Không khí rét lạnh, gió thổi qua, Mạc Tạp co rúc cổ, hai lòng bàn tay chà sát với nhau để lấy một chút ấm áp. Lúc cậu đi ra khỏi phòng làm việc thì phát hiện một bóng người ở cầu thang bộ. Cậu ngẩn người ra.
An Na quay đầu lại nhìn Mạc Tạp: "Hi~ đã lâu không gặp."
Nhân viên của công ty thường đi thang máy, cho nên nơi này (cầu thang bộ) cơ hồ không có ai. An Na ngồi ở trên lan can của cầu thang, lắc hai chân, không lộ vẻ gì, cũng không nhìn Mạc Tạp mà nhìn chằm chằm vào vách tường trắng như tuyết.
"Nói đi, các cậu có chuyện gì?"
Mạc Tạp dừng thật lâu, đem toàn bộ chuyện kể từ đầu đến đuôi cho An Na nghe. An Na không lên tiếng, nghe Mạc Tạp tự thuật xong, sau đó hỏi một vấn đề không liên quan: "Buổi tối cuối cùng mà các cậu vẫn còn vui vẻ với nhau, cậu có nói gì với Thần Cách không?"
(Tự thuật = tự kể lại)
Mạc Tạp đối với vấn đề không giải thích được này có chút không hiểu, nhưng vẫn cố gắng nhớ lại, sau đó lắc đầu: "Tôi không nhớ rõ mình có nói chuyện gì kỳ quái hay không. Tôi chỉ nói là mặc dù không thích công việc này, nhưng vì mẹ nên tôi phải chấp nhận, dẹp bỏ nguyện vọng mở một cửa hàng nhỏ bán bánh sang một bên. Chỉ vậy thôi."
"Gần đây Thần Cách không có đi học. Thầy giáo đang tìm cậu ấy, chúng tôi cũng đang tìm cậu ấy. Chẳng qua là cậu ấy trốn trong phòng, chưa kịp ngủ thì một đêm đã hết. Mạc Tạp, cậu làm tất cả những chuyện này là muốn tốt cho Thần Cách. Cậu không muốn để cho Thần Cách có nhiều phiền toái nữa. Cậu muốn tự xử lý vấn đề này. Theo như cậu biết, cậu đúng, cậu mới là người bị hại. Chuyện xảy ra giữa cậu và mẹ cậu, rõ ràng đã giải thích với Thần Cách, nhưng cậu ấy ngược lại không thể hiểu cậu, còn tổn thương cậu. Cậu cảm giác mình cũng đã thấp giọng hạ mình đi tìm Thần Cách, cậu ấy lại đối xử với cậu như thế. Cậu không hiểu tại sao phải biến thành như vậy. Trong lòng cậu thật ra thì cũng có trách cứ Thần Cách đã không chịu hiểu, quá ích kỉ, đúng không?"
Mạc Tạp không nói lời nào, An Na không nhẹ không nặng nói ra suy nghĩ của mình.
"Đúng vậy, tôi thừa nhận cậu chịu khổ, bị thương, bị thái độ của Thần Cách hành hạ. Cậu rất đáng thương. Nhưng mà, Mạc Tạp, cậu thật hồ đồ. Cậu có biết điều thật sự khiến cho Thần Cách phải đau khổ chính là cái gì không? Cậu cho rằng mình đủ kiên cường, có thể giải quyết chuyện này, một mình cậu có thể làm được sao? Cậu có biết không, lúc mẹ cậu mới bắt đầu đưa ra những điều kiện kia, lúc mẹ cậu ép buộc cậu phải làm theo, cậu chỉ cần quả quyết cự tuyệt yêu cầu này, cậu chỉ cần nói một câu nói, Thần Cách, chúng ta bị phát hiện rồi. Chỉ đơn giản là một câu nói như vậy, mọi chuyện cũng sẽ không tồi tệ như bây giờ. Cho tới bây giờ, Thần Cách chưa từng yêu cầu nhiều về cậu. Thần Cách chỉ là muốn vào những lúc cậu cần nhất, có thể làm chút gì cho cậu. Mà mỗi lần vào lúc cậu cần nhất, cậu lại Thần Cách đẩy ra. Cậu đang bảo vệ Thần Cách, đồng thời cũng đang tổn thương cậu ấy. Tình yêu vốn chính là chuyện của hai người mà." An Na lẳng lặng nhìn biểu cảm của Mạc Tạp, một lúc lâu lại nói tiếp: "Bị người nhà phát hiện đối với Thần Cách mà nói thì nhầm nhò gì chứ. Cậu ấy là Thần Cách, cậu ấy là Thần Cách của cậu mà, cậu ấy sẽ giải quyết tốt mọi chuyện. Người ngoài nhìn các cậu bằng thái độ gì, Thần Cách có bao giờ quan tâm đến chưa? Nếu như cậu thấy Thần Cách và Tô Thụy ở chung một chỗ, mà Thần Cách nói cho cậu biết, cậu ấy làm như vậy là bởi vì ba mẹ cậu ấy yêu cầu, cậu ấy là vì cậu, cậu tự hỏi lòng thử xem, chính bản thân cậu trong lòng cũng sẽ không có một chút suy nghĩ gì tiêu cực sao?"
Thì ra là, mọi chuyện là như vậy. Đây chính là vấn đề Thần Cách thấy rõ mà mình không thấy rõ. Đều bởi vì yêu, đều bởi vì đối phương, lại bị tình yêu sắc bén làm cho bị thương: "Nhưng mà, tại sao Thần Cách không nói cho tôi biết?"
"Cậu còn không hiểu rõ Thần Cách sao? Từ lúc cậu giấu Thần Cách chuyện của ba cậu, chuyện cậu bị đánh thì Thần Cách vẫn đang chờ cậu hiểu rõ vấn đề. Cậu ấy cho là không nói ra, cậu cũng có thể hiểu. Cho dù Thần Cách không nói ra, Thần Cách đối xử với cậu tốt như vậy, chẳng lẽ cậu cũng không cảm giác được sao?"
Tay An Na đặt trên lan can, ma sát qua lại: "Dĩ nhiên, tôi thừa nhận là mình có chút thiên vị, có thể thiên vị Thần Cách một chút. Nhưng mà, bởi vì cậu nghĩ là cậu chủ động đi tìm Thần Cách mà Thần Cách lại không hiểu chuyện tổn thương cậu. Cho nên tôi sẽ nói cho cậu biết một số chuyện, những chuyện mà cậu không biết."
Mạc Tạp không hiểu nhìn An Na, còn có chuyện gì mà mình không biết sao?
"Một tuần lễ trước, cậu biết tại sao Thần Cách không gọi điện thoại cho cậu không? Bởi vì cậu ấy bề bộn nhiều việc, bận rộn đến nỗi ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có. Tôi thấy cũng đau lòng. Biết tại sao Thần Cách bận rộn như vậy không? Bởi vì cậu ấy nhận giải quyết một vụ kiện, giúp công ty khác thiết kế đồ. Biết tại sao Thần Cách muốn nhận những vụ án này không? Bởi vì cậu ấy gần đây bắt đầu muốn kiếm tiền; Biết tại sao cậu ấy muốn bắt đầu kiếm tiền không? Bởi vì cậu ấy không muốn dùng tiền trong nhà, muốn dùng tiền của mình để giúp một người thực hiện nguyện vọng. Biết là nguyện vọng gì không? Cậu ấy muốn giúp một người mở một cửa hàng nhỏ. Biết cửa hàng nhỏ sẽ được mở ở đâu không? Mở ở một ngọn núi gần một ngôi chùa mà người đó từng dẫn cậu ấy đến." Cuối cùng An Na đem ánh mắt chuyển qua Mạc Tạp trên mặt đang không có chút huyết sắc nào: "Một vấn đề cuối cùng, vậy cậu biết người đó là ai không?"
Mạc Tạp lui một bước, đứng ở trên đất, lời của An Na khiến cho cậu không cách nào suy tính, vị trí buồng tim lại bắt đầu phát đau.
"Cậu cảm thấy Thần Cách không hiểu chuyện, nhưng vì cậu mà Thần Cách làm những chuyện cơ hồ cho tới bây giờ cậu ấy sẽ không làm. Thần Cách bận rộn, bận rộn, bận rộn đến cuối cùng lại nhận được điện thoại của mẹ cậu. Mẹ cậu nói cho Thần Cách biết, cậu đã nghĩ thông suốt, cậu muốn cùng hẹn hò với người khác. Dĩ nhiên, Thần Cách không tin lời như thế. Tiếp theo Thần Cách thấy được cậu, thấy được cậu ở cùng người khác, hai người lại ôm nhau nữa. Sau đó cậu nói cho Thần Cách biết, cậu là vì Thần Cách. Đây đối với Thần Cách mà nói đơn giản là sự châm chọc rất lớn. Thần Cách vì cậu một ngày một đêm khổ cực như vậy mà cậu lại đi cùng cô gái khác. Cậu còn cho rằng Thần Cách đang ghen, lòng dạ Thần Cách quá nhỏ nhen. Cậu chính là không hiểu Thần Cách thật sự muốn cái gì. Cậu có từng nghĩ tới lời này rất buồn cười không? Mẹ cậu đưa ra điều kiện này có quá tàn nhẫn không? Đúng vậy, cậu đi tìm Thần Cách, cậu chẳng qua là giải thích cho cậu ấy nghe thôi. Cậu căn bản cảm giác mình làm như vậy là không có lỗi gì, cậu cũng không biết vấn đề nằm ở chỗ nào. Trong lòng cậu thậm chí còn trách cứ Thần Cách không hiểu mình. Kế tiếp, thân thể bị tổn thương của Thần Cách hại cậu, còn cậu thì lấy đau đớn của Thần Cách."
Đây là lần đầu tiên Mạc Tạp nghe được An Na nói nhiều lời như thế. Vì Thần Cách. Những góc khuất của Thần Cách, An Na thấy được mà mình lại không thấy được.
Đáp ứng cái điều kiện ngu xuẩn đó là mình. Biết rõ Cung Dung đang uy hiếp mình mà mình lại mềm lòng, mắc thêm lỗi lầm nữa, sau đó lại đem lỗi lầm này đẩy tới trên người của Thần Cách. Tôi đây làm tất cả đều là vì cậu, tại sao cậu lại như vậy? Cậu tại sao phải tàn nhẫn như vậy? Cậu tại sao phải lạnh lùng như vậy? Mà đêm đó Thần Cách bại lộ ra đau đớn trước mặt mình, mình lại không thấy. Thần Cách nói không sai, từ lúc mình bắt đầu khuất phục, đáp ứng điều kiện của Cung Dung, hành động của mình chính là phản bội.
"Dĩ nhiên, Thần Cách cũng có hơi quá, nhưng mà bởi vì cậu đặc biệt hơn so với những người khác, cho nên cậu ấy mới đối xử với cậu như vậy."
"Bây giờ mới nói những chuyện này không phải là quá muộn rồi sao? Thần Cách đã không cần tôi nữa." Mạc Tạp lẩm bẩm nói.
"Thần Cách sao lại có thể không cần cậu chứ. Cậu là Mạc Tạp mà. Thần Cách có thể không cần cả thế giới, cũng sẽ không bao giờ không cần cậu. Cậu nghĩ thử xem, lúc Thần Cách hôn mê, cậu không có đến bệnh viện. Thần Cách biết trong lòng cậu có nỗi khổ, Thần Cách biết khi đó trong lòng cậu có khó chịu, cho nên căn bản đã không trách cậu; cậu có nhớ không, lúc trước cậu bị người trong lớp ném trái bóng rỗ trúng, máu mũi không ngừng chảy. Tất cả mọi người trong lớp không phải đã rất cười nhạo cậu sao? Chắc cậu cũng không có phát hiện, từ đó về sau, đám người trong lớp cậu đã không bao giờ cười nhạo cậu thêm nữa. Đó là do Thần Cách đã cảnh cáo bọn họ; Chẳng lẽ cậu cũng không cảm thấy kỳ quái, tự hỏi tại sao cậu lại được vào công ty dễ dàng như vậy sao? Tất cả đều là nhờ vào Thần Cách. Tôi cũng không rõ Thần Cách vì cậu mà đã làm bao nhiêu chuyện. Thần Cách sẽ không nói ra, đây là phương thức bảo vệ cậu của Thần Cách, không tiếng động nhưng có lực."
Mạc Tạp cũng không cách nào khống chế nữa, đưa bàn tay lạnh như băng lên che kín mặt của mình. Tại sao? Tại sao có nhiều chuyện mình không biết như vậy? Mình thật ngu xuẩn mà.
"Thần Cách vẫn còn ở nhà sao? Tôi muốn đi tìm cậu ấy." Mạc Tạp đứng lên muốn xông ra, bị An Na kéo lại. Cô lấy điện thoại di động ra, bấm gọi cho Thần Cách.
"Ừ!" Đầu kia là giọng nói miễn cưỡng của Thần Cách.
"Thần Cách, không, không xong rồi. Tớ đến công ty tìm Mạc Tạp, kết quả lúc chúng tớ ở cầu thang thì Mạc Tạp không cẩn thận bị té. Tớ, tớ đang ôm Mạc Tạp, cậu ấy đang bất động. Làm sao bây giờ?" An Na kinh hoảng nói, đầu kia cúp điện thoại.
An Na khôi phục biểu cảm, nhảy xuống: "Cậu ở nơi này chờ Thần Cách đi. Thần Cách nhất định sẽ tới rất nhanh." Nói xong An Na đi ra ngoài, Mạc Tạp gọi An Na lại, giọng nói thành khẩn: "An Na, cám ơn cô!"
An Na nhàn nhạt cười: "Cám ơn cái gì, hạnh phúc của Thần Cách chính là hạnh phúc của tôi. Mạc Tạp, tôi thương Thần Cách, tựa như yêu đơn phương. Cho nên, tôi chờ một ngày, cậu có thể làm tôi bớt thương Thần Cách lại."
Mạc Tạp cũng cười, dùng sức gật đầu một cái. An Na có thể thấy rõ tất cả của Thần Cách, mình lại không thể. Cũng may là An Na thông suốt đầu của mình, nếu không thì hiểu lầm sẽ càng ngày càng nghiêm trọng rồi.
An Na rời đi, không bao lâu thì Thần Cách tới. Trên khuôn mặt dễ nhìn khó nén được vẻ lo lắng. Khi Thần Cách thấy Mạc Tạp hoàn toàn không sứt mẻ đứng ở trước mặt mình, hắn nhíu lại mi, xoay người chuẩn bị rời đi. Mạc Tạp bắt được vạt áo của Thần Cách. Lần này, cậu đã bắt trúng và giữ chặt. Đây là những lời Mạc Tạp chưa nói ra trong khoảng thời gian này: "Thật xin lỗi, là tôi không tốt. Nếu như có thể trở lại mấy ngày trước, tôi sẽ nói cho cậu nghe câu này. Thần Cách, mẹ tôi biết chuyện của chúng ta rồi, chúng ta phải làm sao?"
Thần Cách dừng lại, Mạc Tạp cảm nhận được hơi thở của Thần Cách. Cậu tiến lên một bước, từ phía sau lưng ôm lấy Thần Cách: "Đủ rồi, thật sự đã đủ rồi. Tôi không muốn xa cậu. Thần Cách, chúng ta rất yêu nhau, đúng không? Chúng ta cũng đã trải qua nhiều sóng gió, sao lại có thể bị chuyện nhỏ này làm cho rời xa chứ!"
Thần Cách đẩy tay của Mạc Tạp đang ôm lấy tay của mình ra, xoay người lại. Mạc Tạp ngẩng đầu lên: "Tôi thật sự, không thể không có cậu."
Ánh mắt thâm thúy của Thần Cách nhìn thẳng vào Mạc Tạp. Thần Cách đưa tay ra, kéo Mạc Tạp lại. Mạc Tạp rơi vào trong ngực của Thần Cách. Hắn ôm chặt lấy Mạc Tạp, giọng nói làm mềm nhũn lòng người, làm lòng của Mạc Tạp, linh hồn của Mạc Tạp, tư tưởng của Mạc Tạp, tất cả đều lâng lâng hạnh phúc: "Cậu sai lầm rồi, Mạc Tạp, cậu sai lầm rồi! Không thể không có cậu là tôi."