy một quyền (cước)". Mạc Tạp ở trước mặt Thần Cách biểu diễn lại động tác lúc ấy đã đánh Chung Trác đẹp trai như thế nào.

"Cậu đánh ông ấy?"

"Đúng vậy lúc ấy tôi cũng không có nghĩ nhiều như vậy."

"Cậu sẽ hối hận."

"Chuyện cũng đã xong rồi, tôi sẽ không vì chuyện như vậy mà hối hận. Ông ta cũng đâu phải là người đặc biệt gì." Mạc Tạp không sao cả nhấn thang máy.

"Ai mới được coi là người đặc biệt của cậu?"

"Tỷ như mẹ tôi." Mạc Tạp suy nghĩ một chút còn nói thêm: "Dĩ nhiên còn người nhà của cậu nữa. Bởi vì bọn họ là những người quan trọng nhất với cậu, cho nên cũng là những người quan trọng nhất của tôi."

Trên mặt Thần Cách không có bất kỳ phản ứng nào: "À, vậy nếu như một ngày kia cậu đánh người nhà tôi thì sao?"

Mạc Tạp cuống quít khoát tay, tựa như Thần Cách mới vừa kể chuyện cười:" Tuyệt đối sẽ không có chuyện đó. Tôi tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện đại nghịch bất đạo này đâu. Nếu là tôi làm cái loại chuyện thất đức, táng tận lương tâm đó thật, vậy thì Thiên lôi cứ đánh chết tôi đi. Tôi thề với cậu, nếu một ngày kia tôi làm loại chuyện khốn kiếp này, lập tức liền chết. Nhưng mà Mạc Tạp tôi căn bản thì không phải là loại người như vậy."

Cửa thang máy mở ra, Thần Cách đi vào: "Loại người như vậy?"

"Chính là những kẻ vô sỉ dám động thủ với trưởng bối của mình."

"Phải không?"

"Đương nhiên là thế. Loại người như vậy là thái giám, tiểu JJ, mặt to, xấu xí."

"Ừ, mắng nhiều vào." Khóe miệng Thần Cách cong lên, cười nhẹ, làm cho Mạc Tạp đánh hơi được nguy hiểm.

"Hôm nay cậu đặc biệt kỳ quái, có phải là có chuyện gì không nói cho tôi biết phải không?"

"Đúng vậy!"

"Chuyện gì?"

"Nói không chừng ngày nào đó tâm tình tôi tốt sẽ nói cho cậu biết."

"Nói không chừng ngày nào đó là ngày nào vậy?"

"Dù sao cũng không phải là hôm nay."

Mạc Tạp không buông tha cho Thần Cách: "Nếu như hôm nay cậu không nói, cũng đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi thang máy."

Cửa thang máy lầu 18 mở ra, Mạc Tạp ôm chặt lấy Thần Cách, dùng chân chặn ngang cửa thang máy, không để cho Thần Cách đi ra ngoài.

"Cậu người này, cậu còn con nít sao?"

"Tuyệt đối sẽ không để cho cậu đi ra ngoài." Chân Mạc Tạp dùng sức đạp một cái, ôm Thần Cách cùng nhau đụng vào tường thang máy.

"Mạc Tạp, có phải cậu ngứa da hay không?"

Hai người ở trong thang máy, không có khe hở mà dính vào cùng nhau, khoảng cách 0 mét.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.