Biên giới Vân Nam, núi non liền nhau, bao quanh là nước, thỉnh thoảng có vài chú chim lướt qua.
Nhưng ai cũng không biết, dưới ngọn núi này, chỉ thấy sự bình thản vẫn đang che giấu tội ác. Có lẽ là vì núi sâu bao quanh nơi Vân Nam này, có rất nhiều tội phạm truy nã cùng đường bí lối, đều sẽ ẩn nấp trong ngọn núi này.
Đừng nói là truy bắt, ngay cả nhìn thấy bóng dáng bọn chúng, cũng rất khó khăn.
Mà hôm nay, vấn đề này đồng dạng để lại cho người của đại đội Liệp Ưng.
Lúc Tưởng Tĩnh Thành đến, người của phân đội một vừa trở về, trên mặt từng người đều vẽ thuốc màu, trên người dính đủ loại lá cây cỏ khô, giày vừa cởi, bên trong cũng có thể nuôi được cá.
Đội trưởng phân đội một đang báo cáo tình hình hôm nay.
Nào biết cửa được đẩy ra, mọi người cảnh giác nhìn sang, sau đó từng khuôn mặt sau khi nhìn rõ người vào thì vẻ mặt rất vui mừng.
Có người cười toét miệng sắp đến mang tai.
"Đội trưởng," một cậu bé ở gần cửa nhất, thật sự không lớn, nghe tiếng chính là giọng thiếu niên trong trẻo.
Tưởng Tĩnh Thành nhìn quanh một vòng trong phòng, đều là những gương mặt quen thuộc.
Nơi ban đầu bắt đầu giấc mơ của anh, sáu năm ở đó, anh nhìn hàng loạt người rời đi, cho đến cuối cùng, trở thành đồng đội nhìn anh rời đi.
"Thằng nhóc thối, gọi gì đấy, không sợ đội trưởng Vệ của cậu chỉnh cậu sao," Tưởng Tĩnh Thành đưa tay đấm vào ngực cậu nhóc.
Nói đến, đứa bé này cũng là người mà anh chọn.
Ngọc thật, xạ thủ trời sinh, lúc anh xuống liên đội, liếc mắt thì đã chọn trúng.
Lúc đó thằng bé vừa nhập ngũ, vẫn đang huấn luyện tân binh. Họ đều rất không hiểu cách thức chọn người này của Tưởng Tĩnh Thành, lẽ nào không phải nên chọn các tay súng thần của liên đội sao?
Nhưng Tưởng Tĩnh Thành đã chọn trúng tiểu tử này, đưa về đại đội, huấn luyện mới ba tháng, cả người giống như lột xác.
"Con muỗi, cậu xem bị dạy dỗ rồi kìa," mọi người bên cạnh trêu chọc.
Cậu bé tên Từ Vấn, bởi vì lúc vừa nhập ngũ, xấu hổ hướng nội, nói chuyện như con muỗi, cho nên bị mọi người chế nhạo, sau đó lấy cho biệt danh này.
Bởi vì trong đại đội Liệp Ưng, mỗi người đều có biệt hiệu của chính mình.
Mà đến khi anh đặt biệt hiệu, thằng bé đã lấy biệt hiệu như thế cho mình.
Tưởng Tĩnh Thành lúc này được một người ôm chặt, cười hỏi anh: "Sao anh đến, cũng không nói trước với bọn em một tiếng chứ."
Người ôm anh tên Vệ Phong, chính là đội trưởng Vệ trong miệng Tưởng Tĩnh Thành.
Cũng là trung đội trưởng hiện tại của đại đội Liệp Ưng, sau khi Tưởng Tĩnh Thành rời đi, thì cậu ta đảm nhiệm chức vụ trung đội trưởng.
Lúc anh còn ở đây, Vệ Phong là đội phó, hai người kề vai tác chiến nhiều năm, có thể quay lưng với nhau, giao mình cho đối phương.
"Một đứa trẻ quen biết gặp phải chút chuyện phiền phức, nên đến đưa cậu ta về nhà," Tưởng Tĩnh Thành tiện miệng nói.
Lúc này một đám đội viên anh một câu tôi một câu nói, đội trưởng ai vậy, có cần bọn em giúp không?
Tưởng Tĩnh Thành liếc mắt nhìn mọi người, phì cười nói: "Tôi nói cho các cậu biết, thì bây giờ có thể giúp tôi đi tìm người?"
Lời này thật sự khiến người ta ngậm miệng, bọn họ đều còn có nhiệm vụ đấy.
Tưởng Tĩnh Thành nghiêm khắc xong, thì lộ ra ý cười: "Nhưng lần này, các cậu cũng thật sự có thể giúp tôi."
"Đứa trẻ kia tên Quý Khải Mộ, các cậu đều nghe nói qua rồi nhỉ."
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đội trưởng đây là chọc bọn họ đấy à. May là Tưởng Tĩnh Thành cũng không tiếp tục thừa nước đục thả câu với họ nữa, mà nói thẳng: "Lần này tôi quả thực là đến vì Quý Khải Mộ, các cậu bây giờ có tin tức gì không?"
Vệ Phong lắc đầu: "Khu rừng đó quá lớn, hàng năm không có khói người, em sợ họ gặp mai phục, nên bảo họ rút lui."
Thực ra chủ yếu vẫn là vì, trước mắt họ còn chưa có vị trí cụ thể của Quý Khải Mộ.
Tưởng Tĩnh Thành cau mày, nửa dựa trên ghế phía sau, hỏi: "Bên phía cảnh sát nói thế nào?"
Vừa dứt lời, thiết bị truyền tin bên Vệ Phong liền vang, là bên phía cảnh sát.
Mọi người trong phòng lúc này đều nín thở, nhìn anh, cho đến khi Vệ Phong tắt thiết bị truyền tin vệ tinh, vẻ mặt nghiêm túc nói với mọi người: "Bên phía cảnh sát có tin, đã tìm được di động của cậu ta, nhưng là bị người ta vứt. Hơn nữa cách di động cậu ta hai km đã phát hiện vài thi thể."
"Đều là vệ sĩ của cậu ta."
Lời này vừa nói xong, sắc mặt của mọi người trong phòng đều ngưng trọng, hiển nhiên Hắc Kim đã tìm được Quý Khải Mộ trước họ.
"Nhưng may mắn là, hiện trường không có bóng dáng của cậu ta, cho nên bên phía cảnh sát nghi ngờ, cậu ta đã bị người của Hắc Kim đưa đi."
Tin tức này không tính là tốt, nhưng chí ít vẫn không đến bước xấu nhất.
Trong lòng mọi người vừa thở phào, thì Vệ Phong lại nói: "Nhưng phía cảnh sát bây giờ nghi ngờ, cậu ta rất có thể đã bị đưa ra khỏi biên giới lần nữa."
"Anh thấy sao," Vệ Phong xoay đầu dò hỏi Tưởng Tĩnh Thành, may mà cậu ta phản ứng kịp thời, mới nuốt câu đội trưởng kia lại.
Tưởng Tĩnh Thành suy nghĩ hồi lâu, nào biết di động của mình lại vang lên.
Anh cúi đầu nhìn, thì thấy Ngôn Dụ gọi đến. Lại nhìn thời gian, vừa qua sáu giờ mà thôi. Anh nhận được tin thì ngồi máy bay vận tải của không quân suốt đêm đến.
"Tôi ra ngoài nghe điện thoại," Tưởng Tĩnh Thành gật đầu.
Bên cạnh có người tinh mắt, liếc thấy tên trên màn hình di động của anh, liền hô: "Đội trưởng, là chị dâu của bọn em à?"
Trong trung đội Liệp Ưng người có đối tượng là phái ít, lúc Tưởng Tĩnh Thành còn ở đây, chưa bao giờ có tình huống gì. Lần đầu tiên nhìn thấy anh tích cực nhận điện thoại của một cô gái đến vậy.
Nào biết Tưởng Tĩnh Thành cầm điện thoại, ngoảnh mặt lại nhìn cậu ta, cười nói: "Lần sau phát kẹo cho các cậu."
Mọi người: "......"
Ý gì đây.
Kết quả Tưởng Tĩnh Thành đã đi ra ngoài, bên ngoài sắc trời vừa tờ mờ sáng, nhưng lúc anh nhận điện thoại, giọng nói của Ngôn Dụ lại vô cùng tỉnh táo.
Cô nói: "Anh tiểu Thành, anh đi tìm Quý Khải Mộ sao?"
Tưởng Tĩnh Thành hơi cau mày, vẫn là cười khổ nói: "Em cũng biết rồi?"
"Anh đột ngột rời nhà, vốn đã rất kì lạ," giọng Ngôn Dụ hơi run rẩy, cô nói: "Vừa rồi Quý tiên sinh điện thoại cho em, nói cho em biết."
"Đừng lo, bọn anh sẽ cứu cậu ta trở về."
Ngôn Dụ nói: "Em điện thoại là muốn nói cho anh biết, Quý tiên sinh có thể định vị được vị trí của Khải Mộ."
Tưởng Tĩnh Thành hơi ngạc nhiên, nhưng nhiều hơn vẫn là vui mừng, anh lập tức nói: "Chỉ cần có thể xác định được vị trí của cậu ta, bọn anh nhất định có thể có cách cứu cậu ta trở về."
Nhưng anh không hiểu là, di động của Quý Khải Mộ đã bị đám người kia vứt đi rồi, nghĩ đến tính cảnh giác của Hắc Kim rất cao, sẽ không để thiết bị theo dõi giấu trên người cậu ta.
Cho đến khi Ngôn Dụ thấp giọng nói: "Quý Khải Phục đã cấy chip định vị trên người cậu ta, bởi vì là giấu trong cơ thể, cho nên ngay cả kiểm tra an ninh cũng không phát hiện ra được."
Ngôn Dụ ngồi trên sofa nhà mình, khẽ ấn trán.
Trên cửa sổ là một lớp sương mù mỏng manh, gió bấc rít gào, Bắc Kinh sáng sớm, mang theo lạnh giá trong ngày đông, khiến người ta sợ hãi.
"Quý Khải Phục chính là lo lắng cậu ta sẽ có một ngày xảy ra chuyện ngoài ý muốn như thế này, không ngờ vậy mà thật sự có một ngày cần dùng đến."
Thực ra thứ này, đã là tính toán xấu nhất của Quý Khải Phục.
Dù sao người muốn giết anh em họ không nhiều, nhưng đều ở Quý gia. Nếu có ngày nào đó anh em họ thật sự gặp phải độc thủ, thì chính là do người nhà mình.
Của cải, quyền thế, thật là mê hoặc mắt người.
Cái gọi là tình thân sớm đã không chịu nổi một đòn trước mặt hai thứ này.
Tưởng Tĩnh Thành rất hiếm khi bội phục ai, thế nhưng lúc này lại bất giác nói: "Quý Khải Phục này thật lợi hại."
Ngôn Dụ xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng nói: "Còn không phải bị bức ép sao."
Nếu có thể, ai lại muốn làm người mắc bệnh đa nghi nặng vậy đâu chứ, nhưng có đôi khi đề phòng trước, cũng thật sự có thể cứu mình, và cứu người bên cạnh mình.
Tưởng Tĩnh Thành gật đầu, nghiêm túc nói: "Anh nhất định sẽ đưa Quý Khải Mộ quay về."
"Em tin anh," Ngôn Dụ mỉm cười, nhưng lại khẽ nói: "Anh tiểu Thành, anh cũng phải cẩn thận nhé."
"Nhất định sẽ an toàn trở về."
"Em đợi anh."
Lúc trước Tưởng Tĩnh Thành ra ngoài làm nhiệm vụ, chưa từng nói với người trong nhà, cho nên cũng không tồn tại tình huống để bố mẹ lo lắng. Mặc dù họ vẫn đều rất lo lắng.
Nhưng hôm nay, anh ở bên ngoài xa xôi ngàn dặm, lại biết trong căn nhà ở Bắc Kinh.
Có một người đang đợi anh.
**
Sau khi có được định vị của Quý Khải Mộ, Vệ Phong liền liên lạc với phía cảnh sát, lập ra kế hoạch giải cứu.
Dù sao lần này Quý Khải Mộ cũng thật sự là vì hợp tác với phía cảnh sát, muốn dụ Hắc Kim ra, mới sẽ lâm vào hiểm cảnh. Mặc kệ thế nào, người Trung Quốc cũng sẽ không vứt bỏ bạn của mình, họ sẽ không tiếc bất cứ giá nào, cứu người trở về.
Mà Tưởng Tĩnh Thành đã đến rồi, đương nhiên sẽ tham gia hành động lần này.
Lúc này là sáng sớm, mọi người vừa rút về từ trong rừng rậm, còn chưa nghỉ ngơi hồi phục. Mặc dù thể lực của mọi người đều còn chống đỡ được, những đánh một trận ác liệt thế này, không ai dám xem thường.
Họ có thể tiêu diệt hết đám ô hợp của Hắc Kim.
Với tiền đề là, họ có thể thành công giải cứu con tin, nếu không hành động sẽ thất bại.
Nào biết vào lúc đám người Vệ Phong bàn bạc, bên phía cảnh sát lại nhận được tin, người của Hắc Kim lại điện thoại riêng cho Quý Khải Phục, yêu cầu anh đưa ra một trăm triệu đô la, đến chuộc em trai.
Sau khi xác định trong điện thoại nghe được, thực sự là Quý Khải Mộ còn sống, Quý Khải Phục đồng ý đưa tiền chuộc cho bọn chúng.
Trước tám giờ tối nay, Quý Khải Phục sẽ chuyển khoản một trăm triệu đô la này vào trong tài khoản Hắc Kim chỉ định.
Vì thế, đây chính là thời gian anh tranh thủ được cho họ.
Chí ít, trước khi nhận được tiền, Hắc Kim chắc chắn sẽ không giết con tin.
"Tên Hắc Kim này, thật là lòng tham không đáy, vậy mà còn muốn nuốt tiền của hai nhà, vừa nhận tiền đến truy sát Quý Khải Mộ, rồi vừa lợi dụng Quý Khải Mộ đòi tiền chuộc với anh trai cậu ta," Vệ Phong nhìn bản đồ, không nhịn được lắc đầu.
Họ đã thông qua định vị vệ tinh, xác định được bọn chúng đang ẩn náu trong một hầm mỏ bỏ hoang ở biên giới.
Bởi vì hầm mỏ đã không sản xuất ra được thứ gì, cho nên bên trong sớm không còn ai.
Mà khu vực này lại trở thành thiên đường của các phần tử phạm tội và khách vượt biên.
Tưởng Tĩnh Thành cúi đầu nhìn, hơi nhếch khóe miệng, cười lạnh nói: "Cho nên hắn ta cũng sẽ chết vì lòng tham."
Sau khi lập kế hoạch xong, mọi người đều nghỉ ngơi. Bốn tiếng sau thì xuất phát, ngày trước bọn có thể ngồi xe đến khu vực lân cận mười km, nhưng để tránh đánh rắn động cỏ, lộ trình sau này sẽ dựa toàn bộ vào hai chân của họ.
Huấn luyện của bộ đội vốn đã đủ vất vả, người của đại đội Liệp Ưng, thậm chí còn chịu khổ hơn họ mấy lần.
Lúc này tất cả mọi người trong đại đội đều vũ trang đầy đủ, cấp tiến hết tốc độ đến địa điểm mục tiêu.
Sau quá trình lặn lội đường xa, mọi người nằm rạp trong cỏ, nhìn hầm mỏ đối diện cách không xa, nơi bọn Hắc Kim chiếm cứ chính là văn phòng trong mỏ.
Bởi vì đã lâu không tu sửa, nên ngôi nhà nhỏ ba tầng đã lụp xụp.
Tưởng Tĩnh Thành dùng kính viễn vọng, nhìn thấy rõ ràng trong ngôi nhà nhỏ đối diện, người cầm súng đang đi đi lại lại.
Sau khi anh cẩn thận nhìn qua vị trí đứng của những người này, có lẽ có thể xác định, đây thực sự là người của Hắc Kim.
Bởi vì Hắc Kim có một thói quen, luôn sẽ để nhiều người ở góc phía Đông Nam nhiều hơn nơi khác.
Vệ Phong là sĩ quan chỉ huy hiện trường, lúc này anh nhỏ giọng dặn dò hai câu, thì thấy vài binh lính giống như con báo chạy ra ngoài. Tay súng bắn tỉa trong đội cũng đã chuẩn bị thỏa đáng.
Lúc các binh lính phân tán đến điểm cảnh giới xung quanh ngôi nhà, thì súng của tay bắn tỉa như hình với bóng, bắn vào sau ót của tên đứng canh, bụp một tiếng, tên kia không kịp phát ra tiếng, ngã xuống tại chỗ.
Lúc họ quét sạch người xung quanh, thì người bên trong vẫn hoàn toàn không hay biết nguy hiểm đã giáng xuống.
Hắc Kim lúc này đang nhìn người ngồi trong góc, còn rất tốt bụng bảo người đem đến cho Quý Khải Mộ một cái chân gà.
Chỉ là Quý Khải Mộ mặc dù cả người nhếch nhác, cũng không thèm liếc nhìn chân gà, cũng không giống như những tên bên cạnh đôi mắt phát sáng nhìn chằm chằm. Bình thường ở nhà bọn chúng ăn no uống đủ, nhưng thời điểm này, điều kiện trong núi có hạn, thuộc hạ đã hai ngày không được ăn thịt rồi.
"Quý thiếu gia đây là chướng mắt?" Hắc Kim cười giễu.
Quả nhiên là tiểu thiếu gia không hiểu thế sự, cũng đã lúc này rồi, còn có tâm trạng kén chọn.
Ngược lại Quý Khải Mộ rất bình tĩnh, cậu ta lạnh mắt nhìn Hắc Kim, "Nếu đây là bữa ăn cuối cùng của tao, thì có hơi khó coi quá."
Mặc dù Hắc Kim là người Việt Nam, nhưng bố mẹ hắn ta đều là Hoa Kiều, cho nên nói tiếng Trung rất lưu loát. Đối với bữa ăn cuối cùng của người Trung Quốc mà nói, đương nhiên cũng hiểu. Hắn ta không ngờ, tiểu thiếu gia nước Mỹ sống trong nhung lụa, vậy mà cũng sẽ biết.
Hắn ta lắc đầu, an ủi: "Chỉ cần anh trai cậu đúng giờ chuyển tiền đến, tôi sẽ thả cậu về."
"Mày xác định?" Quý Khải Mộ nhìn hắn ta.
Lời nói quỷ quái này, thật sự xem như đang dỗ đứa con nít ba tuổi đấy à.
Ai ngờ Hắc Kim còn gật đầu rất trịnh trọng: "Quý thiếu gia, tôi nói lời giữ lời, dù sao anh trai cậu cũng đã nói, nếu tôi không thể thả cậu bình an quay về, thì trời Nam đất Bắc anh ta cũng sẽ truy sát tôi. Tôi chỉ cần tiền, không muốn kết thù."
Loại người này quả nhiên bịa đặt lung tung.
Nếu hắn ta thật sự không muốn kết thù, ban đầu cũng sẽ không nhận tiền của Quý Viễn Hồng, đến truy sát mình.
Trong lòng Quý Khải Mộ châm biếm suy nghĩ.
Vì thế cậu ta càng không kiên nhẫn, nhìn thuộc hạ Hắc Kim ở bên cạnh cầm đùi gà đang giương mắt nhìn, "Thưởng cho mày đấy, hy vọng trong một trăm triệu đô la kia, đại ca của mày có thể chia cho mày ít tiền mua đùi gà."
Nói xong, cậu ta bật cười ha ha.
Nhưng những người khác trong phòng này lại không cười nổi.
Thủ đoạn của Hắc Kim luôn cứng rắn, lại cực kỳ tham lam, đừng nói người bên dưới, ngay cả trợ thủ của hắn ta, tiền có thể phân được cũng không bằng số lẻ của hắn ta. Nhưng chỉ vì hắn ta có tiền có súng, mới sẽ làm cho nhiều người quyết một lòng như vậy. Dù sao đi theo người khác, đừng nói chân muỗi, ngay cả mùi tanh cũng không dính được.
Bầu không khí xung quanh biến hóa rõ rệt, Hắc Kim đương nhiên cảm nhận được, đứng dậy đi qua, cho Quý Khải Mộ một bạt tai.
Quý Khải Mộ bị hắn ta đánh trong miệng hơi ngọt, sau đó phun ra đất toàn là máu.
Hắc Kim không ngờ cậu ta vào thời điểm này, lại còn dám phản kháng. Lúc này cầm súng để trên đầu cậu ta, nào biết Quý Khải Mộ lại không những không sợ, còn cứng cổ hét: "Đến đây, mày con mẹ nó có bản lĩnh thì giết tao đi, mày giết đi."
Bị cậu ta kích thích như vậy, Hắc Kim lại bình tĩnh hơn.
Hắn ta biết nếu bây giờ mình giết Quý Khải Mộ, thì một trăm triệu đô kia sẽ bay mất.
Cho nên Hắc Kim bảo người giữ cậu ta lại, đấm mạnh cậu ta một đấm, rồi mới thu tay.
Vào giờ phút này, bỗng nhiên điện thoại vệ tinh của hắn ta lại reo, Hắc Kim cúi đầu nhìn, cười khà khà, định đi ra ngoài.
Cuộc điện thoại này là Quý Khải Phục gọi đến.
"Tiền tôi đã chuẩn bị xong rồi," giọng nói của Quý Khải Phục ở đầu dây bên kia tuy bình tĩnh nhưng mơ hồ lại có hơi sốt ruột.
Đối với thái độ này của anh, Hắc Kim vẫn rất thỏa mãn, hắn ta đắc ý bật cười, vừa muốn nói chuyện, thì nghe thấy một tiếng bịch. Sau đó thấy trong tòa nhà nhỏ không nơi nào tỏa khói.
□□......
"Có địch, mau cầm súng, cầm súng," Hắc Kim hét to.
Nhưng lúc này tiếng súng bắn bụp bụp, vang lên khắp nơi, Hắc Kim vừa hô to một câu, thì một viên đạn từ bên cạnh xuyên đến. Nếu không phải hắn ta hằng năm đi trên con đường chết chóc này, thì e rằng phát súng này đã bắn trúng hắn ta.
Hắc Kim không dám kêu nữa, nhưng xung quanh không ngừng có tiếng người ngã xuống.
Hắn ta đột nhiên nghĩ đến Quý Khải Mộ, vội vã mò về, những người này chắc chắn là đến cứu cậu ta.
Hắn ta đá cửa ra, vừa giơ súng lên, thì thấy trong phòng lúc này đã nhiều hơn hai người đàn ông mặc đồ dã chiến màu xanh, họ vũ trang đầy đủ, một người trong đó đang cầm đoản kiếm, cắt dây thừng trên người Quý Khải Mộ.
Trận đấu súng bên ngoài lúc này căn bản chính là đơn phương tàn sát.
Hắc Kim vừa muốn nổ súng, nào biết đối diện đã ném đoản kiếm trong tay bay đến.
Tiếp đó người đàn ông cao lớn, xông tới, bay một chân lên đá vào khuỷu tay Hắc Kim, bàn tay hắn ta buông lỏng, súng trong tay suýt rơi ra. Nhưng hắn ta cũng biết, nếu không còn súng, thì mình chắc chắn sẽ chết không hề nghi ngờ, vào lúc mấu chốt, ngã xuống đất lăn mình tới trước, cả người thoát khỏi cảm giác bị trực tiếp giết chết.
Đến khi hắn ta đứng dậy, nhìn người đàn ông đối diện, cắn răng nói: "Là mày."
Mặc dù hắn ta không biết người Trung Quốc trước mặt này rốt cuộc tên gì, nhưng đối với hắn ta mà nói, đây chính là người đàn ông đã nhiều lần đuổi giết hắn ta khắp nơi như một con chó.
Nếu không phải lúc trước hắn ta chạy nhanh, e rằng đã mất mạng trong tay người đàn ông này.
Nhưng Tưởng Tĩnh Thành lại không cho hắn ta cơ hội, nhặt đoản kiếm trên đất lên, đâm thẳng tới.
Hắc Kim vừa muốn giơ súng, nhưng người đã đến sát trước mặt hắn.
Đối với Hắc Kim mà nói, hắn ta bây giờ, đã liều chết. Nhưng người đàn ông trước mặt này, lại không cho hắn ta cơ hội này.
Tưởng Tĩnh Thành đã nén uất ức, cho nên vào lúc nhìn thấy Hắc Kim, đã lấy ra kỹ năng đặc biệt.
Đánh nhau kịch liệt, bắt lấy, từng chiêu chí mạng.
Cho đến cuối cùng, Hắc Kim bị anh đè xuống đất.
Lúc trận chiến bên ngoài kết thúc, bên trong cũng cùng lúc kết thúc. Người ngang ngược có dã tâm khiến người người nghe thấy đã sợ mất mật ở biên giới này, cuối cùng đã sa lưới.
"Mày thật sự đuổi theo tao như một con chó," lúc Hắc Kim bị Tưởng Tĩnh Thành đè dưới đất, lại còn có thể nói ra những lời ngông cuồng.
Ngược lại Tưởng Tĩnh Thành bị mắng, lại không hề tức giận.
Anh lạnh lùng nhìn dã thú bị vây chặt trên đất, giọng nói lạnh như băng: "Lúc mày sát hại hai chiến sĩ cảnh sát Trung Quốc kia, thì phải nghĩ đến sẽ có ngày này."
Mắt Hắc Kim rụt lại, hắn ta đương nhiên nhớ hai chiến sĩ kia.
Thực ra hắn ta vốn không muốn giết hai người đó, dù sao đắc tội với Trung Quốc, cũng không phải lựa chọn sáng suốt. Nhưng hai chiến sĩ kia cũng giống như người đàn ông hôm nay này, đuổi theo hắn không tha. Rõ ràng một người trong đó đã bị thương nặng, nhưng vẫn đuổi theo hắn không tha.
Những người này rốt cuộc là vì cái gì?
Những kẻ liều mạng như Hắc Kim, vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu, hàm nghĩa của năm chữ, chiến đấu vì đất nước này.
Sau khi người của Liệp Ưng giải Hắc Kim đi, Tưởng Tĩnh Thành lúc này mới quay lại kiểm tra tình hình của Quý Khải Mộ. Một tiểu thiếu gia Quý gia luôn sáng sủa gọn gàng, lần này thế nhưng rất nhếch nhác.
Bộ tây trang Dior Homme trên người, áo khoác ngoài đã sớm không thấy nữa, sơ mi bên trong khắp nơi đều là dấu tích bị xé rách, còn có vết máu. Ngay cả gương mặt tuấn tú kia, lúc này cũng sưng rất to, vừa nhìn đã biết là bị đánh mạnh.
"Nhìn cái gì," Quý Khải Mộ thấy anh cứ nhìn chằm chằm, thì có chút không vui.
Bộ chưa từng thấy bị đánh là thế nào à?
Nhất là người đàn ông trước mặt này, Quý Khải Mộ cứ cảm thấy đây là tình địch của mình. Bình thường cậu ta ở trước mặt tình địch chắc chắn sẽ không yếu thế, nào biết lần này lại bị tình địch nhìn thấy một mặt thảm hại nhất của mình.
Thật mất mặt.
Tưởng Tĩnh Thành nhếch môi cười giễu nói: "Chưa từng thấy chó chết chủ mà thôi."
Quý Khải Mộ trừng to mắt, tức giận nói: "Đừng tưởng tôi không biết là anh đang mắng tôi nha."
Thực ra cậu ta cũng không hiểu ý câu này, nhưng cậu ta cảm thấy đã là từ trong miệng Tưởng Tĩnh Thành nói ra, thì chắc chắn không phải lời tốt lành gì.
Tưởng Tĩnh Thành phì cười.
Nói vài câu với kênh truyền tin, rồi định ra ngoài.
Nào biết anh còn chưa xoay người, đã bị Quý Khải Mộ kéo cánh tay, anh xoay đầu nhìn lại, thì thấy Quý Khải Mộ tỏ vẻ kiêu ngạo: "Anh phải cõng tôi."
Tưởng Tĩnh Thành nhướng mày, tiểu tử này là bị người ta đánh cho hồ đồ rồi chắc?
"Tôi đi không nổi," hiện tại nguy cơ đã được giải trừ, vẻ kiêu ngạo trên người tiểu thiếu gia lại quay về.
Tưởng Tĩnh Thành ha ha cười lạnh: "Có phải không cõng thì cậu không đi không?"
Quý Khải Mộ gật đầu khẳng định, nào biết Tưởng Tĩnh Thành lại xoay người muốn đi, vậy thì để cậu ta một mình ở lại rừng núi hoang vắng này cho sói ăn thịt đi.
Ngờ đâu Quý Khải Mộ cũng không phải ăn chay, kéo cánh tay anh hét: "Tôi trở về sẽ nói với Ngôn Ngôn đấy."
Tưởng Tĩnh Thành bị cậu ta chọc tức bật cười, xoay đầu ngồi xổm trước mặt cậu ta, hỏi: "Tiểu tử, cậu có biết quan hệ của tôi với Ngôn Ngôn bây giờ là gì không? Cô ấy là vợ tôi, đã lĩnh chứng rồi, cậu cảm thấy cô ấy sẽ nghe cậu."
Nghe được mấy chữ đã lĩnh chứng này, tâm trạng của Quý Khải Mộ càng sụp đổ hơn.
Vậy mà trong hốc mắt bắt đầu xuất hiện nước mắt, đầy uất ức.
Tưởng Tĩnh Thành thật sự chưa từng thấy qua, một người đàn ông nói khóc liền khóc như thế này, anh bất đắc dĩ hỏi: "Cậu có còn là đàn ông không đấy?"
"Anh đã cướp đi Ngôn Ngôn rồi," Quý Khải Mộ nổi cáu nói.
Lời này nói xong, Tưởng Tĩnh Thành cũng tức cười, anh cúi đầu nhìn Quý Khải Mộ, còn rất nghiêm túc nói: "Cái gì gọi là cướp chứ, nếu người này là của cậu, tôi đưa đi, mới gọi là cướp. Nhưng Ngôn Ngôn cô ấy từng thuộc về cậu chưa?"
Đánh vào điểm yếu, một đòn phủ đầu, tấn công tàn khốc chớp nhoáng, tâm trạng của Quý Khải Mộ thật sự muốn sụp đổ.
Quý Khải Mộ tức giận muốn dứng dậy, nào biết Tưởng Tĩnh Thành lại xoay người ngồi xổm xuống, trầm giọng nói: "Lên đi."
Vì thế Quý Khải Mộ liếc mắt nhìn, tức giận hừ một tiếng, vậy mà cũng thật sự bò lên lưng Tưởng Tĩnh Thành.
Tiếp theo, người của đại đội Liệp Ưng, nhìn thấy đội trưởng cao lớn của họ, cõng con tin vẻ mặt hưng phấn, chậm rãi đi ra ngoài.
**
Trong trại tạm giam ở Bắc Kinh.
Vu Lệ Khanh vào đây đã sắp một tháng, cuối cùng hôm nay đã gặp được người thứ hai ngoại trừ luật sư của bà ta.
Mạnh Thanh Bắc một thân áo ấm đen, kính đen trên mặt che gần hết nửa khuôn mặt của cô ta.
Lúc Vu Lệ Khanh ngồi xuống, Mạnh Thanh Bắc cũng không tháo kính trên mặt ra. May là Vu Lệ Khanh cũng không để ý đến những thứ này, chỉ cầm điện thoại, hỏi ngay lập tức: "Con rốt cuộc đang làm gì, vì sao còn không giúp mẹ liên lạc với bên Mỹ hả?"
Những ngày này luôn không có tin tức, Vu Lệ Khanh rất sốt ruột.
Nào biết Mạnh Thanh Bắc vừa mở miệng chính là: "Qua mấy ngày nữa tôi phải đi Anh rồi."
Vu Lệ Khanh sửng sốt, hỏi ngược: "Con đi Anh làm gì?"
Mạnh Thanh Bắc cười lạnh: "Có lẽ bà không biết danh tiếng của tôi bây giờ có bao nhiêu thối nát đâu nhỉ." Kể từ sau khi Vu Lệ Khanh bị bắt, cũng không biết là ai tung ra tin Vu Lệ Khanh là mẹ ruột của cô ta, người đàn bà làm phòng nhì của một đại gia Hồng Kông, là mẹ ruột của cô, loại danh tiếng này đối với cô ta là có tính chất hủy diệt.
Có lẽ vừa bắt đầu là Ngôn Dụ cố ý ngáng đường cô ta.
Nhưng về sau tất cả các nhà quảng cáo của cô ta đều rút hết, ngay cả ratings chương trình cô ta dẫn cũng tuột dốc không phanh. Mỗi năm gần đến tết âm lịch, cô ta đã được mời làm vô số việc.
Năm nay, không có lấy một việc.
Mạnh Thanh Bắc đã nhìn rõ, Vu Lệ Khanh sẽ không có cơ hội ra ngoài, dù sao Mạnh gia cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bà ta.
Huống hồ, cô ta ở nơi này đã không còn người thân, nếu còn giãy chết ở lại đây nữa, thì đối với cô ta mà nói là rất khó coi.
"Thời điểm này, sao con có thể bỏ mẹ lại hả?" Vu Lệ Khanh nhất thời gấp gáp, ngay cả ngũ quan trên mặt cũng vặn vẹo cả lên.
Mạnh Thanh Bắc giễu cợt nhìn bà ta, khẽ nói: "Tôi bỏ bà lại ư? Thế nhưng năm đó bà cũng bỏ lại tôi như vậy kia mà. Ngay cả sau này tôi bị phát hiện không phải con gái Mạnh gia, không phải bà cũng vẫn không quay về tìm tôi đấy sao?"
Vu Lệ Khanh bị cô ta chất vấn đến á khẩu không trả lời được.
"Còn có không phải tôi không giúp bà, mà là cọng cỏ cứu mạng bà hy vọng kia, bây giờ ngay cả bản thân cũng khó bảo toàn rồi. Chuyện Quý Viễn Hồng thuê sát thủ Đông Nam Á Hắc Kim, bắt cóc cháu trai ruột của mình, đã bị truyền thông quốc tế đưa tin. Bây giờ bản thân ông ta cũng sắp đối mặt với nhà giam, lần này e rằng ông ta cũng không có cơ hội nộp tiền bảo lãnh được nữa đâu."
Cho nên, hy vọng cuối cùng của Vu Lệ Khanh, cũng không còn nữa.
Lúc Mạnh Thanh Bắc rời đi, Vu Lệ Khanh sớm đã tuyệt vọng.
Lần này, quãng đời còn lại của bà ta thật sự phải trôi qua trong tù.
Vốn trước khi Mạnh Thanh Bắc rời đi, là muốn gặp mặt Mạnh Tây Nam một lần. Nhưng nào biết cô ta gọi đi, mới phát hiện số của cô ta, đã bị kéo vào danh sách đen.
Cô ta đến cổng đơn vị của Mạnh Tây Nam, nhờ người điện thoại đến văn phòng anh tìm người.
Kết quả lúc lính gác nói cho Mạnh Tây Nam biết, họ của cô gái này, thì anh do dự hồi lâu, mới nói: "Nhờ cậu chuyển lời cho cô ấy, không cần thiết phải gặp mặt nữa, cho dù sau này cô ấy có làm gì, thì tôi cũng chúc cô ấy thuận buồm xuôi gió."
Mạnh Thanh Bắc nghe được lời này, ngồi xổm ở ngay cổng òa khóc nức nở.
Bởi vì cô ta hiểu lời chưa nói ra của Mạnh Tây Nam, cho dù sau này cô ta có làm gì, tôi cũng chúc cô ta thuộm buồm xuôi gió, nhưng cũng không liên quan gì đến tôi nữa.
Cuộc đời tôi, từ đây không còn quan hệ gì với cô ta nữa.
Lần này, cô ta đã thật sự mất đi tất cả.
**
Bởi vì tết này Thiệu Nghi phải trực ban ở bệnh viện, cho nên ba mươi tết cô cũng không thể về nhà. Mạnh Tây Nam dứt khoát dẫn cô về nhà, Tống Uyển vui vẻ đến mức từ chiều cứ bận rộn ở trong bếp.
Ngôn Dụ rời khỏi nhà lâu như thế, lần này, cuối cùng có thể đón năm mới ở nhà rồi.
Huống hồ không những có con rể, mà ngay cả con dâu tương lai cũng đầy đủ.
Năm nay Mạnh Trọng Khâm cũng hiếm khi không xuống đơn vị, đón năm mới với quân binh, mà ở nhà.
Bởi vì bố Tưởng Tĩnh Thành phải xuống đơn vị, Chung Ninh lại tạm thời có việc, cuối cùng là anh đón năm mới ở Mạnh gia.
Trời tối chưa bao lâu, Mạnh Tây Nam đã lái xe về.
Hôm nay Thiệu Nghi mặc áo khoác nỉ màu đỏ, cô hiếm khi mặc màu sắc tươi sáng như vậy, cả người thoạt nhìn rất có khí chất. Lúc vừa vào cửa, bà nội ngồi trên sofa xem tin tức, ngẩng đầu lên trước.
Ngôn Dụ vốn đang đọc sách trên lầu, nghe thấy động tĩnh dưới nhà, lúc này mới đi xuống.
Nhìn thấy Thiệu Nghi, hai người ôm chầm lấy nhau, Tống Uyển từ trong bếp đi ra.
Thế là, buổi tối này Mạnh gia vô cùng náo nhiệt. Bởi vì không cho phép bắn pháo hoa, Tưởng Tĩnh Thành cũng không biết từ đâu đem đến một đống pháo hoa nhỏ, chính là loại pháo bướm để dưới đất đốt, có thể xoay tròn rồi bay lên.
Mặc dù loại này đều là dành cho trẻ con, nhưng hai người đàn ông ba mươi tuổi, lại chơi vô cùng vui vẻ.
Cho đến trước khi đi ngủ, Tưởng Tĩnh Thành tắm rửa xong đi ra, ngồi trên giường Ngôn Dụ.
Ngôn Dụ thấy anh sờ đông sờ tây, bất chợt có hơi buồn cười, hỏi: "Sợ giường em không chắc à?"
"Không phải, trước đây anh cứ nghĩ, lúc nào mình mới có thể ngủ trên cái giường này đây," Tưởng Tĩnh Thành cảm khái, không ngờ chờ đợi này, lại nhiều năm đến vậy.
Ngôn Dụ buồn cười.
Cho đến khi hai người nằm xuống, anh vẫn là dáng vẻ phấn khởi ấy.
Giờ phút này, đã sắp qua mười hai giờ đêm. Kỳ thực một năm mới, đã đến.
Ngôn Dụ thấy anh thật sự không ngủ được, khẽ nói: "Anh còn nhớ hôm nay trên bàn cơm bố nói, nhà chúng ta năm nay có thêm hai thành viên mới không."
Tưởng Tĩnh Thành ôm cô, khẽ uhm.
Ngôn Dụ bỗng khẽ cười, đến gần bên tai anh, "Thực ra không phải là hai đâu."
Đột nhiên, Tưởng Tĩnh Thành sững sờ, cả người anh cứng đờ quá rõ rệt, ngay cả Ngôn Dụ cũng cảm thấy được.
Nhưng cô lại giống như không bỏ qua anh, ôm anh, trán khẽ chạm lên trán anh.
"Chúc mừng anh, anh tiểu Thành, ông bố mới của em."
Khoảnh khắc này, trái tim Tưởng Tĩnh Thành giống như sắp tan ra.
Cô gái anh gặp được vào năm mười bảy tuổi, trở thành bạn gái của anh, vợ của anh, bây giờ, cuối cùng đã trở thành mẹ của con anh.
Cảm ơn em, Ngôn Ngôn, cảm ơn vì đã để anh có thể gặp được em.
Thật tốt.
......
"Gọi một tiếng, về sau anh tiểu Thành che chở cho em."
Về sau, anh thật sự muốn chăm sóc cho cô cả đời.
- -----全文完------
TOÀN VĂN HOÀN
P/s: Đã đi đến chặng cuối của truyện, thật sự rất cảm ơn những độc giả đã luôn theo dõi và ủng hộ mẹ cháu. Và cũng cảm ơn mẹ Cherry đã cho mẹ cháu được thỏa đam mê, từ những ngày đầu dịch chả ra làm sao, đến bây giờ cũng có thể gọi là đọc được, mặc dù cũng chưa hay lắm, nhưng được mọi người ủng hộ thế này mẹ cháu cảm thấy rất vui. Hy vọng trong những dự án tiếp theo, vẫn được mọi người yêu thương và ủng hộ. Chân thành cảm ơn tất cả, lời hay ý đẹp thật sự thì mẹ cháu không giỏi viết, giỏi nói lắm, nên chỉ gói gọn trong một câu: CẢM ƠN