Thế Giới Có Chút Ngọt

Chương 82: Phiên ngoại 2: Phải được hạnh phúc



Không khí nóng bức bao phủ cả con đường, không có một bóng mát, không có một ngọn gió. Mạc Tạp cau mày, cúi đầu chỉ lo bước nhanh đi về phía trước. Thỉnh thoảng, cậu quay đầu thúc giục Thần Cách đi ở phía sau: “Cậu có thể tăng tốc độ lên một chút hay không? Trời rất nóng đó.”

“Ai bảo cậu kéo tôi đi cùng làm chi!”

“Là tôi có lòng tốt kéo cậu đi ra ngoài dạo. Cậu đã quen với việc hai chúng ta lúc nào cũng gần nhau, nếu tôi bỏ cậu lại một mình trong nhà, cậu nhất định sẽ cô đơn, trống trải, chán nản.”

“Cậu suy nghĩ nhiều quá rồi đấy!”

“Ý của cậu là chính là, không có tôi cậu vẫn ổn sao?” Mạc Tạp đi lùi về phía sau, đứng trước mặt Thần Cách.

“Vấn đề này cậu có thể tự mình phán đoán.”

“Nếu như tôi có thể phán đoán được, vậy còn hỏi cậu làm gì?” Giữa không khí cực nóng bức còn lớn tiếng nói chuyện như vậy, đơn giản chính là nóng nực càng thêm nóng nực.

Thần Cách nhìn chằm chằm khuôn mặt hơi đỏ và mồ hôi trên chóp mũi của Mạc Tạp: “Cậu cảm thấy rất nóng nực, phải không?”

Đây là đang quan tâm mình sao, Mạc Tạp trề môi: “Dĩ nhiên nóng nực.”

“Vậy thì câm miệng! Kêu la trên đường như vậy, không nóng mới là lạ.”

Xem ra Thần Cách không phải là đang quan tâm mình, chỉ là muốn mình câm miệng mà thôi. Mạc Tạp đảo cặp mắt trắng, đột nhiên thấy được tiệm in, cậu lấy usb trong túi ra, đi vào: “Ông chủ, làm phiền ông giúp tôi in tài liệu học tập trong này ra.”

Mạc Tạp thấy Thần Cách đứng ở bên ngoài. Trời nóng như vậy, hắn tựa hồ không chuẩn bị đi vào. Lúc Mạc Tạp dời tầm mắt khỏi Thần Cách, quay vào, cậu liền thấy ông đang dùng ánh mắt kì lạ nhìn mình, cậu có dự cảm gì đó không được tốt cho lắm.

“Tài liệu học tập sao? In màu sắc rực rỡ hay là in trắng đen?”

Tài liệu học tập cũng có chia ra màu sắc rực rỡ với trắng đen nữa à? Không phải toàn là chữ thôi sao: “Trắng đen là được.”

“Nhưng mà, nếu như trắng đen thì không có rõ ràng. Tôi nói cậu nghe, tiểu tử, cậu có sở thích đặc biệt, dĩ nhiên chuyện này không liên quan đến tôi, nhưng mà cậu có thể tới những tiệm chụp hình để rửa những tấm hình này ra. Còn đằng này, cậu lại tới tiệm in, không phải là gây khó khăn cho tôi sao?”

Mạc Tạp cuống quít cúi đầu, cầm lấy con chuột máy tính, mở các tệp trong usb ra, mặt cậu chợt trở nên tái nhợt. Mấy cái này không phải là tài liệu học tập. Cái này, cái này, đây là những tấm ảnh chụp lại những biểu cảm quái dị của An Na. Mặc dù không thấy toàn bộ thân thể, nhưng mà có thể thấy được bả vai trắng nõn và gương mặt mê man của An Na. Không sai được, không sai được, Mạc Tạp cuống quít đóng tệp, rút usb ra, đơn giản là không dám nhìn ông chủ. Quảng Lý, cái đồ bán mông đó, thật không biết xấu hổ mà. Chết tiệt, hắn lại gọi vô số tấm ảnh biểu cảm ở trên giường của An Na là tài liệu học tập. Mạc Tạp hỏa tốc lao ra khỏi tiệm, cậu đang muốn oán trách với Thần Cách: “Thần Cách, tôi cho cậu biết, usb này chứa vô số tấm hình ghi lại biểu cảm của An Na…” Ông chủ và nhân viên tiệm in dõi ánh mắt theo nhìn Mạc Tạp. Thần Cách chẳng qua là nhìn Mạc Tạp một cái: “Xin giữ khoảng cách một chút. Hình như tôi không quen biết loại người hạ lưu như cậu.”

Mạc Tạp trợn to mắt, tay run rẩy chỉ Thần Cách: “Hèn chi, hèn chi cậu không chịu đi vào. Cậu đã sớm biết có đúng hay không?? Sao cậu không nói cho tôi biết?!”

“Tôi không biết.”

“Vậy cậu…”

“Cậu có thể trách người nào được chứ? Chỉ có thể trách bản thân cậu là một tên ngu xuẩn. Quảng Lý nói đó là tài liệu học tập, cần in ra, chuyện như vậy cậu cũng có thể nghe lọt tai sao? Chỉ là học tập biểu cảm trên giường của An Na thôi. Nhưng mà, là đàn ông, ai cũng không tránh được chuyện này.”

Lời của Thần Cách làm cho đầu óc Mạc Tạp tỉnh ngộ ra. Không ý thức được trong lời nói của Quảng Lý có gì đó bất thường là sơ sót của mình, nhưng mà… Mạc Tạp nheo mắt lại, khó hiểu quan sát Thần Cách. Những lời Thần Cách vừa nói làm cho cậu hoang mang. Mạc Tạp đưa tay vào trong túi quần của Thần Cách, lấy điện thoại của hắn ra. Cậu mở album hình lên, đơn giản là không nhìn không biết. Cậu vừa xem vừa giật mình. Mạc Tạp thiếu chút nữa giận đến muốn bạo lực, run rẩy không chịu nổi nhìn Thần Cách: “Xin cậu nói cho tôi biết, cậu chụp tấm hình này vào lúc nào? Tại sao trong điện thoại di động của cậu cũng có loại tấm hình biến thái này?!”

Trên khuôn mặt dễ nhìn của Thần Cách không có hốt hoảng chút nào, lấy lại điện thoại di động bỏ vào trong túi, nhún nhún vai: “Cậu có thể trách người nào được chứ? Ai biểu lúc trên giường cậu lại gắt gao nhắm mắt lại chứ.”

“Cậu không được đẩy trách nhiệm cho tôi. Lão tử nhắm mắt là bởi vì xấu hổ, chẳng lẽ phải trợn to hai mắt nhìn cậu sao? Cậu lại thừa dịp tinh thần tôi hoảng hốt, xâm phạm đến quyền riêng tư của tôi. Thần Cách, coi chừng lão tử đi kiện cậu.”

“Kiện tôi vì tội gì? Kiện tôi vì tôi đãm làm cho cậu `sung sướng´ à?”

“Cậu nói nhỏ thôi!”

“Nên nhỏ giọng là cậu!”

Răng trong miệng Mạc Tạp cũng mau chóng dài ra, cậu thật muốn nhào tới xé nát Thần Cách thành từng mảnh. Cậu nhìn quanh bốn phía, đôi mắt liền sáng rỡ lên như có ý tưởng gì đó rất hay. Cậu giơ chân lên, dùng sức đá vào bắp chân của Thần Cách, sau đó bỏ chạy với tốc độ ánh sáng. Nhưng cậu chạy chưa được bao xa, liền chạy vào trong tiệm bán thú cưng, gương mặt đắc ý: “Tới đây, cậu có dũng khí thì đi vào đi. Thế nào, không dám vào sao? Hajz, ngại quá, tôi quên mất, Thần Cách bị dị ứng với những loài động vật nhỏ nhắn như thế này.” Mạc Tạp nói ma nói quỷ, làm cho tất cả mọi người trong tiệm dùng ánh mắt quái dị nhìn cậu.

“Đi ra!”

“Cậu cảm thấy tôi sẽ đi ra sao? Tôi đâu phải là tên ngốc. Cậu mau vào đây đi!” Mạc Tạp đắc ý, khoái chí, còn đưa ngón tay giữa ra ngoắc ngoắc Thần Cách.

Lông mày của Thần Cách động đậy một cái. Lại dám giữa đường phố đông người dùng ngón tay giữa ngoắc ngoắc mình, người này quả nhiên là bị cưng chìu hư rồi. Thấy biểu cảm của Thần Cách thay đổi, Mạc Tạp thu hồi ngón tay giữa của mình: “Tôi thật là đáng thương, phải trốn trong tiệm bán thú cưng như thế này để giữ an toàn cho mình. Các cậu ai cũng bắt nạt tôi Quảng Lý cũng vậy, Ngũ Khu Dương cũng vậy. Tiểu thư An Na thì không nói đi, ngay cả cậu cũng… Tôi ở chỗ này, không đi đâu hết.” Xem ra vì muốn bảo vệ tính mạng, cậu đành phải dùng khổ nhục kế.

Nửa ngày, giọng nói của Thần Cách trở nên êm ái hơn một chút: “Được rồi, đừng sợ, tôi sẽ giúp cậu thu phục bọn họ. Được chưa?”

“Thật sao?!” Mạc Tạp mừng rỡ.

“Có bao giờ tôi lừa gạt cậu chưa? Đi thôi, tôi dẫn cậu đi ăn cơm, sau đó về nhà.”

Mạc Tạp lao ra khỏi tiệm bán thú cưng. Cậu không quan tâm đến ánh mắt người chung quanh, vô tư ôm lấy cánh tay của Thần Cách: “Tôi cũng biết, chúng ta mới là một phe.”

Giọng nói của Thần Cách lại khôi phục trạng thái lạnh lùng: “Cậu cho rằng chỉ có mình cậu biết dùng khổ nhục kế sao?”

Mạc Tạp muốn chạy trốn, đã chậm, bị Thần Cách kéo lại.

“Không phải lúc nãy cậu nói…”

“Có bao giờ tôi lừa gạt cậu chưa. Khi nãy cậu đưa ngón giữa ra ngoắc ngoắc tôi, là có ý gì? Tôi nghĩ cậu nên thay đổi thái độ đối với người đàn ông của mình một chút.”

“Cậu bị cận thị à? Rõ ràng tôi cũng có đưa ngón trỏ ra nữa mà. Tôi dùng ngón tay giữa và ngón ta tạo thành chữ V, đây là một tư thế chụp hình rất phổ biến. Tôi làm như vậy, không phải là vì muốn để cho cậu chụp hình sao?”

“Phải không?”

Khẩu khí của Thần Cách căn bản là không có đem lời của Mạc Tạp bỏ vào trong tai. Mạc Tạp nhanh trí muốn tiếp tục nói dối: “Tôi thật không biết ngón giữa có ý nghĩ gì. Tôi cho rằng đó dùng để biểu đạt tình yêu của mình với cậu. Thật khó để tỏ tình với cậu giữa ban ngày như thế.”

“Phải không?”

“Cậu có biết thái độ không tin tưởng này của cậu đả kích tôi rất nhiều không? Rõ ràng chính là cậu mới vừa lừa tôi. Cuộc sống sau này của tôi sẽ ra sao đây? Tôi ngày ngày sống trong bắt nạt, ngày ngày sống trong những lời nói dối.”

“Được rồi, được rồi. Cậu cũng đừng giả bộ. Những chiêu hạ lưu kia cậu không dùng thì người khác cũng dùng. Nếu muốn qua mặt được tôi, cậu cần phải luyện tập kĩ lưỡng, sáng tạo hơn một chút.”

“Thời tiết nóng quá, hình như tôi bị say nắng rồi, choáng váng đầu quá.” Mạc Tạp sờ đầu một cái, hoàn toàn không nghe lời của Thần Cách.

“Lão tử cho cậu một cái tát, xem cậu ngất xỉu hay không ngất xỉu.”

“………..”

Ồn ào cũng đã ồn ào, đến lúc ăn cơm trưa, Thần Cách vẫn dẫn Mạc Tạp tới quán ăn mà Mạc Tạp thích nhất. Thần Cách gọi một ít món cay, Mạc Tạp lấy khăn giấy lau đôi đũa thật sạch, sau đó để ở bên trái của Thần Cách. Tất cả đều là thuận theo tự nhiên, không ai cố ý. Thần Cách vì Mạc Tạp mà đến những nơi như thế này ăn cơm, Mạc Tạp cũng vì Thần Cách mà trở nên sạch sẽ hơn.

Đang lúc ăn cơm, Mạc Tạp thần bí chạy đi ra ngoài một hồi, sau đó thần bí chạy về chỗ ngồi.

“Này, cậu không hiếu kỳ muốn biết tôi vừa làm gì sao?”

“Có gì tốt đâu mà biết. Không lẽ, cậu sao chép hình của An Na sang điện thoại của cậu?”

“Tôi không phải là người bỉ ổi như vậy!!! Dù sao qua một thời gian ngắn nữa thì cậu sẽ biết.” Mạc Tạp bí hiểm.

Không cần đợi lâu, hai ngày sau, vừa rạng sáng, Thần Cách liền bị đánh thức bởi âm thanh kinh thiên động địa từ phòng bếp truyền tới. Mạc Tạp đứng trong phòng bếp, quần áo dính đầy dầu mỡ. Cậu còn thiếu ở chỗ là không đội cái nói giống như đầu bếp ở trên đầu. Cậu vừa nêm nếm thức ăn trong nồi, vừa xem cuốn sách hướng dẫn nấu ăn mà cậu lén mua mấy ngày trước. Rõ ràng cậu đã làm theo từng bước trong sách chỉ dẫn, nhưng mà kết quả món ăn không được ngon giống như ý muốn. Mạc Tạp có chút ảo não, còn tưởng rằng món này chỉ cần học mấy ngày là làm được. Nếu như mình nấu món này thật ngon, sau đó hai tay bưng ra để trước mặt Thần Cách, nói không chừng cậu ấy sẽ cảm động đến rơi lệ.

Cậu nổi giận, cầm cái sạn lên, dùng sức gõ vào nồi mấy cái, sau đó lắc đầu. Cậu đổ thức ăn hỏng bét đi, bắt đầu nấu lại: “Mở lửa, làm nóng chảo, đổ dầu vào.” Mạc Tạp lẩm bẩm trong miệng, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, khóe mắt hình như vừa thấy một bóng người. Cậu quay đầu lại liền thấy Thần Cách tựa vào cửa. Thần Cách đã cao hơn một ít, đen hơn một ít do bị nắng ăn, gương mặt không dính một hạt bụi nào đã trưởng thành hơn, quần áo có chút xốc xếch, khóe miệng cong thành hình dáng của một nụ cười.

Mạc Tạp có chút hoảng hồn, rõ ràng mỗi ngày đều thấy người này, nhưng tại sao cho đến bây giờ mình mới phát hiện, Thần Cách sẽ đẹp hơn khi đột nhiên xuất hiện. Lúc đó, Thần Cách sẽ mang theo mị hoặc không thể cự tuyệt, làm cho lòng của Mạc Tạp nhảy loạn cào cào, không thể ẩn núp.

“Cậu thức dậy lúc nào vậy? Không một động tĩnh gì hết. Cậu muốn cười thì cứ tận lực cười đi. Tôi chính là người vô dụng như vậy.” Mạc Tạp biết, những món ăn cậu vừa mới đổ vào thùng rác sau lưng sẽ bốc mùi lên, thế nào Thần Cách cũng sẽ ngửi được.

Thần Cách không lên tiếng.

“Cậu nhìn cái gì mà nhìn dữ vậy?”

“Đang ngắm cảnh.”

Mạc Tạp nhìn ra phía sau mình một chút, khó hiểu nói: “Rốt cuộc cậu đang nói cái gì vậy? Có cảnh gì đâu mà ngắm?” Mạc Tạp quay đầu lại, thấy Thần Cách vẫn chằm chằm nhìn vào mặt của mình, cứ nhìn chằm chằm như vậy

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.