Lúc Nhan Hàm vừa tỉnh giấc, trong phòng tối đen, bức màn được kéo kín, tựa như người canh giữ không cho ánh sáng bên ngoài tiến vào chút nào.
Tuy rằng cô mở mắt, nhưng toàn thân rã rời giống như bị nghiền nát, ngay cả đầu ngón tay cũng chẳng muốn động đậy chút nào.
Không biết qua bao lâu, Nhan Hàm gắng gượng nhúc nhích, bàn tay chống giường ngồi dậy. Cô vừa động, mí mắt đặc biệt đau, cô dùng mu bàn tay xoa nhẹ, vừa mỏi lại cay, vẫn còn rất đau.
Giờ phút này trí nhớ ùn ùn kéo tới tựa như sóng triều dũng mãnh, mí mắt đau như vậy là bởi vì hôm qua cô khóc quá nhiều. Mà sở dĩ cô khóc là vì cãi một trận với bác.
Đầu óc vốn tê dại rốt cuộc khôi phục một chút, vậy thì chút cảm xúc mất mát lại dâng lên trong lòng.
Quả nhiên cãi nhau tổn hại sức khỏe. Nhan Hàm cười khổ một tiếng, cô xốc chăn lên xuống giường, đi vào trong toilet ở bên cạnh, cô mở nước lạnh bắt đầu rửa mặt. Chờ cô rửa xong, khuôn mặt còn nhỏ nước ngẩng đầu nhìn tấm gương trước mặt.
Mái tóc dài của cô gái trong gương rối tung, khuôn mặt vốn đẹp đẽ xinh xắn giờ đây trông đặc biệt khôi hài bởi một đôi mắt sưng lên rõ rệt.
Nhan Hàm soi gương làm mặt quỷ, ai ngờ vừa động mí mắt thì càng cảm thấy đau nhức hơn.
Ai ngờ cô càng làm càng cảm thấy chơi vui, nhìn mình trong gương xấu như vậy quả thật chưa từng thấy, cô kéo căng miệng không để ý làm cái nữa.
Lúc cô đang tự chơi vui vẻ thì đột nhiên nhìn thấy bên trái tấm gương xuất hiện một bóng dáng mảnh khảnh, anh đút hai tay trong túi quần, dửng dưng nhìn mình trong gương, đôi mắt anh mỉm cười nghiêm túc nhìn cô vờ ngớ ngẩn.
Nhan Hàm không biết kinh ngạc hay là hoảng sợ, cô không nhịn được “a” một tiếng.
Sau khi ổn định lại, cô nói: “Anh tới kiểu gì sao không lên tiếng.”
Bùi Dĩ Hằng nhìn cô gái trong gương, mái tóc dài đen nhánh xõa trên vai, cô mặc chiếc váy ngủ màu ngà, toàn thân trông đặc biệt nhỏ bé yếu ớt.
Nhan Hàm thấy anh nhìn mình chằm chằm, cô cất tiếng: “Em trông thế này rất xấu nhỉ.”
Con ngươi vốn trong veo lóng lánh giờ phút này sưng lên giống mắt cá vàng, không chỉ xấu còn hơi buồn cười.
Nhưng Bùi Dĩ Hằng tỉnh bơ đi tới, lúc đi tới trước mặt cô anh hơi cụp mắt nhìn kỹ càng một cái: “Không xấu.”
Nhan Hàm biết rõ là xấu, giọng điệu cô lập tức không tình nguyện hỏi: “Là không xấu sao?”
Bùi Dĩ Hằng vươn tay ôm lấy cô, kề sát bên tai cô nói: “Không chỉ không xấu, còn rất đẹp.”
Đợi khi anh nói xong thì phát ra tiếng cười rất khẽ.
Nhan Hàm lập tức giãy khỏi lồng ngực của anh, cô ngẩng đầu nhìn anh, giống như cố ý tìm tòi: “Vậy anh cười cái gì, có phải đáy lòng anh vẫn cảm thấy rất xấu không?”
Bùi Dĩ Hằng nhìn cô, thấp giọng nói: “Giờ thì em không nói lý.”
“Làm sao đây, em chính là người không nói lý đó. Hôm nay rốt cuộc cho anh thấy rõ bộ mặt thật của em.” Nhan Hàm vui cười nói.
Cô ngẩng đầu tỏ vẻ trêu tức nhìn anh chằm chằm.
Cho đến khi Bùi Dĩ Hằng nhẹ giọng: “Vậy cũng vẫn đáng yêu.”
Người này…
Nhan Hàm vừa nghĩ ngợi thì cảm giác được hai chân mình bị bồng lên, anh trực tiếp bồng cô lên ngồi trên bồn rửa mặt đằng sau. Hai chân cô lơ lửng theo bản năng vươn tay ôm cổ anh, toàn thân cô dính sát trên người anh.
Bùi Dĩ Hằng bị cô kéo nên cơ thể hơi khom xuống, khi anh cụp mắt xuống thì trông thấy cần cổ và bờ vai thon thả của cô, một mảnh trắng như tuyết.
Làn da mịn màng của cô được ngọn đèn toilet phía trên chiếu xuống, phát sáng rõ rệt.
Khi tầm mắt hơi dời xuống tí nữa, chiếc váy ngủ cô mặc rộng rãi thoải mái, cổ áo hơi rộng, theo góc độ này vừa lúc có thể nhìn thấy phần nhấp nhô rõ ràng kia.
Bùi Dĩ Hằng theo bản năng quay đầu qua một bên.
Nhưng anh không ngờ bàn tay Nhan Hàm từ cổ anh chậm rãi hướng lên trên, đi qua gò má anh, sau tai, cuối cùng ngón tay xen vào trong mái tóc ngắn đen sẫm của anh. Mái tóc anh chắc là đã lâu không cắt, mềm mại lại đen nhánh.
Giờ phút này bởi vì chưa chải gọn gàng, sợi tóc mềm mại xõa trên đầu, dừng tại ánh mắt.
Ngón tay Nhan Hàm hơi dùng sức, kéo thẳng người tới trước mặt mình, sau đó cô đưa qua cánh môi của mình, dán sát cánh môi anh.
Mới vừa tiếp xúc, cô liền dùng đầu lưỡi phác họa hình dáng bờ môi của anh, từ trái đến phải, ngay cả khóe miệng cũng không buông tha.
Bùi Dĩ Hằng vốn không định ra tay, hình như muốn nhìn xem lần này cô lại muốn chơi gì, nhưng Nhan Hàm nhiệt tình như vậy, tựa như ngọn lửa đột nhiên châm lên ngòi nổ trong đầu anh.
Khoảnh khắc này lý trí chợt nổ tung, chia năm xẻ bảy.
Nhan Hàm chuẩn bị tăng mạnh nụ hôn triền miên lại nồng nàn này, đây là việc cô luôn muốn làm. Bọn họ đã là người trưởng thành từ lâu rồi, hiểu biết trách nhiệm cho bản thân, cũng có thể phán đoán rốt cuộc ai mới là người đáng ở cùng.
Lúc Bùi Dĩ Hằng hôn cô, anh tìm được một khe hở, ậm ờ nói: “Nhan Nhan, em đừng chọc anh.”
Cho dù anh bình tĩnh tự kiềm chế hơn so với người bình thường, nhưng anh không phải hòa thượng thực sự, cũng không định không động lòng phàm. Anh cũng là một người đàn ông hai mươi tuổi trẻ trung đầy nhiệt huyết, trong lòng anh còn là cô gái mà anh nhớ thương.
Nếu anh không “cứng”, mới thật sự không phải đàn ông.
Nhan Hàm khẽ cười một tiếng, không trả lời anh, cô ngược lại vươn tay kéo ra áo sơ mi của anh khỏi lưng quần, rồi lặng lẽ vói tay vào trong áo sơ mi.
Đợi khi chạm vào làn da của anh, đáy lòng Nhan Hàm run lên.
Hóa ra làn da đàn ông cũng sẽ mịn màng như vậy, sờ vào thật thoải mái.
Lòng bàn tay cô dính sát trên làn da anh, có cảm giác nóng bỏng bất ngờ. Ngay cả bầu không khí trong toilet đều nóng lên, hơi thở hai người dần quay cuồng, là loại nhiệt độ tăng cao không ai có thể kiểm soát.
Ngón tay Nhan Hàm chậm rãi từ một bên eo anh chạm đến chỗ lõm xuống sau lưng anh.
Nơi này giống như là chỗ cấm, ngay cả đầu ngón tay cô cũng đang khẽ run rẩy.
Bùi Dĩ Hằng vươn tay ôm cô, ôm cô càng chặt hơn, giờ phút này anh đã đảo khách thành chủ, một nụ hôn nóng bỏng dừng trên mí mắt cô.
Khuôn mặt Nhan Hàm hơi run, lúc này chạm vào mí mắt vẫn đau.
Kết quả như là phản ứng lại, cô đẩy Bùi Dĩ Hằng ra, không thể tiếp tục chạm nữa.
Thế nên hai người đều ngỡ ngàng nhìn đối phương, Bùi Dĩ Hằng hiển nhiên phần nào không dám tin tưởng hơn.
Cho đến khi Nhan Hàm chớp mắt, mang theo âm thanh rất chột dạ nói: “Hôm nay em rất xấu.”
……
Dù sao cũng là lần đầu tiên trong đời, cô muốn mình xinh đẹp cũng không có gì không đúng. Nhưng mà nếu cô lấy lý do này giải thích, có thể bị chia tay không?
Cô cúi đầu, ai ngờ cái cụp mắt này, trông thấy chiếc quần đen đối diện rõ ràng nhô lên.
Cùng lúc đó, trên đỉnh đầu cô vang lên một tiếng cười nhẹ bất đắc dĩ hết sức.
Một tay Bùi Dĩ Hằng kéo cô xuống bồn rửa mặt, anh thấp giọng nói: “Đi giúp anh lấy một bộ quần áo qua đây, anh muốn tắm rửa.”
Nhan Hàm còn chưa phản ứng, cả người đã bị đẩy tới cánh cửa. Nhưng cô đứng ở cửa quay đầu nhìn Bùi Dĩ Hằng, mím môi, hình như còn muốn nói gì đó.
Anh vĩnh viễn đều như vậy, chỉ cần cô không muốn anh tuyệt đối sẽ không ép buộc cô tí nào. Anh rất chiều cô, ngay cả bản thân cô cũng hơi hoảng hốt.
Có lẽ thích tới cực hạn chính là thế này.
Bùi Dĩ Hằng thấy cô còn chưa đi, anh thản nhiên cất tiếng: “Nếu em thật sự không muốn đi, anh không ngại em tiến vào cùng anh tắm rửa.”
Nhan Hàm nghe được, cô chẳng hề quay đầu mà lập tức rời khỏi.
Bùi Dĩ Hằng nhìn bóng lưng cô, bất đắc dĩ cười một tiếng, cô nàng vô lại này.
*
Hôm sau Nhan Hàm đi tới công ty một chuyến, bởi vì Khưu Qua gọi điện thoại nói với cô, công ty có một vị lãnh đạo mới, muốn gặp cô.
Ở trong điện thoại Khưu Qua khen ngợi một tràng, không chỉ khen đối phương năng lực mạnh kiên quyết, còn lộ ra vẻ sùng bái trong lời nói. Nhan Hàm nghe được thầm bật cười, có điều cô quả thật bị Khưu Qua gợi lên lòng hứng thú, muốn quen biết vị lãnh đạo mới năng lực mạnh kiên quyết này.
Có điều khi cô đến công ty, không đúng lúc đối phương đã ra ngoài.
Thế là Khưu Qua kéo cô tới văn phòng của mình, nhìn thấy văn phòng của anh ta rộng rãi hơn hồi trước, Nhan Hàm gật đầu tán thưởng: “Không tệ nha, anh đã đổi văn phòng mới rồi.”
Khưu Qua vươn tay vỗ chiếc ghế da màu đen trong văn phòng mình, cười hì hì nói: “Em không biết Mai tổng lợi hại bao nhiêu đâu, hồi trước người ta làm ở tập đoàn Chúng Á, một công ty lớn vậy bằng lòng đến công ty nhỏ tồi tàn của chúng ta. Nói thật, thầy Bùi nhà em vẫn có chút bản lĩnh.”
Khưu Qua giơ ngón cái về phía cô.
Nhan Hàm nói: “Chuyện này có liên quan gì với A Hằng?”
“Thầy Bùi hiện là cổ đông lớn nhất của công ty chúng ta, cậu ta đương nhiên không thể nào tới quản lý công ty, đương nhiên phải tìm người đến trông coi. Giờ không phải đưa Mai tổng tới à.”
Nhan Hàm gật đầu, hóa ra là vậy.
Có điều Khưu Qua cực kỳ bất mãn đối với thái độ điềm tĩnh của cô, một người đàn ông ba mươi mấy tuổi giống như một người hâm mộ, thế mà bắt đầu lôi kéo cô muốn kể hai ba chuyện tài tình của Mai tổng.
Đặc biệt Nhan Hàm nghe được anh ta nói: “Lần trước Diêu Mã Khắc tới gây chuyện…”
“Khoan đã, Diêu Mã Khắc tới gây chuyện?” Nhan Hàm lập tức ngắt lời anh ta.
Khưu Qua liếc mắt xem thường cô một cái, nói: “Em nghe tôi nói trước đã.”
Hai tay Nhan Hàm xòe ra: “Xin lỗi, anh nói trước đi.”
Thế là Khưu Qua bắt đầu kể lại: “Chuyện Diêu Mã Khắc trộm tài khoản của em vốn giao cho cục cảnh sát giải quyết, cơ mà chuyện này cũng khó khởi tội, thế nên liền thả người ra. Tuy nhiên bọn họ bị công ty khai trừ, vậy mà còn ồn ào tới cửa, yêu cầu công ty bồi thường, còn nói muốn tố cáo công ty chúng ta.”
Khưu Qua cười lạnh: “Em nói xem hắn có vô sỉ không.”
Nhan Hàm gật đầu: “Quả thật đủ vô sỉ.”
Khưu Qua bèn nói tiếp: “Hắn nói công ty vô cớ khai trừ nhân viên, kết quả Mai tổng vừa ra mặt thật sự giải quyết ngay lập tức.”
Nhan Hàm nghe anh ta nói vậy còn rất tò mò, cô hỏi: “Vị Mai tổng kia dùng biện pháp gì?”
“Chiếm đoạt tài vụ công ty.” Khưu Qua mỉm cười, nhưng Nhan Hàm làm thế nào cũng cảm thấy trong nụ cười này của anh ta lộ ra vẻ bực bội.
Khưu Qua nói: “Hồi trước Diêu Mã Khắc ở công ty, cấp trên ông chủ mặc kệ hắn, hắn liền làm ẩu làm càng. Tôi cho em biết, sổ sách của hắn khẳng định không rõ ràng, nếu công ty thật sự điều tra, chuyện chiếm đoạt tài vụ công ty cũng không phải tội nhỏ đâu.”
Quả thật, ban đầu chỉ là chuyện trộm tài khoản, trên mặt pháp luật thật không tìm ra điều khoản ứng đối.
Nhưng chiếm đoạt tài vụ công ty thì khác, thật sự lấy ra chứng cứ thì chắc chắn sẽ ăn cơm tù. Chẳng trách Diêu Mã Khắc lập tức không gây gỗ.
Lúc hai người đang trò chuyện vui vẻ, bên ngoài có người gõ cửa.
Đợi khi người bên ngoài đẩy cửa tiến vào, Khưu Qua lập tức khách khí nói: “Trợ lý Nhậm, sao cô lại đến đây.”
“Mai tổng nghe nói cô Thư Nguyên tới đây, bảo tôi sang đây mời cô ấy.” Trợ lý là một cô gái có gương mặt tròn, trông ôn hòa, có điều mang vẻ giàu kinh nghiệm.
Nhan Hàm đi theo cô trợ lý này, cùng tới văn phòng tổng giám đốc mới nhậm chức.
Khi Nhan Hàm nhìn thấy một bóng dáng rất thon thả cân xứng, cô ngẩn ra. Ban nãy Khưu Qua có nói với cô vị Mai tổng này là phụ nữ không? Nhan Hàm nhớ lại, hình như không có.
Lúc này Nhan Hàm lại cảm thấy thái độ nói chuyện vừa rồi của Khưu Qua cứ úp mở, anh ta là cây già nhú mầm mới, lòng xuân nảy mầm rồi.
“Cô Thư Nguyên, chào cô.” Mai Thấm Văn nhìn thấy cô, vươn tay ra.
Nhan Hàm nắm bàn tay mảnh mai của chị ta hơi gật đầu: “Chào chị, Mai tổng.”
Mai Thấm Văn mời cô ngồi xuống, nói: “Lần này tôi mời cô Thư Nguyên sang đây là muốn cùng cô tham khảo một chút, về con đường nên đi sau này của cô.”
Nhan Hàm hơi giật mình.
Mai Thấm Văn khẽ cười: “Xin lỗi, tôi là người luôn thích đi thẳng vào vấn đề.”
“Mời chị nói thẳng.” Nhan Hàm ngược lại rất thích tác phong nói chuyện của cô ta, không lời thừa hàn huyên nhiều, nói thẳng hữu ích, đối với hai bên là một sự khởi đầu thoải mái.
Mai Thấm Văn nói thẳng: “Tôi đã xem sơ yếu lý lịch của cô, cô là sinh viên năm thứ tư khoa báo chí đại học A đúng không.”
Nhan Hàm gật đầu.
“Nói cách khác cô cũng sắp đi tới giai đoạn bước vào xã hội, vì vậy cô có suy nghĩ gì về tương lai không?”
Vấn đề này quả thật khiến Nhan Hàm suy ngẫm, tương lai luôn là một khái niệm mơ hồ, những người khác trong phòng ký túc đều có một mục tiêu rõ ràng, cô ngược lại nhận được nhiều nhất, cũng không thể lựa chọn nhất.
Mai Thấm Văn thấy cô không nói gì, đại khái đoán được, chị ta nói: “Nếu không tôi đưa ra một đề nghị với cô Thư Nguyên.”
“Tôi cảm thấy cô nên bắt đầu chuyển hình rồi, nói thật blogger mỹ thực đối với những người khác có lẽ là một nghề nghiệp phát triển tốt, nhưng khái niệm mỹ thực này nếu dựa theo cách thức hiện tại của cô sẽ càng ngày càng hẹp. Thế nên tôi đề nghị hay là cô có thể tìm cách mở một tiết mục.”
Lần này Nhan Hàm quả thật sửng sốt.
Mai Thấm Văn trông thấy sắc mặt cô như vậy cũng không lo lắng, chị ta nói: “Trung Quốc có lịch sử và địa lý nhân văn phong phú như vậy, có lẽ chúng ta nên khai thác một số mỹ thực đã bị mất dấu. Hoặc là phong thổ khác biệt, ngược lại sẽ khiến mọi người càng chú ý tới nguồn gốc của mỹ thực.”
Nhan Hàm lập tức hiểu ý của chị ta.
Mỹ thực có ngon cỡ nào, nếu không có câu chuyện xưa cũng bị bỏ qua không thú vị. Câu chuyện có hay thế nào, nếu không có mỹ thực thì sẽ có vẻ nhạt nhẽo.
Hôm đó Nhan Ham và Mai Thấm Văn nói chuyện thật lâu, có lẽ tiết mục như vậy từng có rất nhiều người làm qua. Nhưng cái Nhan Hàm muốn làm chính là loại mỹ thực đã bị mất dấu, cô càng muốn truyền bá sức hấp dẫn của món ăn hơn.
Thực ra sau khi xảy ra sự cố, cô bắt đầu hoài nghi về tương lai blogger mỹ thực của mình.
Nếu cô không muốn trở thành loại blogger mỹ thực đại chúng, thế thì nếu cô chuyển hình sẽ nên đi về hướng nào.
Có lẽ sự xuất hiện của Mai Thấm Văn đã cho cô linh cảm.
*
Nhan Hàm cố ý trốn tránh chuyện của Nhan Minh Chân mấy hôm, rốt cuộc vào cuối tuần cô quyết định trở về nhà một chuyến. Sau khi biết được Bùi Dĩ Hằng lập tức yêu cầu đi cùng cô.
Nhan Hàm mỉm cười nhìn về phía anh: “Anh rất sợ em bị bác đánh nữa à?”
Bùi Dĩ Hằng tỉnh bơ nhìn cô: “Ai cũng không được.”
Nhan Hàm cười ha ha, cô bị phản ứng của anh chọc cười thoải mái. Ngược lại Bùi Dĩ Hằng thấy cô như vậy, anh không nhịn được vươn tay vuốt tóc cô.
Thế là hai người cùng nhau trở về, có điều khi về đến nhà thì Nhan Minh Chân không ở đây, ông cụ ở nhà một mình.
Ông cụ thấy cô về thì chẳng có phản ứng gì, kết quả lúc ông trông thấy Bùi Dĩ Hằng đi theo phía sau ánh mắt ông liền tỏa sáng, ông cụ kéo anh qua bắt đầu nói về sự biểu hiện vượt trội xuất sắc của anh tại cúp Phú Sĩ ở Nhật.
Ông cụ Nhan vừa nói vừa lắc đầu: “Công nhận tố chất tâm lý của cậu thật sự rất tốt, ngay cả khi thua hai ván đầu trong lòng tôi đều lo lắng cho cậu.”
Nhan Hàm nhìn phản ứng của ông, đáy lòng buồn cười từ sớm.
Có điều vì nể mặt ông cụ, cô vẫn cố nhẫn nhịn.
Lúc này Nhan Hàm cất tiếng: “Ông nội, ông cùng con đánh một ván nhé.”
Ông cụ liếc nhìn cô một cái, hỏi: “Đánh nghiêm túc à?”
“Đánh cờ có thật giả gì chứ, đương nhiên là nghiêm túc rồi.” Nhan Hàm trịnh trọng nói.
Ông cụ Nhan cũng không nhiều lời, ông từ sofa đứng dậy, gật đầu: “Được thôi, con theo ông vào đây.”
Cuối cùng hai người ngồi xuống bên bàn cờ, Bùi Dĩ Hằng thì ngồi ở một bên, cơ mà trước khi bắt đầu ông cụ Nhan còn cảnh cáo: “Hai đứa không được phép dùng ám hiệu gì đó, đừng coi ông lớn tuổi hoa mắt không thấy rõ. Ông cho con biết, ông nội con tới giờ vẫn không dùng mắt kính lão đâu.”
Nhan Hàm lập tức nói: “Ông không tin con, cũng không tin A Hằng sao? Anh ấy là tuyển thủ chuyên nghiệp, ông nói thế này là đang nghi ngờ đạo đức nghề nghiệp của anh ấy ư?”
Ông cụ thoáng cái trừng mắt, nhìn cô nói: “Ông không phải sợ đứa nha đầu là con lừa gạt ông à. Thằng nhóc này lại thích con như vậy, lúc nhìn con ánh mắt đều phát sáng, lỡ như cậu ấy muốn dỗ dành con. Ông chẳng phải chịu thiệt lớn à.”
Nhan Hàm nghe được câu, thằng nhóc này lại thích con như vậy, cô không khỏi cười đến gục đầu xuống.
Ông nội, ông có cần tâng bốc cháu gái nhà mình đến thế không?
Ai ngờ Bùi Dĩ Hằng bên cạnh lại nể mặt nói: “Cháu sẽ không làm vậy, ông nội.”
Nhan Hàm: “…”
Sau khi ván cờ này bắt đầu thì không ai nói gì cả, dù là Nhan Hàm cũng đặc biệt nghiêm túc. Tới khi đánh được mười phút, ông cụ ồn ào tìm kính lão của mình.
Nhan Hàm thấy ông cụ thế này, quả nhiên gánh nặng thần tượng không thể chấp nhận được.
Ván cờ này đánh rất lâu, Nhan Hàm cảm thấy cô lấy ra toàn bộ trí tuệ sau khi học cờ, mỗi bước đi đều nghĩ sâu tính kỹ, tuyệt đối không để bản thân hối hận.
Cho đến cuối cùng, lúc quân đen của ông cụ dần dần hiện ra sự thất bại, cô vẫn thận trọng dè dặt.
Đợi khi mặt trời lặn về phía Tây ngoài cửa sổ, nửa bầu trời bị nhuộm thành màu đỏ ửng, trong phòng sách to như vậy rốt cuộc truyền đến một tiếng than nhẹ: “Haiz, ông thua rồi.”
Ông cụ cúi đầu nhìn toàn cục trước mặt.
Ông thật sự không nghĩ tới sức cờ của Nhan Hàm lại tiến bộ đến trình độ này, sau một lúc lâu sau, ông gật đầu nói: “Xem ra ngày thường học tập cùng Dĩ Hằng không ít.”
Nhan Hàm chớp mắt: “Ông nội, con thắng rồi.”
Ông cụ vốn đang muốn khen cô thêm hai câu, nhưng sắc mặt gấp gáp muốn đưa ra trọng điểm của cô khiến ông cụ tức giận đến trừng mắt.
Bùi Dĩ Hằng thấy thế, anh nói ngay: “Cháu hơi khát nước, cháu ra ngoài uống chút nước trước.”
Anh gật đầu đứng dậy, ra khỏi phòng sách.
Nhan Hàm không nghĩ tới anh sẽ tri kỷ như vậy, đáy lòng cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Dù sao việc trong nhà cũng không coi là chuyện vẻ vang gì, cô cũng không muốn anh tham dự quá nhiều.
Sau khi anh rời khỏi, ông cụ nhìn Nhan Hàm, ông thở dài một tiếng, thản nhiên nói: “Con nói đi, muốn yêu cầu cái gì.”
“Ông nội, đừng giao cổ phần công ty cho con.” Nhan Hàm cũng chẳng muốn quanh co lòng vòng với ông cụ. Cô cất tiếng nói thẳng.
Ông cụ nhìn về phía cô, sắc mặt rất nghiêm túc nói: “Nhan Nhan, con nghiêm túc ư?”
“Con luôn nói về chuyện này, chỉ là ông chưa bao giờ để trong lòng. Có lẽ ông cũng cảm thấy được loại ý tưởng này của con rất buồn cười, thứ đã tới tay sao lại đẩy đi chứ.”
Nhan Hàm cười khổ một tiếng: “Con cũng không phải là người coi tiền như rác rưởi, con chỉ là không muốn cướp đi thứ người khác đã khổ cực nỗ lực.”
Sắc mặt ông cụ trầm xuống, âm thanh mang theo chút tức giận: “Lại là bác con đi tìm con nói vớ vẩn phải không, trước đó ông đã nói với nó đủ điều khoan dung, hiện tại nó càng được đằng chân lân đằng đầu.”
“Ông nội.” Nhan Hàm đột nhiên cất cao giọng, cô nhìn ông cụ, rất nghiêm túc nói, “Ông có phải từng hứa với bác, chỉ cần bác bằng lòng lấy một người chịu ở rể, ông liền cho bác quản lý mọi thứ.”
Lời này vừa thốt ra ông cụ ngây ra một lúc, sau một lúc lâu ông vẫn chưa nói gì.
Nhan Hàm thấy vậy, đáy lòng cô hiểu được lời này là thật.
Thực ra cô cũng hiểu được Nhan Minh Chân, rõ ràng là sự nghiệp mà bà luôn phấn đấu nỗ lực, một đứa nha đầu chưa từng làm gì cho công ty, chỉ bởi vì một dòng huyết thống mà phân chia sự nghiệp bà vất vả mới đổi lấy được.
Đừng nói là Nhan Minh Chân, ngay cả bản thân Nhan Hàm cũng chột dạ.
Cô dựa vào gì, chỉ dựa vào cô là cháu gái của ông nội ư?
Lúc này ông cụ vẫn quật cường nói: “Ông cũng không phải để lại mọi thứ cho con, ông chỉ muốn để lại một phần cho con mà thôi. Con nói coi bác của con đấy, sao nó lại không khoan nhượng chứ. Sau này phần lớn đồ đạc trong nhà không phải để lại hết cho Chi Nhuận à.”
Nhưng đứng ở lập trường của ông cụ Nhan mà nói hình như cũng hiểu được.
Ông không phải đem toàn bộ công ty giao cho Nhan Hàm, chẳng qua nói đến cùng công ty này là do ông vất vả sáng lập, là ông đấu tranh đem công ty này từ một quán ăn nhỏ cuối cùng phát triển trở thành một tập đoàn niêm yết.
Ông chỉ là một đem một phần nhỏ trong tâm huyết của ông để lại cho một huyết mạch của ông, điều này có gì không thể chứ.
Nhan Hàm nhẹ giọng nói: “Ông nội, ông đừng bực bội vì con và bác, thật đó, con không cần công ty. Con cũng chẳng biết kinh doanh.”
Cuối cùng cô ngẩng đầu chớp mắt nói: “Nếu không ông để lại tất cả đồ ông sưu tầm cho con đi.”
Ánh mắt Nhan Hàm lướt qua bộ tranh chữ nằm sau bàn, đó chính là một bộ mất trăm ngàn vạn đấu giá giành về. Đồ sưu tầm của ông cụ thật đúng là rất nhiều, trong ngôi nhà này chứa không ít bản gốc.
Ông cụ thấy ánh mắt cô hướng về bộ tranh chữ, ông lập tức quát lên: “Ông còn chưa chết đâu, người nào cũng nghĩ đến đồ sưu tầm của ông.”
Nhan Hàm lập tức giơ tay tỏ vẻ trong sạch: “Ông nội con còn trẻ mà, ông sống tới một trăm tuổi, hai trăm tuổi, con đều đợi được.”
“Lăn đi.” Ông cụ hết sức tức giận trách mắng.
Ai ngờ khi bọn họ ra ngoài, Nhan Hàm trông thấy Nhan Chi Nhuận ngồi trong phòng khách.
Anh đang trò chuyện với Bùi Dĩ Hằng, đừng nói hai người nói chuyện rất khách sáo, trên tay mỗi người còn cầm một tách trà, dáng dấp tao nhã cao quý.
Cảm giác một bữa tiệc thưởng thức trà sinh động.
Kết quả cô vừa đi tới, Nhan Chi Nhuận đặt tách trà xuống bàn, anh đi tới dùng cánh tay bá cổ cô, kéo người ra ngoài, rồi ném lại một câu: “Tôi cùng Nhan Nhan tâm sự trước.”
Tới khi đến vườn hoa, cuối cùng Nhan Chi Nhuận buông cô ra.
Anh cúi đầu nhìn cô, than thở một tiếng: “Em còn giận không?”
Nhan Hàm sửng sốt, nghe không hiểu mà đáp: “Giận gì chứ?”
Nhan Chi Nhuận khẽ cười một tiếng, lại thở dài rồi nói: “Em không phát hiện sao? Mấy hôm nay anh không có mặt mũi vẫn chưa liên lạc với em.”
Nhan Hàm: “…”
“Bác nổi giận lại không liên quan tới anh.” Nhan Hàm nói thầm.
Nhan Chi Nhuận gật đầu, anh nói: “Sau này chuyện như thế sẽ không xảy ra nữa, anh đã nói chuyện với mẹ rồi.”
Nhan Hàm buồn cười nhìn anh, rốt cuộc không nhịn được nở nụ cười, hỏi: “Anh cho rằng bác sẽ nghe lời anh hả?”
Nhan Chi Nhuận bị cô chế giễu, anh quả thật chẳng biết nói gì cho tốt.
Cơ mà Nhan Chi Nhuận nghiêm mặt nói: “Anh nói thật đó, sau này thật sự sẽ không như thế nữa.”
Tuy nhiên sau khi nói xong, Nhan Chi Nhuận hơi bất đắc dĩ nhìn sang Nhan Hàm, anh thấp giọng nói: “Nhan Nhan, em đừng hận mẹ anh.”
Những lời này hình như hơi quái lạ, ngay cả bản thân anh cũng có chút khó nói.
Hồi lâu sau anh rốt cuộc cất tiếng: “Hồi trước mẹ anh không phải như thế, đúng không.”
Những lời này của anh gợi lên hồi ức của Nhan Hàm.
“Nếu không vì bố anh, mẹ cũng không đến mức ngày càng cực đoan.” Nhan Chi Nhuận thở dài một hơi.
Nhan Hàm hoảng hốt nhìn sắc mặt anh, dường như không ngờ anh sẽ chủ động nhắc tới người kia. Nhan Chi Nhuận bị ánh mắt cô chọc cười, anh buồn cười nói: “Anh cũng không phải từ trong khe đá chạy ra, sao không thể nhắc tới bố anh.”
“Con người bố anh chính là một cái xác trống rỗng, vừa bay lên cao làm con rể của gia đình giàu có.” Nhan Chi Nhuận nói tiếp cảm thấy rất buồn cười, anh nói, “Kết quả thì sao, ông ấy còn không thành thật, em nói xem nếu ông ấy thông minh một chút thì tốt hơn rồi. Thật vất vả ngoại tình một lần thì đã bị người ta tính kế, mang thai đứa nhỏ.”
Đây là một câu chuyện mà ngay cả Nhan Hàm nhắc tới cũng sẽ cảm thấy cẩu huyết.
Bố Nhan Chi Nhuận năng lực không mạnh, cho dù ông nội cố ý rèn luyện ông ta, để ông ta nhậm chức tại công ty con, nhưng vẫn không được, hoàn toàn là một mớ bùn không nổi lên được.
Nhưng cách xử sự coi như thành thật, yên phận ở rể, không dám làm loạn.
Tuy nhiên vào lúc ở công ty con kia, ông ta bị một nhân viên tạm thời chừng hai mươi tuổi chẳng qua mới tốt nghiệp cao trung quyến rũ. Không chỉ ngoại tình, cuối cùng đối phương thậm chí mang thai.
Cơ mà đối phương cũng là một người đầu óc không thông minh, thế mà không giấu giếm, nói rõ với Nhan Minh Chân.
Cuối cùng đối phương còn xúi bẩy bố Nhan Chi Nhuận ly hôn với Nhan Minh Chân, nói là bà có tiền như vậy, cho dù ly hôn cũng có thể chia một nửa tài sản.
Khi đó Nhan Chi Nhuận đã hai mươi mấy, thế nhưng bố anh vì một đứa nha đầu non nớt phản bội gia đình, còn dự định trình diễn một màn vứt vợ bỏ con phân chia gia sản.
Nhan Chi Nhuận nhìn Nhan Hàm cười nói: “Em chắc là biết rồi, hồi đó bố mẹ anh ly hôn rất ầm ĩ. Nhưng em có biết vì sao bố anh cuối cùng tay trắng rời khỏi không?”
Nhan Hàm không hiểu.
“Bởi vì mẹ anh nắm được chứng cứ ông ấy ngầm chiếm đoạt tài sản công ty, nếu ông ấy không ký tên từ bỏ mọi tài sản, thế thì ông ấy sẽ ngồi tù. Chính là sau lần đó, mẹ anh không tín nhiệm người nào hết.”
Thân nhất sơ nhất là vợ chồng, ngay cả người chồng hơn hai mươi năm cũng có thể phản bội mình như vậy.
Muốn đem tất cả nắm trong lòng bàn tay mình, hình như nó trở thành mục tiêu sinh sống duy nhất hiện nay của Nhan Minh Chân.
Những thứ mà bà nỗ lực lâu như vậy, không thể nào từ bỏ.
Nhan Chi Nhuận vươn tay sờ đầu cô: “Thế nên mẹ anh mắc bệnh rồi, em đừng so đo với bà ấy.”
Nhan Hàm gật đầu: “Em biết.”
“Bởi vậy, em từ bỏ.”
Nhan Chi Nhuận sửng sốt, anh nhìn cô, cho đến khi Nhan Hàm nói lần nữa: “Anh, em nói em từ bỏ, từ bỏ tất cả cổ phần công ty, em cũng không cần những thứ đó.”
Nhan Chi Nhuận nhíu mày: “Nhan Nhan, em không cần như vậy.”
“Em không muốn tranh giành với anh.” Nhan Hàm nhìn anh, thấp giọng nói, “Em biết anh kẹp giữa em và bác rất khó xử, bởi vậy em sẽ không cố ý làm bác giận, muốn thứ ông nội cho em.”