Thế Giới Của Hắn Là Một Màu Hồng

Chương 21: Máy hút khói được bảo hành trọn đời



Sau này, chàng trai họ Lý đó còn mua thêm mấy món đồ gia dụng nho nhỏ khác nữa, như bàn ủi, máy hút bụi, máy xay sữa đậu nành, nồi cơm điện, linh ta linh tinh, thứ gì cũng có.

Sau đó, anh Lý này còn xin số điện thoại cửa hàng, mỗi ngày đều gọi điện thoại đến cửa hàng của họ.

“Anh Vương ơi, bàn ủi của tôi không dùng được. Anh có thể qua đây xem giúp được không?”

Ông chủ họ Vương trầm ngâm một lát rồi đồng ý. “Được, cậu để đó đi, chốc nữa sang sửa cho.”

Chàng trai mỉm cười một cách hài lòng, rồi cúp máy.

Chẳng bao lâu sau, chuông cửa nhà anh chàng họ Lý vang lên. Anh ta lao tới trước gương săm soi lại mình lần cuối, xác định là không có chỗ nào là bê bối, luộm thuộm rồi mới mở cửa một cách e thẹn.

Bên ngoài, là một anh thợ mặc đồng phục của hệ thống đứng ở đó. “Xin chào anh Lý, tôi là nhân viên bảo trì của công ty Anh Em Hà Đồng, tôi họ Trương, mã số nhân viên là xxxxx. Ông Vương giúp anh gọi đến trung tâm bảo trì, nói là bàn ủi của anh bị hư…”

Mười phút sau, anh thợ họ Trương đó rời khỏi nhà anh Lý.

“Thưa anh, lần sau trước khi anh gọi điện thoại cho ông Vương, xin anh vui lòng kiểm tra lại xem cầu dao nhà anh có bật chưa.”

Hôm sau, anh Lý này lại gọi điện thoại cho ông Vương. Lần này là máy hút bụi bị trục trặc, hơn nữa đầu cắm không tiếp điện.

Mười phút sau, anh thợ họ Trương đó lại xuất hiện và gõ cửa.

Hai mươi phút sau, anh Trương lại ra về.

“Anh Lý ơi, lần sau trước khi gọi điện thoại cho ông Vương, xin anh vui lòng kiểm tra lại xem mình có thao tác nhầm không. Chẳng hạn buộc máy hút bụi phải hút vải vụn, cả nửa ký đậu, hút một lượng nước lớn…”

Ngày thứ ba, chàng trai vẫn gọi điện thoại cho anh Vương như cũ, nói là máy xay đậu nành bị hư rồi. Anh chàng khẳng định chắc nịch rằng đầu cắm có điện, hơn nữa anh không thao tác sai bước nào cả.

Mười phút sau, anh nhân viên bảo trì họ Trương lại dập tắt hy vọng của chàng trai. Vẫn là anh Trương này đến sửa chữa giúp.

Hai mươi phút sau, anh Trương lại ra về.

“Anh Lý, lần sau trước khi gọi điện thoại cho ông chủ, xin hãy xác định chắc chắn đã lắp ráp đầy đủ các bộ phận đúng như trong sách hướng dẫn. Máy xay đậu nành mà không lắp lưỡi dao, thì cho dù số đậu nành này xay bao lâu trong máy vẫn không thể thành sữa đậu nành được.”

Những lần tiếp theo đó, nhân viên bảo trì họ Trương đó vẫn tiếp tục nhận được lệnh của ông chủ Vương, lần lượt đến sửa chữa bảo trì chiếc nồi cơm điện bị vỡ mâm bên trong, chiếc lò vi sóng bị đặt dọc khay đựng, thậm chí máy uống nước nóng lạnh không lắp bình nước nữa.

Hôm 29 Tết, anh Lý nhân lúc cửa hàng Anh Em Hà Đồng của anh Vương chưa đóng cửa nghỉ Tết, tranh thủ mua thêm ít đồ.

Anh Vương đứng dựa vào cửa, miệng ngậm điếu thuốc, mắt nhắm nghiền nhìn chàng trai: “Cậu Lý, lần này cậu muốn mua gì vậy?”

Chàng trai cúi đầu, để lộ một ngấn cổ trắng ngần. “Chỗ anh, chỗ anh có gì vừa rẻ vừa tốt không?”

Ông chủ họ Vương cười: “Đồ gì có tốt, có rẻ cỡ nào, đến tay cậu chỉ hai ba hôm sau đều hỏng cả thôi.”

Chàng trai không nói câu nào, đứng ì ra đó.

Anh Vương thở dài ngao ngán. “Cũng không phải là không có, cửa hàng chúng tôi vừa nhập một lô máy hút khói về, giá không cao, lại còn bảo hành trọn đời nữa.”



“Vậy thì tôi mua cái đó.” Anh thanh niên nhanh nhảu nói.

Sáng Giao thừa, nhân viên bảo trì họ Trương kia còn đang ngủ vùi trong chăn, điện thoại di động reo lên. Anh ta mơ màng quơ lấy chiếc điện thoại ở đầu giường, mắt nhắm mắt mở nhìn lên màn hình điện thoại, dòng chữ “Ông chủ Vương ở cửa hàng khu dân cư Ánh Sáng” hiện lên.

“Chậc! Mẹ nó! Giao thừa rồi, cũng không cho nghỉ một hôm à?”

Nhân viên bảo trì họ Trương bực bội bắt điện thoại, nhíu mày nghe xem lần này ông Vương sẽ nói gì.

“Anh Trương à, anh Lý ở khu chúng tôi lại báo hư cần sửa đồ, lần này là máy hút khói…”

“Ông chủ, ông có biết hôm nay là ngày gì không? Giao thừa rồi đó! Ông tưởng nhân viên bảo trì chúng tôi là người máy à? Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày làm quần quật rồi! Từ hôm nay trở đi, tổng công ty cho chúng tôi nghỉ tết đến mồng 7 tết, ông đừng có lấy ba cái chuyện vớ vẩn của người đó mà làm phiền tôi nữa được không. Chết tiệt thật!!!”

“Ê, anh Trương, sao anh ăn nói vậy?”

“Ông đừng có giả vờ nữa, mẹ kiếp!” Anh Trương vừa nhắm mắt, vừa nhíu mày: “Ông nói thử đi, mấy lần đi bảo hành sửa chữa, có lần nào là sản phẩm có vấn đề đâu? Ông cảm thấy là hắn thật sự cần gặp những người thợ bảo trì như tôi sao?”

“…”

“Đồ ngốc, hắn không cần gặp những người như tụi tôi, người hắn cần gặp là anh. Huống hồ nhà anh chẳng phải ở đối diện nhà hắn sao? Anh đi qua gặp trực tiếp xem sao. Không cần mang theo đồ nghề đâu, anh mang theo người anh qua là được rồi!!”

Chiều hôm đó, tiếng gõ cửa nhà anh Lý lại vang lên.

Anh Lý cúi đầu lặng lẽ ra mở cửa, tưởng rằng thất vọng lại một lần nữa chờ sẵn anh.

“Cậu Lý ơi, hôm nay nhân viên bảo trì nghỉ, nên tôi sang đây xem thử máy hút khói nhà cậu.”

Anh thanh niên đó chớp chớp mắt, nhất thời chưa phản ứng kịp.

“Nhưng mà kỹ thuật của tôi không cao, có lẽ sẽ phải sửa khá lâu, biết đâu phải sửa đến giờ cơm chiều. Nếu cậu hôm nay nấu cơm có dư, tôi có thể giải quyết giúp cậu luôn.”

Anh thanh niên mấy máy môi: “… Nếu như lần này anh sửa không được thì sao?”

Anh Vương cười: “Cậu yên tâm, một lần sửa không được, thì tôi sẽ đến lần thứ hai. Máy hút khói của chúng tôi là bảo hành suốt đời mà.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.